Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 86: Chương 86: Một đòn triết học




Translator: Nguyetmai

Một võ đạo giả Level 38 công cao nhanh nhẹn cao như Phan Khuông trí lực không thể cao hơn 50 điểm được, nếu thật sự gặp trúng vận may lớn thế thì Hàn Tiêu trực tiếp chọn phương án nổ tung tại chỗ luôn cho rồi.

Ảo giác khiến Phan Khuông mất hết cảnh giác, mọi công kích đều có thể gây ra thương tổn chân thật nhất, nhưng dù sao cấp bậc của hắn cũng khá cao nên sẽ không bị ảo giác vây hãm lâu lắm!

Hàn Tiêu không hề do dự, cánh tay máy động lực bên trái đấm thẳng vào thân dưới của Phan Khuông, nhắm vào điểm yếu của kẻ địch!

"Siêu tải trọng!"

Động lực của cánh tay máy nháy mắt gia tăng 30%, một đấm trúng đích!

Vỡ trứng!* (Ừ, không đánh sai chữ đâu.)

* Trong tiếng trung, phiên âm của "Vỡ trứng" đọc gần giống với "Bạo kích", sát thương chí mạng.

Một chiêu này do anh đã quan sát vô số tư liệu video, lĩnh ngộ được các kỹ năng siêu cấp từ quê hương xa xôi của các chiến sĩ trong thời kỳ hoàng hôn thứ ba, một khi đã sử dụng thì trời đất đều phải run rẩy.

Không kịp nhìn bảng thông tin, thừa dịp Phan Khuông vẫn đang bị khống chế, nhất định phải tạo ra vết thương trí mạng, Hàn Tiêu khởi động bộ chấn động khí nén trong lòng bàn tay của cánh tay máy, bàn tay rung lên một cái thật mạnh, sóng xung kích xuyên qua, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ toàn bộ khu vực tam giác dưới. Tay phải cũng không rảnh rỗi, con dao đâm thẳng vào lồng ngực Phan Khuông mà không gặp bất cứ trở ngại nào, hắn đang bị ảo giác ảnh hưởng nên không thể vận chuyển sức mạnh bảo vệ cơ thể, con dao dễ dàng đâm xuyên qua người. Sau đó Hàn Tiêu nhanh chóng lấy khẩu Cuồng Ưng, nhắm thẳng tim Phan Khuông rồi dùng Hoạt Bộ Liên Xạ bắn vào cơ thể Phan Khuông.

Máu tươi văng tung tóe, trộn lẫn với ngọn lửa bốc lên cao phát ra tiếng động nặng nề khi đâm vào thịt!

"Tạch tạch tạch" băng đạn đã hết, lúc này Phan Khuông rốt cuộc cũng tỉnh lại, đau nhức trên người khiến mặt hắn vặn vẹo vì phẫn nộ, hắn hung hăng vung đao chém vào bên dưới Hàn Tiêu để trả thù. Hàn Tiêu dùng sức mạnh điều khiển áo giáp từ tính bảo vệ chỗ hiểm, ngăn trở một đao kia, nhưng lực va đập còn sót lại vẫn khiến mặt anh trắng bệch ra, một luồng gió lạnh từ thân dưới chạy thẳng lên ót. Anh cố chịu đau, giơ cánh tay máy động lực lên, nắm đầu Phan Khuông rồi điên cuồng đập xuống đất

Ót Phan Khuông liên tục tiếp xúc với mặt đất, một vũng máu lớn dần dần xuất hiện, hắn nhịn đau phản công, trường đao liên tục để lại tàn ảnh, điên cuồng chém lên áo giáp, lượng máu của Hàn Tiêu cũng nhanh chóng giảm xuống.

"Bách Phong Liệt!"

Phan Khuông gào thét thảm thiết, trường đao đột nhiên toát ra ánh sáng chói lòa.

Chuông báo động trong lòng Hàn Tiêu réo vang, vội vàng bật dậy rồi lùi ra sau, lúc này đao Trảm Phong bộc phát ra hàng loạt đao phong, chúng vờn quanh Phan Khuông như một lá chắn lốc xoáy, mặt đất xung quanh bị chém ra vô số vết đao cực sâu, Hàn Tiêu cũng bị đánh trúng chính diện, độ bền của áo giáp từ tính đột ngột giảm xuống, vì phạm vi công kích của chiêu này quá lớn thế nên những nơi không được áo giáp bảo hộ đều đã máu thịt be bét! Một chuỗi thương tổn khoảng 40 điểm liên tục nhảy ra.

Đao quang duy trì liên tục ba giây mới dừng lại, Hàn Tiêu đã lùi ra ngoài mười mét, hồng hộc thở dốc, máu tươi trộn lẫn với mồ hôi rơi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phan Khuông, một đao vừa rồi chắc chắc đã tiêu hao rất nhiều thể lực, hơn nữa thời gian cool down không thể ngắn ngủi được, Phan Khuông sẽ không tài nào dùng chiêu này liên tục!

Phan Khuông chống đao mà đứng, bộ dáng rất thê thảm, phần dưới máu thịt be bét, trên ngực đầy những vết đạn bị đốt trụi mà ra, ngọn lửa vẫn còn đang âm ỉ cháy, mùi khét tỏa ra, đốt cháy và chảy máu khiến hắn bị tổn thương gấp đôi, trong cơ thể không rõ đã thành cái dạng gì rồi, dao gấp giờ vẫn cắm trên lồng ngực hắn, khuôn mặt lại càng thảm hại hơn, sống mũi đã gãy thành một khoảng trống, phần gáy cũng lộ ra xương trắng, trông chẳng khác gì ác quỷ cả!

Mà con ác quỷ này giờ đang nhìn chằm chằm Hàn Tiêu.

Anh tỏ ra cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng dùng điểm thuộc tính tự do thêm vào sức chịu đựng, đây chính là một con bài tẩy khác của anh.

Một cơn gió cuốn cát bụi tung lên, cũng mang đi không khí căng thẳng vừa rồi.

Phan Khuông chậm rãi gục đầu xuống, tắt thở.

Phần sức sống cuối cùng đã bị thiêu rụi bởi tổn thương kéo dài, tựa như cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà.

[Bạn đã giết chết Phan Khuông (Level 38), bạn đạt được 21000 điểm kinh nghiệm.]

[Vượt 10 Level giết chết mục tiêu, gia tăng thêm 280% điểm kinh nghiệm, tổng giá trị kinh nghiệm là 58800 điểm, tỷ lệ hoàn thành của bạn là 99%.]

[Bạn nhận được thêm 58212 (99%) điểm kinh nghiệm.]

[Nhiệm vụ "Chém đầu 3" đã hoàn thành, tỷ lệ 99%, bạn đạt được 79200 điểm kinh nghiệm.]

158000 điểm kinh nghiệm!

Đây là tất cả thu hoạch Hàn Tiêu nhận được sau khi đánh chết Phan Khuông!

Chiến thắng vượt cấp sẽ có thêm phần thưởng ngoài định mức, phát động thưởng vượt cấp thấp nhất là cách biệt 5 Level, kinh nghiệm gia tăng dựa vào tỷ lệ hoàn thành, vì thường thì khiêu chiến vượt cấp đều do game thủ tổ đội hoàn thành, nếu trong đội ngũ có cấp bậc không phù hợp tiêu chuẩn thì toàn đội cũng không thể nhận được phần thưởng vượt cấp. Cách tính toán này khá coi trọng chiến thuật phối hợp, trình độ thao tác của game thủ, đồng thời cũng phòng tránh khả năng cướp Boss và những kẻ ăn ké...

Đương nhiên cũng có cao thủ một mình chiến đấu vượt cấp.

Hàn Tiêu thả lỏng, anh ngồi bệt xuống đất rồi cứ thế ngả mình nằm ườn ra, để mặc ánh mặt trời chiếu lên mặt, sau đó thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên sau trận chiến căng thẳng, coi như khói thuốc súng, tàn lửa lẫn vết máu hỗn độn xung quanh không hề tồn tại.

Chợt anh nhớ ra gì đó, vội bật dậy rồi kéo quần ra kiểm tra tình trạng của bé Hàn Tiêu, sau đó mới dám thở phào nhẹ nhõm.

May mắn, may mắn quá, nó không hề tổn hại gì, vẫn là một con rồng say ngủ.

Nghỉ ngơi một lát anh mới bắt đầu kiểm tra tổn thất sau chiến đấu, độ bền của trang bị đều hạ không ít, Bạo Diên cũng đã dùng hết sạch, lượng máu đang chậm rãi khôi phục, tổn thất vẫn trong phạm vi chấp nhận được.

Hàn Tiêu bước tới chỗ Phan Khuông chết đứng, cạy từng ngón tay hắn rồi rút đao Trảm Phong ra, ngón tay anh khẽ gõ vào lưỡi đao, tiếng vọng trong trẻo vang lên.

"Vũ khí phẩm chất xanh lục này hiệu quả cũng tương đối bình thường, nhưng lực công kích lại cao gấp đôi so với dao gấp."

Cầm lấy đao Trảm Phong xong anh lại tới cạnh thi thể Lý Tiết tìm chiến lợi phẩm, bỗng anh đụng trúng một vật cứng trong túi áo y, vừa lấy ra thì thấy hóa ra đây là một thiết bị liên lạc của tổ chức Manh Nha.

Con ngươi trong mắt anh xoay chuyển, khởi động thiết bị liên lạc, sau mười mấy giây đã xuất hiện hình chiếu của thủ lĩnh.

"Lý Tiết, các cậu đã rút lui chưa..."

Thủ lĩnh nói được một nửa thì phát hiện đối tượng liên lạc thay đổi, trước mắt là khuôn mặt lạnh nhạt của Hàn Tiêu, ánh mắt gã đột ngột thay đổi, nhìn chằm chằm Hàn Tiêu.

"Sao lại là mày?!"

Số 0 sử dụng thiết bị liên lạc của Lý Tiết, mọi chuyện đã quá rõ, căn cứ Ám Nha cốc đã bị tiêu diệt, 80% là Phan Khuông cũng chết rồi!

Trong cơn giận dữ thủ lĩnh gằn lên: "Mày còn dám chủ động liên hệ với tao nữa à?"

Hàn Tiêu cười đáp: "Ui chao, lâu lắm rồi không gặp."

Giọng điệu như thể bạn cũ gặp lại này là sao đây? Tự giác ngộ thân phận kẻ địch cho tao xem nào! Thủ lĩnh tức trào máu họng, ngừng nửa giây mới quát hỏi: "Mày có tin tình báo cơ mật từ đâu hả?"

Đây là điểm gã thấy khó hiểu nhất.

Hàn Tiêu nhìn gã như nhìn một thằng ngốc: "Sao ông lại nghĩ tôi sẽ trả lời câu này nhỉ?"

Thủ lĩnh tức tối quát: "Mày nghĩ với thủ đoạn tầm thường này có thể làm tổn hại tới thế lực của tổ chức sao? Quá ngây thơ!"

"Tôi hủy bốn căn cứ của ông rồi."

"Châu chấu đá xe mà thôi, lúc nào tao cũng có thể nghiền chết mày được ngay!"

"Tôi hủy bốn căn cứ của ông rồi."

"Trong tổ chức không thiếu người điều hành, mày không thong dong được lâu nữa đâu!"

"Tôi hủy bốn căn cứ của ông rồi."

A a a a... tức quá mà!

Giọng điệu thủ lĩnh như thể nhai sắt thép, mỗi từ đều ngập tràn sát ý: "Đừng tưởng mày hàng phục Tinh Long thì có thể kéo dài hơi tàn lâu, đợi người của tao tìm ra mày, nhất định tao sẽ rút từng cái xương, từng sợi gân của mày ra!"

Hàn Tiêu cười hì hì, ngón tay ấn lên môi rồi quẳng ra một cái hôn gió lẳng lơ.

"Vậy ông tìm tôi đi đã, tìm được tôi rồi thì tôi để ông tha hồ hì hì hì."

Thủ lĩnh nổi trận lôi đình, bị giọng điệu ngả ngớn của Hàn Tiêu chọc đến muốn nổ phổi, đang định nói thêm gì nữa thì đã thấy Hàn Tiêu dùng khuỷu tay đập nát thiết bị liên lạc, màn hình trò chuyện lập tức đen sì.

Lời muốn nói nghẹn trong cổ họng không ra nổi, tức tới nỗi người gã run lên bần bật.

"Truyền lệnh của ta! Treo thưởng truy nã Số 0 trên toàn cầu, giải thưởng tăng lên năm triệu!"

Tăng gấp năm lần!

...

Hàn Tiêu ngừng cười, đùa giỡn thủ lĩnh Manh Nha cũng không phải do anh nhất thời nông nổi.

Chắc chắn Manh Nha sẽ liên tục phái người tới Tây Đô dò xét vị trí của anh, không giết được anh thì nhất định không bỏ qua.

Xem ra có vẻ rất bất lợi với anh nhưng thật ra lại chẳng hề có chút ảnh hưởng nào hết.

Bởi vì... Hàn Tiêu vốn không định quay về!

Đây mới là kế hoạch thật sự của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.