Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 32: Chương 32: Ngô gia




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Ngô Bảo Mộc nhìn những quả đào trong giỏ, nói: “Nương, ngươi xem mình nói kìa. Hoa quả này là thần tiên chủ động cho chúng ta, đây chính là phúc khí nhà chúng ta. Ăn vào chẳng những không giảm thọ, nói không chừng còn gia tăng tuổi thọ đấy“.

Trong mấy chuyện xưa người kể chuyện nói, tiên đào thế nhưng là tiên quả có thể kéo dài tuổi thọ, làm sao có thể giảm nhân thọ được.

Sau này, Ngô Bảo Mộc xác thực sống đến tám mươi bảy tuổi, trở thành lão nhân trường thọ danh phù kỳ thực. Mỗi khi có người khen hắn trường thọ, hắn đều sẽ nghĩ đến những quả đào hắn ăn hôm nay.

Quả đào này chắc chắn là tiên đào. Ngô Bảo Mộc tin chắc về nó. Chẳng qua đây là chuyện sau này. Bây giờ người Ngô gia đang tập trung xung quanh giỏ, chờ Ngô lão cha, nhất gia chi chủ trong nhà hạ đạt chỉ lệnh.

Ngô lão cha rất đồng ý với câu nói của nhi tử: “Bảo Mộc nói có lý. Thần tiên sẽ không hại chúng ta, cho nên đồ thần tiên cho tự nhiên là tốt. Nương bọn nhỏ, ngươi đi rửa hai quả đào và một chùm nho, hôm nay người một nhà chúng ta đều dính chút tiên khí“.

“A! Chỉ rửa có hai quả thôi sao?“. Ngay khi Ngô lão cha nói xong, Ngô Bảo Vân cong môi vì thất vọng.

Để hắn nói, cha hắn cũng quá keo kiệt. Một giỏ đào lớn như vậy, người trong nhà lại nhiều, vậy mà chỉ chịu rửa cho bọn hắn có hai quả ăn.

Những người khác cũng hơi thất vọng. Thấy đôi mắt lạc lõng của nhi tử, hắn đổi giọng: “Vậy thì rửa ba quả đi. Mỗi người chúng ta nửa quả, nhiều hơn nữa thì không có“.

Những lời phía sau là hắn nói với tiểu nhi tử.

Trải qua tranh chấp với nữ nhi vào buổi sáng, Ngô lão cha, người luôn quen làm theo ý mình khó được giải thích vài câu với đám tiểu bối.

“Quả đào mặc dù có rất nhiều, nhưng chúng ta cũng không thể ăn tất cả chúng cùng một lúc, mà nên giữ lại từ từ ăn không phải càng tốt sao?“.

Ngô lão cha nghĩ đến lâu dài. Nhà mình muốn ở huyện thành mở tiệm lương thực, nhưng trong nhà lại không có căn cơ. Bây giờ mọi người đang bị ảnh hưởng bởi thảm họa, cuộc sống của ai cũng đều rất khó khăn.

Khi mọi người còn đang ăn không đủ no thì bọn họ lại có lương thực để bán, điều này chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi kỵ của mọi người. Lần này trong nhà có được hoa quả tốt như vậy, hắn tính toán cầm một ít tới trong huyện.

Trong tay Ngô lão cha có giấy chứng nhận do Lâm đại nhân cấp. Hắn nghĩ một hai ngày tới mình cần phải đi một chuyến tới huyện nha, tốt nhất là có thể ở chỗ Huyện lệnh hỗn cái quen mặt. Theo cách này, sau khi cửa hàng ngũ cốc của họ được mở, có Huyện lệnh đại nhân chống lưng, những người khác nhìn ở trên mặt mũi quan phụ mẫu bản huyện, cũng không dám mạo muội đến tìm bọn hắn gây phiền phức.

Trước đó Ngô lão cha vẫn còn sầu muộn chuyện nhà mình không có thứ gì có thể xuất ra để tặng người. Bây giờ có số hoa quả này, chỉ cần chọn ra ba, năm quả cầm đi tặng lễ, cũng coi như rất có mặt mũi.

Đây chính là hoa quả thần tiên cho đấy. Tất nhiên, điều này không thể nói cho ngoại nhân biết.

Bỏ qua yếu tố này, chỉ nhìn kích thước và màu sắc của quả đào, cũng biết đào này không phải đào bình thường.

Ngô Tề thị vẫn là mười phần nghe theo trượng phu. Nghe trượng phu nói vậy, nàng lập tức vào bếp lấy cái rổ trúc, đặt ba quả đào và một chùm nho mang ra giếng rửa.

Bên này, Ngô lão cha để tiểu nhi tử đi gọi Ngô Bảo Tú ra ngoài ăn đào. Mặc dù Ngô Bảo Tú vẫn còn có chút ủy khuất trong lòng, nhưng nàng lại rất thèm ăn đào và nho, nên khi Ngô Bảo Vân đi tới trước phòng nàng gọi, nàng liền đi ra khỏi phòng với đôi mắt hơi sưng đỏ.

Thấy nữ nhi ra, trong lòng Ngô Tề thị vui mừng khôn xiết, nàng nhanh chóng vẫy tay gọi: “Tú Nhi, mau tới đây, ngươi ăn chung một quả với ta“.

Ba quả đào, vợ chồng Ngô Bảo Mộc mỗi người một nửa, Ngô lão cha và Ngô Bảo Vân mỗi người một nửa, quả còn lại Ngô Tề thị và Ngô Bảo Tú phân nhau.

Đào này Ngô Tề thị đã dùng dao bổ đều. Chẳng qua, dù nàng chia nó như thế nào, thì những quả đào trong tay mọi người vẫn là có chút khác nhau. Ngô Tề thị cầm một nửa quả đào trong tay, nhưng lại chỉ cắn một miếng nếm thử mùi vị, chỗ còn lại đều đưa cho nữ nhi ăn.

Ngô Tề thị là đau lòng nữ nhi. Ngô Bảo Tú đã bận rộn suốt đêm qua để mang về rất nhiều lương thực và hoa quả trân quý như vậy cho gia đình. Một câu hữu ích còn chưa được nghe, đã bị Ngô lão cha đánh cho một bàn tay.

Ngô lão cha cũng cảm thấy áy náy trong lòng, hắn thậm chí còn chưa nếm một ngụm nửa quả đào trong tay mình, liền trực tiếp đưa tay ra tới trước mặt nữ nhi. Tâm Ngô Bảo Tú vốn còn oán khí, lại bởi vì động tác nho nhỏ này của Ngô lão cha tan thành mây khói ngay lập tức.

Đào tốt như vậy, Ngô Bảo Mộc cũng không nỡ ăn, hắn nghĩ đến thê tử khoảng thời gian này đã chịu không ít ủy khuất, vì vậy định đem nửa quả đào lưu lại cho thê tử ăn.

Tưởng thị cũng không nỡ ăn, nàng nghĩ đào tốt như vậy, có thể giữ lại rồi cắt thành khối nhỏ đút cho nhi tử nếm thử.

Đến cuối cùng, chỉ có Ngô Bảo Vân không có suy nghĩ nhiều như thế, cầm lấy nửa quả đào mà hắn được phân ăn đến mặt mũi tràn đầy nước. Hai ba miếng đã gặm hết trái đào trong tay, Ngô Bảo Vân còn không quên liếm môi nói: “Đào này ăn ngon thật, vừa giòn vừa ngọt, không chua chút nào“.

Thấy người nhà như vậy, trong lòng Ngô Bảo Tú cảm thấy rất khó chịu, liền cùng phụ thân thương lượng.

“Cha, hôm nay chúng ta vừa có được nhiều lương thực lại có một giỏ đào lớn như vậy, tất cả mọi người đều đang cao hứng. Đào này ngươi cũng đừng có giới hạn hay tiết kiệm, cứ để cho chúng ta ăn thống khoái đi“.

Nghe được nữ nhi nói, Ngô lão cha nhịn không được thấy đau đầu. Chỗ hoa quả này hết lần này tới lần khác là do nữ nhi cầm về, nên nàng có quyền lên tiếng nhất định. Nhìn nhi nữ, thê tử đè nén khát vọng ở trong mắt, Ngô lão cha suy nghĩ một lúc, liền quyết định buông tâm.

Hắn xoay người từ trong giỏ chọn lấy hai mươi quả đào có hình dáng đẹp nhất và để chúng sang một bên. Hai mươi quả đào này hắn dự tính chừa lại để tặng lễ. Hắn vừa chọn lọc ra đã chọn lấy non nửa giỏ đào, lại chỉ vào những quả đào còn lại trong giỏ, hắn nói với thê tử và con dâu.

“Các ngươi mỗi người lấy năm quả đào, sau đó cầm thêm một ít lương thực. Hai ngày này rút ra chút thời gian trở về nhà mẹ đẻ một chuyến đi. Nếu không chờ khi cửa hàng lương thực mở ra, như vậy sẽ không có thời gian để trở về“.

Nhà mẹ đẻ của Tưởng thị và Ngô Tề thị là cùng một thôn. Trước đó, khi Ngô Tề thị về nhà ngoại một chuyến liền chọn trúng Tưởng thị làm việc lưu loát. Sau bỏ ra sính lễ phong phú mới đem nàng cưới về làm con dâu.

Nhà mẹ đẻ các nàng cũng bị ảnh hưởng bởi thảm họa trước đó, nhưng người dân ở hai thôn lại chạy hai phương hướng khác nhau khi chạy nạn, vì thế họ không có gặp được nhau. Đoạn thời gian trước, quan phủ đã phân phát bạc cho tất cả các nạn dân, để cho bọn hắn quay trở lại nơi của ở của mình và chờ triều đình chẩn tai lương. Cho nên người nhà mẹ đẻ mấy người Ngô Tề thị đã quay trở lại trong thôn.

Ngô lão cha cũng từ trong giỏ nhặt ra mười quả đào. Mặc dù trưởng bối Ngô gia đã không còn, nhưng hai huynh trưởng của Ngô lão cha vẫn sống trong thôn. Người mấy nhà bình thường chung đụng rất tốt, nên đào này khẳng định phải đưa qua một ít cho hai nhà.

Nghe cha chồng nói vậy, Tưởng thị cao hứng không biết phải nói gì cho phải. Điều kiện nhà mẹ đẻ Tưởng thị kém, đất ít nhân khẩu nhiều. Ở lúc không có bị tai họa, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đã rất eo hẹp rồi, chứ đừng nói tới hiện giờ gặp phải tai hoạ.

Trong lòng tưởng thị Trước đó vẫn luôn quan tâm chuyện nhà mẹ đẻ mình, không biết phụ mẫu liệu có thể ăn được một miếng cơm hay không. Thành thử ra mỗi lần ăn cơm, trong nội tâm nàng lại rất khó chịu. Trước đó Tưởng thị cũng muốn mở miệng với cha mẹ chồng mượn một ít lương thực thay nhà mẹ đẻ mình, chẳng qua lại bị Ngô Bảo Mộc cản lại.

Ngô Bảo Mộc nói lương thực trong nhà đều do Ngô Bảo Tú mang về, bọn hắn làm ca ca tẩu tử, dựa vào tiểu muội có thể có cơm ăn mà không bị đói bụng, đã là thiên đại phúc khí. Còn dặn thê tử tuyệt đối đừng đánh chủ ý tới lương thực trong nhà, nếu không khẳng định sẽ chiêu nhà chồng bất mãn.

Cô em chồng được lọt vào mắt thần tiên, cuộc sống nhà chồng mắt thấy sẽ ngày càng tốt hơn. Liền xem như vì nhi tử, Tưởng thị hiện tại không có khả năng sẽ bởi vì chút lương thực mà khiến cho nhà chồng ghét bỏ.

Bây giờ cha chồng chủ động nói đưa lương thực cho nhà mẹ đẻ nàng, trong lòng Tưởng thị tự nhiên không còn những lo lắng kia. Nàng đi theo đằng sau Ngô Tề thị, cực kỳ cao hứng nhặt lấy năm quả đào ôm vào trong ngực.

Trải qua một lần nhặt, trong giỏ chỉ còn lại gần nửa giỏ đào. Ngô lão cha ở trong lòng tính toán một phen, xác định không có bỏ sót ai mới mở miệng nói: “Được rồi, số đào còn lại trong giỏ các ngươi có thể tùy ý ăn. Nhưng người trong nhà chúng ta vụng trộm ăn thì cũng thôi, đừng có mang đi ra ngoài. Nếu để cho người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ có phiền phức“.

Người Ngô gia tự nhiên là gật đầu liên tục. Biểu thị tự mình biết sự nghiêm trọng của chuyện này, tuyệt đối không dám mang ra bên ngoài ăn.

Ngô Bảo Vân hoan hô tiến lên cầm lấy một quả đào, cũng không đoái hoài tới việc phải rửa sạch trước, đã không dằn nổi há mồm cắn một ngụm lớn. Có hắn mở đầu, những người khác cũng buông tay, mỗi người đều cầm lấy một quả đào gặm.

Ngô Bảo Tú đem nửa quả đào phụ thân đưa cho nàng trả lại cho hắn, sau đó đứng dậy trở về phòng với một quả đào trong tay.

Chờ khi người Ngô gia thỏa thích nếm qua một lần, đào trong giỏ chỉ còn một nửa giỏ nhỏ. Ngô Bảo Vân bởi vì buổi sáng ăn quá nhiều đào, nên không thể ăn cơm trưa.

Sau khi cơm nước xong, Ngô Tề thị thương lượng với trượng phu một tiếng, nàng và con dâu tính toán sẽ trở về nhà ngoại vào buổi chiều.

Ngô lão cha gật đầu, nói: “Nếu vậy ta đi lấy lương thực cho các ngươi“.

Ngô lão cha tìm hai cái túi tới, mỗi túi vải chứa hai cân lương thực. Đương nhiên, hắn lấy là số gạo lứt còn lại trong nhà, không phải gạo hôm nay lấy được. Hai cân lương thực nói nhiều không nhiều, nói ít lại không ít. Nếu như ăn uống tiết kiệm chút, cũng đủ người một nhà ăn được mấy ngày.

Mặc dù hai bên là quan hệ thông gia, nhưng Ngô lão cha lại không định cho quá nhiều lương thực. Dẫu sao thăng gạo ân đấu gạo thù. Bây giờ cuộc sống của mọi người không hề dễ dàng. Nếu như hắn lập tức xuất ra quá nhiều lương thực đưa cho nhạc phụ và thân gia, chỉ sợ sẽ dẫn tới bọn hắn ngấp nghé.

Đương nhiên, thân gia và nhạc gia tự nhiên là không thể so được. Lúc Ngô Tề thị chuẩn bị ra cửa, Ngô lão cha vụng trộm đưa cho nàng năm lượng bạc. Hai người đã sống với nhau mấy thập niên, Ngô Tề thị tự nhiên hiểu ý trượng phu. Nàng và trượng phu thành thân không bao lâu thì cha mẹ chồng trước sau đều rời đi nhân thế. Những năm qua, nhà mẹ đẻ nàng chiếu cố hai người bọn họ không ít. Trượng phu đây là trong lòng nhớ kỹ ân tình của cha mẹ nàng.

Thấy bà bà đợi trong phòng một lúc lâu trước khi ra ngoài, trong lòng Tưởng thị hiểu rõ. Cha chồng khẳng định vụng trộm đưa ít đồ cho bà bà. Chỉ là Tưởng thị sờ sờ quả đào và lương thực trong bao quần áo, trong lòng đem những ý nghĩ lung tung xua đuổi đi.

Nhà chồng đối với nàng và người nhà mẹ đẻ nàng đã vô cùng tốt. Nàng cũng không thể đòi hỏi chính mình cũng giống như bà bà mang lễ vật giống nhau trở về nhà mẹ đẻ. Rốt cuộc, nếu như gặp phải nhà chồng không nói lý, thì khi con dâu về nhà ngoại chẳng những không được phép lấy bất cứ thứ gì đi, mà còn hy vọng con dâu từ nhà mẹ đẻ lấy được ba dưa hai táo về cho nhà chồng.

Mặc dù nhà mẹ đẻ của hai người không ở quá xa, nhưng hiện giờ nạn dân bị đói bụng ở khắp mọi nơi. Để hai người tự quay về khẳng định là không được. Ngô Bảo Mộc buổi chiều không có việc gì, vì vậy phụ trách đưa nương và nàng dâu về nhà ngoại. Ngô lão cha cũng không có nhàn rỗi, hắn đặt đào và lương thực vào rổ, lại phủ thêm miếng vải lên trên, sau đó dắt theo tiểu nhi tử cùng đi tới nhà hai vị huynh trưởng.

Nếu như muốn mở cửa hàng lương thực, trong tay không có nhân thủ sao mà được. Trong nhà hai vị huynh trưởng của Ngô lão cha có mấy cái chất nhi vừa tốt về bản chất, mà thể trạng lại rất khỏe mạnh.

Vào buổi chiều, bởi vì mặt trời quá gắt, nên rất nhiều người trong thôn đã trở về sau khi tìm được rau dại. Nhà đầu tiên Ngô lão cha ghé thăm chính là nhà Đại ca hắn, Ngô Hội Tài.

Ngô lão cha có hai người ca ca, một người muội muội. Đại ca gọi Ngô Hội Tài, Nhị ca gọi Ngô Hội Phú, còn hắn gọi Ngô Hội Vượng, tiểu muội hắn gọi Ngô Hội Hỉ. Tuy nhiên, Ngô Hội Hỉ đã gả xa nhà, lại thêm Ngô gia Nhị lão sớm đã qua đời, nên nàng đã có hai, ba năm chưa có về nhà mẹ đẻ.

Khi họ đến, người một nhà Ngô Hội Tài đang ở trong sân nhặt rau dại. Nhìn trong viện chất đống một đống rau dại, Ngô lão cha nhịn không được hoảng sợ nói: “Đại ca, nhà ngươi tìm được nhiều rau dại như vậy ở chỗ nào thế?“.

Thấy đệ đệ tới, Ngô Hội Tài vội vàng đứng lên, chỉ vào rau dại trên đất, cao hứng nói: “Hôm nay chúng ta phát hiện ở một con lạch nhỏ rất vắng vẻ. Bởi vì không có bị người phát hiện nên mới để cho chúng ta có được số rau dại này“.

Ngô Hội Tài và đệ đệ có mối quan hệ tốt, nên cởi mở nói: “Lát nữa ngươi nhớ lấy một ít về ăn. Hiện giờ mọi người trôi qua cũng không dễ dàng gì, rau dại này mặc dù không phải thứ gì tốt, nhưng tốt xấu cũng có thể để cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn nhiều thêm hai miếng“.

Nghe Đại ca nói, trong lòng Ngô lão cha cảm động không thôi, càng thêm cảm thấy quyết định của mình không sai, hắn lắc đầu nói: “Không cần đâu, trong nhà ta vẫn còn lương thực ăn. Hôm nay ta tới tìm ngươi là có chuyện muốn cùng ngươi nói“.

Ngô Hội Tài nghe đệ đệ nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, hắn chà xát lung tung hai cái lên quần áo, rồi dẫn Ngô lão cha tiến vào nhà chính.

Sau khi vào nhà, Ngô lão cha đặt rổ trúc mang theo bên người để lên bàn, nói: “Đây là chút đồ ta mang đến cho Đại ca, ngươi cầm lấy đi“.

Nhìn rổ trên bàn, Ngô Hội Tài chỉ coi là một vài loại rau dại hay thứ gì đó, nên hắn xốc miếng vải che kín trên rổ lên một cách tùy ý, còn cười trêu ghẹo đệ đệ: “Thứ gì thế? Còn muốn dùng vải che……“.

Nhưng sau khi thấy rõ ràng đồ để trong rổ, Ngô Hội Tài thật lâu không tìm về được thanh âm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.