Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Thiên Bảo trại vào giữa đêm khuya và im lặng.
Đêm nay, Bàng Nghị và Chu Bình phụ trách gác đêm, tuần tra trên tường thành của trại với khẩu súng trên lưng. Nói là tuần tra, nhưng thật ra bên trong Thiên Bảo trại lại an toàn như thùng sắt, kẻ địch không thể nào lọt vào được.
Chu Bình đi theo sau lưng Bàng Nghị, một tay giữ chặt khẩu súng, tay kia ấn chặt bụng. Khi Bàng Nghị quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng của Chu Bình liền vươn tay tháo chai nước trên lưng mình xuống đưa cho anh.
“Uống chút nước đi, có thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn“.
Chu Bình lấy ấm nước, ừng ực ừng ực rót hơn nửa nước trong bình vào bụng. Sau khi cơn đói dịu đi một chút, anh lau sạch những giọt nước trên miệng rồi hằn học nói: “Đại gia nó, cảm giác đói bụng thật khó chịu. Đợi ngày mai phá vòng vây ra ngoài, lão tử nhất định phải ăn căng tới không chứa được nữa mới thôi“.
Bàng Nghị gật đầu đồng ý, và quay đầu nhìn doanh địa một mảnh đen kịt, hơi ghen tị với những đồng đội khác đã ngủ. Bởi mọi người sẽ không cảm thấy đói khi chìm vào giấc ngủ.
Đối với chuyện phá vòng vây ngày mai, trong lòng Bàng Nghị không lạc quan như Chu Bình. Bởi các chiến sĩ đã đói bụng hai ngày rồi nên họ cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực, hơn nữa bọn họ đã ở đây mười ngày nhưng vẫn không chờ được quân cứu viện tới.
Bây giờ tinh thần của mọi người rất thấp, trong hoàn cảnh như vậy, ngày mai liệu có mấy người có thể phá vòng vây thành công?
Mặc dù Bàng Nghị không lạc quan về cuộc phá vòng vây ngày mai, nhưng anh chưa bao giờ nói với người khác về suy nghĩ của bản thân. Dù sao chuyện phá vòng vây ngày mai đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, và nếu anh nói ra những điều mình nghĩ với các đồng đội khác, nó sẽ không có lợi gì ngoài việc đả kích sĩ khí của mọi người.
Hai người đói bụng không có tâm trí để nói chuyện phiếm, dù sao nói chuyện cũng phải dùng sức, mà họ muốn giữ sức để ngày mai phá vòng vây. Sau khi tuần tra tường thành vài lần, Chu Bình chán nản nhìn xung quanh.
Mặc dù rong rêu, rau dại trong trại đã bị bọn họ nhổ hết, nhưng Chu Bình luôn nghĩ có lẽ mình may mắn có thể gặp phải một con cá lọt lưới. Chưa kể, qua ánh trăng, Chu Bình còn nhìn thấy thứ gì đó ở cổng thành nhỏ.
Anh vội vàng kéo Bàng Nghị đến trước mặt mình, nói: “Lão Bàng, anh xem ở cổng thành nhỏ có cái gì không“.
Bàng Nghị bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chúng ta vừa đi qua đó, nào có thấy cái gì. Tôi thấy cậu là đói tới hoa mắt rồi đấy, nên nhìn chỗ nào….“.
Nhìn thứ nhô ra trước cổng thành, Bàng Nghị muốn nói gì liền biến mất nơi đầu lưỡi. Anh dụi dụi mắt, nhìn sang lần nữa thì thấy thứ đó vẫn ở trên đất, liền quay đầu nhìn Chu Bình: “Hình như là có thứ gì đó thật, chúng ta làm gì bây giờ?“.
Chu Bình mặc dù là một đại nam nhân, nhưng vẫn thấy có chút khiếp đảm về thứ đột nhiên xuất hiện từ trong không khí này. Nếu chỉ có một mình anh ở đây, anh có thể coi như không thấy và đợi đến bình minh lại đi qua tìm tòi hư thực sau. Dù sao những thứ thần thần quỷ quỷ kia đều sợ ánh sáng ban ngày. Nhưng bây giờ có Bàng Nghị ở bên cạnh, Chu Bình cũng không thấy sợ hãi như vậy. Sau khi tháo khẩu súng trên vai xuống nắm chặt ở trong tay, trong lòng anh cũng cảm thấy tự tin hơn.
Anh dẫn đầu đi tới cổng thành nhỏ với khẩu súng trên tay, vừa đi vừa không quên nhắn nhủ Bàng Nghị: “Chúng ta đi qua nhìn thử xem, cậu đi sau tôi. Nếu có chuyện thì lập tức nổ súng“.
Chu Bình nhìn chòng chọc vào thứ đằng xa, hung tợn nói: “Mẹ kiếp, dám dọa lão tử, nhìn xem lão tử có bắn hắn thành cái sàng không“.
Bàng Nghị nghe vậy nhíu mày không đồng ý: “Trước tình huống không biết, cậu cũng đừng nổ súng lung tung. Hiện tại chúng ta không còn nhiều đạn dược, nên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm chút“.
Chu Bình ngượng ngùng sờ mũi, cười khan hai tiếng: “Cái này tôi đương nhiên biết, tôi cũng chỉ là nói ngoan hai câu lấy chút can đảm mà thôi“.
Vừa nói, hai người vừa đi đến trước cổng thành nhỏ, Chu Bình đi trước làm quân tiên phong. Bàng Nghị yểm hộ cho Chu Bình, anh nắm chặt khẩu súng, đề cao tinh thần lên một trăm phần trăm nhìn chằm chằm Chu Bình, thời thời khắc khắc sẵn sàng nổ súng yểm hộ cho đồng đội.
Chu Bình khiêng súng đi vòng quanh đống đồ nằm trên đất, sau khi chắc chắn không có kẻ địch mới yên tâm quay đầu vẫy tay với Bàng Nghị: “Lão Bàng, không có ai đâu”.
Nghe vậy, Bàng Nghị cuối cùng cũng buông xuống trái tim đang treo cao của mình. Anh sải hai bước lớn đi tới bên cạnh Chu Bình, hai người cùng cúi đầu nhìn đồ vật trên mặt đất.
Dưới đất có bốn cái túi rất kỳ lạ. Trong trại không có đèn, với ánh trăng không mấy sáng sủa, Chu Bình chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên túi có mấy chữ. Chu Bình không dám tùy tiện chạm vào những thứ tà khí này, anh dùng mũi chân đá cái túi, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi: “Những thứ này là gì?”.
Bàng Nghị từng đọc qua sách cho nên có nhận biết một số chữ Hán đơn giản. Anh nhìn chữ trên túi, mang theo chút không xác định nói: “Tôi không biết, nhưng trên bao này có một chữ gạo“.
“Gạo! Thật sao?“. Nghe anh nói, Chu Bình vui mừng khôn xiết, anh buông tay khỏi súng tiến lên kéo lấy cái túi trên đất.
Động tác của Chu Bình quá đột ngột, dọa Bàng Nghị giật nảy mình, anh vội vàng giơ tay ngăn cản: “Cẩn thận!“.
Tuy nhiên lời nói của anh đã chậm hai giây, tay của Chu Bình đã đè lên túi.
Bàng Nghị nhìn chòng chọc vào tay Chu Bình, khẩn trương hỏi: “Cậu không sao đấy chứ?“.
Chu Bình cách túi sờ thứ bên trong, và tay anh cảm giác được xác thực giống như hạt gạo: “Lão Bàng, xem ra thật là gạo“.
Nói xong, anh lại cảm thấy kỳ quái: “Nhưng gạo này tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong trại?“.
Bàng nghị lắc đầu, từ trong túi rút con dao mang theo người ra: “Tôi không biết, chẳng qua cắt ra nhìn thứ bên trong không phải là biết sao“.
Một dao đâm xuống, những hạt gạo trắng bóc tranh nhau lăn ra từ chỗ vết dao. Sau khi xác nhận có gạo trong túi, Bàng Nghị vội vàng thu dao lại. Tiếp đó vươn tay ra giữ mép dao cắt để ngăn hạt gạo rơi ra ngoài. Còn Chu Bình nhanh chóng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt những hạt gạo rơi trên mặt đất.
Nhìn những hạt gạo lẫn với đất trên tay, Chu Bình cảm thấy đau lòng không thôi.
“Lão Bàng, cậu cũng thật là, sao lại hành động nhanh như vậy? Ít nhất cũng phải đợi tôi hứng đã chứ“.
Bàng Nghị: “......”
Có cần vô lý như thế không? Rõ ràng cậu ta cũng không phản đối khi anh rút dao ra, sao bây giờ lại trách lên anh. Bàng Nghị có lòng muốn biện minh cho bản thân, nhưng ngay khi anh định mở miệng, đột nhiên lại có thêm hai chiếc túi có chiều dài tương đương từ trống rỗng trong không khí xuất hiện ở trên mặt đất chỉ cách họ sáu, bảy mươi centimet.
Hai người liếc nhau, Chu Bình hất văng gạo trong tay, hét lớn: “Có quỷ!“.
Vừa hét, vừa lăn về sau hai vòng.
Còn Chu Bình ngồi thụp dưới đất, bị dọa đến thanh âm đều run: “Lão Bàng….cậu….có thấy không. Mấy thứ này đột nhiên xuất hiện, tôi không phải đang nằm mơ đó chứ?”.
Bàng Nghị tuy không có phản ứng lớn như anh, nhưng anh cũng nhanh chóng giơ súng trong tay và chĩa họng súng về phía vị trí chiếc túi vừa xuất hiện. Tuy nhiên, không đợi lâu, hai chiếc túi khác lại xuất hiện.
Bàng Nghị vội vàng điều chỉnh đầu súng đề phòng kẻ thù có thể bất ngờ xuất hiện. Nhưng sau khi hai chiếc túi xuất hiện thì không có động tĩnh nào khác nữa.
Lúc này, Chu Bình cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh nhìn bốn cái túi trước mặt, lẩm bẩm nói: “Hình như, không….không có động tĩnh gì”.
Nhìn những cái túi chất đống trước mặt và những hạt gạo vương vãi trên mặt đất, Bàng Nghị hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Chu Bình nói: “Cậu đi tìm Đoàn trưởng báo cáo tình huống, tôi ở đây trông trừng“.
Chu Bình nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy. Trong trại xảy ra loại tình huống này, nhất định phải báo cáo với Đoàn trưởng. Chỉ là trước khi đi, Chu Bình nhìn Bàng Nghị hơi do dự: “Cậu ở lại chỗ này có sợ không? Nếu không để tôi ở lại cho, còn cậu đi báo cáo?“.
Bàng Nghị cười trêu ghẹo: “Thôi quên đi! Chỉ bằng chút lá gan đó của cậu, nếu thật có cái gì xông ra chắc chắn sẽ dọa chết cậu. Vẫn là tôi ở lại đi“.
Anh đã nói như vậy, Chu Bình cũng không cậy mạnh. Anh lấy hết năm viên đạn trong súng của mình đưa cho Bàng Nghị phòng thân.
“Tôi sẽ quay lại sớm“. Dứt lời, anh dựa vào ánh trăng mờ ảo trên cao, dẫm lên mặt đất lầy lội dưới chân và loạng choạng chạy về phía phòng Đoàn trưởng ở.
Bị đánh thức từ trong giấc ngủ, Đoàn trưởng Tạ Anh day day huyệt Thái dương, vừa nghe Chu Bình báo cáo vừa mặc quần áo. Sau khi nghe Chu Bình giải thích về chuyện kỳ lạ vừa xảy ra, trong lòng Tạ Anh nhấc lên kinh đào hải lãng. Chuyện này nghe quá thần bí, anh chưa từng gặp phải chuyện như thế nên nhất thời không biết nên giải quyết thế nào.
“Chuyện này không thể lộ ra“. Mặc dù chưa gặp phải chuyện này, nhưng trong lòng Tạ Anh đã nhanh chóng có quyết định.
Anh giơ tay gọi cảnh vệ viên ở ngoài phòng vào: “Cảnh vệ viên, đi gọi chính ủy và mấy doanh trưởng tới đây. Chúng ta đi qua xem xét tình hình trước đã rồi lại đưa ra quyết định sau“.
Chính ủy và mấy vị doanh trưởng đột nhiên bị đánh thức giữa đêm khuya, ai nấy đều mặt mày mờ mịt bị cảnh vệ của Đoàn trưởng đưa vào phòng.
Nhìn thuộc hạ bối rối, Tạ Anh vẫy tay với Chu Bình: “Tiểu Chu, cậu có thể nói với các doanh trưởng về tình huống phát sinh ban nãy”.
“Rõ, đoàn trưởng!“. Chu Bình hướng Tạ Anh chào. Sau đó, anh quay lại nói lại một lần tình huống ban nãy cho các doanh trưởng nghe.
Nghe Chu Bình nói, một vị doanh trưởng tính tình ngay thẳng kích động vỗ vỗ bắp đùi người bên cạnh, hưng phấn nói: “Còn nói cái gì nữa, đây là ông trời không đành lòng nhìn chúng ta chịu đói, cho nên mới đưa lương thực tới cho chúng ta“.
Vị doanh trưởng ngồi bên cạnh đột nhiên bị vỗ, anh ta giơ tay sờ sờ hai chân tê dại của mình, trong lòng chỉ muốn chửi thề.
Nghe anh ta nói, chính ủy không đồng ý nhắc nhở: “Đường doanh trưởng, chú ý lời nói của anh. Chúng ta nói chuyện phải có khoa học, cái gì mà ông trời chứ“.
Đường doanh trưởng là một người thô kệch, anh ta từ lâu đã không quen nhìn chính ủy vờ vịt cắn chữ. Anh ta vung tay nói: “Vậy anh giải thích thế nào về chuyện lương thực xuất hiện từ không khí“.
“Cái đó….“. Chính ủy nhất thời không biết giải thích chuyện này như thế nào cho khoa học và hợp lý.
“Nhìn đi, ngay cả anh cũng không nói được nguyên do“.
Mắt thấy hai người muốn cãi nhau, Tạ Anh nhanh chóng ngăn lại: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc tranh luận. Chúng ta đến chỗ cổng thành nhỏ trước, nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì rồi lại nói“.
“Đoàn trưởng nói đúng. Kiểm tra tình huống trước rồi nói sau cũng không muộn“. Lời nói của Tạ Anh khiến mấy vị doanh trưởng vô cùng đồng ý.
Bất kể nó khoa học hay không khoa học thì bọn họ muốn lấy lương thực về trước, nấu chín ăn vào bụng mới là chuyện chính sự. Nấu cơm cũng cần thời gian, nếu chờ Lão Đường và chính ủy tranh ra cao thấp, vậy đồ ăn cũng đã nguội rồi.
Nghĩ tới lát nữa sẽ có lương thực cho vào nồi, bước chân của mấy vị doanh trưởng đều có chút gấp gáp.
Khi đến gần cổng thành nhỏ, Chu Bình từ xa đã thấy Bàng Nghị, anh vội vàng hét lên: “Lão Bàng, chỗ cậu thế nào rồi, có xảy ra chuyện gì không?“.
Bàng Nghị quay lại thì thấy Đoàn trưởng và các doanh trưởng, anh nhanh chóng đưa tay chào quân lễ, sau đó mới lộ ra một bộ khó nói lên lời chỉ về phía cổng thành nhỏ.
“Tôi không biết nên nói gì về tình huống hiện tại. Đoàn trưởng, các doanh trưởng, mọi người có thể tự mình xem“.
Chu Bình làm người trong cuộc nên càng hiểu rõ tình hình hơn mấy người Đoàn trưởng. Nghe Bàng Nghị nói, anh nhanh chóng nhìn về nơi mấy cái túi xuất hiện. Vừa nhìn, anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Nơi chỉ có tám cái túi bây giờ đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Chu Bình khó có thể tin lắc đầu, ngơ ngác nhìn Bàng Nghị: “Sao….sao lại có nhiều như vậy?“.
Bàng Nghị lúc này vẫn còn đang trong hoảng hốt, anh ngơ ngác lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Chốc lát lại ra một hai bao, cứ vậy chất đống thành như này“.
Lão Đường thần kinh thô, thấy có nhiều lương thực như vậy, anh không kinh sợ mà còn lấy làm mừng: “Lương thực nhiều như vậy cũng đủ cho cả đoàn chúng ta ăn được một bữa no rồi“.
Tạ Anh gật đầu đồng ý. Tuy lão Đường làm người không đứng đắn, nhưng câu này của anh ngược lại nói không sai. Mọi người ai cũng đã bị đói bụng nhiều ngày, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện nhiều lương thực từ hư không như thế, mặc kệ đến cùng là do thần quỷ hay do khoa học thì trước nhét đầy cái bao tử mới là chuyện quan trọng.
Thấy Tạ Anh cũng gật đầu, Chu Bình và mấy người doanh trưởng lập tức xắn tay áo hoan thiên hỉ địa bắt đầu chuyển lương thực.
Chính ủy thấy lương thực nhiều như vậy nhưng chỉ ngắn ngủi một lát đã chuyển đi được kha khá, anh rất nhanh phản ứng lại và lý tính nhắc nhở mọi người: “Đợi đã, đề phòng những lương thực này có vấn đề”.
Nghe anh nói, Tạ Anh cũng gật đầu: “Lo lắng này của anh không phải là không có khả năng. Chỉ là bây giờ lương thực ở trước mắt, có độc hay không cũng phải nấu rồi mới biết được“.
Lời nói của Tạ Anh đã thu hút sự quan tâm của mọi người.
“Đoàn trưởng nói đúng“.
“Đúng thế, vạn nhất lương thực này không có vấn đề thì sao“.
Chính ủy cũng rất đói bụng, dù sao mấy ngày nay anh cũng chưa ăn cái gì. Hiện tại thấy mọi người đều kích động bởi vì đám lương thực đột nhiên xuất hiện này, nên anh cũng không tiếp tục làm trái lại mọi người và đành thỏa hiệp cùng tiến lên giúp chuyển lương thực.
Mọi người vừa đi vừa về hết hai chuyến mới chuyển xong tất cả mọi thứ. Bởi vì động tĩnh của họ khá lớn, vì vậy toàn bộ trại lập tức trở nên náo nhiệt.
Có người dụi mắt, vẫn đang ngái ngủ hỏi những người xung quanh: “Sao vậy, có chuyện gì vậy, là địch tấn công hả?”.
“Nghe nói có một lượng lớn lương thực đột nhiên xuất hiện ở cổng thành nhỏ”.
“Cái gì! Lương thực!“.
“Cậu nói lại coi---- tôi không nghe nhầm chứ“.