Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 183: Chương 183




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Liễu Thụ thôn là thôn làng có khá ít đất đai và là thôn nghèo nhất quanh đây. Nhưng nghèo cũng có cái lợi của nó, chí ít toàn bộ thôn đều không có nhà nào nuôi chó giữ nhà. Mấy người Vân Sơ sau khi rời khỏi nhà Hoàng Cù liền một đường chạy chậm đi ngang qua rất nhiều ruộng đồng.

Lúa trồng trên ruộng đã sắp thu hoạch được rồi, dưới ánh trăng trong đêm đen đã có thể thấy bông lúa lớn đang hơi cong mình xuống. Mặc dù trước đó Will đã đổi được rất nhiều hạt giống thóc từ chỗ Agula, tuy nhiên Viện nghiên cứu bên kia đến giờ vẫn đang cố gắng trồng cây giống dâu tây và cây non, nên đến nay còn chưa bắt tay vào trồng những hạt giống quý giá kia.

Giờ nhìn một mảng lớn cây lúa trước mặt, Will cảm thấy hình ảnh trước mắt này rất trân quý.

Hoàng Cù đi đầu dẫn đường, hai người Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu theo sau đều đã đi về phía trước hàng chục mét, nhưng vẫn chưa thấy Will theo kịp tới. Thấy thế, Hoàng Cù liền quay đầu lại và nhìn thấy Will đang ngồi xổm trên sườn ruộng của người khác, trên mặt là dáng vẻ kích động đang nhìn chằm chằm cây lúa sắp chín trên ruộng.

Sợ Will xúc động sẽ nhổ cây lúa nhà người ta, Hoàng Cù vội vã chạy tới giữ chặt tay hắn và nói: “Will, đó là cây lúa nhà người ta, chúng ta không thể nhổ đâu. Nếu sáng mai để người ta tới mà thấy được chắc chắn sẽ nổi giận mắng người đấy“.

Will lơ đễnh xua tay nghĩ: Chỉ cần có được cây lúa trân quý thì bị chửi hai câu có gì đâu. Rốt cuộc bị mắng với anh mà nói cũng không đau không ngứa gì.

Thấy Will quyết tâm muốn nhổ cây lúa, Hoàng Cù cau mày suy nghĩ một chút sau đó nhanh chóng nói: “Nếu ngươi muốn cây lúa, vậy ta có thể dẫn ngươi tới ruộng nhà ta nhổ“.

Hoàng Cù nghĩ rất đơn giản, hai mẫu ruộng kia của nhà hắn ngoại trừ gieo hạt là hắn và phụ thân cùng làm ra thì sau đó hắn đều phụ trách hết các công việc còn lại như nhổ cỏ, phun thuốc, bón phân, tưới nước. Coi như ngày mai Lưu thị hoặc là phụ thân hắn nhìn thấy lúa trong ruộng bị nhổ sẽ mở miệng mắng chửi người thì cũng là mắng người trong nhà, đến lúc đó không riêng gì hắn sẽ cảm thấy nóng tai.

Bất kể thế nào, chỉ cần có được cây lúa thì Will đã thỏa mãn rồi. Nên khi nghe Hoàng Cù nói thế, anh nào có chuyện không đồng ý chứ. Anh lập tức đứng lên khỏi sườn ruộng của người ta, ngoan ngoãn đi theo Hoàng Cù đi về phía trước.

Ruộng nhà Hoàng Cù nằm cách chân núi không xa. Vốn hắn tính toán sẽ nhảy vào trong ruộng nhổ cây lúa cho Will, nhưng Will nghe hắn nói bản thân chỉ có một bộ quần áo để mặc bèn vội đưa tay ra ngăn cản vì sợ làm bẩn quần áo của Hoàng Cù. Tiếp đó, Will tự mình nhảy xuống ruộng lúa. Vốn Hoàng Cù còn băn khoăn nhưng nghe Will nói quần áo của anh sẽ không bị bẩn cho dù anh có lăn lê vào tận trong bùn, thế này Hoàng Cù mới thấy yên tâm tùy theo ý anh.

Đến cùng là ruộng lúa do chính mình quản lý, Hoàng Cù không để Will đào xới lung tung mà chỉ anh cách đào và chỉ cho đào chừng một trăm gốc cây lúa. Nhìn ruộng lúa thiếu mất một góc, Hoàng Cù vừa thấy lo lắng mà lại vừa vui vẻ. Hắn lo lắng là ruộng lúa đã biến thành như bây giờ, sau khi Lưu thị biết chuyện vào ngày mai khẳng định sẽ tức tới giơ chân chửi đổng. Mà vui vẻ là vì mình cuối cùng cũng có thể chọc giận Lưu thị một lần. Trước đây hắn vẫn luôn bị ăn thiệt thòi dưới tay Lưu thị, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội chọc tức nàng ta một chút.

Will toại nguyện đào được hơn một trăm gốc cây lúa, mặc dù anh cảm thấy chỗ lúa này còn chưa đủ nhưng bản thân anh cũng không phải kẻ tham lam nên biết cái gì gọi là có chừng có mực. Ngược lại thì Vân Sơ lại khá lo lắng thay cho Hoàng Cù, bởi hai người họ chỉ đào ruộng lúa của riêng nhà Hoàng Cù, hành động này quả thực quá mức rõ ràng. Nếu ngày mai mẹ kế Hoàng Cù biết nói không chừng bà ấy sẽ hoài nghi cậu.

Hoàng Cù vẫn còn nhỏ, trước đó chưa từng nghĩ đến vấn đề này nên sau khi nghe Vân Sơ nói ra sự lo lắng của mình, cậu cũng nghĩ ngay đến điểm mấu chốt của sự việc. Xung quanh nơi này đều có ruộng, nhưng lại chỉ có ruộng nhà bọn hắn là bị nhổ cây lúa, nói ra cũng thấy thật phi lý.

Will nhạy cảm phát giác có điều gì đó không ổn, anh vội vã che lại chiếc nhẫn không gian trên tay mình, vẻ mặt đề phòng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đào cũng đã đào rồi, mấy người đừng trông cậy tôi sẽ trồng chúng trở về chỗ cũ“.

Vân Sơ nhìn cái dáng vẻ vô lại của anh mà gật đầu nói: “Tôi cũng không nói muốn để anh trả lại cây lúa. Tôi là nói anh đi tới mấy thửa ruộng xung quanh nhổ thêm ít cây lúa đi, như thế sáng mai mọi người sẽ không hoài nghi đến trên người Hoàng Cù“.

Hoàng Cù vội vã nói: “Thế nhưng..... Thế nhưng thôn của ta rất nghèo. Tất cả mọi người chỉ vào trông vào mấy cây lúa này để thu hoạch rồi đổi chút thô lương về ăn qua mùa đông. Nếu chúng ta.....“.

Đối mặt với Vân Sơ, Hoàng Cù nói không ra được câu phản đối. Hắn chỉ có thể yếu ớt giải thích rằng những cây lúa này chính là khẩu phần lương thực để người trong thôn sinh tồn.

Vân Sơ hài lòng xoa đầu Hoàng Cù khen: “Em là một đứa nhỏ tốt bụng“.

Rõ ràng lúc trước khi hắn phải chịu khổ không có lấy một ai trong thôn vươn tay ra trợ giúp hắn, thế nhưng hiện tại vẫn còn lo lắng nếu Will nhổ cây lúa nhà người ta thì bọn hắn sẽ không có đủ lương thực ăn qua mùa đông.

“Chị không nói sẽ lấy không cây lúa nhà bọn họ, không phải trên người em có tiền đồng để đổi đó sao? Em ném một ít vào trong ruộng coi như chúng ta mua lại những cây lúa này“.

Hoàng Cù gật đầu liên tục, ngẫm thấy cái biện pháp này cũng hay. Chỉ là sau khi mua vải bố thì số tiền còn lại trong tay hắn chỉ còn hơn một trăm văn tiền, không biết chỗ tiền đó liệu có đủ không. Chuyện này hiển nhiên không phải vấn đề lớn gì, vì khi Trạm Vân Tiêu tới có mang theo cả túi tiền của hắn, bên trong vừa hay có một ít bạc vụn.

Vân Sơ nhận láy túi tiền Trạm Vân Tiêu đưa, sau đó chỉ huy Will đi tới cánh đồng lúa gần đó đào hơn ba trăm cây lúa mầm. Nhìn mảnh mạ mất tích trước mặt, cô lấy ra một nén bạc vụn khá lớn ném vào trong ruộng lúa người ta. Nén bạc vụn này tuy không nặng nhưng cũng chừng hai lượng bạc, dùng để đổi lấy mấy cây lúa mầm này tuyệt đối đủ.

Will tiếp tục đào thêm một số cây lúa mầm trên những ruộng lúa xung quanh, còn Vân Sơ theo sau anh ném vào trong ruộng một nén bạc vụn. Như thế, chỉ cần có người giẫm phải bạc vụn khi xuống ruộng kiểm tra tình hình, thì những người khác chắc chắn cũng sẽ tự mình nhảy xuống ruộng tìm kiếm.

Cho đến khi Vân Sơ vứt hết số bạc vụn có trong túi, bên Will cũng đã thu thập được hai ngàn cây lúa giống. Mấy ruộng lúa đằng sau đều đào số lượng nhiều hơn ruộng nhà Hoàng Cù, cho nên Vân Sơ không vứt bạc vào ruộng nhà cậu mà để Hoàng Cù vứt một trăm đồng tiền vào đó.

Coi như một gốc cây lúa một văn tiền đi. Hơn nữa, tiền đồng ném trong ruộng nhà Hoàng Cù tuyệt đối dễ tìm hơn nhiều so với mấy nhà bị ném bạc vào ruộng. Vậy nên, ngày mai nếu Lưu thị có thấy tình huống ruộng nhà mình cũng không nhất định sẽ nhảy đổng lên mắng chửi người ngay.

Có được nhiều lúa giống như vậy, Will rất hài lòng đi theo sau Hoàng Cù lên núi. Tuy nhiên, anh vốn không phải loại người sẽ ngoan ngoãn cùng đi theo nên dọc theo con đường này, chốc chốc sẽ thấy anh rời khỏi đội ngũ ngồi xổm bên vệ đường hoặc đào cây non, hoặc đào cỏ dại. Will không hề kén chọn tí nào, mặc kệ là cỏ móng ngựa, cỏ gân trâu hay là lá ngải cứu, cây ích mẫu, chỉ cần là để anh thấy thì chúng đều không thể thoát khỏi số phận bị nhổ tận gốc và bị ném vào Không Gian Quang Giáp.

Sau nhiều lần dừng lại giữa chừng và đợi Will, cuối cùng Hoàng Cù bất đắc dĩ thỏa hiệp. Thế là bốn người bắt đầu ngồi xổm bên vệ đường để giúp Will đào cây non và đào cây cỏ dại. Thể chất của Vân Sơ vốn yếu, việc thỉnh thoảng lại phải ngồi xổm xuống để đào cây khiến cô thấy rất mỏi lưng và đau chân chỉ sau một giờ kiên trì. Đến cuối cùng, cô chỉ đành ngồi im lặng trên tảng đá bên đường chờ họ nhổ cỏ đào cây.

Nhìn khắp núi ngập tràn cỏ cây, Will không hề thấy mệt mỏi chút nào. Ngược lại, anh chỉ hận không thể xốc toàn bộ thảm thực vật nơi này lên và đưa về thế giới của mình. Cũng may bởi vì thiên hà Deman trước đó chưa từng có gốc thực vật nào, nên không phát minh ra thiết bị có thể dễ dàng nhấc thảm cỏ lên, bằng không hiện tại chỉ sợ sẽ lớn chuyện rồi. Mà những lo lắng trước đó của Vân Sơ cũng chỉ có thể bỏ ngỏ ở đó, bởi cho dù Will là tân nhân loại thì anh cũng chỉ có thể tự mình xắn tay áo cầm cuốc đi đào từng cái cây một.

Có Trạm Vân Tiêu và Hoàng Cù ở bên cạnh hỗ trợ, cỏ dại và cây non của Will được thu dọn rất nhanh. Đến năm giờ sáng, đám thực vật Will muốn đã chất kín chiếc Không Gian Quang Giáp hai mươi mét vuông với đủ các loại cây non và cỏ dại.

Nghe Will nói Không Gian Quang Giáp đã để đầy, Vân Sơ kịp thời nhắc nhở: “Chúng ta nên quay trở về ngay thôi“.

Bọn họ xuống núi trở lại phòng củi của Hoàng Cù cũng cần mất một khoảng thời gian. Nếu bây giờ mà không xuống núi ngay vậy chỉ sợ sẽ không kịp trở lại siêu thị, mà chỉ có thể đợi đến lúc sáu giờ sẽ cùng biến mất với cánh cửa gỗ.

Nghe Vân Sơ lo lắng về thời gian, Will lập tức vỗ ngực và từ trên cổ áo rút ra một chiếc cúc áo có hình thù kỳ dị, anh bình tĩnh nói: “Không vấn đề gì, tôi có thể dùng phi thuyền đưa mọi người trở về. Đảm bảo chỉ cần một giây là sẽ đến nơi“.

Phi thuyền của Will là chiếc được Sith định chế đặc biệt, tính năng thuộc loại tốt số một số hai đế quốc. Chỉ bằng một khoảng cách ngắn từ trên núi này đi tới phòng củi của Hoàng Cù, đảm bảo xứng với mấy chữ “chớp mắt là đến“.

Nhìn Will sau khi ấn xuống chiếc cúc áo, một chiếc phi thuyền lấp lánh ánh bạc cứ thế xuất hiện trên bầu trời. Tạo hình của phi thuyền quả thực trông chẳng hợp với vùng nông thôn này tí nào, nhưng giờ sắc trời đã sắp sáng rồi nên mấy người Vân Sơ không nghĩ nhiều được như vậy, tất cả đều vội vã ngồi lên phi thuyền.

So với Vân Sơ thì hai người thuộc cổ đại chính gốc là Trạm Vân Tiêu và Hoàng Cù đối với chiếc phi thuyền này rất kinh ngạc xen lẫn tò mò. Cả hai vừa lên tàu đã không ngừng nhìn xung quanh đánh giá. Còn đối với Vân Sơ, chiếc phi thuyền này chẳng khác mấy so với xe ô tô của cô. Có khác nhau cũng là không gian bên trong lớn hơn rất nhiều lần và có nhiều các nút bấm kỳ lạ hơn.

Sau khi Will thiết lập bệ điều khiển đến mục đích cần tới, quả thực như anh nói một giây sau họ đã dừng lại trên bầu trời phía trên phòng củi của Hoàng Cù. Mấy người Vân Sơ lặng lẽ đáp xuống sân nhà Hoàng Cù, tiếp đó Will ấn nút bấm thu lại chiếc phi thuyền.

Bởi vì Hoàng Cù nói kế mẫu Lưu thị hắn sắp dậy chuẩn bị bữa sáng cho người trong nhà rồi, nên mấy người Vân Sơ càng cẩn thận hơn khi họ đi lại. Một đoàn người lặng lẽ trở về phòng củi, rồi từ Hoàng Cù mở cánh cửa gỗ bước vào trước, ba người Vân Sơ sau đó nối gót theo sau lần lượt đi vào.

Trở lại thế giới nhỏ mà mình quen thuộc, Vân Sơ cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi hẳn và cô cố hít sâu lấy một hơi. Ban nãy khi họ ở trong sân nhà của Hoàng Cù, bọn họ đến thở mạnh cũng không dám, quả thực sắp bị nghẹn chết đến nơi rồi.

Nghĩ đến những cây lúa và cây non để đầy ắp trong Không Gian Quang Giáp của chính mình, Will rất hào phóng đưa nốt hai chiếc Không Gian Quang Giáp còn lại cho Hoàng Cù. Nhìn Không Gian Quang Giáp trên tay, tuy rằng Hoàng Cù tâm động nhưng vẫn chuyển tay đưa cả hai chiếc Không Gian Quang Giáp đó cho Vân Sơ.

Hoàng Cù cảm thấy nếu không có Vân Sơ trợ giúp thì hiện tại hắn vẫn là một thằng nhóc ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ở là kho củi, và vẫn sẽ tiếp tục sống gian nan qua ngày dưới sự chèn ép của kế mẫu, chứ làm sao có thể có được một cuộc sống thoải mái như bây giờ. Hơn nữa, hắn đã có một chiếc Không Gian Quang Giáp có diện tích rất lớn rồi, cho nên hai chiếc Không Gian Quang Giáp này hắn nguyện ý đưa cho Vân Sơ coi như báo đáp.

- -- HẾT CHƯƠNG 183 ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.