Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 2: Chương 2: Người tới




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Cẩn thận nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, Vân Sơ do dự mấy giây sau khi không thấy có gì bất thường. Cuối cùng vẫn là lấy hết can đảm chuẩn bị tiến lên tra xét cánh cửa kỳ quái kia.

Bộp ---

Không đợi Vân Sơ tới gần, có một âm thanh bất ngờ của thứ gì đó rơi xuống giữa các kệ hàng bên cạnh cánh cửa. Nghe thấy thanh âm, Vân Sơ trong nháy mắt quay đầu nhìn lại. Sau đó cô liền nhìn thấy bóng một cô gái bị các kệ hàng che chắn ở bên trong.

Ngay lập tức, da đầu của Vân Sơ tê dại. Cô vô ý thức cầm lấy thứ gì đó ở gần làm vũ khí, nghiêm nghị mở miệng: “Cô là ai? Tại sao cô lại ở đây?“.

Trong lúc cuống quít, Vân Sơ thuận tay cầm lấy hộp kẹo que ở quầy thu ngân. Theo động tác của cô, hầu hết các cây kẹo cắm trên đó đều rơi xuống đất, trong đó có mấy cây vừa vặn lăn tới dưới chân cô.

Vân Sơ ôm thật chặt cái hộp, cố nén nỗi sợ hãi nhìn chằm chằm người trước mặt. Rất có tư thế chỉ cần đối phương có động tác, sẽ cầm hộp kẹo đập chết hắn.

Thấy người tới không trả lời, Vân Sơ lại hỏi: “Cô tiến vào bằng cách nào? Chuyện gì đã xảy ra với cánh cửa đó?“.

Nửa đêm từ hư không xuất hiện một cánh cửa, một người lai lịch không rõ, mỗi một cái đều đang kích thích cái gọi là thần kinh lý trí trong đầu Vân Sơ. Trong một khoảnh khắc, Vân Sơ cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Tuy nhiên, dưới ánh đèn sáng ngời, cái người xa lạ này nhìn còn khẩn trương hơn cả cô đều đang nhắc nhở cô đây là sự thật, không phải đang nằm mơ. Sự sợ hãi ban đầu đang dần giảm xuống, Vân Sơ rốt cuộc cũng có tâm tư xem xét vị khách không mời mà tới này.

Một tiểu cô nương với mái tóc rối bù, cả người co rúm ở trong góc nên không thể nhìn rõ ăn mặc. Chẳng qua dáng người nho nhỏ gầy yếu, giống như không có sức chiến đấu.

Vân Sơ ở trong lòng âm thầm so sánh một chút tình huống của bản thân và đối phương, và cảm thấy tự tin hơn một chút---

Nếu như thật đánh nhau, vẫn là cô chiếm ưu thế hơn một chút,

Chẳng qua Vân Sơ trước nay luôn là người cẩn thận, coi như thực lực song phương nhìn cách xa, cô cũng không dám có chút phớt lờ. Ở trong lúc giằng co với nhau còn lặng lẽ tìm cho mình một món vũ khí mới. Cuối cùng cô nhìn chằm chằm cái xẻng hót rác nằm bên cạnh quầy thu ngân.

Xẻng kiểu cũ, phía dưới làm bằng sắt, tay cầm bằng gỗ, góc cạnh sắc bén, tuyệt đối là vũ khí có lực sát thương nhất trong căn phòng này. Diễn đàn lê quý đôn. Thừa dịp đối phương còn chưa chuẩn bị, Vân Sơ nhanh chóng kéo lấy cái xẻng, lần nữa mở miệng mang theo mấy phần hung ác: “Nhìn cái gì? Trả lời vấn đề của tôi“.

Đối phương thần sắc khiếp nhược, đầu tiên là e ngại nhìn Vân Sơ, sau lại hiếu kỳ nhìn đèn điện trên trần nhà. Ở lúc Vân Sơ sắp dùng hết kiên nhẫn, tiểu cô nương mới nhỏ giọng mở miệng: “Ta là Ngô Bảo Tú, ta không biết chuyện gì đã xảy ra với cánh cửa đó. Ta đang ngồi trong rừng, và cánh cửa này đột nhiên xuất hiện, ta nhìn thấy bên trong có ánh đèn liền muốn vào trong xin một ngụm nước“.

Nhận thấy Vân Sơ không tin, Ngô Bảo Tú vội vàng bổ sung: “Ta có gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, cho nên ta liền đẩy một chút và tự nó mở ra. Đó là lý do tại sao ta tới“.

Sau khi nói xong, Ngô Bảo Tú liếm liếm đôi môi khô khốc vì thiếu nước của mình, có chút rụt rè nhìn chằm chằm Vân Sơ, còn hướng về phía cô cười lấy lòng.

Vân Sơ nhíu mày im lặng lắng nghe mà có chút nói không lên lời: “Dây thần kinh của em thật là dày. Đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, em không chạy thì cũng thôi, còn dám đẩy cửa tiến vào“.

Ngô Bảo Tú cười cay đắng, tuổi còn nhỏ nhưng lại nói ra câu rất già dặn: “Không quan trọng, ta đều đã như vậy, dù có tệ hơn nữa thì đã sao? Cho dù bên trong cánh cửa là ma sào yêu quật thì cùng lắm là chết. So với chết ở trong rừng núi hoang vắng bị dã thú ăn, còn không bằng chết ở chỗ này“.

Nhìn thấy tiểu cô nương một bộ khẳng khái chịu chết, Vân Sơ cảm thấy có chút đau đầu vẫy vẫy cánh tay: “Chờ chút, em để cho não chị nghỉ một chút“.

Vân Sơ: “Em là từ cánh cửa gỗ đi vào phải không?“.

Ngô Bảo Tú gật đầu: “Đúng vậy“.

Vân Sơ nghe xong liền cầm lấy cái xẻng đi tới trước cánh cửa gỗ. Nhìn biểu hiện của Ngô Bảo Tú, tiểu cô nương này hẳn không nói láo…

Như vậy vấn đề chính là nằm ở trên cánh cửa này.

Cánh cửa gỗ này cứ vậy đứng sừng sững bên cạnh quầy thu ngân, Vân Sơ đi một vòng quanh cánh cửa và thử đẩy nó một chút, không nhúc nhích tí nào.

Bề mặt cánh cửa có một số hoa văn chìm, trên khung cửa còn treo một chiếc chuông đơn giản. Vân Sơ giơ tay thử chạm một cái, âm thanh của tiếng chuông chính là thứ âm thanh trước đó cô nghe được. Vân Sơ nhìn Ngô Bảo Tú một cái, một tay nắm chặt tay vặn cửa thử kéo----

Cửa mặc dù mở, nhưng đập vào mắt cô lại là cánh cửa sắt cuốn, căn bản không phải rừng cây nhỏ trong miệng Ngô Bảo Tú.

Vân Sơ nhíu mày đóng cửa lại, hướng Ngô Bảo Tú vẫy vẫy tay: “Em qua đây thử mở xem“.

Đối với Vân Sơ, Ngô Bảo Tú nghe lời một cách khó hiểu, vội vàng tiến lên, nắm tay nắm cửa mở ra. Lúc Ngô Bảo Tú đi tới, Vân Sơ mới chú ý quần áo trên người cô bé đang mặc rõ ràng không cùng một thời đại với cô. Quần áo trên người Ngô Bảo Tú là quần áo cổ nhân, chẳng qua Vân Sơ cũng không biết nó thuộc về triều đại nào.

Ngay lúc Ngô Bảo Tú mở cửa, cảnh tượng phía sau lập tức xuất hiện trước mặt Vân Sơ. Không phải là cánh cửa cuốn mà Vân Sơ vừa nhìn thấy, mà là một khu rừng đột ngột xuất hiện trong khung cửa. Sau khi cửa mở, Vân Sơ chẳng những mượn ánh đèn trong tiệm nhìn thấy khu rừng rậm rạp bên ngoài, còn cảm nhận được một cơn gió mát quất vào mặt, kèm theo tiếng côn trùng và tiếng chim hót.

Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong cánh cửa, Vân Sơ sửng sốt, vô ý thức lại đi vòng quanh cửa một vòng. Nhưng thứ cô nhìn thấy đằng sau cánh cửa là siêu thị của bà ngoại, cùng không phải là rừng cây nhỏ.

Vân Sơ quay lại phía trước một lần nữa, cô vẫn có thể nhìn thấy khu rừng---

Không gian bị chia cắt bởi khung cửa.

Tất cả mọi chuyện trước mắt thật sự quá phá vỡ nhận thức của Vân Sơ, cô đứng nguyên tại chỗ sửng sốt hồi lâu. Cho tới khi Ngô Bảo Tú gọi cô, cô mới tỉnh táo lại.

Vân Sơ là kiểu người trong lòng càng khiếp sợ, trên mặt lại càng trấn định. Mặc dù trong lòng cô lúc này sóng ngầm phun trào, nhưng biểu hiện vẫn là rất trấn tĩnh.

Cô để Ngô Bảo Tú đóng cửa lại và nói: “Chúng ta nói chuyện chút“.

Ở lầu một chỉ có duy nhất một chiếc ghế ở quầy thu ngân, Vân Sơ đem ghế đưa cho Ngô Bảo Tú ngồi, chính mình thì ngồi ở trên bậc thang dẫn lên tầng hai.

Vân Sơ ngồi trên bậc thang nhìn Ngô Bảo Tú, nghiêm khắc nói: “Em chính là tự ý xông vào nhà dân, và chị có quyền báo cảnh sát bắt em“.

Mặc dù Vân Sơ không biết cái chuyện huyền huyễn như này nếu báo cảnh sát còn hữu ích không, nhưng hù dọa người khác một chút vẫn là có thể.

Ngô Bảo Tú không hiểu báo cảnh sát là ý gì, nhưng điều đó cũng không trở ngại cô hiểu ý tứ của Vân Sơ---

Vị tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp này muốn báo cảnh sát bắt nàng.

Phải, trong tâm của Ngô Bảo Tú, Vân Sơ đã là tiên nữ, nếu không nhà cô ấy tại sao lại xuất hiện ở trong rừng cây?

Ngô Bảo Tú nghĩ thầm hóa ra thần tiên cũng có quan phủ, cho nên vội vàng huơ huơ tay giải thích: “Ta, ta không có ý xấu. Ta chỉ là muốn tiến vào xin một ngụm nước uống, ngài ngàn vạn đừng báo quan“.

Báo quan?

Từ này bây giờ cũng chả có ai dùng thì phải?

Vân Sơ không khỏi nhíu mày, nhận thấy lúc Ngô Bảo Tú nói tới báo quan, trong thanh âm còn mang theo mười phần hoảng sợ, thế là trầm giọng nói: “Em sợ chị báo cảnh sát? Vì sao? Chẳng lẽ em làm chuyện gì xấu?“.

Nghĩ tới tiểu cô nương nhìn như văn nhược có thể là phần tử phạm tội, tinh thần có phần buông lỏng của Vân Sơ ngay lập tức trở lại cảnh giác.

Ngô Bảo Tú đầu lắc như trống bỏi, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở: “Ta không có làm chuyện gì xấu. Ta chỉ không muốn làm tiểu thiếp cho người ta. Ta sẽ đem lương thực trả lại cho hắn, ô ô ô….“.

Lời còn chưa nói hết, Ngô Bảo Tú nghĩ tới hiện tại khắp nơi đều là nạn dân, nàng căn bản không có nơi để lấy ra lương thực đem trả. Nàng là nhất thời xúc động lén chạy ra ngoài, chờ tới lúc bị bắt trở về nhất định không có đường sống.

Nghĩ tới đây, Ngô Bảo Tú nhất thời cảm thấy đau khổ,, nhịn không được khóc rống lên. Vân Sơ bị tiếng khóc đột nhiên của cô bé làm giật nảy mình. Sau khi kịp phản ứng, liền vội vàng ngắt lời: “Chờ đã, tiểu thiếp gì? Lương thực gì?“.

Tại sao Vân Sơ nghe không hiểu.

Cô bé này đang nói cái gì vậy?

Xã hội bây giờ, còn có tiểu thiếp sao?

Sau đó, từ trong tiếng thút thít đứt quãng của Ngô Bảo Tú, Vân Sơ cuối cùng cũng miễn cưỡng biết rõ tình huống hiện tại:

Quê hương của Ngô Bảo Tú gặp hạn hán và lương thực trong đất không thu hoạch được. Mắt thấy tất cả mọi người đều không sống nổi nữa, ai nấy đều dắt theo người thân đóng gói tài sản của mình rồi chạy nạn. Một nhà Ngô Bảo Tú cũng là dân chạy nạn, trong nhà ngoại trừ nàng, còn có cha mẹ, ca ca và tẩu tử, đệ đệ tuổi nhỏ và cháu trai mới vài tháng tuổi.

“Vốn lúc chạy nạn, trên người còn một ít lương thực phụ. Nhưng chúng ta đã chạy về phía Nam hơn nửa tháng, lương thực đã ăn hết, liền đổi sang lương khô…“.

“Ban đầu, ta còn có thể tìm một chút rau dại và vỏ cây lấp đầy bụng. Nhưng người chạy nạn rất nhiều, tất cả vỏ cây và rau dại trên đường đều đã bị ăn hết. Mọi người đều rất đói“.

“Hôm qua lúc chúng ta đi tới tỉnh thành, quan phủ không chịu để chúng ta vào thành. Nhưng có rất nhiều quý nhân trong thành đến bên ngoài tìm kiếm nha đầu hạ nhân…“.

Nghe tới đó, kết hợp với lời nói của Ngô Bảo Tú, Vân Sơ thế nào còn không hiểu?

Vân Sơ mở miệng: “Vậy người nhà em bán em làm tiểu thiếp?“.

Đồng thời, câu chuyện của Ngô Bảo Tú cũng xác nhận phỏng đoán trong lòng Vân Sơ ---

Ngô Bảo Tú và cô không phải người cùng một thời đại.

Cánh cửa gỗ kỳ quái, báo quan, chạy nạn, tiểu thiếp….

Xã hội bây giờ tin tức phát triển, nếu như có nơi nào gặp tai họa, không tới một tiếng là cả thế giới đều biết. Mà Vân Sơ cũng không thấy có tin tức có nơi nào bởi vì thiên tai nhân họa lớn tới mức phải chạy nạn. Chớ nói chi là nghiêm trọng tới mức ngay cả rau dại, vỏ cây cũng không có mà ăn.

Lại thêm một thân quần áo Ngô Bảo Tú mặc…

Mặc dù bây giờ không ít người thích mặc Hán phục, đồ cổ trang, thậm chí còn tạo thành một loại văn hóa. Nhưng quần áo bây giờ được thêu tinh xảo và tay nghề cũng rất tinh tế. Hiển nhiên sẽ không cố ý mặc một thân quần áo rách nát như vậy. Trên quần áo của Ngô Bảo Tú còn đánh mấy miếng mụn vá.

Nghe Vân Sơ nói, Ngô Bảo Tú lại lắc đầu: “Không phải, cha mẹ ta không có đem ta bán cho người khác làm tiểu thiếp. Họ ngày thường đối với ta rất tốt, so với đại ca và đệ đệ không hề kém. Là bản thân ta nói muốn đi làm nha hoàn“.

Vân Sơ sững sờ: “Hả? Em tự nguyện?“.

Thấy dáng vẻ khó hiểu của Vân Sơ, Ngô Bảo Tú cười cay đắng: “Làm nha hoàn cho người ta chí ít còn có miếng cơm ăn. Trong nhà cũng sẽ mất đi một miệng ăn, lương thực đổi được sẽ chống đỡ họ được một đoạn thời gian“.

Nghe Ngô Bảo Tú nói vậy, tâm tình Vân Sơ liền trở nên phức tạp, qua một lát mới hỏi; “Vậy tại sao em lại muốn chạy trốn?“.

Ngô Bảo Tú tức giận. Nhưng rồi lại bất lực nói: “Lúc đầu, người mua nói muốn mua nha đầu. Nhưng sau này ta mới biết, thật ra hắn muốn mua nha đầu về làm tiểu thiếp“.

“Chỉ là mua một tiểu thiếp đắt hơn mua nha đầu, vì vậy hắn đã nói dối việc mua nha đầu. Hắn nói dù sao người cũng đã mua về, xử lý thế nào liền tùy hắn, là nha đầu hay là tiểu thiếp đều do hắn định đoạt“.

Còn có thể như vậy?

Vân Sơ nghe mà tức giận: “Hắn không sợ người nhà em tới tìm hắn?“.

Ngô Bảo Tú hai mắt rưng rưng lắc đầu, lại muốn khóc: “Lần này hạn hán nghiêm trọng, lương thực của gia đình ta không còn được mấy ngày. Chờ lương thực ăn hết, người nhà ta...cũng không biết còn có thể sống sót không“.

Do đó, tiền bán thân của Ngô Bảo Tú mới có thể lộ ra trọng yếu như vậy.

Lui một vạn bước mà nói, coi như sau này người nhà Ngô Bảo Tú tới cửa lý luận, nhưng gạo sống đã nấu thành cơm, hắn ta cũng chỉ mất một ít tiền lương thực mà thôi.

Vân Sơ sinh ra trong thời đại hòa bình, ba mẹ lại vô cùng yêu chiều cô, từ nhỏ cũng không có bởi vì ăn mặc mà sầu muộn. Ngay cả sau khi ba mẹ mất, cô cũng không phải lo lắng về áo cơm.

Ban đầu, Vân Sơ đối với Ngô Bảo Tú còn có chút phòng bị. Nhưng sau khi nghe cô bé kể về tao ngộ của mình, trong lòng cô lại cảm thấy thương hại.

Thở dài một tiếng, Vân Sơ đứng dậy đi tới bên kệ hàng lấy một ít bánh mì, bánh ngọt và hai chai nước khoáng. Cô đưa những thứ này cho Ngô Bảo Tú, giọng điệu nặng nề: “Tình huống của em chị đã hiểu, nhưng là em không thể ở đây mãi, cho nên sau khi ăn no...em vẫn nên trở về đi“.

Tới cùng cũng không phải người cùng một thế giới, Vân Sơ có lòng muốn giúp nhưng không thể ra tay. Và cô cũng không dám hành động một cách vội vàng trước khi hiểu rõ ràng những điều đang xảy ra.

Thấy Ngô Bảo Tú cầm đồ một cách hoảng loạn và sợ hãi, Vân Sơ bất đắc dĩ thở dài. Nhận mệnh tiến lên giúp cô bé mở bao bì, lại thuận tay mở nắp chai nước.

“Chị đồng cảm với những gì em đã trải qua, nhưng bây giờ không ai trong chúng ta biết cánh cửa này là gì, em tốt nhất vẫn là nên trở về thế giới của em“.

Ngô Bảo Tú ở thế giới này, chính là hộ da đen, Vân Sơ không có khả năng lưu cô bé ở đây. Không đề cập tới vấn đề tư tưởng tách rời của cô bé, ở xã hội hiện đại không có thẻ căn cước cũng là nửa bước khó đi. Diễn đàn lê quý đôn. Hiện tại đi ra ngoài mua vé xe, vé máy bay đều phải dùng tên thật, tìm việc làm cũng phải có thẻ căn cước. Không tìm được việc làm, tiểu cô nương ở đây dựa vào cái gì để sống?

Cho dù nhất thời cô mềm lòng thu lưu Ngô Bảo Tú, nhưng cũng không có khả năng thu lưu cô bé cả một đời.

Huống chi, Ngô Bảo Tú ở thế giới cũ còn có người thân.

Ngô Bảo Tú không biết những suy nghĩ trong lòng Vân Sơ, cô bé lặng lẽ cúi đầu sau khi nghe Vân Sơ nói. Hai mắt nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trong tay hơn nửa ngày.

Sau, Ngô Bảo Tú nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rõ, ta sẽ quay trở về…“.

Nàng ban đầu cũng không nghĩ ỷ lại ở chỗ thần tiên tỷ tỷ không đi.

Sau khi Ngô Bảo Tú cắn một miếng bánh mì và nuốt xuống, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sơ, miễn cưỡng kéo ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, thật tâm nói: “Điểm tâm này ăn ngon thật. Ta lớn như vậy rồi nhưng lần đầu tiên ăn được thứ ngon như vậy“.

Nhìn Ngô Bảo Tú tươi cười miễn cưỡng, trong lòng Vân Sơ cũng có cảm giác khó chịu. Miệng cô mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ có bất lực trấn an: “Em ăn chậm thôi, thứ này ở chỗ chị còn nhiều, rất nhiều. Chẳng qua thứ này khá khô, em uống thêm miếng nước đi. Nếu như không muốn uống nước khoáng, chỗ chị còn có đồ uống khác, chị sẽ cho em nếm thử“.

Dứt lời, Vân Sơ liền đứng dậy đi tới kệ đồ uống ôm mấy chai nước xuống.

Vân Sơ nói: “Đây là Cocacola, người trẻ tuổi ở chỗ chị đều thích uống thứ này. Còn có trà sữa, nước chanh, hồng trà,...“.

“Em có thể thử tất cả xem, xem chính mình thích uống loại nào. Lúc trở về, chị có thể đưa cho em một ít“.

Nghĩ tới tình cảnh của tiểu cô nương sau khi trở về, Vân Sơ vừa thấy bất lực lại áy náy. Mang theo tâm lý muốn đền bù, từ trên kệ hàng láy xuống một đồng đồ ăn thức uống. Nhìn đồ ăn chất đống bên cạnh, Ngô Bảo Tú vội vàng khoát tay ngăn cản động tác của Vân Sơ.

“Đủ rồi đủ rồi, đã có nhiều rồi“.

Ngô Bảo Tú cũng không phải là kẻ ngốc. Trong khoảng thời gian này chạy nạn, nàng đã trưởng thành lên rất nhiều. Từ trong mắt Vân Sơ, nàng nhìn ra đối phương là cảm thấy áy náy.

Lại cắn một miếng bánh mì lớn, Ngô Bảo Tú nước mắt ở trong khốc mắt đảo quanh, thanh âm nghẹn ngào: “Tỷ tỷ, ngươi là người tốt, từ đáy lòng ta rất cảm kích ngươi. Nếu như sau này có cơ hội, ta nguyện ý vì ngươi làm trâu làm ngựa“.

Ngô Bảo Tú cảm thấy vô cùng may mắn khi đã đẩy cánh cửa kia ra. Ông trời đối với nàng thật không tệ, có thể để cho nàng ở lúc cùng đường còn gặp được tiên nữ tỷ tỷ tốt như vậy, còn có thể ăn được điểm tâm ngon như vậy.

Giơ tay lau mắt bằng tay áo, Ngô Bảo Tú nghĩ, nàng nên biết đủ.

- - HẾT CHƯƠNG 2 --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.