Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 16: Chương 16: Ác mộng




Translator: Nguyetmai

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tiêu vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy cả người nhẹ nhõm thoải mái vô cùng, những mệt mỏi lúc chạy trốn dường như đều tan biến cả.

"Người anh em, anh tỉnh rồi à."

Hồ Hoằng Tuấn đang tập thể dục ngoài cửa, thấy anh thì cười chào hỏi.

Người nhà này đúng là nhiệt tình, cho anh ăn cho anh ngủ, dù không nỡ nhưng Hàn Tiêu vẫn phải đi rồi.

"Cảm ơn anh đã tiếp đãi, tiếc là tôi không ở lâu được, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp anh."

An mang một bọc nhỏ lại gần, cô cười bảo: "Tôi làm ít bánh nướng, anh cầm theo ăn dọc đường đi."

Lòng Hàn Tiêu đầy ấm áp, anh nhận bọc bánh bằng cả hai tay, độ nóng trên túi bánh nướng theo lòng bàn tay truyền vào tận đáy lòng anh. Cười cảm ơn nhưng nhớ ra An không nhìn được nên anh lại nói một cách chân thành: "Tối qua tôi ngủ ngon lắm, thật sự cảm ơn hai người đã tiếp đãi."

An chỉ che miệng cười khẽ.

"Ha ha, đừng khách sáo, anh em bốn bể đều là người nhà mà."

Hồ Hoằng Tuấn hào sảng đáp.

Hàn Tiêu thu thập hành lý của mình, lúc lấy ba lô mới để ý tới mảnh lá cây trên tấm da thú đã biến mất. Sắc mặt anh tối đi, nói: "Có người động vào đồ của tôi."

Hồ Hoằng Tuấn giật mình sửng sốt: "Không thể nào, tôi và An đều không sờ vào đó... Khoan đã, Hồ Phi, mày mau cút ra đây cho chú!"

Hồ Phi đang núp sau lều vải nghe lén run lên, ảo não đi ra.

Mắt Hàn Tiêu lóe lên, cười lạnh: "Lại là cậu đấy à."

Hồ Phi rụt cổ không dám nhìn thẳng Hàn Tiêu, Hồ Hoằng Tuấn giơ chân đá mông thằng cháu một cái, tức giận mắng: "Có phải mày trộm đồ của người ta không hả, lấy ra mau!"

Hồ Phi cắn môi, bịn rịn móc một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 ra trả cho Hàn Tiêu.

"Người anh em, anh cứ đánh nó đi, thằng nhóc này là cái loại thiếu đánh thế đấy."

Hồ Hoằng Tuấn cũng đã bắt đầu nghĩ đến việc lát nữa phải dùng tư thế nào để dạy cho thằng cháu mất nết này một bài học rồi.

"Không cần đâu, đồ lấy lại được là tốt rồi, thứ này để đây sẽ chỉ mang tới tai họa cho mọi người thôi."

Hàn Tiêu cầm lại súng mới dám thở phào nhẹ nhõm, không phải anh tiếc rẻ những vũ khí này mà là lo lắng để chúng lại đây sẽ gieo mầm tai vạ cho cả khu dân cư. Hồ Hoằng Tuấn đã tiếp đãi anh nhiệt tình thế, sao anh có thể làm hại họ được.

Hồ Phi bĩu môi lầm bầm, cậu ta chỉ thấy Hàn Tiêu rõ là đồ keo kiệt, có nhiều súng thế mà cho người ta một khẩu cũng tiếc cơ.

"Núi không đổi nhưng nước vẫn chảy mãi, sau này nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại, tạm biệt."

Hàn Tiêu chính thức nói lời từ biệt với họ.

Hồ Hoằng Tuấn gật đầu: "Thượng lộ bình an."

Hàn Tiêu xách ba lô lên, xoay người rời đi.

Chịu ơn của người đương nhiên phải hết lòng báo đáp, sau này nếu có cơ hội nhất định Hàn Tiêu sẽ báo đáp ân nghĩa đã cưu mang anh một đêm này.

"Tên hung dữ kia cuối cùng cũng đi rồi."

Hồ Phi lau mồ hôi, sau đó âm thầm mừng rỡ, hì hì, may là tên kia không phát hiện ra mình trộm hai khẩu súng chứ không phải một.

Hồ Phi bị chú mắng một trận xong lủi ra sau lều vải, lấy một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 khác từ trong thùng ra, thích thú sờ vuốt. Cậu ta quyết tâm, dù Hàn Tiêu có quay lại đòi thì mình cũng tuyệt đối không thừa nhận, nhất quyết không thể trả lại khẩu súng này được.

Nhưng lạ ghê, sao khẩu súng này không có cò súng nhỉ?

...

Bản đồ của người lang thang chẳng khác gì bức tranh vẽ của học sinh tiểu học, có điều với Hàn Tiêu chỉ cần đánh dấu được vị trí hiện tại cũng đã đủ rồi, dù sao trong đầu anh vẫn còn nhớ rõ toàn bộ bản đồ của Hải Lam Tinh.

Vị trí hiện tại của anh đang ở địa phận của nước Tinh Long, so sánh với bản đồ thì chỉ cần đi thêm ba ngày nữa là có thể ra khỏi rừng và tìm được đường ray xe lửa, đến lúc đó có thể đi nhờ xe để đến thành phố tiếp theo.

Đến giữa trưa Hàn Tiêu tìm một chỗ nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn uống để bổ sung thể lực mới thấy bọc da thú bị bụi gai và nhánh cây chọc thủng vài lỗ.

Hàn Tiêu mở da thú ra, định bỏ súng vào lại ba lô, nhưng bỗng anh khựng lại rồi ồ lên một tiếng.

"Hình như thiếu một khẩu súng..."

Đếm lại lần nữa, không phải ảo giác rồi.

Lòng Hàn Tiêu thịch một cái, nếu súng vẫn còn ở khu dân cư thì xong đời rồi!

Không để ý chuyện ăn uống nữa, Hàn Tiêu nhanh chóng sắp xếp lại hành lý rồi đi ngược lại đường cũ.

...

Hai chiếc xe chống đạn đen sì đi vào khu dân cư của người lang thang.

Số 1 dẫn theo tiểu đội vật thí nghiệm được trang bị tận răng, dùng nòng súng ép toàn bộ người lang thang tụ lại một chỗ, ai ai cũng ôm đầu ngồi xổm trên quảng trường.

Tất cả mọi người có mặt đều nhận ra ký hiệu của tổ chức Manh Nha nên ai nấy đều run lập cập.

"Có từng gặp người này chưa?"

Số 1 ấn lên thiết bị trên tay, một hình ảnh giả lập xuất hiện giữa không khí, đúng là ảnh chụp Hàn Tiêu.

"Chưa từng gặp."

Tất cả mọi người đều nhanh nhảu phủ nhận.

Ai cũng biết tác phong làm việc của tổ chức Manh Nha, chỉ cần phủ nhận sạch quan hệ thì khu dân cư này sẽ được an toàn.

Sáu nước và Manh Nha là hai phe đối địch, người lang thang lại chỉ giữ quan điểm trung lập, nhưng họ vẫn có khả năng lựa chọn một bên để đầu nhập, vì thế nên cả sáu nước lẫn Manh Nha đều có quy định không thể dùng vũ lực một cách tùy tiện với họ.

Chỉ có mình Hồ Phi run lên bần bật, trên mặt viết rõ sự chột dạ của bản thân.

Số 1 thầm ảo não, y đã đuổi theo Hàn Tiêu bảy ngày rồi, mãi mới gặp một khu dân cư, thế mà ai cũng nói chưa từng gặp Hàn Tiêu, vậy chẳng khác nào bảo y đã đi nhầm hướng cả.

"Đi thôi!"

Số 1 tức giận định lên xe bỏ đi, nhưng trong thoáng chốc quay đầu, y bỗng nhiên chú ý tới biểu cảm của Hồ Phi.

Lòng Số 1 nảy sinh nghi ngờ, y dừng bước, quát: "Lôi thằng nhãi kia ra đây!"

Hồ Phi sợ run bần bật, cậu ta bị một đội viên tổ thí nghiệm lôi ra, chỉ biết đứng co rúm lại như một con chim cút.

Số 1 híp mắt, hỏi: "Mày biết người trên ảnh phải không?"

Hồ Phi vội lắc đầu: "Không biết."

Số 1 liếc thấy bên hông cậu ta căng phồng thì quát: "Soát người nó!"

Hồ Phi bị đẩy ngã xuống đất, mắt trợn trừng nhìn mấy người kia lục ra một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73.

"Đây là súng của chúng ta!"

Sắc mặt Số 1 lạnh đi, y giơ súng nhắm thẳng đám người lang thang, tức giận mắng: "Rõ ràng Số 0 đã tới đây, thế mà chúng mày còn dám giấu giếm hả, muốn chết phải không?!"

"Nói mau! Nó đi đâu rồi!"

Đe dọa bằng vũ lực khiến đám người lang thang lập tức bật dậy, tất cả đều hướng mắt nhìn Kello, người đầu tiên tiếp xúc với Hàn Tiêu.

Kello co lại vào một góc không dám ló đầu ra, thấy thế thì hấp tấp gắt: "Các người nhìn tôi làm gì, tôi chỉ là bán ít đồ cho anh ta thôi mà, Hồ Hoằng Tuấn mới biết anh ta đi đâu ấy!"

Người đứng quanh Hồ Hoằng Tuấn lập tức tản hết ra, tránh anh như tránh tà.

Thấy đã đến nước này rồi, Hồ Hoằng Tuấn chỉ đành đứng dậy, anh ta trầm giọng nói: "Tôi không rõ lắm."

Kello nóng lòng phủi sạch can hệ nên lập tức bắt bẻ: "Sao anh lại không biết được chứ, hôm qua anh nhảy ra bênh vực anh ta, rồi còn cho anh ta ngủ nhờ cả đêm cơ mà!"

Mặt Số 1 đột nhiên lạnh băng.

Nhóm người lang thang sợ đến kinh hồn bạt vía, ai nấy nhao nhao thúc giục Hồ Hoằng Tuấn.

"Mau nói những gì anh biết đi!"

"Anh muốn vì người ngoài mà hại chết hết chúng ta sao?"

Lòng Hồ Hoằng Tuấn thầm mắng Kello, hít sâu một hơi, anh quyết định, giơ tay chỉ về một phương hướng:

"Người đó đi theo hướng kia rồi."

"Tốt lắm, mày đúng là biết điều."

Số 1 âm trầm mỉm cười, nổ súng mà không hề báo trước.

Đoàng!

Trán Hồ Hoằng Tuấn thủng một lỗ sâu hoắm, sắc mặt anh ta tràn ngập kinh ngạc, cơ thể thoáng cái đổ rầm xuống, máu tươi dần tràn ra.

Hồ Phi hét ầm lên, hoảng hốt nhìn thi thể Hồ Hoằng Tuấn.

Cứ... cứ thế là chết sao?!

Sắc mặt Số 1 vẫn rất điềm nhiên, giống như y chỉ vừa tiện tay giết một con gà mà thôi, đám người lang thang che giấu tin tức khiến y tức sôi máu, hơn nữa còn nghe được Hồ Hoằng Tuấn tiếp đón Hàn Tiêu nhiệt tình thì quả thực đã nổi ý muốn giết người rồi.

Chỉ cần có người dính dáng đến Hàn Tiêu thì Số 1 sẽ không ngần ngại đưa kẻ đó xuống địa ngục sám hối.

"Lão Hồ?"

An như đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đứng lên, theo âm thanh sờ soạng đến gần chồng mình, từng bước chân của cô nghiêng ngả như sắp ngã xuống tới nơi.

Số 1 rút súng, cách một khoảng xa mà vẫn có thể bắn thủng đầu An chỉ bằng một viên đạn!

Đạn làm đầu cô nổ tung, óc và máu tươi rải đầy đất, An gục ngay giữa đường, chỉ còn cách Hồ Hoằng Tuấn một sải tay nữa thôi nhưng lại giống như khe trời không vượt qua được. Đôi mắt trống rỗng bị máu bắn ra nhiễm đỏ.

Số 1 liếc nhìn thi thể, cười lạnh.

"Điếc không sợ súng."

Hồ Phi đổ gục xuống, điên cuồng gào khóc.

Cậu ta hối hận muốn chết rồi, chỉ vì mình nảy lòng tham mà hại chết cả nhà chú.

Đám người lang thang dù rất tức giận nhưng không ai dám nói một lời, họ nhìn thi thể vợ chồng Hồ Hoằng Tuấn mà chỉ có cảm giác đáng tiếc.

Thiết bị liên lạc kết nối với thủ lĩnh Manh Nha, gã quát hỏi: "Cậu đang làm gì thế hả? Ai cho phép cậu giết người hả!"

Số 1 vội vã nhận lỗi: "Đám người lang thang này rõ ràng biết mà không báo, tôi chỉ muốn cho họ một bài học thôi, giờ sẽ đi khỏi đây ngay."

Thủ lĩnh lắc đầu, gã nói: "Thôi, giết cũng đã giết rồi, nếu vậy làm sạch sẽ chút đi, đừng để tin tức truyền ra ngoài."

Số 1 gật đầu, lạnh lùng giơ tay ra hiệu cho các đội viên.

Tiếng súng vang vọng không dứt làm vô số chim chóc trong rừng hoảng sợ bay toán loạn.

...

Hoàng hôn như máu đổ, Hàn Tiêu vội vã quay lại, cuối cùng trước khi trời tối đen cũng đến được khu dân cư. Cách một quãng xa anh đã ngửi thấy mùi máu gay mũi, tâm trạng nháy mắt xuống dốc không phanh.

"Chậm mất rồi."

Khu dân cư vốn ồn ào náo nhiệt nay lại lặng ngắt như tờ, trong tầm mắt chỉ thấy một bức tranh tàn sát đáng sợ, vết máu có mặt ở khắp nơi, mặt đất dưới chân cũng bị máu tươi thấm ướt, dính dấp khó tả, mỗi bước đi là một bước chân đầy máu.

Hàn Tiêu nhìn thấy thi thể thảm thương của An và Hồ Hoằng Tuấn, con ngươi co rụt lại, cơn giận từ trong lòng bùng lên.

Lúc này, một bóng người từ giữa đám xác chết nghiêng ngả đứng dậy, Hàn Tiêu lập tức nhận ra là tên gian thương râu rậm đã lừa bán đồ cho anh hôm qua.

Kello vẫn chưa hết kinh hoảng, từ lúc Manh Nha bắt đầu tàn sát là ông ta đã bị dọa ngất đi, cũng nhờ thế mà may mắn giữ lại được một mạng, nhưng vẫn chưa kịp ăn mừng thì đã thấy Hàn Tiêu đứng đó nhìn mình, lập tức cả người run như cầy sấy.

Hàn Tiêu lao vọt qua, nắm cổ áo Kello, quát hỏi: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

"Tổ chức Manh Nha, là tổ chức Manh Nha làm đấy! Chúng tôi không hề để lộ hành tung của cậu nên bọn họ mới giết người để hả giận, người chỗ chúng tôi chết thảm quá. Xin cậu nể tình Hồ Hoằng Tuấn từng tiếp đãi mình, nhất định phải trả thù cho bọn họ!"

Kello khóc lóc kể lể, diễn như thật, ông ta không dám nói sự thật, chỉ muốn giật dây Hàn Tiêu để anh chủ động đi tìm Manh Nha tính sổ, miễn đừng liên lụy gì đến mình là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.