Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Vì Vân Sơ đã quyết định để Lục Ti giúp đỡ nàng ấy chăm sóc cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da nên dù Tần thị không muốn cũng không nói gì thêm. Dựa theo ý nghĩ của Vân Sơ, nàng ấy xuất hàng còn Tần thị ra cửa hàng. Lợi tức chia sáu - bốn. Lúc Vân Sơ không ở Kinh thành, sổ sách của cửa hàng sẽ do Trạm Vân Tiêu giúp nàng xem, còn nàng ấy chỉ lo nhập hàng. Nhưng lần sau khi đến Kinh thành lần nữa, Vân Sơ chắc chắn sẽ đến cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da khảo sát nhìn xem.
Chuyện đã đến nước này, Tần thị cũng không tốt cư xử quá cứng rắn. Nàng đưa văn tự bán mình của một nhà Lục Ti cho Trạm Vân Tiêu, để hắn đưa lại cho Vân Sơ. Như vậy từ đây trở đi, Lục Ti đã thật sự là người của Vân Sơ.
Phụ mẫu và một huynh một muội của Lục Ti cũng là người hầu trong phủ. Từ lúc nàng leo lên làm nha hoàn thiếp thân của Tần thị nhờ dựa vào cơ linh và miệng ngọt của chính mình, cũng giúp người nhà nàng trôi qua ngày nhẹ nhõm không ít. Hiện tại, nàng đột nhiên từ nha hoàn thiếp thân của đương gia chủ mẫu biến thành một phó chưởng quỹ không biết tí gì về việc làm ăn và điều hành cửa hàng. Lúc nhận được tin tức, người nhà nàng thế nhưng âm thầm phàn nàn không ít ở trong lòng.
Vốn phụ mẫu Lục Ti còn ngóng trông nàng đi theo bên người phu nhân, sẽ được gặp gỡ các phu nhân tiểu thư nhà khác. Nàng hiểu chuyện như thế, vạn nhất có một ngày vận khí tới nói không chừng lọt vào mắt vị quý nhân nào đó thì sao. Vị trí đương gia chủ mẫu tất nhiên không dám nghĩ tới, nhưng tiểu thiếp thị tỳ tóm lại vẫn có thể mộng tưởng chút. Hiện tại vì một câu nói của Tần thị, chủ nhân của một nhà bọn hắn chớp mắt đã đổi người. Điều này có thể không khiến bọn hắn thấp thỏm lo âu sao.
Hiện nay cửa hàng vẫn còn đang trong giai đoạn trang hoàng, Lục Ti từ hôm nay không cần phải hầu hạ trước mặt Tần thị nữa. Sau khi hỏi qua Trạm Vân Tiêu, nàng liền đi dạo một vòng cửa hàng cũng để làm quen với hoàn cảnh trước.
Đối với tiền đồ tương lai, Lục Ti không lo lắng như phụ mẫu huynh muội của mình. Nàng biết rõ Vân Sơ là một chủ tử tốt, đi theo nàng ấy đã định sẽ không lỗ.
Không nói cái khác, chỉ dựa vào sự hào phóng của Vân Sơ, dù là chủ tử khác cũng làm không được. Nàng chẳng qua chỉ hầu hạ Vân Sơ hơn một tháng, nhưng sau khi nàng ấy trở về, lại còn để Tam công tử đưa cho mình một bộ đồ trang điểm và mỹ phẩm chăm sóc da hoàn chỉnh. Lúc trước khi ở trong sân nhìn Tam công tử và phu nhân kiểm hàng, nàng cũng có nghe được giá của chúng. Những thứ nàng thu được, giá cộng lại đã vượt quá hai mươi lượng vàng.
Hơn nữa, đợi khi cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da mở ra, nàng còn được điều sang làm phó chưởng quỹ chỗ này. Chỉ cần nàng làm tốt mấy năm, chắc chắn sẽ dành dụm đủ của hồi môn cho bản thân. Đến lúc đó, nàng một không thiếu tiền bạc, hai còn có một công việc rất thể diện, tương lai còn sợ tìm không thấy người trong sạch sao?
Lục Ti khuyên người nhà không nên chỉ nhìn vào hiện tại mà phải tính toán lâu dài.
Gặp nàng nói tốt cho Vân Sơ như vậy, phụ mẫu Lục Ti cũng không nói gì thêm nữa. Nữ nhi của bọn hắn vừa có bản lĩnh lại có chủ ý, hơn nữa chuyện này là phu nhân tự mình đánh nhịp định ra, coi như trong lòng bọn hắn có không vui cũng không có cách nào. Chuyện phải làm bây giờ là làm tốt công việc được giao.
Trạm Vân Tiêu sau khi trở về viện, lại nghĩ tới một nhà Lục Ti bây giờ là người hầu của Vân Sơ. Vừa hay Thiên viện nơi nàng ấy sống trước đây không có ai cả, giờ điều người nhà Lục Ti qua Thiên viện làm một số công việc vẩy nước quét nhà và bảo trì trong sân cũng coi như có việc cho bọn hắn làm. Tiền lương mỗi tháng của bọn hắn sẽ do Kình Thương viện bên này ra. Như vậy, lần sau vô luận Vân Sơ tới lúc nào cũng có thể trực tiếp dọn vào Thiên viện ở.
Từ khi Trạm quản gia trồng khoai lang xuống đất, mọi chuyện đột nhiên bận rộn hơn. Bông và bắp ngô đã có thể ươm giống, vì chuyện này Trạm Vân Tiêu còn chạy một chuyến tới điền trang. Ngoại trừ chỉ đạo Trạm quản gia ươm giống, còn mang theo hạt giống dưa hấu và dưa hồng để trồng.
Trên thực tế, vào thời điểm này, trồng cây giống dưa đã muộn vài ngày, nhưng không sao cả. Theo Vân Sơ nói dưa hấu sẽ trưởng thành sau hơn ba tháng sau khi trồng. Nếu trồng dưa xuống đất ngay bây giờ, thì sẽ đuổi kịp tại giữa hè đưa dưa ra thị trường bán.
Mỗi loại giống dưa Vân Sơ đều mua mấy bao. Nếu gieo hết số hạt này thì sẽ chiếm hết mười mấy mẫu đất nên không thể trồng đậu phộng cùng lúa nước ở Trạm gia trang được. Sau hai ngày ở lại điền trang nhìn coi, và xác định Trạm quản gia đã trồng tất cả mầm xuống đất, Trạm Vân Tiêu mới dẹp đường hồi phủ.
Sau khi trở về, hắn đưa cho Lâm Nghiêm mấy túi hạt giống cây lúa nước và bắp ngô, để hắn ta cầm tới điền trang khác nằm hơi xa Kinh thành hơn để ươm giống. Nói ra đầu mùa xuân quả nhiên là mùa bận rộn, tuyết đọng trong đất vừa hòa tan, nhóm nông hộ cần cù lập tức ngựa không ngừng vó khiêng nông cụ đi xới đất để chuẩn bị cho vụ gieo cấy tiếp theo.
Đợi khi Trạm Vân Tiêu hoàn thành xong đại sự ươm giống ở hai điền trang, đã là ngày thứ năm mà Trạm Vân Tiêu từ hiện đại trở về.
Lúc mò mẫm tìm sạc dự phòng để sạc pin cho điện thoại, lại vô tình đụng phải cái hộp đựng đồng hồ. Hắn lập tức ảo não tự vỗ trán, cuối cùng cũng nhớ tới mình quên đưa đồng hồ đeo tay cho Nhị ca. Tối hôm đó Trạm Bác Thiệp bận việc về muộn. Vừa về đến nhà còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bị Tam đệ gọi đi.
Tới cửa Kình Thương viện, Trạm Bác Thiệp nhìn thấy đệ đệ nhà mình đang dựa vào ghế nhàn nhã uống trà, giận không chỗ phát tiết lên án nói: “Ngươi không có chuyện gì gấp làm sao cứ một hai phải kéo ta tới. Ta ở trong cung bận việc một ngày, trở về đến cái rắm còn chưa kịp phóng đã bị tùy tùng của ngươi kêu đến“.
Trước đó Trạm Bác Thiệp và thê tử phải ở lại biên quan, vì không muốn các con hắn cùng chịu khổ nơi biên quan nên đợi khi đứa nhỏ hai ba tuổi hơi có thể hiểu chuyện liền đưa lũ nhỏ về Kinh thành. Vất vả lắm hai phu thê mới được trở về, giờ bọn hắn chỉ hận không thể dùng tất cả thời gian mình có đến bồi nhi nữ, để bù đắp cho sự vắng bóng trong vài năm qua.
Hết lần này tới lần khác Trạm Vân Tiêu lại không hiểu phong tình như thế, một hai phải kéo hắn tới trong viện mình. Ngay đến ly nước ấm cũng không rót cho hắn.
Trạm Vân Tiêu không nhanh không chậm nói: “Nhị ca đừng vội, ta cam đoan ngươi sẽ vui đến mức không muốn ngồi ghế sau khi nhìn thấy thứ này“.
Nói rồi, Trạm Vân Tiêu lần lượt lấy từng chiếc hộp đựng đồng hồ ra khỏi bọc và đặt chúng lên bàn.
Nhìn cái hộp kỳ quái trước mắt, Trạm Bác Thiệp bối rối: “Đây là cái gì?”
Trạm Vân Tiêu cười thần bí: “Đồ tốt!“.
Vừa nói hắn vừa mở một cái hộp ra. Đựng trong hộp là một cái đồng hồ có quai kim loại, và mặt đồng hồ mạ vàng.
Nhìn đồ trong hộp, Trạm Bác Thiệp hiểu rõ nói: “Đây không phải giống cái ngươi đang đeo sao? Làm sao? Có gì lạ không?“.
Lần này Tam đệ đi tiễn Vân cô nương trở về, khi trở lại trên người liền nhiều thêm không ít vật phẩm trang sức. Không chỉ quanh cổ đeo một chuỗi chuông gió kỳ lạ, mà trên tay còn đeo một cái vòng kim loại rất lạ. Trạm Bác Thiệp ngày thường phải lo công tác, mà Trạm Vân Tiêu mấy ngày nay lại bận rộn chuyện bên điền trang. Cho nên mặc dù hắn đã trở lại nhiều ngày, nhưng chưa có cơ hội ngồi xuống trò chuyện với Nhị ca. Vậy nên Trạm Bác Thiệp tự nhiên không biết diệu dụng của chiếc đồng hồ hắn đeo trên tay.
Trạm Vân Tiêu không thấy nhụt chí khi bắt gặp phản ứng bình thản của Nhị ca. Hắn cầm chiếc đồng hồ trong hộp đưa cho Trạm Bác Thiệp, kỹ càng giải thích cho hắn ta nghe: “Nhị ca, ta nói cho ngươi biết thứ này rất thần kỳ đấy. Ngươi nhìn mười hai chữ số ở mặt trên này, nó tương ứng với sáu canh giờ của chúng ta ở đây. Nếu hai kim này chuyển động chạy hết một vòng là sẽ hết một ngày.....“.
Đợi Trạm Bác Thiệp nghe Trạm Vân Tiêu giới thiệu về công năng của đồng hồ xong, Trạm Bác Thiệp đương nhiên hiểu ngay giá trị của chiếc đồng hồ này.
Lúc này ánh mắt nhìn đồng hồ của Trạm Bác Thiệp trở nên nóng rực. Sau khi nhận lấy đồng hồ từ tay Trạm Vân Tiêu, hắn liền yêu thích không buông tay cầm ở trên tay vuốt ve. Nhìn cứ mỗi giây trôi qua, kim giây trên mặt số sẽ chuyển động nhảy lên phía trước một ô vuông và chuẩn không lệch nửa giây. Hắn không khỏi trầm trồ: “Quả là thứ tốt. Có nó, mặc kệ ở nơi nào đều có thể ngay lập tức biết giờ“.
Trạm Bác Thiệp càng xem trong lòng càng yêu thích. Rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Tam đệ, ta rất thích thứ này. Ngươi có thể cũng cho Nhị ca một cái được không?“.
Trạm Vân Tiêu xua tay xem thường nói: “Đương nhiên được. Mấy cái đồng hồ này vốn là ta mua cho Nhị ca mà. Không chỉ có chiếc ngươi đang cầm, cả bốn chiếc trên bàn ngươi cũng có thể lấy hết. Thứ này hiếm lạ, ở Khánh quốc là không có. Nếu ngươi dâng nó lên cho Thánh nhân, nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng Thánh nhân“.
Trạm Vân Tiêu mặc dù được Thánh nhân phong Quận Công, nhưng Quận Công lại là một tước vị nhỏ căn bản không có tư cách vào triều nghị sự. Hiện tại Trạm Bác Thiệp đã làm tới ngự tiền nhất đẳng thị vệ, mặc dù cũng không có tư cách vào triều nghị sự nhưng hắn là thị vệ nhất đẳng bên người Thánh nhân, nên có thể thường xuyên được thấy mặt Thánh nhân.
Nghe vậy, Trạm Bác Thiệp lập tức đưa tay quét mấy chiếc hộp đựng đồng hồ vào trong ngực, như thể sợ một giây sau Trạm Vân Tiêu sẽ đổi ý.
“Ngươi đã nói thế, vậy ta làm ca ca sẽ không khách sáo với ngươi. Mấy cái đồng hồ này ngươi mua hết bao nhiêu tiền, lát nữa ta sẽ bảo tẩu tử ngươi mở khố phòng trả cho ngươi“.
Trạm Bác Thiệp làm huynh trưởng đã thành gia có chức quan, tự nhiên sẽ không chiếm tiện nghi của ấu đệ còn chưa thành gia. Hắn xác thực rất yêu thích những chiếc đồng hồ này, nếu cầm nó dâng lên Thánh thượng và cấp trên vậy sẽ rất có mặt mũi. Thật sự mà nói hắn khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ này, cho nên hắn nghĩ ít nhất phải trả lại Trạm Vân Tiêu tiền đã bỏ ra để mua những chiếc đồng hồ này.
“Theo lý thuyết hai chúng ta là thân huynh đệ, ta thật không nên đòi tiền của Nhị ca. Chỉ là Nhị ca cũng biết đấy, ta tính toán một hai năm nữa sẽ thành hôn, mà của cải nhà Tiểu Sơ lại khá phong phú, còn tiểu đệ lại đang thiếu đồ có thể giữ thể diện, cho nên...... Hắc hắc, Nhị ca hiểu mà“.
Nói xong sợ Trạm Bác Thiệp còn không hiểu rõ, Trạm Vân Tiêu còn xoa xoa ngón cái và ngón trỏ với nhau để hắn nhìn.
Trạm Bác Thiệp thấy thế dở khóc dở cười lắc đầu, chốc lát đã hiểu mục đích xuất hiện hôm nay của mình: “Ta đã biết, ngươi là trông mà thèm chút đồ tổ mẫu cho ta chứ gì“.
Mắt thấy đã đến giờ ăn cơm tối, Trạm Bác Thiệp không nghĩ ở lại Kình Thương viện tiếp nên lập tức nói: “Được rồi, lát nữa ta sẽ để Nhị tẩu ngươi đưa đồ tới“.
Nói xong Trạm Bác Thiệp ôm đống hộp trong ngực đứng dậy rời đi. Bước chân kia nhanh đến mức như có người đang đuổi sau lưng hắn.
Trước khi bóng lưng Trạm Bác Thiệp biến mất tại cửa phòng, Trạm Vân Tiêu ở sau lưng dắt cuống họng hô: “Tạ ơn Nhị ca. Đúng rồi, Nhị ca trở về nhớ nói lại giúp ta với hai chất tử, chất nữ, bảo bọn hắn ngày mai đến trong viện xem Thiên Long Bát Bộ“.
Trở về thời hiện đại, Vân Sơ nhớ tới mấy tiểu tử kia còn chưa xem hết phim truyền hình, vì vậy đã tải phim truyền hình về điện thoại của Trạm Vân Tiêu. Còn cố ý nhắc nhở hắn nhớ cho mấy tiểu tử kia xem nốt Thiên Long Bát Bộ. Cũng không biết Trạm Bác Thiệp trở về đã nói thế nào. Dù sao sáng sớm hôm sau, mấy tên tiểu tử kia toàn thể xuất động, chen lấn ngồi đầy trên giường Trạm Vân Tiêu.
Hôm nay là ngày trọng đại khai trương cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da, Trạm Vân Tiêu không có thời gian để cùng bồi mấy tiểu tử kia ngồi trong viện xem phim. Sau khi giúp bọn nhỏ mở phim truyền hình, lại phân phó mấy ma ma trông coi bọn hắn nhớ cách mỗi nửa giờ nhắc bọn hắn xuống giường đi qua lại hoạt động, sau mới được xem phim tiếp. Dặn dò xong, Trạm Vân Tiêu dẫn theo Lâm Nghiêm và Quách Diệp xuất phủ tới cửa hàng xem náo nhiệt.
Vân Sơ đặt tên cho cửa hàng này là Tiểu Thế Giới. Bản thân nàng nói rằng nàng muốn sử dụng các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm trong cửa hàng của mình để nữ nhân cổ đại nhận ra vẻ đẹp của họ. Cửa hàng này chính là vẻ đẹp thế giới mới của họ.
Đối với Trạm Vân Tiêu, tên của thương phẩm là gì đều không khác mấy. Chẳng qua nếu Vân Sơ đã nói thế, hắn cũng để người ta chiếu vào cái tên này chế tác bảng hiệu. Ngay từ trước khi khai trương mấy ngày, Tần thị đã đặc biệt gửi thiếp mời tới tất cả các phu nhân tiểu thư ở Kinh thành. Cho nên vào ngày cửa hàng khai trương, chỉ cần người hơi có chút mặt mũi ở Kinh thành đều cố ý sai nha hoàn bà tử tới trong tiệm cổ động.
Trong lúc nhất thời, người mua sắm, người xem sự náo nhiệt trực tiếp bao quanh cửa hàng và con đường bên ngoài cửa hàng. Quả thực có thể nói phi thường náo nhiệt, khách đến như mây.
- -- HẾT CHƯƠNG 115 ---