Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Với rất nhiều lương thực như vậy, suốt cả buổi trưa một nhà Quý Hòa không dám ra khỏi cửa. Chỉ sợ không chú ý một cái thì lương thực sẽ bị người ta trộm đi mất. Ba mẹ con Quý Hòa còn tốt, mệt nhất chính là Trọng phụ. Chẳng những cần phải nhìn chằm chằm lương thực, mà hắn còn phải ứng phó với đủ loại thăm dò, nghe ngóng của người trong làng.
Trọng phụ bây giờ cũng được coi là có tiếng nói, nên phàm là người khác có điều hiếu kì hắn đều tận lực giải thích. Nhưng điều không thể nói đều bị hắn dăm ba câu chuyển chủ đề đi mất. Thông qua cách nói của Trọng phụ, hầu hết mọi người trong làng chài đều biết lý do khiến nhà hắn đột nhiên biết chế muối là do ngày đó hai tỷ đệ Quý Hòa và Trọng Hòa biến mất suốt một ngày một đêm.
Bọn hắn thật ra không phải rơi xuống nước mà chúng ở trong biển cứu được một vị quý nhân. Quý nhân kia chẳng những mời bọn hắn lên thuyền của mình nghỉ ngơi, còn tặng hai tỷ đệ phương pháp chế muối và một ít tài vật làm báo đáp. Cũng nhờ đầu óc linh hoạt của Trọng phụ, sau khi thành công chế ra muối, hắn lập tức dâng phương pháp này lên cho Di Bá hầu, nhờ vậy đổi được một chức trưởng làng trở về.
Trước lúc này, dù là ở làng chài hay bên Mộc Câu thôn đều không có trưởng làng hay trưởng thôn gì cả. Ngày thường nếu giữa quê nhà có ma sát, cãi cọ với nhau đều là mời người già trong thôn trong làng ra mặt điều tiết. Giờ Trọng phụ lên làm trưởng làng, vậy tức là sau này mấy chuyện như vậy đều sẽ do hắn phụ trách.
Tính ra chức trưởng làng của Trọng phụ tương đương với chức bí thư chi bộ thôn của tương lai. Chuyện cần quản tuy nhiều, nhưng quyền lợi trong tay cũng không hề nhỏ. Có thể nói, cả làng chài cùng Mộc Câu thôn về sau đều là địa bàn của hắn, chỉ cần hắn làm việc đừng quá khiến người người phẫn nộ thì dù hắn có đi ngang trên nơi mình quản hạt cũng không ai nói gì.
Ở Tân thành, lời Di Bá hầu nói ra chính là thánh chỉ. Người Mộc Câu thôn sau khi nghe người già trở về nói chạng vạng tối qua bên làng chài tập hợp để học cách chế muối và phân lương thực, ai nấy đều nhanh chóng ném xuống công việc trong tay dẫn theo người nhà chạy qua bên làng chài.
Hiện tại mọi người ở nhà cũng không có chuyện gì làm, mỗi ngày không gì khác ngoài việc sửa lại mái nhà hoặc tường đá để đảm bảo nhà không bị hở vào trời đông giá rét này. Riêng phụ nhân cả ngày đều ôm lấy cái sọt nhỏ, cẩn thận vá lại những bộ quần áo bị hỏng hay rách của người nhà để đầu xuân sang năm còn tiếp tục mặc.
Từ lúc đổi được rất nhiều da lông từ trong thành trở về, Trang Cơ càng thêm bận rộn hơn. Nàng không chỉ phải làm áo choàng ngắn cho bốn người trong nhà, mà còn phải gấp gáp làm thêm bộ đệm giường bằng da lông cho mùa đông này dùng. Trang Cơ là người khéo tay, nàng đặt từng bộ lông mang về trên tấm ván giường theo màu sắc và kích thước trước, sau lại dùng chỉ khâu từng cái một lại với nhau.
Tay chân Trang Cơ lưu loát, chỉ thấy nàng cầm một cây kim xương cá đã được mài sắc bén, phần đuôi của cây kim đang kéo một sợi chỉ dài lên xuống tung bay giữa hai tấm da lông. Mới thoắt cái đã đem hai tấm da lông không quy tắc ráp lại thành một tấm lớn. Khâu xong, lại vuốt thẳng lớp lông thỏ bên trên ra là vừa vặn che đi đường chỉ bên dưới.
Quý Hòa năm nay đã mười tuổi nên đã biết làm ít may vá đơn giản. Chẳng qua mấy tấm da lông quá quý giá nên Trang Cơ không bỏ được đưa cho nàng luyện tập, vì vậy sai nàng ngồi ở cửa may vá lại mấy bộ quần áo cũ trước kia của người nhà. Cái này chỉ cần lấy một hai miếng vải nhỏ đáp lên chỗ bị thủng, và khâu vài đường đơn giản là xong. Dù đường chỉ trông có xấu xí cũng chả sao cả.
Đợi đến chạng vạng tối, người của làng chài và Mộc Câu thôn đều đã tới đông đủ. Trọng phụ đứng trên bậc đá trước cửa nhà mình, trước nói cho mọi người nghe về phương pháp nấu muối. Người làng chài còn tốt, chứ bên Mộc Câu thôn nghe xong đều nhốn nháo cả lên. Thôn bọn hắn cách bãi biển những hai ba dặm đường, để bọn hắn nấu muối còn phải chạy một chuyến tới bờ biển để lấy nước biển. Đây so với để bọn hắn trồng trọt còn vất vả hơn nhiều.
Vấn đề này Trọng phụ cũng đã cân nhắc đến. Ban đầu hắn cũng không tính để người Mộc Câu thôn nấu muối, mà muốn an bài họ ở trên núi nhặt củi lửa về đưa cho bên làng chài dùng nấu muối, ngoài ra còn muốn để bọn hắn đi khai hoang.
Mấy thứ cây mía, đậu phộng và hạt bông Vân Sơ cho, Trọng phụ tính trồng vào đầu xuân sang năm. Tuy Mộc Câu thôn có không ít thổ địa, nhưng đất của bọn hắn những năm qua vẫn luôn trồng không ra được hạt kê hay cao lương với năng suất lớn. Lại thêm hàng năm còn phải giao lên một phần làm thuế cho Di Bá hầu, vậy nên đất này không thể động.
Do đó Trọng phụ muốn trồng cây mía, đậu phộng và bông thì chỉ có thể đi khai hoang.
Từ làng chài đến Mộc Câu thôn có một mảnh đá vụn lớn, trước kia do thuộc thổ địa của Di Bá hầu nên không ai dám đi khai hoang. Hơn nữa, thời bây giờ muốn khai hoang đơn thuần là dựa vào nhân lực. Họ sẽ phải tự mình chuyển từng hòn đá cục sỏi rời đi. Việc này không những tốn thời gian phí sức, mà sợ nhất là chính mình bỏ công sức vất vả ra lại bị một câu tùy tiện của Di Bá hầu thu hồi lại đất. Vậy đây không phải làm cho người ta uổng công vất vả khổ cực một phen sao.
Nhưng giờ một mảnh địa thế rộng lớn như vậy đã thuộc về Trọng phụ quản hạt, nên dù đất này có khai hoang ra hẳn Di Bá hầu cũng không thu lại được đi.
Trọng phụ phân phát tất cả lương thực Di Bá hầu cho cho tất cả mọi người. Mặc kệ là người làng chài hay người Mộc Câu thôn đều được chia mười mấy cân lương thực một đầu người. Cầm được lương thực và học được phương pháp chế muối, nên không ai bên Mộc Câu thôn cảm thấy bất mãn khi nghe Trọng phụ an bài bọn hắn ngày mai đi dọn đá vụn khai hoang. Ai nấy đều cười hì hì nói ngày mai chính mình nhất định sẽ đến sớm.
Tới tối, Trọng phụ gọi cả nhà Bá Hoa và Bá Thân cùng với A nương mình qua ăn cơm. Vì bữa cơm này, con gà rừng Trang Cơ trước đó muốn lưu lại cũng không thể giữ lại. Bánh nếp, canh gà rừng đều là những món bọn hắn chưa ăn bao giờ.
Giờ nhi tử đã lên làm trưởng làng, A nương Trọng phụ từ trong lòng thấy rất cao hứng. Dù đi đường, nằm hay ngồi đều tản ra một loại cảm giác xuân phong đắc ý.
Ăn xong cơm tối, mấy nam nhân ngồi bên cạnh bàn thấp nói chuyện phiếm. Trang Cơ thừa dịp đèn trong phòng còn chút dầu mà làm nốt bộ đệm giường da lông của mình. A nương Trọng phụ lớn tuổi nên mắt thấy không rõ lắm, giúp không được gì. Còn Huệ Cơ ngồi xếp bằng trên giường gỗ giúp khâu mấy chỗ khe hở.
Trang Cơ chỉ vào cái sọt chứa ba, bốn mươi tấm da lông ở cuối giường nói: “Mấy cái kia lát tẩu nhớ mang về dùng. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm được một bộ đệm giường“.
Đựng trong sọt là mấy tấm da lông Trang Cơ nhặt riêng ra. Tuy lỗ hổng bên trên hơi lớn nhưng chỉ cần sửa lại là vẫn có thể dùng. Trang Cơ căn bản không nghĩ tới Huệ Cơ có vui hay không, bởi đây đều là lông thỏ rừng hàng thật giá thật. Mấy thứ như da lông này, trước kia họ còn không dám nghĩ đến, giờ có nhiều da lông như vậy dù có đưa cho ai cũng coi là một phần lễ nặng.
Phản ứng của Huệ Cơ có thể được xưng là vui mừng. Chăn bông nhà nàng là dùng bông gòn, hơn nữa mùa đông năm ngoái vừa mới làm, năm nay lấy ra nhất định vẫn còn ấm áp. Do đó không cần đến đệm giường da lông. Tuy mấy ngày trước Bá Hoa có được không ít lương thực cùng vải vóc, nhưng nghèo đã quen rồi, Huệ Cơ không nỡ tiêu xài vải vóc lương thực vất vả lắm mới có được ấy. Cho nên để nàng lấy vải vóc đi đổi da lông càng khẳng định không bỏ được.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, lần này em dâu cho nàng nhiều da lông như vậy. Lấy về, nàng sẽ làm cho Bá Hoa một cái áo choàng.
Giờ Trọng phụ đã lên làm trưởng làng, vậy sau này sẽ không thể thiếu cần tới Bá Hoa và Bá Thân giúp đỡ. Làm cho Bá Hoa một cái áo choàng, sau này mặc ra ngoài cũng có mặt mũi hơn nhiều.
Bên chỗ bàn thấp, Trọng phụ đang cùng hai huynh đệ nhà mình thành thật với nhau. Đều là người trong nhà, hắn cũng không nói mấy lời xã giao êm tai, chỉ nói thẳng giờ mình lên làm trưởng làng cần quản gần ba trăm người. Nhiều người như thế khẳng định sẽ có chỗ chiếu cố không tới, nên muốn nhờ hai người Bá Hoa và Bá Thân giúp hắn nhìn chằm chằm.
Bá Hoa vỗ vai hắn nói: “Đều là huynh đệ nhà mình, dù hôm nay ngươi không nói mấy lời này thì chúng ta cũng sẽ làm“.
Bá Hoa cũng đã thấy rõ, chỉ cần cuộc sống nhà Trọng phụ tốt hơn thì nhà hắn cũng sẽ không tệ. Chỉ cần Trọng phụ một ngày vẫn làm trưởng làng, vậy hắn thân là huynh trưởng trưởng làng, lúc đi lại trong làng khẳng định sẽ thuận tiện hơn chút. Nói tóm lại chỉ có một câu, từ đêm nay trở đi, cuộc sống của ba nhà bọn hắn sẽ ngày càng tốt hơn.
Huynh đệ mấy người ngoại trừ ngày tết ra, cũng hiếm khi được tụ tập lại với nhau. Trong bất tri bất giác liền hàn huyên không ít, phải đến tận đêm khuya họ mới chia tay nhau trước sự thúc giục của A nương Trọng phụ.
Cả Bá Hành và A tự sớm đã gật gù buồn ngủ từ lâu. Thấy thế, Bá Hoa và Bá Thân chia ra mỗi người ôm một đứa dựa vào ánh trăng trở về nhà.
Trang Cơ vội vã đặt ngọn đèn dầu trên bàn vào tay Huệ Cơ, nói: “Trời tối rồi, A tẩu cầm ngọn đèn này về đi, miễn cho không cẩn thận va chạm vào đâu đấy“.
Rốt cuộc cũng là phụ nữ có mang, Huệ Cơ không cậy mạnh. Nàng cầm lấy ngọn đèn ngượng ngùng cười nói với Trang Cơ: “Ngày mai ta sẽ bảo A Tự đưa qua cho ngươi“.
Huệ Cơ lấy đèn rời đi, căn phòng bỗng chốc tối sầm lại. Nhưng sau một ngày bận rộn, tất cả mọi người đều thấy mệt mỏi và không muốn tâm sự nói chuyện phiếm gì cả. Cả nhà đồng loạt bò lên giường và kéo chăn bông lên người, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, người làng chài ở dưới sự an bài của Trọng phụ đều ra biển lấy nước biển về nấu muối. Bọn hắn cần phải ở trước lúc ăn tết giao lên một mẻ muối biển cho Di Bá hầu. Sau mới có thể lại từ chỗ hắn lấy được lương thực.
Trọng phụ đã sắp xếp chỉ tiêu cho các hộ gia đình, mỗi người trong nhà phải giao cho hắn ít nhất là hai cân muối mỗi ngày. Chỉ sau khi đã nộp đủ chỉ tiêu mới có tư cách lấy được lương thực của Di Bá hầu phát. Nếu nhà nào vượt chỉ tiêu thì có thể mang tới chỗ hắn đổi sang lương thực.
Dù sao, trước khi tới lúc phải giao muối biển lên cho Di Bá hầu, người làng chài không thể tự ý mang muối biển ra trao đổi riêng. Họ chỉ có thể giữ lại để nhà mình dùng. Còn người bên Mộc Câu thôn muốn đổi muối biển cũng có thể đến chỗ Trọng phụ để đổi. Một cân muối biển chỉ cần sáu cân lương thực tinh, so với thô lương bán trong thành rẻ hơn bốn thành.
Thanh niên trai tráng bên Mộc Câu thôn từ sáng sớm đã lên núi chặt mấy chục bó củi khô trở về, đủ cho bên làng chài nấu muối trong ba bốn ngày. Trong lúc người trong làng bận rộn nấu muối, Trang Cơ cũng không nghỉ ngơi mà nhờ Trọng phụ dựng thêm một cái bếp đá ngay cạnh cái bếp ban đầu. Hai chiếc nồi sắt được đốt cùng nhau để nấu muối, vậy hiệu suất sẽ càng cao hơn.
Số muối này có thể đổi thành lương thực nên rất được Trang Cơ coi trọng. Nàng mỗi giờ mỗi khắc đều canh giữ bên bếp đá, thỉnh thoảng lại thêm chút củi. Lúc không thêm củi thì nàng ngồi may vá nốt bộ đệm giường da lông ở ngay bên cạnh.
Sau khi an bài xong chuyện làng chài nấu muối, Trọng phụ dẫn theo Bá Hoa và Bá Thân đi qua khu đất đá vụn. Quả nhiên thấy phần lớn thôn dân Mộc Câu thôn đang khiêng vác dọn đá vụn và bận rộn khai hoang đến khí thế ngất trời.
Trọng phụ để Bá Hoa và Bá Thân ở lại khu đá vụn trông coi mọi người khai hoang. Dù gì thì hắn là người ngoài thôn, bỗng chốc nhảy lên làm trưởng làng hẳn sẽ khiến người Mộc Câu thôn không quá cao hứng. Vì phòng ngừa người Mộc Câu thôn sẽ lười biếng không làm việc khi không có hắn ở đó, nên chỉ có thể để Bá Hoa và Bá Thân ở lại nhìn. Ít nhiều gì vẫn có thể dựng lên chút tác dụng chấn nhiếp.
Người làng chài nấu muối nửa tháng, người bên Mộc Câu thôn cũng chặt củi và khai hoang nửa tháng. Trọng phụ đã góp nhặt được hơn năm trăm cân muối biển, còn khu đất đá vụn kia cũng đã mở ra được gần mười mẫu vuông thổ địa.
Ở làng chài chỉ có mười mấy hộ gia đình, nên số lượng muối sản xuất được mỗi ngày cũng không nhiều. Để có được năm trăm cân muối này vẫn là nhờ nhà Trọng phụ nấu và chiếm đầu to. Hai cái nồi sắt nhà hắn cả ngày nấu không ngừng nghỉ, một ngày cho ra cũng chừng tám, chín cân muối.
Từng chút từng chút góp gió thành bão, cứ thế sau nửa tháng tích lũy được hơn năm trăm cân muối biển.
Trọng phụ nhìn số muối biển chất thành núi trong phòng, sau lại tìm Bá Hoa và Bá Thân tới thương lượng. Cuối cùng quyết định ngày mai bọn hắn sẽ chuyển số muối này tới cho Di Bá hầu, rồi đổi thành lương thực trở về phân phát cho các thôn dân. Tốt xấu cũng có thể khiến bọn hắn an tâm.
- -- HẾT CHƯƠNG 89 ---