Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 122: Chương 122: Gây chuyện thôi! Gây chuyện thôi!




Translator: Nguyetmai

Chiếc Bụi Gai có bề ngoài dữ tợn chẳng khác nào con nhím đang lẻ loi chạy trên hoang nguyên Worcester mênh mông, đằng sau kéo một thùng xe lớn. Chiếc xe lúc này đầu nhẹ đuôi nặng trông dở dở ương ương chẳng ra ngô ra khoai. Trong thùng xe là một lượng lớn linh kiện và vật liệu có giá trị tới vài triệu, tất cả đều là vật tư được mua trong một lần càn quét của Hàn Tiêu.

Trên xe chỉ có mình Hàn Tiêu, anh vừa lái xe vừa quan sát tọa độ trên radar, mục tiêu là một thành phố bỏ hoang có tên Khôi Thiết.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở trang viên River Valley, độ thiện cảm của Liên đoàn Huyết Khế đã tăng lên mức độ thân mật. Dựa theo tốc độ phát triển này thì chỉ cần tiếp tục làm nhiệm vụ là anh có thể đạt tới mức độ truyền thuyết trước khi Open Beta, hơn nữa còn thuận tiện hoàn thành được nhiệm vụ chuyển nghề, nhận được nghề nghiệp "Thợ săn bóng đêm".

Đây là một nghề nghiệp phụ khá hiếm ở phiên bản 1.0, ngoại trừ việc nhận được kỹ năng mới, Hàn Tiêu còn định sử dụng nó để tăng tới Level 40, bắt đầu nhiệm vụ thăng cấp thứ hai. Nghề chính "cơ giới sư thực tập" có hạn mức cao nhất là Level 15, càng về sau thì kinh nghiệm cần để thăng cấp lại càng nhiều, với hiệu suất cày kinh nghiệm như hiện tại của Hàn Tiêu thì thêm một nghề phụ sẽ là một lựa chọn rất tốt, hơn nữa còn có thể hoàn thiện hình thức chiến đấu.

Trước khi bắt tay vào kế hoạch đối phó với Manh Nha, Hàn Tiêu chuẩn bị xây dựng một trụ sở bí mật để cất giữ vật tư, lưu trữ trang bị, tạo một đường lui cho mình.

Hiện tại thì Farian rất đáng tin cậy, nhưng anh vẫn quen việc để lại đường lui để phòng ngừa một ngày nào đó sẽ xảy ra xung đột với Farian, mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng dựa vào bản thân vẫn là lựa chọn an toàn hơn.

Mọi thứ đều sẽ thay đổi, nhất là các mối quan hệ, Hàn Tiêu đã gặp quá nhiều chuyện như thế rồi, cũng giống như đám bạn gái cũ của anh vậy...

Ôi, chỉ cần cuốc vung lên thôi là không có góc tường nào không đổ, từ xưa tình cảm chân thành nào giữ được ai, mà lời ngon tiếng ngọt mới lấy được lòng người, nếu tình yêu có màu sắc thì đó hẳn là màu của thứ tha, xã hội quá nhanh quá nguy hiểm, hễ bất cẩn là sẽ gạo nấu thành cơm, đúng là chẳng đáng nhắc tới, chẳng đáng nhắc tới...

"Sắp tới phế tích Khôi Thiết rồi."

Mặt đất màu nâu đỏ như đã ngấm màu đỏ sậm của máu tươi, bánh xe dằn trên bùn đất khô cứng tạo thành tiếng động đặc thù khi ma sát với hạt cát, đôi khi nhìn qua cửa sổ sẽ thấy một số thực vật kỳ dị sinh trưởng thưa thớt trên hoang mạc, cảnh tượng tiêu điều và hoang vu.

Xa xa cuối tầm mắt, hình dạng của một thành phố hoang tàn dần hiện ra.

Phế tích Khôi Thiết là một tòa thành tĩnh lặng, ngay cả những kẻ lang thang cũng chẳng muốn ở lại, nơi đây chỉ có côn trùng và dã thú sinh tồn mà thôi.

Nơi này từng là thủ đô của một quốc gia, xung quanh được bao bọc bởi bình nguyên xanh tươi. Thế nhưng chiến hỏa lan tới đã khiến thành phố này trở thành một đống hoang tàn, bình nguyên biến thành hoang nguyên Worcester như bây giờ.

Văn minh và những vùng đất chết đã dung hợp trở thành một thể ở hành tinh này.

Thế giới không bao giờ ngừng thay đổi, dù thay đổi đó là tốt hay xấu đi chăng nữa.

Trong thành phố đổ nát này có một căn cứ bị bỏ hoang mà không ai biết tới, đây cũng chính là đích đến của Hàn Tiêu.

Tới gần phế tích Khôi Thiết, phong cảnh càng thêm tiêu điều, những cao ốc chằng chịt dây leo, những con đường bị rêu xanh bao phủ, nơi đây không có một bóng người.

Mấy con rắn quăng người nhảy ra từ giữa đường.

Tiếng động cơ xe đã đánh thức những sinh mệnh trong thành phố chết này, côn trùng bò ra từ trong nhà cửa và những khe hở trên đường cái, chúng nằm ở ven đường nhìn chiếc xe lao như bay qua, chân sờ lên những con mắt kép, rung rung những chiếc xúc tu của mình.

Phía Nam của phế tích Khôi Thiết có một khu vực trông có vẻ giống như căn cứ quân sự, trên mạng lưới điện toàn những vết thủng, nơi này không có điện, đa phần kiến trúc bên trong đều đã sụp đổ. Hàn Tiêu đánh xe vào, anh đứng bên ngoài một lô cốt kho quân dụng hình bán nguyệt, trên đó có đánh dấu bằng ký hiệu màu đỏ "S-539", cổng vào lô cốt chỉ còn lại những lỗ đạn, bụi bay mù mịt trong không trung khiến người ta muốn ho sặc sụa.

Xuống xe, Hàn Tiêu lấy ra Nhện Số Một rồi ném nó vào trong kho quân dụng, anh đã cải tiến camera của Nhện Số Một để nó có được khả năng quét nhiệt và điện từ, còn có thể nghe thấy âm thanh nữa. Mất nửa tiếng để Nhện Số Một thăm dò cẩn thận bên trong, thấy không có sinh vật sống Hàn Tiêu mới an tâm đi vào. Anh bật đèn pin dò dẫm đi vào một căn phòng trong lô cốt, tìm một khe hở trong vách tường rồi kéo mạnh, một thang máy ẩn lộ ra.

Phía dưới lô cốt này mới là căn cứ bỏ hoang mà anh đang tìm kiếm.

Hàn Tiểu hiểu rất rõ nơi này, đây cũng chính là trụ sở của anh ở kiếp trước, chỉ tiếc là sau đó nó đã bị một công hội cướp mất.

Khi ấy Hàn Tiêu còn là một game thủ non và xanh bị người ta ỷ đông hiếp yếu, nhưng lấy ánh mắt hiện tại để đánh giá thì lúc trước căn cứ bí mật này của anh đã có sẵn công sự phòng ngự, chỉ cần cung cấp đủ nguồn năng lượng là không sợ bị người khác tấn công. Vậy nên chỉ có thể trách kiếp trước anh quá cùi bắp thôi.

Không gian trong căn cứ bị bỏ hoang dưới lòng đất rất rộng, hơn nữa còn có hai đường hầm khẩn cấp, lúc này nơi nơi đều là mạng nhện và tro bụi.

"Vậy gọi nơi này là căn cứ Khôi Thiết đi."

Hàn Tiêu đặt một tên gọi nghe có vẻ đáng tin.

Bây giờ trong căn cứ không có nguồn năng lượng, Hàn Tiêu lấy ra rất nhiều đèn pin đã kèm theo sẵn nhiên liệu để phục vụ cho việc chiếu sáng, sau đó anh bắt đầu tiến hành cải tạo nguồn năng lượng. Căn cứ Khôi Thiết vốn có cáp điện nối thẳng tới nhà máy điện quân sự, thế nhưng giờ đây cả thành phố đều bỏ hoang thế này thì tất nhiên nhà máy điện cũng đã ngừng hoạt động.

Nhà máy điện được đặt trên mặt đất, cách căn cứ Khôi Thiết không xa lắm.

Hàn Tiêu vào nhà máy điện, bên trong này đã hư hỏng nặng, có rất nhiều máy phát điện đã hỏng, chẳng qua anh vốn không trông chờ gì vào những thiết bị cũ kỹ này. Anh dự đoán trước tình hình này nên đã tiêu tốn không ít tiền để mua sắm một loạt máy phát điện năng lượng mặt trời ở Farian, hiện giờ chúng đang được đặt trong thùng xe. Từng cái máy phát điện được mang ra, lại thay thế một số thiết bị trong nhà máy điện, sau đó anh nối cáp điện kéo từ căn cứ Khôi Thiết dưới mặt đất với những máy phát điện năng lượng mặt trời mới tinh vừa đem ra.

Trở về căn cứ Khôi Thiết, lúc này trong căn cứ đã có điện, đèn sáng lên chiếu rõ cảnh tượng bên trong.

Căn cứ chìm đắm trong bóng tối đã lâu cuối cùng đã có thể nghênh đón ánh sáng một lần nữa.

Máy phát điện năng lượng mặt trời vừa sạch sẽ mà hiệu suất lại cao, lượng điện dư thừa ban ngày sẽ được lưu trữ trong bình ắc quy, như vậy công suất trước mắt có thể duy trì căn cứ hoạt động trong mọi thời tiết.

Hàn Tiêu bắt đầu quét dọn, khắp nơi đều là tro bụi và mạng nhện, lúc này anh thật nhớ nhung Lữ Thiến với kỹ năng làm việc nhà level max. Mà nhắc lại mới nhớ, cũng đã khá lâu rồi không gặp Lữ Thiến, anh rất nhớ cơm cô nấu.

"Mình đi mà không tạm biệt, chẳng biết cô ấy có phản ứng thế nào nữa."

Nhớ tới ông Lữ năm lần bảy lượt chào hàng cô cháu gái với mình, Hàn Tiêu không khỏi nở nụ cười.

Quét dọn xong xuôi, anh chuyển những vật tư trên Bụi Gai xuống, linh kiện và vật liệu thì xếp trong nhà kho theo từng loại rõ ràng, nước và đồ hộp đều cất trong tủ lạnh ở phòng chứa thức ăn. Sau đó anh còn bỏ ra chút kinh nghiệm để đưa "Lập trình sơ cấp" lên max level là Level 10 rồi cải tiến phòng điều khiển chính, tạo ra một con chip với chương trình quản lý tất cả các số liệu trong công sự của căn cứ. Tác dụng cụ thể thì giống như là bảng phân phối việc trong trò chơi kinh doanh vậy, anh cũng tiện điều phối nguồn năng lượng luôn.

Mấy ngày tiếp sau đó, Hàn Tiêu đều tập trung vào việc cải tiến căn cứ. Căn cứ đã dần dần thành hình, trang bị cảnh giới có quét tia hồng ngoại, quét nhiệt, công sự phòng ngự có bố trí súng máy cỡ nhỏ và bẫy đâm xuyên, lô cốt kho quân dụng trên mặt đất cũng được sửa sang lại, cánh cổng kim loại đã sửa xong khiến cho căn cứ Khôi Thiết càng thêm bí ẩn.

Quan trọng nhất là Hàn Tiêu đã tạo ra được ba Biệt Kích trợ lý!

Lên tới Level "Lập trình sơ cấp" cao nhất, Hàn Tiêu đã chế tạo được chip thông minh cấp thấp có thể chứa các bản vẽ đơn giản cho người máy tự chế tạo. Sau khi kết nối hệ thống điều khiển của căn cứ, người máy có thể không ngủ không nghỉ chế tạo đạn dược và những loại máy móc khác nhau, bản thân Hàn Tiêu cũng nhận được một số lượng kinh nghiệm nhất định. Điều này có nghĩa là anh sẽ nhận được kinh nghiệm 24/24, mỗi trợ lý Biệt Kích có thể cống hiến 2000 – 4000 điểm kinh nghiệm mỗi ngày, ba trợ lý sẽ có gần 10000 điểm kinh nghiệm, số lượng rất ổn định.

Nguồn năng lượng của căn cứ Khôi Thiết có hạn chế, ba người máy đã đạt tới cực hạn, các linh kiện và vật liệu dự trữ trong kho chỉ đủ cho các người máy trợ lý chế tạo máy móc trong mười ngày, vậy nên công tác hậu cần không thể gián đoạn được. Cũng may, Hàn Tiêu có thể tranh thủ thời gian này ra ngoài làm nhiệm vụ ám sát, từ đó tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh.

"Trong giai đoạn trước, nếu người chơi muốn xây dựng căn cứ thì chỉ có thể thuê rất nhiều cơ giới sư tới cùng tham gia, vì thiếu kinh nghiệm nên những tri thức người chơi học được sẽ chỉ thiên về một mặt nào đó. Nhưng ba tri thức nhánh của mình đều thăng cấp đồng bộ, vậy nên một người cũng có thể đảm nhiệm tất cả các công việc. Có điều, khuyết điểm cũng rất rõ, đó là việc mình cần một lượng kinh nghiệm gấp mấy lần so với người chơi bình thường, cũng may mà mình biết cách làm giàu."

Hàn Tiêu thầm nghĩ.

Căn cứ Khôi Thiết tuy là chim sẻ nhỏ nhưng cũng đầy đủ các bộ phận, lúc này nó đã rực rỡ và chỉnh tề hơn hẳn, thấy thành quả lao động của những ngày vừa qua, Hàn Tiêu cảm thấy thực sự thỏa mãn.

"Mình cũng có thể tính là một người đàn ông có sự nghiệp rồi."

Hoàn thành việc cải tiến căn cứ, sau đó cũng nên giải quyết Manh Nha. Trong thời gian này, anh không đụng tới bọn chúng nên chúng lại phát triển hơn một chút. Hàn Tiêu nhìn tiến độ phá hoại, quả nhiên đã thấp xuống không phẩy mấy phần trăm.

Thế nhưng anh không hề sốt ruột, lý do anh đặt mục tiêu này ở cuối cùng là vì anh không có ý định lật đổ từng căn cứ phụ của Manh Nha, làm như vậy thật là không phóng khoáng tí nào.

Anh phải làm việc lớn!

Dự định của Hàn Tiêu rất đơn giản, nhưng cũng rất hoành tráng, ấy là ném tất cả các tin tình báo về căn cứ phụ của Manh Nha mà anh biết cho sáu nước!

Vừa điên cuồng lại vừa trí mạng!

Sáu nước đã coi Manh Nha là kẻ thù từ lâu, một khi bắt được nhược điểm của chúng, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua. Chỉ cần Hàn Tiêu thực hiện hành động điên cuồng này thì tổ chức Manh Nha chắc chắn sẽ thiệt hại lớn, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến thế cục Hải Lam Tinh rung chuyển, thậm chí có thể khiến cốt truyện bị thay đổi hoàn toàn.

Nhưng thế mới kích thích chứ!

E ngại việc cốt truyện bị thay đổi không phải là tâm thế của kẻ mạnh từ xưa tới nay.

Trong mắt của kẻ theo chủ nghĩa hỗn loạn thì một thế giới đã định hình không có bất cứ sự thay đổi nào đồng nghĩa với việc chẳng có niềm vui nào hết!

Hàn Tiêu nắm chặt tay, sức mạnh mạnh mẽ tập trung trong cơ thể, nhịp tim đầy tự tin dồn vang như tiếng trống.

"Bây giờ mình đã không phải kẻ yếu đuối cần phải lo trước lo sau khi vừa mới tới Hải Lam Tinh nữa rồi, mình đã có thực lực để chống lại đa số kẻ địch trên hành tinh này."

Năng lực chính là sức mạnh, chịu đựng là để có một ngày không cần phải chịu đựng nữa.

Bây giờ Hàn Tiêu đã có thể tự vệ, cuối cùng cũng đến lúc anh hoàn thành mong muốn đã ấp ủ bao lâu nay!

Hàn Tiêu kết nối di động vào máy tính và tạo một chương trình chống truy tìm dấu vết, anh ẩn số điện thoại và địa chỉ đi rồi bấm một dãy số đã quen thuộc.

"A lô, ai thế?" Giọng Phùng Quân vang lên trong điện thoại.

Hàn Tiêu cười đùa: "Đoán xem nào..."

Phùng Quân thiếu chút sặc nước miếng, cái giọng bỉ ổi này quá quen thuộc, ông ta lập tức nhận ra người gọi tới là Hàn Tiêu. Phùng Quân không ngờ rằng anh còn dám gọi điện thoại về cơ đấy!

"Cậu... cậu còn dám gọi về hả?!" Phùng Quân trợn mắt mắng nhiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.