Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Nội thị trong cung đặt một bút hàng không nhỏ.
Tuy nhiên, cảnh tượng trực tiếp vung tay lên bao trọn tất cả là không hề xuất hiện. Người của Hoàng cung chỉ mua một trăm bộ mỹ phẩm dưỡng da thôi. Trong đó có mười bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, hai mươi bộ mỹ phẩm dưỡng da tầm trung, và bảy mươi bộ sản phẩm chăm sóc da phổ thông.
Có vẻ thái giám nội thị cùng Tần thị không xa lạ gì, Vân Sơ thấy ít nhất hai bên là biết nhau nên cũng tiện thể ngồi bên người Tần thị nghe được thái giám nội thị phàn nàn. Hóa ra các cảnh tượng phi tần Hậu cung tùy tiện vừa ra tay chính là thiên kim mà cô hay thấy trên TV là vô cùng không khoa học. Bởi vì nữ tử Hậu cung lên đến Hoàng hậu hay xuống đến cung nữ đều sống bằng vào lĩnh niên lệ hoặc nguyệt lệ. (Tiền năm - tiền tháng).
Hiền nhân của Khánh quốc vẫn luôn nổi danh có tài đức sáng suốt, lão bà lớn nhỏ trong hậu cung của hắn cộng lại còn ít hơn nửa so với Tiên đế. Hoàng hậu bây giờ mỗi năm có một ngàn lượng, còn thấp nhất như Thải Nữ là ba mươi lượng một năm. Hơn nữa, một khi có thiên tai hoặc nhân họa bên ngoài, Hoàng hậu trước hết còn phải đứng ra làm gương cho thiên hạ dẫn theo các phi tần trong Hậu cung quyên tiền chẩn tai.
Ngoại trừ một ít hậu phi có nhà mẹ đẻ tài lực hùng hậu ra, thì hầu hết hậu phi tại Hoàng cung không làm được chuyện vung tay quá trán. Thậm chí có ít hậu phi điều kiện nhà mẹ đẻ không tốt, còn phải dành dụm tiền nguyệt ngân phát mỗi năm để tiếp tế cho nhà mẹ đẻ. Đương nhiên, phần lớn thu nhập của các hậu phi đều phải dựa vào Thánh nhân ban thưởng. Đồ Thánh nhân thưởng cho hậu phi tất nhiên đều là thế gian hiếm thấy, căn bản không thể dùng giá trị của vàng bạc để đong đếm được.
Chính bởi vậy phi tần Hậu cung mới ngươi giẫm ta, ta hại ngươi để tranh nhau trèo lên trên. Bởi vì ngươi không thể không leo lên. Nếu ngươi leo lên được một bậc nữa, nguyệt ngân được phát năm nay cũng sẽ tăng lên gấp đôi. Thậm chí còn có nhiều cơ hội nhận được ban thưởng của thánh nhân hơn. Hơn nữa, chưa nói tới quần áo, đồ trang sức, mà băng dùng cho mùa hè hay than đốt vào mùa đông đó đều là dựa vào cấp bậc mà được phân phối.
Điều tương tự cũng áp dụng cho trăm bộ mỹ phẩm dưỡng da mà thái giám nội thị mua lần này. Hoàng hậu, Quý phi cùng bốn phi tất nhiên sẽ được mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, những cấp bậc thấp hơn như Chiêu Nghi, Tiệp dư chỉ có thể sử dụng mỹ phẩm dưỡng da bình dân. Thấp hơn nữa như Bảo Lâm, Thải Nữ lại chỉ được dùng mỹ phẩm dưỡng da phổ thông. Chỉ dựa trên phân phối như vậy cũng đã nhìn ra rất nhiều cung tần đã rất rất lâu rồi không được nhìn thấy thiên nhan của Thánh nhân, và rất có thể cũng không chiếm được một bộ mỹ phẩm dưỡng da để mà sử dụng.
Giá cả của những mỹ phẩm dưỡng da này đắt đến mức đã vượt cả nguyệt ngân được phát mỗi năm của hậu phi cấp thấp. Các nàng nếu cũng muốn sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, vậy chỉ có thể tự mình bỏ bạc nhờ thái giám nội thị giúp các nàng mua dùm. Chỉ là y theo độ nóng của những mỹ phẩm dưỡng da này, nếu các nàng muốn mua ước tính chỉ có thể đợi đến khi trong cửa hàng lại bổ sung hàng.
Biết tất cả lão bà lớn nhỏ của Hoàng Thượng phải dựa vào nguyệt ngân được phát hàng năm để sống, Vân Sơ nhịn không được mà thầm nói trong lòng: Đãi ngộ của hậu phi ở đâu? Dựa trên nguyệt ngân mỗi năm được phát của Thải Nữ chia đều cho mỗi tháng, vậy tính ra tiền tiêu mỗi tháng của bọn họ chỉ hơn hai lượng bạc tí à, đến cả người bình thường ở ngoài cung cũng không bằng.
Phải nói rằng bất kể ở triều đại nào, nơi như thâm cung là nơi mà kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu đến nơi sinh tồn còn rất gian nan.
Nội thị thu mua rời đi rồi, Vân Sơ mới đúng là chân chính thấy được sự điên cuồng của nữ nhân cổ đại. Những phu nhân tiểu thư ngày thường vẫn luôn rất đoan trang nhã nhặn đã lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. Ngươi tranh ta đoạt chen chúc ùa vào cửa hàng, tư thế kia so với lúc hàng hiệu quốc tế được đưa ra thị trường còn nhiệt liệt hơn nhiều.
Thấy trong cửa hàng lộn xộn chen chúc, ngươi một câu ta một câu vì một bộ mỹ phẩm dưỡng da mình coi trọng mà hận không thể muốn xắn tay áo lên của các phu nhân tiểu thư đó, Vân Sơ vội kéo Tần thị qua một bên và nói nhỏ: “Phu nhân, cứ thế này tiếp thật không được. Một đám người chen lấn như thế, lỡ lát nữa phát sinh chuyện chuyện va chạm, giẫm đạp vậy cửa hàng chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm. Cháu thấy vẫn nên để họ xếp hàng mua đồ và có trật tự đi tới dãy kệ có mỹ phẩm dưỡng da mà mình cần thì hơn“.
Tần thị vốn không ngốc, nghe Vân Sơ nói cũng đại khái hiểu được ý nghĩa của việc xếp hàng. Nàng bảo Vân Sơ đứng tại chỗ chờ, còn chính mình ra mặt để duy trì trật tự mua sắm của khách.
Nhìn thấy trong cửa hàng có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, hẳn trong nhất thời sẽ không bán hết nên khi Tần thị hảo ngôn muốn mọi người xếp hàng mua đồ, ai cũng rất ngoan ngoãn xếp hàng. Đương nhiên, cũng có mấy phu nhân cậy vào nhà chồng, nhà mẹ đẻ vô cùng hiển hách nên trên mặt biểu lộ rõ mình rất không vui đối với chuyện phải xếp hàng. Tần thị đã quen xã giao, thấy mấy vị này mình không dễ làm phật lòng, liền ném cho Lục Ti một cái ánh mắt để nàng ta lấy mỹ phẩm dưỡng da mà họ cần đưa trước cho mấy vị phu nhân đó.
Tuy Lục Ti không còn hầu hạ bên người Tần thị nữa, nhưng Tần thị đến cùng chính là chủ tử cũ của nàng, chút ăn ý ấy vẫn là có. Thu được ánh mắt của phu nhân, nàng lập tức quay đầu nói nhỏ vài câu với sư phó rồi đi về phía bên kia quầy hàng bận bịu.
Vân Sơ thấy một mình chưởng quỹ loay hoay bận rộn, nên cũng rất tự giác tiến lên giúp đỡ đối phương lấy hàng mà khách yêu cầu. Những món hàng này là do Vân Sơ đặt mua trên mạng, giá cũng do chính mình định ra nên chỉ cần nhìn số lượng tiền khách đưa là biết nên lấy loại mỹ phẩm dưỡng da nào cho khách.
Chưởng quỹ vừa nhẹ nhõm vừa sợ hãi hướng Vân Sơ phúc thân.
Vị Vân Sơ cô nương này sau này cũng sẽ là chủ tử của nàng, lại còn là Tam thiếu phu nhân trong phủ nên nàng thật không nghĩ tới nàng ấy sẽ tới giúp mình chiêu đãi khách nhân.
Đó là do Vân Sơ là người hiện đại, tư tưởng có hơi khác so với người cổ đại.
Tại hiện đại chính cô cũng là chủ một cửa hàng, khi công việc kinh doanh trong tiệm quá bận rộn cô cũng sẽ xuống giúp đỡ Dương Vi một tay. Mà cổ đại lại không giống vậy, nhìn Tần thị là biết, dù thấy trong tiệm bận rộn như vậy nhưng nàng ấy lại chưa từng nghĩ tới muốn đích thân tiến lên giúp đỡ lấy hàng hay thu tiền, mà chỉ đứng một bên bồi tiếp những phu nhân tiểu thư kia nói chuyện việc nhà, hay tâm sự ít chuyện mới mẻ gần đây của Kinh thành. Chỉ vậy, Tần thị đã thấy mình xem như rất tận tâm vì cửa hàng rồi, chứ không như người khác trốn đến hậu viện pha một bình trà thơm, lại thêm mấy đĩa hoa quả điểm tâm ngồi quan sát tình hình làm ăn của cửa hàng.
Có Vân Sơ hỗ trợ, chưởng quỹ cũng nhẹ nhõm hơn không ít. Chương quỹ bảo chỉ cần Vân Sơ lấy hàng với thu tiền là được, chuyện tư vấn cho khách nhân dùng thử hay chọn mua loại mỹ phẩm dưỡng da nào cứ để nàng ấy lo liệu. Cứ vậy, bận đến giữa trưa chắc chừng mười một giờ rưỡi, bụng Vân Sơ cũng bắt đầu hát không thành kế, mà khách nhân trong tiệm lúc này cũng đã ít đi chút rồi.
Bởi vì những phu nhân tiểu thư kia cũng cần ăn cơm, nên sau khi ở trong tiệm thử qua loại mỹ phẩm dưỡng da phù hợp với da mình. Các nàng liền để lại tiền mua mỹ phẩm dưỡng da cho nha hoàn thiếp thân, và để các nàng ấy đứng xếp hàng trong cửa hàng chỉ đợi mua đồ thôi. Còn chính bản thân đã hồi phủ, hoặc không muốn về phủ thì cũng chạy tới các đại tửu lâu ở Kinh thành dùng cơm.
Đây là lần đầu tiên Tần thị cùng Vân Sơ xuất môn, nên giữa trưa cả hai quyết định không hồi phủ nữa. Sau khi cùng Trạm Vân Tiêu đang chờ bên ngoài cửa hàng hội hợp, cả ba liền trực tiếp tới tửu lâu Hương Mãn viên nổi danh ở Kinh thành ăn cơm.
Trong khi Vân Sơ hưởng thụ ăn ngon uống sướng, cô cũng không quên chưởng quỹ và Lục Ti trong cửa hàng vẫn đang bụng trống bán hàng. Tình cờ là tửu lâu này cũng thường có dịch vụ giao đồ ăn cho khách nên cô đã gọi riêng hai món ăn và để tửu lâu trực tiếp đưa đến cửa hàng.
Lúc này, chưởng quỹ và Lục Ti đang thảo luận xem họ có nên ra ngoài mua ít lương khô, bánh nướng về ăn tạm lót bụng hay không, thì đột nhiên hỏa kế của Hương Mãn Viên đưa thức ăn tới. Đây quả thật làm chưởng quỹ cảm động hỏng rồi. Lục Ti vừa nhìn là biết đây là thủ bút của Vân cô nương. Vì mặc dù Tần thị thường không trách móc nặng nề hạ nhân trong phủ, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện đi ăn cơm lại nhớ ra việc nhỏ như đưa cơm tới cho các nàng như này.
Chưởng quỹ ăn cơm canh mỹ vị, không khỏi cảm thán nói với Lục Ti: “Nói ra, Vân cô nương thật đúng là một chủ tử hiếm có. Ngươi không biết, sáng nay nàng ấy còn giúp ta lấy hàng cho khách nhân, lòng ta khi đó quả thực rất kích động. Ngươi đúng là có phúc khí, có thể gặp được một chủ tử tốt như vậy“.
Nói tới đề tài này, Lục Ti cũng là kích động dị thường: “Thật ra ta cũng không có làm cái gì, chính là trước đó lúc ở trong phủ ta có hầu hạ cô nương mấy ngày, cũng chưa từng làm ra chuyện gì đặc biệt. Thế nhưng cô nương là người tốt, sau khi rời Kinh, mặc kệ sau này có đưa cái gì hiếm có tới trong phủ đều sẽ nhớ kỹ thưởng cho ta một phần. Hoa quả hiếm có lần trước ta cho ngài ăn cũng cũng là cô nương thưởng cho ta đấy“.
Bây giờ nàng lọt vào mắt xanh của cô nương, từ một nha đầu hầu hạ người trong phủ thoắt cái biến thành phó chưởng quỹ của cửa hàng, quả thực khiến các tiểu tỷ muội còn đang hầu hạ trong phủ ghen tị hỏng rồi. Hiện tại Lục Ti và người nhà nàng lại chuyển vào ở nhà mới của Vân Sơ, mà thời gian bình thường Vân Sơ ở lại Kinh thành đã ít càng thêm ít, nên người một nhà Lục Ti ở bên đó rất tự tại. Cuộc sống bây giờ rất khác với lúc ở trong phủ, không cần phải luôn luôn cẩn thận đề phòng, làm việc cũng không cần nơm nóp lo sợ nhìn ánh mắt người khác, rất sợ một một bước sai là hủy đi cái mạng nhỏ của mình.
Chưởng quỹ cũng đã làm chưởng quỹ cho cửa hàng của Trạm phủ nhiều năm, ngày thường cũng nghe được không ít huyên thuyên vu vơ trong các phủ khác ở Kinh thành. Nàng biết rõ chủ tử thiện tâm giống như Vân Sơ là rất ít, trải qua khoảng thời gian này ở chung nàng cũng thật thích nha đầu Lục Ti này, nên cũng không ngại chỉ điểm nàng ấy hai câu.
“Vân cô nương đã đối với ngươi tốt như vậy, ngươi và phụ mẫu huynh muội nhà ngươi sau này thay nàng ấy làm việc nên tận tâm hơn nữa. Như vậy mới không cô phụ ơn tri ngộ của cô nương“.
Lục Ti đắc ý giương lên đầu lên, nói: “Đây là tất nhiên. Ngài không biết đâu, cha mẹ huynh muội ta mỗi ngày đều dọn dẹp tòa nhà của Vân cô nương sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không thể thấy. Đêm qua bọn hắn nghe ta nói Vân cô nương đã tới Kinh thành, hôm nay trời còn chưa sáng đã dậy sớm đem toàn bộ tòa nhà quét dọn từ trên xuống dưới một lần“.
Lục Ti biết chưởng quỹ nói lời này là có ý gì. Quả thật, thời gian ở lại Kinh thành của cô nương nhà nàng bình thường rất ít, cho nên mọi người sợ người một nhà nàng trông coi, quản lý một tòa nhà lớn tam tiến không tận tâm cũng là bình thường. Nhưng, vì có cô nương mà nàng mới có được tiền đồ tốt như vậy, coi như cha mẹ huynh muội của nàng làm việc không ổn thì nàng cũng sẽ ở một bên gõ đốc xúc bọn hắn. Nàng chịu ân tình lớn như thế của cô nương, vậy tuyệt đối không thể làm ra chuyện nô tài phản chủ.
Ăn cơm trưa xong, Vân Sơ cùng Tần thị ở lại cửa hàng một lát. Cho đến khi Vương thị cho người đến gọi họ trở về, các nàng mới lên đường hồi phủ. Tiếp đó, nguyên cả buổi chiều hôm ấy Vân Sơ đều bồi Vương thị đánh mạt chược.
Đều nói kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác. Giờ kỹ năng đánh bài của Vương thị, Tần thị dù cho Vân Sơ không nhường thì cũng không thể thắng bọn họ.
(*) 士别三日当刮目相待呢 - Sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi: cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật. Đây là một câu trích nổi tiếng trong Tam Quốc Chí.
Thua mất bảy tám lượng bạc, sau bữa tối khi Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu trở lại Thiên viện cô ở trước đây vẫn còn đang nhỏ giọng lầm bầm: “Ngày mai nói gì cũng phải lắp xong máy phát điện bên tòa nhà của em rồi nhanh nhanh dọn vào ở, bằng không ngày nào em cũng sẽ bị bà nội kéo đi chơi mạt chược mất. Cuộc sống như vậy quả thực quá suy đồi rồi“.
Mà thứ như mạt chược quả nhiên rất gây nghiện. Vân Sơ sợ mình ở chỗ này chơi mạt chược đến ra niềm vui thú, vậy đợi khi về hiện đại thì biết tìm ai gom đủ một bàn mạt chược chơi đây hả. Cho nên, Vân Sơ cảm thấy vẫn nên để bản thân cách xa thứ này thì hơn.
Trạm Vân Tiêu đã tải video cài đặt bảng sạc vào điện thoại di động của mình, ngay cả cách kết nối dây cũng đã nghiêm túc học. Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Trạm Vân Tiêu lập tức bận rộn. Ở trước khi lắp bảng sạc cho tòa nhà của Vân Sơ, hắn đã ngồi luyện tay với bộ thiết bị sử dụng năng lượng mặt trời sẽ được lắp đặt ở Kình Thương viện.
Có lẽ đàn ông trời sinh nhạy cảm hơn với những thứ như vậy. Trạm Vân Tiêu dùng cầu thang dài trèo lên nóc nhà, ngồi ở trên đó mân mê thật lâu thế mà lại đúng là mò mẫm ra cách lắp đặt hơn chục tấm pin dự trữ năng lượng mặt trời. Nhìn thấy đèn điện trên thiết bị chính đã bật thành công, Vân Sơ hơi kích động thúc giục Trạm Vân Tiêu kéo dây đèn điện vào phòng của anh.
Trạm Vân Tiêu ở Kình Thương viện bận rộn lên xuống suốt cả ngày, cuối cùng đã thành công trong việc bật tất cả các dải điện và tất cả đèn. Bóng đèn và dây điện đều được Vân Sơ mua ở cửa hàng kim khí trước đó. Cô mua những một trăm mét dây điện, tuyệt đối đủ để kéo đèn ở Kình Thương viện và bên tòa nhà của cô.
Khi bóng đèn được thắp sáng thành công, Trạm Vân Tiêu đỏ mặt vì phấn khích. Một công trình lớn như vậy khiến hắn mân mê cả ngày rốt cuộc thành công, cảm giác thống khoái trong lòng không hề thua kém với khi đánh thắng trận.
Giữa chiều Tần thị còn cố ý đến đây một chuyến, nàng rất cảm thấy hứng thú với cái bóng đèn mà nhi tử nói có thể phát sáng trong đêm tối. Nhưng khi nàng đến, Trạm Vân Tiêu còn chưa kết nối dây nên chưa thể chứng kiến đèn điện sáng lên sẽ trông thế nào. Chẳng qua lúc ăn cơm chiều, trong bữa ăn Vân Sơ đã thuận miệng nói máy phát điện ở Kình Thương viện đã được lắp đặt xong. Sau này điện thoại của mấy người Tần thị nếu có hết pin vậy họ có thể mang tới Kình Thương viện để sạc.
Đúng vậy, Vân Sơ nói lời giữ lời. Lần này tới cô có mua ba cái điện thoại, Tần thị một cái, Vương thị một cái, và đám trẻ con Trạm An dùng chung một cái. Như thế, Trạm Vân Tiêu cũng không cần vì cả ngày đến mép điện thoại cũng sờ không tới mà sầu não nữa.
Nghe Vân Sơ nói sau này cứ tới Kình Thương viện sạc pin, mấy đứa Trạm An đều la hét ăn cơm tối xong sẽ tới Kình Thương viện để xem đèn và vật có thể sạc pin điện thoại trông như thế nào. Nhìn lũ tiểu gia hỏa kia hưng phấn như vậy, Tần thị và Vương thị cũng nói sau bữa tối mọi người cùng nhau qua Kình Thương viện nhìn xem. Đồ vật không cần dầu mà vẫn có thể sáng đèn chính là vật hiếm có, các nàng cũng đúng lúc được thêm kiến thức.
Cả gia đình như đi thăm thú danh lam thắng cảnh, nhiệt nhiệt nháo nháo cùng đi tới Kình Thương viện.
Trạm Vân Tiêu lắp công tắc đèn ở cửa và đầu giường, mấy người Tần thị chỉ thấy hắn đưa tay ấn xuống cạnh cửa, trên nóc nhà trong phòng thoáng chốc sáng ngời như ban ngày. Nhìn ngọn đèn điện hình cầu phát ra ánh sáng ấm áp trên đầu, Tần thị cùng Vương thị đều nhịn không được mà tán thưởng: “Vật gọi là đèn điện này thật đúng là tốt. Nhìn đi, ánh sáng trong phòng chẳng khác gì ban ngày. So với ngọn nến chúng ta thường dùng, chẳng khác nào ánh trăng với đom đóm“.
Tần thị và Vương thị không phải loại người không rõ ràng. Các nàng nghĩ, thứ dùng tốt như đèn điện này chắc hẳn giá cả sẽ không rẻ. Vậy nên bọn họ không có mở miệng nói cũng muốn lắp một cái trong viện của mình.
Tuy nhiên, Tần thị vẫn không khỏi nói thầm: Nếu Trạm Vân Tiêu không ấm đầu tự dưng đòi chạy tới cái sân viện xa xôi là Kình Thương viện này, mà vẫn còn ở Ngọc Chi viện, vậy ban đêm các nàng còn có thể chạy tới trong viện của hắn mượn ánh đèn đánh mấy ván mạt chược rồi. Kình Thương viện này quả thật nằm quá xa, các nàng vừa đi vừa về một chuyến cũng tiêu xài không ít thời gian. Đi đi lại lại như vậy thật không thuận tiện chút nào.
Lúc Vân Sơ nói muốn dời ra ngoài ở, Tần thị và Vương thị có một trăm cái không vui. Ngay cả Nhiễm Huệ Ngữ xưa nay luôn kiệm lời cũng nhịn không được thuyết phục cô: Ở bên ngoài sao tiện bằng trong phủ được. Ngươi vốn tới Kinh thành ở không được mấy ngày, vậy sao không ở lại phủ bồi mọi người chơi mấy ngày.
Nhiễm Huệ Ngữ còn nói rõ phu nhân phủ Thái sư muốn mở tiệc ngắm hoa, nàng ấy còn tính ngày mai dẫn theo Vân Sơ tới phủ Thái sư dự tiệc nữa.
Tuy Vân Sơ cũng có chút hứng thú với trò tiêu khiển thường ngày của nữ tử cổ đại, nhưng thi từ ca phú một món cô cũng không biết, nghĩ lại, đi qua đó không phải tự làm mất mặt mũi sao.
Cuối cùng Vân Sơ thật sự không lay chuyển được vị trưởng bối Vương thị này, nên đành đổi giọng nói mình và Trạm Vân Tiêu muốn qua bên kia lắp đặt máy phát điện và đèn điện, lại ở đó mấy ngày rồi sẽ về trong phủ ở. Vì chuyện này, Vân Sơ còn kéo Trạm Vân Tiêu cẩn thận đề ra nghi vấn. Biết được hai người bọn họ sau khi thành thân có thể dọn ra ngoài ở liền yên tâm.
Tuy Vương thị và Tần thị đối xử với cô không tệ, nhưng nếu thực sự muốn chung sống lâu dài vậy Vân Sơ vẫn chưa thể cảm thấy đáng tin. Xa thơm gần thối, chính hành vi cử chỉ của cô vốn đã hoàn toàn khác biệt với các cô gái cổ đại, ở trong phủ vài ngày thì không vấn đề, nhưng nếu ở thời gian lâu dài thì rất khó không khiến người khác đoán già đoán non.
Lần thứ hai lắp máy phát điện tốc độ của Trạm Vân Tiêu đã nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất nửa ngày đã lắp đặt xong. Đây cũng là lần đầu tiên Vân Sơ gặp được người nhà Lục Ti, nhìn qua thấy đều là người trung thực. Thấy cô và Trạm Vân Tiêu tới, mẫu thân Lục Ti còn vội vàng xuống bếp thu xếp muốn làm cho bọn họ một bàn tiệc lớn.
Mẫu thân Lục Ti khi còn ở Trạm phủ đã từng giúp nấu ăn cho phòng bếp, thủ nghệ của nàng và Dương Vi tương tự nhau đều chỉ biết nấu một số món ăn thường ngày không quá phức tạp. Nhưng điều này vẫn tốt hơn nhiều so với thê tử quản gia trang.
Máy phát điện cũng đã lắp, cơm cũng đã ăn. Vân Sơ thực sự không muốn hồi phủ sớm như vậy để bồi mấy người Vương thị chơi mạt chược nên nhất định phải lôi kéo Trạm Vân Tiêu ra khỏi thành du ngoạn. Trạm Vân Tiêu nói ngoài thành có một mảnh rừng đào, tuy đã bỏ lỡ thời điểm hoa đào nở rộ nhất nhưng vẫn đáng giá để ghé thăm.
Đến rừng đào, dù Vân Sơ thấy trên đầu cành thưa thớt hoa đào không có bao nhiêu đẹp nhưng có Trạm Vân Tiêu ở bên cạnh, cô cảm thấy dù chỉ nhìn bãi cỏ hay đồng ruộng cô vẫn rất hưởng thụ.
Vân Sơ quay đầu nhìn chăm chú Trạm Vân Tiêu nói: “Đợi lúc cửa gỗ xuất hiện lần tới, anh cũng tới hiện đại ở mấy ngày đi. Chúng ta sẽ lái xe ra ngoài chơi vui vẻ, hoa anh đào của hiện đại sắp nở rồi. Ở Khánh thị có một con đường lớn với hai hàng hoa anh đào kéo rất dài, khi hoa nở nhìn đặc biệt đẹp“.
Trạm Vân Tiêu không hề nghĩ ngợi đã gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, dù sao chuyện bên điền trang đã giải quyết xong, các loại lương thực cần trồng cũng đã trồng hết rồi. Hiện tại ta không có việc gì quan trọng, nên rời Kinh một thời gian không thành vấn đề“.
Bản thân Trạm Vân Tiêu thấy không sao cả. Ở cổ đại, chuyện nam nữ đại phòng bị xem rất nghiêm trọng. Dù cho nam nữ thành niên đã đính hôn thì trước khi thành thân chưa chắc đã gặp được mặt nhau vài lần, nên hắn không cảm thấy số lần hay thời gian của mình cùng với Vân Sơ ở chung quá ít. Nhưng trong quãng thời gian ở lại chỗ Vân Sơ, hắn có dùng điện thoại nàng mua cho hắn lên mạng và biết rằng ở thời hiện đại, những người đang yêu nhau đều hận không thể cả ngày dính lấy nhau. Từ lúc hắn cùng Tiểu Sơ xác định quan hệ vẫn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nghĩ hẳn trong nội tâm nàng cũng có chút không vui.
Lần này là lần đầu tiên Vân Sơ mở miệng nói muốn Trạm Vân Tiêu tới hiện đại. Đừng nói hiện tại hắn không có chuyện gì gấp phải ở lại Kinh, mà dù có chuyện quan trọng thì hắn cũng muốn thỏa mãn yêu cầu của nàng trước.
Sau khi xác định lịch trình của hai người, Vân Sơ cảm thấy thuận mắt hơn nhiều khi nhìn lại những cánh hoa đào thưa thớt trong rừng đào.
Có lẽ cánh cửa gỗ thật sự có thể cảm ứng được tâm tư của Vân Sơ, vào ngày hôm sau khi họ từ rừng đào trở về Vân Sơ lại cảm ứng được cảm giác quen thuộc kia. Khoảng thời gian cách lần xuất hiện lần trước của cửa gỗ chỉ có bốn ngày, đây coi là khoảng thời gian rất ngắn.
Vân Sơ hiện tại cái gì cũng không thiếu, cũng như không có ý thu thập đồ ở cổ đại để mang tới hiện đại hiện bán trao tay. Việc này cô nhìn rất thoáng, thứ như tiền tài chắc chắn kiếm mãi không đủ. Nếu số lần cô đến Phố đồ cổ để bán đồ quá nhiều chắc chắn sẽ dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Dù sao tiền trong tài khoản cũng đủ để cô tiêu xài mấy năm không lo cơm ăn áo mặc, nên trong khoảng thời gian này cô không có kế hoạch bán đồ. Nếu là trước kia Vân Sơ cũng không sợ bị người nghe ngóng về mình, nhưng giờ bên người có thêm Trạm Vân Tiêu. Anh thỉnh thoảng còn sẽ tới hiện đại ở cùng cô mấy ngày, hơn nữa trên người anh không có thẻ căn cước lại không thể nói rõ ràng chuyện hộ khẩu hay xuất thân, nên không thể bị người ta dò xét ra.
Thật ra Vân Sơ không phải chưa từng nghĩ cách giải quyết vấn đề hộ khẩu của người yêu, nhưng hệ thống đăng ký hộ khẩu bây giờ làm rất nghiêm ngặt căn bản không có chỗ trống để cho cô chui. Vì vậy trước khi nghĩ ra cách giải quyết chuyện thân phận cho Trạm Vân Tiêu, bọn họ vẫn nên điệu thấp làm việc thì hơn.
Xế chiều hôm đó Vân Sơ tới chào tạm biệt với mấy người Tần thị, cô lấy lý do trên đường không tiện mang quá nhiều đồ để từ chối hai rương hành lý lớn mà mấy người Tần thị chuẩn bị cho cô. Hai người họ chỉ đơn giản thu thập một bọc hành lý nhỏ để che tai mắt người khác. Lúc xuất phủ lại lắc lư một chuyến, rồi dưới sự trợ giúp của Lâm Nghiêm và Quách Diệp lặng lẽ leo tường chạy về Kình Thương viện.
Nhìn tư thế giẫm lên cái thang leo tường của hai người, Lâm Nghiêm và Quách Diệp liếc nhau một cái mà vạn bất đắc dĩ xua tay áo.
Được rồi! Đây là thấy lần trước hai người bọn họ đã nhìn thấy bọn hắn hư không tiêu thất, nên giờ ngay cả ý muốn che giấu cũng không che giấu mà trực tiếp sáng loáng để bọn hắn yểm hộ phía sau cho hai người kia leo tường vụng trộm hồi phủ.
Có trời mới biết Vân Sơ đúng là không nghĩ muốn leo tường chút nào. Nhưng còn không phải vì sau này khi Trạm Vân Tiêu trở về có thể xuất hiện ở trong sân Kình Thương viện sao. Dù thời tiết bây giờ đã không còn lạnh, nhưng nếu lại để Trạm Vân Tiêu đợi bên ngoài thành cho đến lúc cửa thành mở mới có thể trở về phủ, vậy nội tâm cô có còn miễn cưỡng chịu được không?