Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Lúc về già sẽ tới viện dưỡng lão tốt nhất ở, lại mời mười tám hộ sĩ tới chăm sóc. Nghe thì có vẻ tốt đẹp, nhưng đó là chuyện khi cô sáu, bảy mươi tuổi. Hiện tại cô vẫn là khổ bức mở siêu thị vào sáng sớm.
Lúc Vân Sơ đẩy cửa cuốn lên, đã thấy Dương Vi đang đứng ở cửa. Vân Sơ ngạc nhiên hỏi: “Sao em đến sớm vậy?“.
Thời gian làm việc mà họ đã đặt ngày hôm qua là chín giờ sáng, thường thì Vân Sơ cũng là mở cửa vào khoảng chín giờ. Tình huống mở sớm như hôm nay cũng tùy vào ngẫu nhiên.
Dương Vi có chút câu nệ khi đối mặt với Vân Sơ, cô mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Em vừa gửi con đến trường mẫu giáo, nghĩ tới trở về cũng không có việc gì làm, cho nên đến sớm chút“.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Dương Vi nghĩ nếu như cô đến sớm hơn, cô có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Vân Sơ.
Người cũng đã tới, Vân Sơ không nói gì, để Dương Vi vào cửa.
“Em ngồi ở quầy thu ngân chờ chị, chị qua bên cạnh ăn sáng đã“.
Dương Vi gật đầu, ngoan ngoãn đi tới quầy thu ngân ngồi xuống.
Trước khi ra cửa, Vân Sơ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô quay lại hỏi Dương Vi: “Đúng rồi, em ăn sáng chưa“.
Dương Vi vốn đang tò mò nhìn máy tính tiền, nghe Vân Sơ hỏi, vội vàng ngẩng đầu lên: “Khi em gửi con đến trường mẫu giáo, em đã ăn với thằng bé lúc trên đường đi“.
Nghe cô ấy nói đã ăn sáng, Vân Sơ gật đầu, không nói gì thêm nữa liền ra cửa. Sau khi trở lại siêu thị sau bữa sáng, cô bắt đầu dạy Dương Vi cách sử dụng máy tính tiền. Máy tính tiền không khó hiểu. Dương Vi lại tuổi trẻ, học cái gì cũng rất nhanh. Chỉ cần nhìn Vân Sơ dùng mấy lần, đã biết cách sử dụng.
Sau đó, Vân Sơ dẫn Dương Vi đi kiểm tra hàng hóa trong cửa hàng. Mục đích là để Dương Vi làm quen với các loại thương phẩm và giá cả hàng hóa trong siêu thị càng sớm càng tốt. Có rất nhiều các đồ ăn vặt khác nhau, giá cả cũng có khác biệt lớn, Vân Sơ cũng không mong chờ Dương Vi có thể nhớ tất cả trong ngày hôm nay.
Bây giờ thời tiết nóng bức, trong siêu thị của Vân Sơ bán đắt hàng nhất chính là kem và đồ uống lạnh, cho nên sau này Dương Vi còn cần phải nhớ thỉnh thoảng đi kiểm tra tủ lạnh để bổ sung hàng.
Suốt một buổi sáng, hai người đều bận rộn, một người bận nói và một người bận nhớ. Họ không có thời gian và tâm tư để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Chờ khi đồng hồ điểm mười một giờ trưa, Vân Sơ mới phân ra chút tâm thần nhìn đồng hồ treo tường, và cảm thấy hơi lúng túng một chút. Hôm qua cô chỉ nói về thời gian làm việc và thời gian tan việc của Dương Vi, hình như không có nhắc tới vấn đề nghỉ trưa của cô ấy.
Thấy Vân Sơ khó xử, Dương Vi cho rằng cô đang lo lắng không có ai coi tiệm vào buổi trưa, nên vô cùng khéo hiểu lòng người nói: “Chồng em làm việc ở thành phố, đứa nhỏ buổi trưa cũng là ăn ở nhà trẻ. Vì vậy buổi trưa chỉ có mình em ăn cơm, nên ăn ở chỗ nào cũng đều như nhau“.
Thành thật mà nói, Vân Sơ cũng không muốn tới giữa trưa mỗi ngày lại phải xuống thay ca cho Dương Vi. Nếu như cô ấy có thể ăn trưa trong cửa hàng, đó sẽ là điều tốt nhất.
Vân Sơ sau khi suy nghĩ, liền thương lượng với Dương Vi: “Vậy sau này em ở trong cửa hàng tự nấu lấy ăn được chứ? Chị sẽ trả tiền gạo và thức ăn“.
Dương Vi ăn một mình, mỗi ngày cũng chỉ ăn một bữa cơm trưa, nên cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nếu cô ấy ăn trong cửa hàng, vậy Vân Sơ cũng không cần phải thay ca cho cô ấy vào buổi trưa. Tính ra, Vân Sơ cũng không lỗ.
Nghe Vân Sơ nói như vậy, Dương Vi liên tục gật đầu: “Vậy thì em sẽ làm nhiều thêm một chút, để chúng ta cùng nhau ăn“.
Sợ Vân Sơ ghét bỏ, Dương Vi còn khá tự tin mèo khen mèo dài đuôi với cô: “Mặc dù cái khác em không giỏi, nhưng tốt xấu gì cũng làm bà nội trợ toàn thời gian trong nhiều năm, vì vậy tài nấu nướng của em vẫn rất tốt“.
Có thể có sẵn cơm trưa ăn, Vân Sơ đương nhiên sẽ không từ chối. Coi như trù nghệ của Dương Vi có không tốt, thì so với cô chỉ biết nấu mì ăn ngon hơn nhiều.
Chuyện cơm trưa cứ quyết định như vậy. Chẳng qua hôm nay không thể làm cơm. Mặc dù lầu hai có phòng bếp, nhưng Vân Sơ không sẵn lòng để Dương Vi lên lầu hai.
Vấn đề này nói như thế nào đây, xem như đó là sự cảnh giác của Vân Sơ đi. Dù sao, hiện giờ sinh hoạt thường ngày của cô đều ở lầu hai, đó là lãnh thổ tương đối tư mật của cô, vì vậy cô không muốn để cho người khác tuỳ tiện đặt chân lên đó.
Nếu nhà bếp ở tầng hai không thể dùng, Vân Sơ cần mua thêm một bộ đồ làm bếp cho Dương Vi dùng. Đã không có nguyên liệu nấu ăn, lại không có đồ làm bếp, Dương Vi dù có muốn tự mình làm cơm cũng không thể nào ra tay.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Vân Sơ nói với Dương Vi: “Hôm nay không thể làm cơm được rồi, để chị qua quán ăn bên cạnh mua cơm. Trưa nay chúng ta ăn tạm một bữa, chờ chiều chị đi mua đồ làm bếp, ngày mai lại tự mình làm đi….“.
Vân Sơ tới quán cơm Tiểu Sao, gọi hai món xào và thêm hai bát cơm, đó là bữa trưa cho hai người hôm nay. Sau bữa trưa, Vân Sơ xách theo túi xách đi mua tất cả các dụng cụ nhà bếp và gia vị. Vừa vặn có một không gian nhỏ dưới cầu thang dẫn lên tầng hai từ tầng một, Vân Sơ mua một chiếc bàn gấp và đặt nó ở đó. Sau khi đặt bếp cảm ứng lên đó, đầu cầu thang trở thành nhà bếp tạm thời của họ.
Nhìn đầu cầu thang hơi lộn xộn để đầy thứ, Vân Sơ nghĩ cần mua thêm một bức màn đẹp để treo lên nhằm che lại. Lúc không sử dụng thì kéo rèm lại, nó sẽ không ảnh hưởng đến thẩm mỹ quan của cửa hàng. Tuy nhiên, siêu thị còn chưa có trang trí qua, mặt đất và tường vẫn còn là nền xi măng, vậy nên chẳng có cái thẩm mỹ quan nào đáng nói cả.
Nhìn dụng cụ nhà bếp đã chuẩn bị và gia vị, đáy lòng Dương Vi cũng cảm thấy cao hứng.
“Chợ rau nằm gần trường mẫu giáo. Sau khi em đưa con tới trường, sẽ tới đó mua rau được chứ?“.
Vân Sơ cũng đồng ý với ý kiến này, vừa vặn cô cũng không có tâm tình mỗi ngày đều đi chợ mua thức ăn. Hiện tại Dương Vi chủ động đề nghị qua đó mua rau, chính là hợp tâm ý của cô.
Thấy Vân Sơ đáp ứng sảng khoái như vậy, Dương Vi cảm thấy đây là tín nhiệm của Vân Sơ đối với cô. Dương Vi cảm thấy mình được bà chủ đối xử khác biệt, trong lòng đối với Vân Sơ cũng không còn câu nệ như vậy nữa.
Cô thân thiện vỗ vỗ cánh tay Vân Sơ, vừa cười vừa nói: “Bà chủ, nếu chị muốn ăn món gì, cứ nói với em trước một tiếng“.
Vốn Vân Sơ đã chuẩn bị sẵn tâm lý Dương Vi làm món gì thì cô sẽ ăn món đó, nhưng cô không ngờ rằng mình còn có thể gọi đồ ăn. Lúc này, trong lòng Vân Sơ cảm thấy mức lương một ngàn tám trăm nhân dân tệ một tháng quả nhiên là tiêu đúng chỗ rồi. Chẳng những tìm được một người trông tiệm, còn thuận tiện giải quyết bữa trưa của mình.
Vào buổi chiều, Dương Vi cầm một cuốn sách nhỏ và ghi chú giá của hàng hóa. Vân Sơ cuối cùng cũng có thể ngồi nghỉ ngơi một chút, chỉ khi Dương Vi hỏi giá thì cô mở miệng nói một tiếng là được.
Sau bốn giờ, trong tiệm khá vắng vẻ.
Vân Sơ mới nhớ đến việc đón con từ trường của Dương Vi: “Đúng rồi, em đi đón con đi. Đón đứa nhỏ xong cũng không cần tới đây đâu. Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, nên có thể tan tầm sớm“.
Nghe Vân Sơ để cho mình tan làm sớm, Dương Vi tự nhiên rất vui, liên tục cảm ơn cô.
Vân Sơ xua tay, nói tiếp: “Được rồi, được rồi, không cần cám ơn. Hôm qua chúng ta đã nói sẽ để em tan tầm vào tám giờ tối, nhưng chiều nay chị cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy em còn phải chăm sóc đứa nhỏ, nếu như tám giờ tối mới trở về thì có vẻ hơi trễ“.
Vân Sơ nghĩ nếu như tám giờ tối Dương Vi mới tan làm trở về nhà nấu cơm, như vậy đứa trẻ chắc chắn sẽ đói. Nếu như Dương Vi đã không nghỉ trưa, như vậy buổi chiều để cô ấy được tan làm sớm.
Nghe Vân Sơ nói cô có thể tan làm vào sáu giờ chiều mỗi ngày, trong lòng Dương Vi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Vốn Dương Vi cũng cảm thấy tan làm vào lúc tám giờ tối thì có hơi muộn. Chẳng qua, thật vất vả cô mới tìm được một công việc nằm gần nhà, bà chủ còn cho phép cô đến nhà trẻ để đón con vào mỗi buổi chiều. Dương Vi sẽ không vì mấy vấn đề không tiện mà từ bỏ công việc này.
Tiền lương một ngàn tám trăm nhân dân tệ mỗi tháng, mặc dù mức lương không quá nhiều nhưng cũng đủ để Dương Vi phụ cấp gia dụng. Hiện giờ Vân Sơ chủ động đề nghị để Dương Vi tan làm sớm hơn hai tiếng, cô đương nhiên là càng không có nửa điểm thấy không thỏa đáng.
Dương Vi vui vẻ tan làm. Khi cô rời đi, Vân Sơ đưa cho cô một trăm khối để mua thức ăn vào ngày mai. Sau khi Dương Vi tan tầm, một mình Vân Sơ trông tiệm tới tám giờ tối mới đóng cửa.
Mấy ngày sau, Vân Sơ và Dương Vi cuối cùng cũng có chút ăn ý sau khi trải qua rèn luyện. Mỗi ngày Dương Vi sẽ mở cửa siêu thị vào lúc tám giờ rưỡi, sau khi đã đưa con đến trường và tạt qua chợ mua đồ ăn. Tới bốn giờ rưỡi chiều, Dương Vi lại tới nhà trẻ đón con trai.
Con trai của Dương Vi gọi là Vương Tuấn Kiệt, là một đứa bé có dáng dấp khoẻ mạnh lại kháu khỉnh. Tính cách Vương Tuấn Kiệt sáng sủa lại biết nói ngọt, mỗi lần gặp Vân Sơ đều gọi tỷ tỷ. Dương Vi nhiều lần dạy lại thằng bé để bé gọi dì Vân, nhưng thằng bé rất bướng bỉnh, kiên trì muốn gọi Vân Sơ là tỷ tỷ.
Thấy Vân Sơ đối với chuyện này chẳng những không thèm để ý không nói, mà còn khá tự hào. Dương Vi cũng liền tùy theo con trai mình tiếp tục gọi loạn. Sau giờ học, Vương Tuấn Kiệt sẽ ở trong siêu thị đợi tới khi Dương Vi tan tầm, sau đó hai mẹ con sẽ cùng nhau về nhà.
Mỗi ngày vào buổi trưa, Dương Vi sẽ xào hai món ăn để mình và Vân Sơ ăn cơm trưa. Có khi tới giờ ăn cơm mà thấy Vân Sơ còn chưa xuống lầu, Dương Vi cũng không có đi quấy rầy cô. Dù sao đợi khi cô ấy đói bụng, sẽ tự mình xuống ăn cơm nóng.
Bởi vì cảm niệm Vân Sơ chiếu cố, lúc Dương Vi nấu cơm sẽ cố ý làm nhiều ra một phần, giữ lại để tới tối cho Vân Sơ hâm nóng lại ăn. Trù nghệ của Dương Vi xác thực như chính cô ấy nói, thực sự rất tốt.
Vân Sơ từng thở dài nhiều lần khi Dương Vi đang nấu ăn. Rõ ràng đều là một ít món ăn hàng ngày, nhưng tại sao Dương Vi chỉ cần tùy tiện cho vào nổi xào hai cái là có thể làm ra món ăn ngon như vậy. Mà những món ăn cô tự làm thì thật đáng xấu hổ.
Ban đầu, Dương Vi cũng cố gắng dạy Vân Sơ nấu ăn.Tuy nhiên, sau nhiều lần thất bại, Dương Vi đã hoàn toàn chết tâm. Bởi vì, tài nấu nướng của Vân Sơ thật sự là quá huyền huyễn. Xào rau tất sẽ xào cháy, nấu canh tất sẽ mặn chỉ vì khi thả muối cô hơi run tay nên cho quá đà, ngay cả đơn giản nhất là luộc một quả trứng cũng có thể đem nồi đốt cháy tới khói bốc nghi ngút.
Trải qua mấy ngày ở chung, Dương Vi cũng biết vốn liếng của Vân Sơ rất dày, vì vậy cô không cần lo lắng về vấn đề ăn uống trong tương lai của mình. Dù sao nếu cô ấy có tiền thì có thể tiếp tục mua đồ ăn về làm cơm, còn nếu không được thì gọi đồ ăn ngoài cũng được. Dù sao, bây giờ có rất nhiều phần mềm takeaway, miễn là bạn có tiền, bạn có thể ăn đồ ăn đa dạng mỗi tháng.
Chờ khi Dương Vi có thể một mình tính tiền và chào hỏi khách, Vân Sơ cũng liền nhàn rỗi. Trước kia mỗi ngày Vân Sơ đều không được ngủ đủ, nhưng bây giờ mỗi ngày cô đều có thể ngủ đến khi tự tỉnh. Phim truyền hình Hàn Quốc, Nhật Bản, Thái Lan và Mỹ không thể theo dõi trước đây, giờ cô có thể nằm trên ghế sofa ôm máy tính bảng của mình thỏa thích xem. Ngoài ra còn có trò chơi nhập vai trước kia không có thời gian chơi, bây giờ cô có thể chơi suốt một ngày một đêm.
Cái tình huống lười biếng này, Vân Sơ hưởng thụ vừa nhẹ nhõm lại thích ý trọn vẹn suốt một tháng. Cho tới một ngày cô thức dậy lúc đói vào nửa đêm, và đi vào bếp để nấu mì. Khi nhìn thấy những túi khoai tây lớn chất đống trong bếp, cô mới hoảng hốt nhớ tới.
- ----- Cánh cửa gỗ đã rất lâu rồi không xuất hiện.
- -- HẾT CHƯƠNG 26 ---