- Đúng rồi.
Mục Oanh gật đầu nói:
- Chỉ cần thông qua, có thể tiến vào thành thị lớn nhất quận Đông Lăng.
- Thành thị lớn nhất?
Vân Phi Dương hiếu kỳ nói:
- Oanh Oanh, Đông Lăng thành rất lớn sao?
- Cái này...
Mục Oanh có chút trầm ngâm, hàm hàm hồ hồ nói:
- Đông Lăng thành rất lớn!
Nàng từ trong miệng người khác biết được, Đông Lăng thành là thủ phủ cũng là thành trấn lớn nhất quận Đông Lăng, cho tới bây giờ không có đi qua, cho nên không biết nó đến cùng lớn bao nhiêu.
- Nha.
Vân Phi Dương lên tiếng.
Lúc này, có người cả kinh nói:
- Lương gia Đại tiểu thư đến rồi!
- Loát!
Các thiếu niên đứng ở trên Diễn Võ Trường nhao nhao sôi động.
Vân Phi Dương có chút hiếu kỳ xoay người nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài Diễn Võ Trường, một thiếu nữ mặc váy tím, cột bím tóc đuôi ngựa đi đến.
Nàng này tuổi chừng 16, tướng mạo xinh đẹp, màu da trắng nõn, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt đen sáng ngời, quanh người lộ ra khí tức thanh xuân hoạt bát.
Khóe miệng của Vân Phi Dương mỉm cười, thầm nói:
- Cũng là tiểu mỹ nữ nha.
- Đạp đạp!
Thiếu nữ bỏ qua ánh mắt hâm mộ của mọi người, nện bước thon dài đi tới, cuối cùng đứng ở trước mặt Vân Phi Dương, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sáng chuyển động, nhàn nhạt nhìn hắn, giống như một công chúa cao cao tại thượng.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Chẳng lẽ tiểu mỹ nữ là đến tìm mình sao?
Nghĩ đến mình đẹp trai nghịch thiên như vậy, đẹp thiên lý bất dung như vậy, nhất định rất hấp dẫn mỹ nữ, trong nội tâm Vân Phi Dương lập tức thoải mái thầm nói:
- Vóc người đẹp trai, quá dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, hổ thẹn, hổ thẹn.
- Này!
Thiếu nữ chống nạnh, mắt hạnh trừng trừng nói:
- Là ngươi đánh đệ đệ của ta?
Các thiếu niên chung quanh nhao nhao kinh ngạc, Lương gia ở trấn Địa Sơn là tài chủ lớn nhất, rất nhiều người nịnh bợ còn không kịp, không ai dám đắc tội, mà cô bé này là Lương gia Đại tiểu thư Lương Âm, đệ đệ của nàng không phải Lương Nhân sao, có người dám đánh hắn, đây không phải muốn chết sao!
- Ách?
Khóe miệng của Vân Phi Dương co giật.
Nguyên lai không phải là mình đẹp trai hấp dẫn cô bé này, mà nàng vốn là đến tìm mình!
Khoảng cách gần thưởng thức, hắn không phải không thừa nhận, nàng này da thịt tuyết trắng, dáng người cao gầy, thanh lệ thoát tục, lời nói cử chỉ lại tản ra một cỗ ngạo khí, cùng Mục Oanh ôn nhu có khí chất hoàn toàn bất đồng.
- Ách cái gì ách!
Lương Âm trừng mắt liếc hắn một cái, hung hăng nói:
- Đệ đệ ta không phải ngươi muốn đánh thì đánh!
Những lời này nhìn như đang chất vấn, nhưng từ trong giọng nói có thể nghe ra, giống như đã khẳng định. Tiểu nha đầu rất điêu ngoa bá đạo, bất quá ca ưa thích!
Vân Phi Dương cười nói:
- Cô nương, ta đời này đánh rất nhiều người, xin hỏi đệ đệ ngươi là ai?
Trên Diễn Võ Trường một mảnh khinh thường.
Đời này đánh nhiều người? Thực trang bức a.
Vân Phi Dương nói là lời thật, ở Thần giới tu luyện mấy ngàn năm, hắn đánh người không có một vạn cũng có chín ngàn, hôm nay đánh, ngày mai sẽ quên đánh là ai. Lương Âm cau mày, lãnh đạm nói:
- Lương Nhân!
- Lương Nhân?
Vân Phi Dương nhớ ra người này, dù sao mặt rỗ, lớn lên rất có đặc điểm, nhưng trong lòng sụp đổ, tiểu thí hài kia lớn lên khó coi, lại có tỷ tỷ xinh đẹp như vậy.
- Không tệ.
Hắn gật đầu nói:
- Là ta đánh!