Translator: Nguyetmai
Làm sao bây giờ nhỉ, ngại quá đi mất, liệu có nên thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra rồi lùi ra ngoài, nói thêm một câu làm ơn ngừng màn biểu diễn của các anh lại không? Với thứ tình cảm đặc biệt này, Hàn Tiêu không ủng hộ cũng chẳng kỳ thị, anh cảm thấy mình không chỉ nhìn thấy hai người đàn ông mà còn thấy được hai trái tim cô đơn đang sưởi ấm cho nhau. Công việc với áp lực cao, lại không thể phát tiết, cũng vì vậy mà một số tình cảm đặc biệt đã nảy mầm giữa những người đồng nghiệp ngày ngày ở bên nhau, đây không phải là lỗi của các người, tất cả là do... Hừ, lỗi của thế giới!
Dù đại não đang nghĩ tới mấy chuyện vớ va vớ vẩn nhưng phản ứng của Hàn Tiêu lại không chậm trễ chút nào, anh cầm dao găm lao thẳng về phía "Ba trăm ngàn" như một con báo săn.
"Ba trăm ngàn" lúc bấy giờ mới như vừa sực tỉnh khỏi cơn mê, gã vội vàng rút súng ra, Hàn Tiêu thì canh chuẩn thời cơ đó để vung dao lên, nếu "Anh táo bón" không vội vàng đá bay tình nhân ra ngoài thì hẳn chỉ một centimét nữa thôi là lưỡi dao sẽ đâm xuống cổ tay đang cầm súng của "Ba trăm ngàn" rồi.
Đòn tấn công thất bại nhưng Hàn Tiêu không hề nhụt chí, anh cử động ngón tay, con dao găm xoay một vòng, đổi từ tư thế bị cầm ngược thành hướng mũi dao về phía trước, bất ngờ đâm vào bụng "Anh táo bón", tiếp đó dùng nắm đấm tấn công mạnh vào cổ "Anh táo bón", toàn bộ các động tác đều rất lưu loát, gã lập tức ngã lăn ra đất, ngất xỉu.
- 42! - 45!
[Sức lực của bạn là 25, sức lực của mục tiêu là 10... Thẩm định sức lực thành công, bạn đã mạnh gấp đôi mục tiêu, lần công kích này sẽ gia tăng vượt mức 50% giá trị thương tổn! Mục tiêu đã rơi vào trạng thái choáng váng.]
Giờ Hàn Tiêu đã mạnh gấp đôi hai cảnh vệ kia, chỉ là đấm đá cũng đủ gây ra hiệu quả sát thương với chúng, kèm theo đó sẽ là các trạng thái như choáng váng, gãy xương.
"Tốt lắm, giải quyết xong một mối uy hiếp rồi!"
Hàn Tiêu nghĩ thầm.
"Ba trăm ngàn" vừa bị đẩy ra thì lộn một vòng ra sau để tạo thành khoảng cách an toàn, sau đó gã giơ súng lên định bắn.
Nếu như tiếng súng vang lên thì cả căn cứ sẽ phát hiện ngay, Hàn Tiêu phản ứng thật nhanh, anh lao chồm ra đẩy ngã "Ba trăm ngàn", hai người quần nhau trên mặt đất. Ngón tay Hàn Tiêu mau chóng kẹp lại cò súng rồi túm lấy cổ tay đang cầm súng của "Ba trăm ngàn" nện mạnh xuống đất. Gã kêu đau một tiếng, súng ngắn lập tức tuột khỏi tay.
Hàn Tiêu thực hiện một loạt động tác, anh đập đầu mình vào sống mũi "Ba trăm ngàn", trán vốn là một trong những nơi cứng rắn nhất trên cơ thể người, không những vậy, đòn này còn kèm theo hai mươi lăm điểm sức mạnh gia tăng của Hàn Tiêu, chỉ nghe một tiếng rên vang lên, xương mũi "Ba trăm ngàn" đã bị đụng gãy, máu mũi chảy ra, gã hoàn toàn choáng váng.
Hàn Tiêu chớp lấy thời cơ di chuyển nhanh ra phía sau "Ba trăm ngàn", hai chân khóa hông gã lại, cánh tay thì vòng qua cổ gã, anh dồn sức kẹp chặt khiến mặt mũi "Ba trăm ngàn" lập tức trở nên tím tái, hô hấp khó khăn, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, hai chân gã cứ đạp loạn hết lên, giống hệt như một người chết đuối đang giãy giụa.
RNC*!
* RNC: Real naked choke là một đòn làm nghẹt thở đối thủ từ phía sau trong võ thuật, từ Naked (trần trụi) trong ngữ cảnh này thể hiện rằng đòn này không cần đến đồng phục huấn luyện cụ thể hoặc một "gi" (keikogi) như kỹ thuật tương tự của Judo/Jujutsu.
[Bạn đã sử dụng kỹ thuật khóa, sức lực của bạn hiện thời là 25, sức lực của mục tiêu là 11. Thẩm định sức mạnh được thông qua, mục tiêu không thể tránh thoát.]
Giằng co mười mấy giây, lực phản kháng của "Ba trăm ngàn" cũng yếu dần, do phần cổ phải nhận áp lực quá lớn nên gã đã hôn mê bất tỉnh.
"Nguy hiểm thật..."
Hàn Tiêu thở hồng hộc, anh bò lên, cảm khái nếu mình mà theo hệ võ đạo thì chắc hẳn sẽ không mệt mỏi thế này.
Hệ võ đạo là nghề nghiệp hot nhất trong "Tinh Hải", cũng chẳng có lý do gì đặc biệt cả, tất cả chỉ bởi nghề này trông ngầu thôi! Ngầu chết mẹ luôn ấy! Tên chiêu thức thôi cũng ngầu lòi, nào là "Sóng viêm vương địa liệt", "Ma quán quang sát pháo", "Quyền sao trời sụp đổ", chuyện uy lực có thể đạt được hiệu quả như tên gọi hay không thì khó kết luận, nhưng ít nhất cũng có thể nung nấu ra một tâm hồn tự kỷ, lúc ra chiêu mà không gào tên chiêu thức lên sẽ cảm thấy không phát huy được hết uy lực của nó. Mặc dù đa số game thủ cảm thấy rất xấu hổ vì điều này, nhưng với kinh nghiệm đã từng cày clone luyện hệ võ đạo của Hàn Tiêu thì một khi đã chấp nhận được điều này sẽ cảm thấy khá hay. Ai mà chẳng có những năm tháng tự kỷ cơ chứ.
Hơn nữa, phong cách chiến đấu của hệ võ đạo rất đơn giản, chỉ là đấm đá nện chứ không cần dùng não, so với hệ cơ giới khó chơi nhất thì cũng giống như sự khác biệt giữa "Chim nhỏ phẫn nộ" và "Hắc ám chi hồn" vậy, quả thực là hai phong cách bất đồng.
Hàn Tiêu có kỹ năng tăng thêm là "Chiến đấu cơ bản" và "Bắt giữ", lại từng có kinh nghiệm chơi clone hệ võ đạo với năng lực được đánh giá là xuất sắc, chí ít thì đối phó với cường giả là người thường sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì.
Anh dùng dao găm kết liễu cả hai người đang ngất xỉu, lúc này nhân từ với kẻ địch cũng sẽ là tàn nhẫn với chính mình. Hàn Tiêu tiện tay lấy luôn bốn băng đạn súng ngắn từ thi thể của "Ba trăm ngàn" và "Anh táo bón".
Không có thời gian nghỉ ngơi, Hàn Tiêu lập tức lôi cả hai thi thể bên ngoài cửa vào trong phòng, cởi đồ tác chiến của một người ra để lau vết máu ngoài hành lang, dùng báng súng đập nát tất cả các màn hình giám sát, sau khi đã kiểm tra mọi thứ một lượt, thấy không có vấn đề gì, anh khóa cửa phòng quan sát và rời đi với vẻ mặt bình thản, không một ai có thể ngờ rằng anh vừa mới làm thịt bốn người, hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên Hàn Tiêu giết người.
Phải công nhận rằng mặt đơ là một thói quen tốt, chẳng ai có thể nhìn ra được bạn đang nghĩ gì trong đầu.
Giải quyết xong phòng giám sát chẳng khác nào đã xóa sổ được thiên nhãn luôn nhìn chằm chằm trên đầu, cuối cùng Hàn Tiêu cũng không cần phải lén lút nữa.
Quay lại tầng hai, một tên cảnh vệ bỗng chặn Hàn Tiêu lại.
"Ngài Lâm Duy Hiền muốn gặp mi."
Hàn Tiêu khựng lại, ánh mắt lóe lên.
Quả nhiên Lâm Duy Hiền đã không thể nhịn được nữa, Hàn Tiêu cũng sớm biết sẽ có ngày này, nhưng anh không ngờ nó lại tới trùng hợp như vậy.
Ngẫm lại thì biết đâu đây sẽ là một điều có lợi với anh, Lâm Duy Hiền là người phụ trách thí nghiệm rất quan trọng, địa vị vô cùng cao, là một trong số ít các nhân vật có được thẻ ra vào cổng của căn cứ, Hàn Tiêu vốn đã có ý định ra tay với ông ta lâu rồi, chẳng ngờ đối phương còn chủ động dẫn xác tới.
...
Hàn Tiêu đi theo cảnh vệ tới phòng thí nghiệm cá nhân của Lâm Duy Hiền. Nơi này ánh đèn lờ mờ, chiếc giá trên tường để hàng loạt bình trong suốt, các bộ phận cơ thể người được ngâm trong dung dịch formalin, trông nơi này hệt như một căn hầm cất chứa của sát nhân biến thái.
Ánh mắt Lâm Duy Hiền thật nóng bỏng, không ngừng đánh giá Hàn Tiêu, lúc này ông ta thực sự vui mừng nên nói với giọng điệu tràn đầy phấn khởi: "Cuối cùng thì tổ chức cũng giao ngươi cho ta rồi, chỉ cần giải phẫu xong, ta sẽ lập tức nghiên cứu ra nguyên nhân dẫn tới sự khác biệt của ngươi với những vật thí nghiệm khác. Chờ ta vắt kiệt giá trị của ngươi xong, thi thể của ngươi sẽ có tư cách trở thành tiêu bản của ta, vật thí nghiệm đầu tiên hẳn hoi, quả thực là có ý nghĩa kỷ niệm."
Hàn Tiêu im lặng như một bức tượng, không thể thấy rõ được vẻ mặt anh trong bóng tối.
"Cậu cảnh vệ kia, bắt rồi cố định hắn lại cho tôi, đừng để hắn giãy giụa làm hỏng dụng cụ của tôi."
Lâm Duy Hiền ra lệnh xong thì xoay người, đưa lưng về phía cả hai, lấy ra một con dao giải phẫu hình thù kỳ dị trong thùng ra. Đây là dụng cụ mổ hộp sọ của ông ta, không biết nó đã cắt qua thi thể biết bao người rồi, hiện giờ con dao đang tỏa ra một thứ ánh sáng khiến người ta lạnh gáy.
Bỗng nhiên Lâm Duy Hiền nghe thấy một tiếng vật nặng ngã xuống đất từ phía sau lưng mình, ông ta nghi ngờ xoay người qua thì bất ngờ thấy Hàn Tiêu đã đứng sau lưng mình từ bao giờ. Anh từ trên cao nhìn xuống, chắn toàn bộ tầm nhìn của ông ta.
Lâm Duy Hiền chưa kịp suy nghĩ bất cứ điều gì thì trái tim đã cảm nhận được đau đớn kịch liệt. Ông ta ngơ ngác nhìn xuống, chỉ thấy một con dao găm đã chui sâu vào vị trí trái tim mình.
Sự sống trôi qua trong chớp mắt, dao giải phẫu rơi xuống đất tạo thành một tiếng "keng" trầm đục.
Lướt qua Hàn Tiêu, Lâm Duy Hiền nhìn thấy tên cảnh vệ kia đã ngã xuống đất, cổ vặn vẹo một góc độ quái dị, thân thể chưa đình chỉ hoạt động vẫn đang co giật theo phản xạ thần kinh.
Ánh mắt ông ta đầy ngỡ ngàng, ông ta không thể nào nghĩ tới chuyện Số 0 có thể phản kháng. Chính mắt ông ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi Số 0 sinh ra cho tới lúc bị tẩy não, rốt cuộc thì công đoạn nào đã xảy ra sai lầm chứ?
Đúng, còn camera giám sát nữa! Lâm Duy Hiền nhìn về chiếc camera ở góc tường với một tia hi vọng cuối cùng.
Hàn Tiêu thản nhiên lên tiếng: "Đừng hi vọng nữa, người ở phòng giám sát chết sạch rồi."
Giọng điệu này... không phải giọng điệu mà Số 0 ngơ ngẩn kia có thể nói ra!
Lâm Duy Hiền run lẩy bẩy, sắc mặt xám tro, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, thều thào hỏi: "Nửa... nửa năm qua, mi đều giả vờ sao?"
Hàn Tiêu gật đầu.
"Làm sao có thể thế được... Tất cả mọi người đều bị mi lừa!"
Lâm Duy Hiền như đang nghe được một câu chuyện khó tin.
"Trên thế giới chẳng có cái gì là không thể."
Hàn Tiêu xoáy lưỡi dao găm thật mạnh.
Lâm Duy Hiền mang theo sự kinh ngạc và không cam lòng ngã xuống đất, đôi mắt ông ta trợn trừng trừng, đúng là chết không nhắm mắt.
"Ta... chính là... người chế tạo ra... mi..."
Đến lúc chết, ông ta vẫn không dám tin rằng mình lại mất mạng trong tay Hàn Tiêu như thế.