Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Khi Trạm Vân Tiêu chạy nước rút đến chủ viện thì thấy Tần thị đang ở trong phòng lật sổ sách. Hắn chống hai tay lên đầu gối, lau đi mồ hôi trên trán, thở hồng hộc hỏi: “Nương, đã xảy ra chuyện gì thế? Sao lại gấp gáp gọi con tới như vậy“.
Thấy nhi tử, Tần thị vội vàng buông sổ sách trong tay, nói: “Tiêu Nhi, ngươi đã trở lại rồi“.
Nhìn nhi tử thở hổn hển, Tần thị vội vàng bước tới giúp hắn xoa lưng thuận khí. Nhưng Trạm Vân Tiêu lại tránh khỏi tay Tần thị, lo lắng hỏi: “Đến cùng có chuyện gì vậy?“.
Tần thị thấy dáng vẻ nhi tử sốt ruột tới phát hỏa, cũng không đoái hoài tới việc để nhi tử thư giãn nữa. Nàng nói: “Tổ mẫu ngươi bị bệnh“.
Gặp nhi tử lại muốn sốt ruột, Tần thị vội vã nói tiếp: “Không có gì nghiêm trọng cả, ta đã đã mời ngự y sang đây xem qua rồi. Hắn nói do lão thái thái đã có tuổi bỗng dưng nổi cáu, cho nên mới hơi choáng váng. Hiện tại thì đã không sao rồi“.
Trạm Vân Tiêu nghe vậy liền thấy không hiểu: “Đang yên đang lành tại sao tổ mẫu lại nổi giận? Là ai chọc nàng tức giận?“.
Tần thị có chút mất tự nhiên giật giật góc áo, nói: “Là lỗi của ta không để ý đến tuổi của lão thái thái, khi nói chuyện không có trải qua cân nhắc trước“.
“Nương?“.
Nghe Tần thị nói, Trạm Vân Tiêu càng thêm không hiểu ra sao. Mặc dù Tần thị và tổ mẫu Vương thị có tác phong hành xử làm việc khác nhau. Nhưng Tần thị làm đích nữ thế gia, lúc đối mặt với bà mẫu từ trước đến nay vẫn đều là tất cung tất kính lại chu đáo.
Tần thị gả vào Trạm gia đã gần ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng làm mất quy củ trước mặt người nhà hay là ngoại nhân. Bình thường dù là sáng sớm hay là chạng vạng, nàng đều sẽ tới thỉnh an bà mẫu, trừ lúc trong người có việc hay lúc sinh con ra thì nàng chưa từng vắng mặt một lần.
Vì thế mà Vương thị còn nửa đùa nửa thật phàn nàn nhiều lần. Vương thị nói Tần thị mỗi sáng sớm tới thỉnh an sớm như vậy chính là không muốn cho bà được ngủ ngon. Đối với việc Vương thị phàn nàn, cách làm của Tần thị chính là hoãn lại thời gian thỉnh an buổi sáng một canh giờ.
Vương thị có đôi khi không biết nên nói gì cho phải với người con dâu làm việc đâu ra đấy và chỉ nhận lý lẽ lại cứng nhắc này. Bởi vậy có thể nói bậy ai trong Trạm gia cũng được, duy chỉ Tần thị là không nói ra được bất kỳ điểm sai nào.
Tần thị nhìn đám hạ nhân xung quanh mình, nghĩ tới lát nữa muốn nói vài chuyện không tiện để cho nhiều người biết, liền đưa tay vẫy lui hạ nhân. Tới khi trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Tần thị mới đem chuyện phát sinh buổi sáng nói cho Trạm Vân Tiêu nghe.
Hóa ra kể từ khi Trạm Vân Tiêu nói trong lòng hắn có nữ tử ngưỡng mộ là người dị quốc, trong nội tâm Tần thị luôn cảm thấy không an tâm. Sáng nay khi nàng đi thỉnh an Vương thị, vừa vặn Vương thị lại nhấc lên chuyện hôn nhân đại sự của tiểu tôn tử. Thấy Vương thị buồn lòng, Tần thị mới đem chuyện hôm qua nhi tử nói, nguyên thoại nói lại cho bà mẫu nghe. Nào biết được Vương thị nghe con dâu nói tiểu tôn tử thích nữ tử là người dị quốc, một hơi bị nghẹn lên không được mà xuống cũng không xong.
Lúc ấy Tần thị cũng bị dọa, vì thế mới vội vàng dặn dò người gác cổng nếu thấy Trạm Vân Tiêu hồi phủ thì để hắn ngay lập tức nhanh chóng đến chủ viện tìm nàng.
Tần thị kéo tay nhi tử, trịnh trọng nói: “Ta tìm ngươi tới là muốn thương lượng trước với ngươi. Đợi lát nữa ngươi đi qua chỗ tổ mẫu, nàng khẳng định sẽ hỏi ngươi về nữ tử ngươi thích“.
“Tới lúc đó, nương hi vọng ngươi lúc nói chuyện cố gắng tận lực uyển chuyển chút, đừng có nói thẳng quá. Ai da! Nên nói thế nào đây, chính là muốn ngươi nói chuyện thì mỹ hóa nó lên một chút“.
Tần thị không thể nào lý giải được tại sao nhi tử lại đi thích một nữ tử dị quốc. Khánh quốc có rất nhiều nữ tử vừa độ tuổi như vậy, lấy điều kiện của nhi tử, mặc kệ là muốn quý nữ thế gia nào, hay là tiểu gia bích ngọc nhà nào. Chỉ cần Trạm Vân Tiêu nguyện ý, sẽ có một bó lớn nữ tử cho hắn lựa chọn. Tại sao hắn hết lần này tới lần khác lại đi coi trọng một nữ tử dị quốc?
Đây là Tần thị có gia giáo tốt đẹp, nên mới không sử dụng mấy từ như man di mọi rợ để hình dung về người nhi tử yêu.
Tần thị lo lắng cho cảm thụ của nhi tử nên không có trực tiếp nói thẳng ra mấy lời này.
Nhưng Trạm Vân Tiêu là một nam nhân cốt thép thẳng, hắn thực sự không hiểu được những cong cong quẩn quẩn trong câu nói của Tần thị. Nghe mẫu thân nói một hồi, hắn vẫn mặt mày không hiểu hỏi lại: “Theo mẫu thân thấy thì hài nhi nên mỹ hóa thứ gì?“.
Nhìn vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu của nhi tử, trong lòng Tần thị cảm thấy cáu kỉnh không thôi. Nhưng nàng lại là người bình thản ung dung đã quen, còn chưa thể làm được việc phát tiết tính tình ra ngoài, vì thế chỉ có thể đè ép cảm xúc xuống tiếp tục chỉ điểm nhi tử.
“Chính là, tổ mẫu ngươi vẫn luôn ký thác kỳ vọng dành cho ngươi. Vì vậy nàng ấy cảm thấy thê tử sau này của ngươi cũng phải xứng với môn đình Trạm gia ta“.
Sợ nhi tử không vui, Tần thị tiếp tục giải thích: “Nương cũng không phải nói nữ tử ngươi thích không tốt, chẳng qua tổ mẫu ngươi giờ đã lớn tuổi nên chịu không được kích thích. Lát nữa ngươi qua đó, tận lực không đề cập tới thì không cần đề cập tới“.
Nói xong những lời này, Tần thị cũng cảm thấy chính mình có chút váng đầu. Nghĩ tới sau này mình sẽ có một người con dâu dị tộc, nàng hận không thể ngất đi giống như bà mẫu.
Thật ra từ hôm qua cho tới hôm nay, Tần thị đã tiêu hóa vấn đề này gần một ngày. Thành thật mà nói, nàng đến bây giờ còn chưa có hoàn toàn thuyết phục được mình.
Trạm Vân Tiêu nghiêm túc hỏi: “Đợi đã, nương, ta vẫn không hiểu ý của ngươi. Ta nói với tổ mẫu về nữ tử ta thích, nàng ấy vì sao lại bị kích thích?“.
Tần Thị nhìn nhi tử, chọn ra một cái thuyết pháp khiến người ta bớt khó mà tiếp nhận.
“Cái đó, chính là...vị nữ tử kia không phải là người dị quốc sao. Ngoại hình và tác phong của người dị quốc đều rất khác biệt với Khánh quốc chúng ta. Nương lo lắng tổ mẫu ngươi nhất thời không tiếp thụ được“.
Thấy Tần thị lo lắng là vấn đề này, Trạm Vân Tiêu khoát tay áo không để tâm.
“Những lo lắng của nương dư thừa rồi. Vân tiểu thư mặc dù không phải người Khánh quốc chúng ta, nhưng tướng mạo của nàng ấy không khác mấy người Khánh quốc chúng ta. Mặc dù nàng ấy nói chuyện làm việc khác với nữ tử kinh đô, nhưng nhi tử cảm thấy nàng rất thẳng thắn, tính cách phóng khoáng càng thêm dễ ở chung“.
Nghe nhi tử nói tướng mạo của vị nữ tử kia không khác mấy với người bổn quốc, Tần thị hơi yên tâm một chút. May mắn, may mắn, chí ít không phải là một người dị tộc đen thui hay là cao lớn thô kệch. Chẳng qua, lông mày Tần thị không khỏi lại nhíu lại khi nghe nhi tử hình dung vị nữ tử kia là người thẳng thắn lại phóng khoáng.
Thẳng thắn và phóng khoáng, tuyệt đối không thích hợp dùng để hình dung nữ tử.
Ít nhất Tần thị cho là như vậy!
Thẳng thắn không phải nói vị nữ tử kia thiếu khuyết quy củ và giáo dục gia đình sao?
Về phần phóng khoáng, càng là thể hiện ra sự không khéo léo. Nữ tử bây giờ đều được dạy phải chú ý dáng vẻ đi, đứng, nằm, ngồi, tận lực không phát ra âm thanh. Một nữ tử phóng khoáng có thể trông như thế nào? Tần thị chỉ mới nghĩ về nó ở trong lòng đã cảm thấy não mình bị căng lên.
Tần thị vuốt vuốt cái trán, vô lực hướng nhi tử phất phất tay: “Được rồi, ta đã biết. Ngươi mau qua bên chỗ tổ mẫu đi“.
Trong lòng Trạm Vân Tiêu vẫn ghi nhớ tình huống của tổ mẫu, hiện tại nghe nương nói vậy hắn lập tức gật đầu rời đi.
Trước khi đi, Trạm Vân Tiêu còn không quên nói với Tần thị: “Ta chỉ dùng ba mươi mẫu đất bên nông trang để trồng lương thực, số còn lại quản gia trong trang nói muốn trồng đậu và hạt vừng“.
Cả đậu và hạt vừng đều có thể dùng để ép dầu, bã đậu sau khi ép dầu lưu lại còn có thể dùng để nuôi nấng gia súc.
Tần thị hài lòng gật đầu: “Quản gia trang đã giúp nhà ta quản lý nông trang nhiều năm, quả thật là vừa tận tâm vừa hết sức“.
Nghĩ đến nhi tử hôm qua xuất phủ chính là vì đám lương thực kia, Tần thị vội vàng hỏi: “Lương thực ngươi trồng có trọng yếu không? Nếu như trọng yếu, ta sẽ sắp xếp người đi nông trang trông coi“.
Trạm Vân Tiêu chần chờ một lát rồi lắc đầu: “Ta đã phân phó quản gia trang tỉ mỉ chăm sóc rồi, vì thế không cần phải sắp xếp người đi trông đâu“.
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Hắn đã dặn rõ ràng để cho quản gia trang trông coi kỹ, nếu giờ lại sắp xếp thêm người qua đó trông coi nữa, đây không phải rõ ràng nói không tin người sao?
Tần thị gật đầu: “Ừ, ta đã biết, ngươi đi đi!“.
Ra đến cửa phòng, Trạm Vân Tiêu đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Hắn liếc nhìn Tần thị, xoa xoa hai bàn tay lại với nhau, giọng điệu có chút hèn mọn thỉnh cầu: “Cái đó, nương có thể phân cho ta chút đào và nho không?“.
Đào thì thôi không nói, tốt xấu gì hắn cũng đã nếm qua mùi vị. Thế nhưng quả nho kia hắn đến một quả còn chưa được ăn đâu. Nói thế nào đây cũng là hắn tân tân khổ khổ gánh trở về, nếu là ngay cả mùi vị còn chưa được nếm đã bị Tần thị cầm đi phân cho người khác, vậy hắn thật sự là khó chịu hơn chết.
Gặp nhi tử đột nhiên quay đầu, Tần thị còn tưởng rằng hắn có chuyện gì muốn nói, kết quả ngập ngừng nửa ngày hóa ra lại là vì chuyện này.
Tần thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với nhi tử: “Ngươi sờ lương tâm của ngươi xem, nương ngươi lúc chia đồ có khi nào thì thiếu phần của ngươi chưa?“.
Nhìn nhi tử cười làm lành, trong lòng Tần thị vừa giận vừa buồn cười, nàng giơ tay chọt chán Trạm Vân Tiêu, nói: “Hôm qua ta đã chia đều mấy thứ kia, phần của ngươi đã sớm đưa đến Kình Thương viện của ngươi rồi“.
Thấy Tần thị tức giận không nhẹ, Trạm Vân Tiêu tự giác đuối lý liền cười lấy lòng nịnh nọt Tần thị: “Tạ ơn nương, nương thật tốt!“.
Dứt lời, không đợi Tần thị lên tiếng đã lập tức xoay người chạy ra khỏi sân. Nhìn bóng lưng nhi tử, Tần thị bất đắc dĩ lắc đầu, nàng gọi nha hoàn thiếp thân đang giữ cửa bên ngoài vào.
“Ngươi đem hộp gỗ lim trên bàn trang điểm của ta đưa tới trong viện tiểu thiếu gia đi. Nhớ kỹ, nhất định phải đem đồ giao đến trên tay hắn mới được về“.
Khi Trạm Vân Tiêu tới trong viện của tổ mẫu, lão thái thái đang nằm trên ghế mỹ nhân ăn nho. Hai nha hoàn đứng bên cạnh lột vỏ nho cũng không thể theo kịp tốc độ ăn của nàng. Dáng vẻ thoạt nhìn không giống như thân thể không thoải mái.
Sau khi Trạm Vân Tiêu vấn an tổ mẫu, hắn đứng qua bên nhìn lão thái thái ăn một quả lại tiếp một quả nho, nước miếng trong miệng cũng nhịn không được tiết ra điên cuồng.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Tổ mẫu, nho ăn có ngon không?“.
Kể từ khi hắn bước vào, Vương thị vẫn giả bộ như không nhìn thấy hắn. Ban đầu, Vương thị khá vui khi thấy tôn tử đến đây, nhưng giờ thấy thằng cháu bạch nhãn lang này không quan tâm thân thể của nàng, ngược lại chỉ quan tâm xem nho ăn có ngon hay không. Niềm vui nho nhỏ trong lòng nháy mắt liền biến mất.
Vương thị tức giận trợn mắt nhìn cháu trai, đưa tay ôm đĩa trái cây trên bàn vào lòng. Sau khi hung hăng trợn mắt nhìn Trạm Vân Tiêu, mới che giấu lương tâm trả lời hắn: “Ăn không ngon, rất chua“.
Thấy lão thái thái miệng nói không ngon, nhưng lại ôm chặt đĩa nho trong tay, Trạm Vân Tiêu cảm thấy buồn cười. Hắn nín cười gật đầu, mở miệng chọc Vương thị: “Chua sao? Nho và đào này là tôn nhi mua về, nương cũng đưa qua cho ta một ít, vốn ta không quá thích ăn hoa quả nên tính đưa tới cho tổ mẫu ăn. Nhưng nếu ngài đã nói như vậy, vậy ta liền đem mấy thứ này thưởng cho mấy người Lâm Nghiêm vậy“.
Lâm Nghiêm là một trong những tùy tùng của hắn.
Sau khi nói xong, Trạm Vân Tiêu cúi đầu vụng trộm dùng ánh mắt đánh giá phản ứng của lão thái thái.
Phản ứng của Vương thị không có để hắn thất vọng, nàng lập tức nóng nảy khi nghe hắn nói.
Nàng che ngực hét lớn: “Ngươi dám! Ngươi là đồ tôn tử bất hiếu“.
Trạm Vân Tiêu vẻ mặt đau khổ hỏi: “Nãi nãi, sao ta lại thành tôn tử bất hiếu rồi?“.
Vương thị xoay người từ trên ghế mỹ nhân ngồi dậy, ngón tay chỉ thẳng Trạm Vân Tiêu quở trách: “Ngươi chính là tôn tử bất hiếu. Ngươi, ngươi, ngươi… nữ tử kinh thành nhiều như vậy thì ngươi không tìm, hết lần này đến lần khác phải tìm cho ta một nữ tử dị tộc cao lớn thô kệch làm cháu dâu. Ngươi nói đây có phải là bất hiếu không?“.
“Ngươi lại còn muốn thưởng đào và nho của ta cho tùy tùng ngươi, ngươi không phải tôn tử bất hiếu thì còn ai nữa?“.
Hử! Giờ đã thành đào và nho của nàng.
Lão thái thái quá không nói đạo lý rồi!
- -- HẾT CHƯƠNG 38 ---