Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 103: Chương 103




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu dành ra một ngày ở lại Trạm gia trang chơi. Ngày thứ hai tới Ngôn gia trang ngâm suối nước nóng và khởi hành trở về Kinh thành trước đêm ba mươi Tết.

Tần thị đoán hôm nay hai người họ nên về, nên dặn người gác cổng nói cho Trạm Vân Tiêu biết chạng vạng tối qua Nhị ca hắn Trạm Bác Thiệp đã dẫn theo thê tử Nhiễm Huệ Ngữ trở về.

“Nhị ca trở về rồi sao? Bây giờ hắn đang ở đâu?“.

Trạm Vân Tiêu vui mừng khôn xiết khi nghe người gác cổng báo cáo. Hắn đã trở lại Kinh thành được hơn nửa năm, nói thật, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ về mảnh đất biên quan. Chẳng qua giờ hắn có Vân Sơ, lại được Thánh nhân phong làm Quận công nên sau này muốn tới biên quan quả là chuyện không dễ dàng. Hơn nữa trong hai năm tới còn cần trồng mấy loại lương thực quan trọng kia, nên cần hắn ở lại Kinh thành để nhìn chằm chằm, bởi vậy tạm thời không có thời gian để trở về chốn cũ.

Người gác cổng vội vàng trả lời vấn đề của chủ tử: “Nhị công tử đã ra ngoài thăm bằng hữu lúc này còn chưa hồi phủ. Còn Nhị phu nhân đang bồi lão phu nhân chơi mạt chược“.

Lần này Trạm Bác Thiệp trở về là để báo cáo công tác. Hiện tại ra ngoài đi dạo không thể so với vài thập niên trước.

Khánh quốc từ lúc mới khai quốc, lời nói của Trạm phủ ở trên triều đình rất có trọng lượng. Không có cách nào khác, lúc đó thiên hạ hỗn loạn, tiên đế chỉ có mình tổ phụ và phụ thân Trạm Vân Tiêu chinh chiến bốn phía giúp hắn. Vì có được tâm thuộc hạ, nên tất nhiên phải đối với một nhà già trẻ của Trạm gia đang lưu lại Kinh thành ưu đãi hơn chút. Nhưng tình huống bây giờ đã khác trước. Quốc gia đã ổn định mấy chục năm, chiến tranh với bên ngoài đã không còn nhiều như trước nữa. Do đó quyền lực trong tay quan võ ở trên triều đình ngày càng suy thoái, các văn thần dần chiếm vị trí chủ đạo ở trên triều đình.

Hiện tại Trạm Bác Thiệp muốn có công tác tốt chỉ dựa vào mỗi mặt mũi Trạm gia còn chưa đủ. Dù sao bây giờ Trạm gia còn có chút tình cũ với Thánh nhân, nhưng đó chính là bùa bảo mệnh của Trạm gia. Họ sẽ không tuỳ tiện vì chút tiền đồ của Trạm Bác Thiệp mà tiêu hao hết chút tình cảm đế vương quý giá đó.

Tuy Trạm gia là võ tướng có phẩm cấp cao nhất trong triều, nhưng nam nhân Trạm gia vẫn luôn tứ tán ở biên quan. Trạm tướng quân còn là người không hiểu kinh doanh nhân mạch quan trường, nên không có nhiều nhân thủ ở Kinh thành có thể giúp hắn ra lực. Hiện tại Trạm Bác Thiệp muốn tìm một công tác tốt ở Kinh thành, cũng chỉ có thể chạy ra ngoài dạo lòng vòng.

Trạm Vân Tiêu còn biết lần này Nhị ca tặng lễ vật khắp nơi, hơn phân nửa trong chúng là trân tàng Vương thị lấy ra từ kho riêng.

Trong lúc suy nghĩ của Trạm Vân Tiêu đang lơ lửng, hắn nhất thời không để ý tới người gác cổng đang khom người đứng ở trước mặt. Tới khi Vân Sơ đưa tay kéo hắn một cái, hắn mới lấy lại tinh thần, nói: “Được, ta đã biết. Ngươi đi xuống đi“.

Đối diện với ánh mắt tò mò của Vân Sơ, hắn lắc đầu nói: “Không có việc gì. Ta chỉ đang nghĩ ít chuyện thôi. Mọi người hẳn đang ở chỗ tổ mẫu rồi, chúng ta trực tiếp qua bên đó đi“.

Vân Sơ gật đầu, cũng không hỏi ban nãy Trạm Vân Tiêu đang nghĩ gì. Tóm lại, đó hẳn là chuyện giữa anh em trong gia đình anh ấy. Làm con gái một, Vân Sơ chưa từng trải qua tình cảm giữa các anh chị em trong nhà nên không biết nó ra sao. Cô biết loại vấn đề này mình không thể giúp anh được gì nên dứt khoát không hỏi tới.

Trừ bỏ chuyện liên quan tới cửa gỗ. Cô chỉ một cô gái bình thường, cô có bao nhiêu năng lực Trạm Vân Tiêu biết rất rõ. Nói sao anh ấy đã thông qua cửa gỗ tới chỗ cô rất nhiều lần, lại lấy quan hệ hiện tại của hai người họ nếu anh ấy cần cô giúp đỡ, chắc hẳn anh sẽ chủ động nói ra.

Lúc hai người tới trong viện của Vương thị, chân còn chưa bước vào cửa sân đã nghe thấy âm thanh thanh thúy của mạt chược từ xa. Vân Sơ kéo tay Trạm Vân Tiêu che miệng nói nhỏ: “Không biết bọn họ chơi bao lâu nữa mới thấy chán nhỉ?“.

Trạm Vân Tiêu mỉm cười cúi đầu kề bên tai nàng nói nhỏ: “Ta đoán còn chờ rất lâu“.

Cửa phòng Vương thị mở rộng. Bà và Tần thị không cần nói tới, bởi Vân Sơ biết họ. Nhưng trên bàn lại có thêm hai người phụ nữ xa lạ khác đang cùng đánh bài. Người tới ăn mặc quý khí, trang sức phối sức rất tinh xảo, nhìn là biết ngay từ đại hộ nhân gia bước ra. Một người trong đó có dáng người nở nang hơn chút, người kia thì có tướng mạo mong manh hơn, thuộc về dáng vẻ thịnh hành bây giờ ở Kinh thành.

Nữ tử Kinh thành cũng phải bó chân. Vì nam nhân thời bây giờ rất thưởng thức dáng vẻ yếu đuối không xương, nên hầu hết nữ tử Kinh thành đều có thói quen ăn uống điều độ. Họ rất sợ dáng dấp của mình quá nở nang sẽ bị người giễu cợt.

Theo lý thuyết biên quan là vùng đất nghèo nàn, Nhị tẩu Trạm Vân Tiêu đi theo trượng phu ở lại biên quan nhiều năm như thế, vậy vị nhìn mong manh kia hẳn không phải Nhị tẩu anh rồi. Nhưng trong lòng Vân Sơ không quá chắc nên không dám tùy tiện mở miệng gọi người, chỉ đứng sau lưng Trạm Vân Tiêu chờ ai đó giới thiệu cho cô.

Chỗ ngồi của Tần thị vừa vặn đối diện cửa lớn, nhìn thấy hai người Vân Sơ tới thì dừng động tác lại. Đợi khi cả hai đi vào phòng, nàng vội vàng đứng dậy nói với Vân Sơ: “Cuối cùng cũng đợi được các ngươi trở về. Vốn ta còn tưởng các ngươi ở điền trang chơi vui quá quên luôn cả về ăn cơm tất niên đấy“.

Thấy Vân Sơ có vẻ câu nệ, Tần thị nhanh chóng giới thiệu nói: “Đúng rồi, vị này là phu nhân của Phạm gia, còn đây là nhị nhi tức phụ của ta cũng chính là Nhị tẩu Vân Tiêu“.

Xác định Vân Sơ đã phân biệt rõ ràng hai người, Tần thị mới quay đầu giới thiệu với họ: “Đây là Vân Sơ, là bằng hữu của tiểu nhi tử. Gần đây nàng tới Kinh thành có việc nên ở lại trong phủ ta làm khách“.

Mặc dù mối quan hệ giữa Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ người Trạm phủ đều lòng dạ biết rõ, nhưng đến cùng còn chưa công bố ra ngoài. Vì thế khi giới thiệu với Phạm phu nhân, Tần thị chỉ nói là bằng hữu, vì sợ nói quá rõ ràng sẽ ảnh hưởng không tốt tới hình tượng của Vân Sơ.

Phạm phu nhân là một trong số ít bạn kết giao khăn tay với Tần thị, nàng sao có thể không biết Vân Sơ được? Nàng hướng Tần thị lộ ra tiếu dung hiểu rõ, rồi quay lại nắm lấy tay Vân Sơ cười như sói bà ngoại không có ý tốt.

Ngay lúc Vân Sơ đề phòng sợ nàng ta làm ra chuyện gì đó, lại thấy Phạm phu nhân lật mặt nhanh như lật sách. Trên mặt thoắt cái đã đổi thành tươi cười lấy lòng: “Vân cô nương đúng không? Trước đây đã nghe qua tên của ngươi, chỉ là ngươi không thường xuyên đến Kinh thành làm ta muốn gặp ngươi cũng khó. Lần này khó khăn lắm mới gặp được, ta nhất định phải cùng ngươi trò chuyện thật tốt mới được“.

Từ khi Tần thị dùng mỹ phẩm dưỡng da Vân Sơ đưa, sự biến hóa trên người nàng rất rõ ràng. Phàm là phu nhân tiểu thư linh thông tin tức ở Kinh thành đều đang có ý định tìm cơ hội mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da từ chỗ Vân Sơ. Chẳng qua hành tung của nàng thật sự khó tìm, ngoại trừ Tam công tử Trạm gia thì hình như không ai biết hành tung của nàng.

Bởi thế, sau này mọi người đều đem chủ ý đánh tới trên người Tần thị. Vốn tưởng rằng Vân Sơ đưa cho nàng ấy nhiều mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm như thế, một mình nàng khẳng định dùng không hết nên hẳn sẽ nguyện ý phân ra một ít. Nào nghĩ tới Tần thị luôn luôn hào phóng của trước kia, bây giờ như biến thành một người khác, đột nhiên trở thành con gà trống vắt cổ chày ra nước.

Ngay cả bằng hữu kết giao khăn tay như Phạm phu nhân, cũng không biết đã phải tốn bao nhiêu nước bọt mới từ chỗ Tần thị móc được một cây son môi trở về.

Một kế không thành lại sinh một kế khác. Các nàng chuyển sang khuyên Tần thị thuyết phục Vân Sơ mở cửa hàng ở Kinh thành, chuyên bán các loại mỹ phẩm dưỡng da hiếm lạ này. Nếu cửa hàng mở, các nàng khẳng định sẽ bưng bó lớn tiếp bó lớn vàng bạc tới cổ động.

Chuyện này Tần thị đã nói qua với Trạm Vân Tiêu, nhưng sau khi trở về, hắn nói Vân Sơ tạm thời không có dự định mở cửa hàng ở Kinh thành. Mọi chuyện cũng vì thế mà tuyên cáo thất bại.

Nghe Tần thị nói Vân Sơ tạm thời không có kế hoạch mở cửa hàng ở Kinh thành, mấy vị phu nhân có giao hảo với Tần thị đã trực tiếp khiển trách nói nàng thật không tốt. Có đồ tốt như vậy chỉ giữ mình mình dùng thì thôi đi, còn không muốn vì bọn họ xuất lực. Vân Sơ nói không muốn mở cửa hàng, nàng cũng liền bỏ mặc thuận theo ý nàng ta mà không chịu thuyết phục nhiều thêm chút nữa.

Hôm nay khó được đụng phải chính chủ, Phạm phu nhân kích động không thèm chơi mạt chược nữa, một hai lôi kéo Vân Sơ nói muốn mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da từ cô. Vân Sơ khi nào thì gặp phải tình huống như vậy. Một người đủ sức làm dì của cô lôi kéo tay cô xin mỹ phẩm dưỡng da tựa như đứa nhỏ đang xin kẹo ăn. Cuối cùng vẫn là Tần thị nhìn không được khi thấy cô khó xử, nàng ấy vội vàng đứng dậy và kéo Vân Sơ tới ngồi bên cạnh mình.

“Được rồi, lần này Vân cô nương tới không có mang theo mỹ phẩm dưỡng da. Ngươi có tiếp tục quấn lấy nàng thì nàng ấy cũng lấy không ra được. Ngươi cũng đừng khó xử nàng ấy nữa, chúng ta tiếp tục chơi mạt chược đi“.

Nghe Tần thị nói vậy, cảm xúc của Phạm phu nhân bằng mắt thường cũng thấy được nó đang sa sút đi. Cảnh tượng này rơi vào mắt Vân Sơ cũng khiến lòng cô không biết tư vị gì.

Do dự một lúc, cô cân nhắc chút rồi nói: “Tần phu nhân nói không sai. Lần này đến Kinh thành xác thực cháu không có mang theo thương phẩm. Nếu dì thật muốn mua, không bằng như vậy đi, đợi khi trở về cháu sẽ mua cho dì thêm một bộ rồi để Tần phu nhân đưa qua cho ngài được chứ ạ?“.

Phạm phu nhân nghe thế, lập tức lên ngay tinh thần. Nàng gật đầu liên tục nói: “Được, được, được. Cứ làm vậy đi“.

Nhìn đối phương hớn hở như nhặt được chí bảo, Vân Sơ tâm niệm vừa động. Lần đầu tiên nghiêm túc suy tính chuyện mở một cửa hàng chuyên bán mỹ phẩm dưỡng da ở Kinh thành. Chỉ xem cảm xúc của Phạm phu nhân cũng đủ nhìn ra thị trường tiêu thụ của mỹ phẩm dưỡng da tại Kinh thành nếu mở bán cho phu nhân tiểu thư ở đây. Tuy hiện tại Vân Sơ không thiếu vàng cũng không thiếu tiền, nhưng có ai lại ngại quá nhiều vàng đâu nhỉ.

Chưa kể, Vân Sơ thật sự càng nghĩ càng thấy đáng tin. Dù sao siêu thị nhỏ của cô tuy có cửa gỗ, nhưng xem ra cũng chỉ có thế. Cho dù thỉnh thoảng sẽ mua đồ ăn thức uống cho các khách nhân tới từ thế giới khác, rồi từ giữa đó kiếm được ít vàng bạc. Nhưng có khách nhân chất lượng tốt, ra tay vẫn luôn xa xỉ như Trạm Vân Tiêu lại không phải thường xuyên có thể gặp được.

Nếu cô mở một cửa hàng ở cổ đại, điều đó có nghĩa cô sẽ có một cửa hàng thay cô kiếm tiền cuồn cuộn không ngừng. Chỉ là nếu mở cửa hàng này, cô lại không thể ở đây lâu, nên cửa hàng này rất cần tìm một người đáng tin tới quản lý. Trạm Vân Tiêu lúc trước nói Tần thị muốn nhập cổ phần với cô, nàng ấy sẽ cung cấp cửa hàng còn Vân Sơ cung cấp vật liệu. Tiền lời sau này kiếm ra sẽ chia nhau. Chẳng qua lúc ấy Vân Sơ không có hứng thú nên Trạm Vân Tiêu cũng không nhiều lời. Vì thế cô cũng không biết Tần thị định chia thế nào, xem ra quay đầu cô cần tìm Tần thị hỏi xem sao.

Phạm phu nhân sợ Vân Sơ đổi ý, cùng ngày sau khi trở về liền để quản gia trong phủ đưa cho Vân Sơ tiền mua mỹ phẩm dưỡng da. Nàng đưa vẫn là vàng, cả một hộp vàng lớn. Theo lời quản gia Phạm phủ nói, trong hộp chứa đầy năm trăm lượng vàng.

Vân Sơ thậm chí còn nói không hết nhiều như vậy và muốn trả lại một phần. Nhưng quản gia Phạm phủ nói cái gì cũng không chịu nhận số vàng ấy, còn nói thẳng phu nhân nhà hắn đã nói, đưa nhiều tiền như vậy là muốn nhờ cô mua giúp nhiều một chút, dù sao cứ dựa theo năm trăm lượng vàng này mà dự toán mua.

Vân Sơ nhận chiếc hộp vàng này với lương tâm băn khoăn.

Tới tối, Vân Sơ trở lại sân ở tạm của mình. Nhìn ba phần tạ lễ trong nhà Ngôn Anh đưa tới, lễ gặp mặt của Nhiễm Huệ Ngữ và tiền bổ sung mua mỹ phẩm dưỡng da của Tần thị đang đặt cạnh nhau ở trên bàn. Ngoài ra còn có tiền đặt cọc của Phạm phu nhân đưa. Cộng lại cũng có sáu hộp gỗ. Nhìn từng hàng thỏi vàng ngay ngắn trong hộp, Vân Sơ lâm vào trầm tư.

Cô nên xử lý sao với nhiều vàng như vậy sau khi lấy về đây.

Bán cho bên thu mua tái chế vàng. Trước đó cô đã hỏi qua, nếu muốn bán được số lượng lớn như vậy thì phải cho biết nguồn gốc của những thứ này. Mà nhiều vàng như vậy, Vân Sơ không thể nào giữ lại trong tay được bằng không cô sẽ luôn bất an. Không biết ông chủ cửa hàng đồ cổ có cách nào không. Nếu những thỏi vàng này có thể có thân phận hợp lý rồi tuồn được ra ngoài thì không còn gì lý tưởng hơn.

Tuy nhiên, nếu cô nói đống vàng này là tổ tiên truyền thừa, không biết ông chủ cửa hàng đồ cổ có tin cô không nhỉ.

Còn nếu thực sự không được, vậy Vân Sơ chỉ có thể cân nhắc đem những thỏi vàng ròng này tới các tiệm gia công vàng nhỏ bên đường để nấu chảy thành đồ trang sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.