Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Trạm Vân Tiêu quay lưng lại với cánh cửa gỗ. Từ góc nhìn của anh là không thấy người bước vào qua cánh cửa gỗ. Bởi vì vài lần trước, cũng chỉ có anh và Ngô Bảo Tú là những vị khách duy nhất của cửa hàng.
Như mấy lần trước, sau khi chuông cửa reo lên, Trạm Vân Tiêu cũng nghĩ người tới là Ngô Bảo Tú, cho nên hắn không quay đầu lại xác nhận. Chẳng qua góc độ hắn đứng có thể nhìn thấy Vân Sơ rất rõ. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà khi thấy Vân Sơ đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn liền biết có gì đó không ổn.
“Cẩn thận!“.
Vân Sơ còn chưa nói hết, đã bị Trạm Vân Tiêu bay nhào tới ôm vào trong ngực. Sau đó, Trạm Vân Tiêu ôm lấy cô nước chảy mây trôi lăn về phía trước. Vân Sơ chỉ thấy cảnh tượng trước mắt cô bị đảo lộn, chờ khi cô bình tĩnh lại thì đã bị Trạm Vân Tiêu gắt gao ôm ở trong ngực và trốn ở đằng sau quầy thu ngân.
Tình huống trước mắt thực sự quá nguy hiểm. Là một công dân tốt sống trong xã hội pháp quyền, đây là lần đầu tiên Vân Sơ thực sự thấy một loại vũ khí nguy hiểm như súng, ngoại trừ ở trên TV.
Mặc dù rất hoảng sợ trước vị khách đột nhập bất ngờ kia nhưng não cô vẫn hoạt động bình thường. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vân Sơ.
Cô nhanh chóng đem tình huống hiện tại chuyển một vòng ở trong đầu. Người tới vẫn ở bên cạnh cánh cửa gỗ với cây súng trên tay. Vân Sơ không phải là một fan hâm mộ của quân đội, và cô không có nghiên cứu đối với súng ống, giỏi lắm chỉ biết phân biệt giữa súng ngắn và súng trường.
Mặc dù chỉ quét hai mắt trong hoảng loạn, nhưng Vân Sơ có thể xác định súng trong tay người đàn ông đang cầm không phải súng trường bây giờ mà cũng chẳng phải loại súng ngắn. Chỉ nhìn vào chiều dài và ngoại hình của khẩu súng có thể thấy nó trông giống loại súng trường đi săn ở trên TV.
Trong lòng Vân Sơ biết cánh cửa gỗ có cơ chế bảo vệ, chỉ cần cô có một ý niệm trong đầu, người kia sẽ bị cánh cửa gỗ đẩy ra. Nhưng trong nhật ký của bà ngoại không viết nhiều về cơ chế bảo vệ này. Điều mà Vân Sơ không chắc chắn là sau khi cô đẩy người đó ra, liệu người đó có thể vào lại được không. Nhưng có một điều chắc chắn là, nếu cô bật cơ chế bảo vệ bây giờ, nó chắc chắn sẽ triệt để chọc giận đối phương.
Nếu người kia còn có thể mở cửa gỗ ra vào lại. Vậy trong trường hợp tức giận, nếu người đó vào lại liền mặc kệ tất cả xả súng loạn xạ khắp nơi, vậy tình huống sẽ rất tồi tệ. Tới lúc đó, cả Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu không chỉ có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà chỉ bằng âm thanh của súng cũng đủ cho Vân Sơ uống một bầu.
Vân Sơ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho người khác biết về sự tồn tại huyền diệu của cánh cửa gỗ. Dù sao cuộc đời hiểm ác, nếu như người khác biết về cánh cửa gỗ, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Nhưng có một điều có thể xác định là, Vân Sơ sẽ không sẵn sàng hay vui vẻ gì khi để mọi thứ xảy ra ngoài tầm kiểm soát của cô.
Vì vậy, vấn đề của tối nay, tốt hơn là trí thủ vi thượng*.
[ 智取为上 - Trí thủ vi thượng. Bắt nguồn từ một vở kinh kịch nổi tiếng mang tên “Trí Thủ Uy Hổ Sơn” ( Dùng trí đưa hổ ra khỏi núi). Đây là một tiết mục kinh kịch Bắc Kinh trong Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc vào thế kỷ 20, và được liệt là một trong những “Vở kịch nổi tiếng” và “Kinh điển màu đỏ“. Ý Vân Sơ ở đây là nghĩ cách đưa đám người mới tới kia rời đi bằng trí. ]
Không nói những cái khác, chí ít Vân Sơ muốn tận lực ngăn cản người tới nổ súng.
Trong ngần ấy thời gian khi Vân Sơ đang suy nghĩ về mọi thứ, Trạm Vân Tiêu cũng ý thức được khoảng cách giữa hắn và Vân Sơ quá gần. Sau khi động động ngón tay mấy lần, hắn mới miễn cưỡng buông tay khỏi vai Vân Sơ.
Buông tay ra, hắn không khỏi phỉ nhổ bản thân: Trạm Vân Tiêu, tại sao ngươi lại biến thành cái dạng này? Ngươi như vậy vậy có khác gì mấy tên tiểu nhân giậu đổ bìm leo hả?
Mặc dù trong lòng Trạm Vân Tiêu bây giờ đang nhấc lên thao thiên cự lãng*, nhưng hắn đang phải đối mặt với tình thế cực kỳ nghiêm trọng, và hắn không phải là loại người dễ mơ hồ. Cho nên hắn chỉ để mình bị mê say trong một hai giây, rồi rất nhanh hồi phục thần trí.
[ 滔天巨浪 - Thao thiên cự lãng. Nói dễ hiểu là sóng lòng cuồn cuộn. ]
Trạm Vân Tiêu đưa tay ra đem Vân Sơ bảo hộ ở sau lưng, đồng thời từ trong giày rút ra----- một con dao găm!
Vân Sơ thấy động tác của Trạm Vân Tiêu, mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng cô vẫn có chút kính nể anh trong lòng. Ngoài kính nể, Vân Sơ nhịn không được nhìn vào bắp chân của Trạm Vân Tiêu với ánh mắt hiếu kỳ.
Dũng sĩ, một con dao găm cứng như vậy được nhét trong giày, anh không thấy cấn chân sao?
Bị Vân Sơ nhìn chằm chằm như thế, Trạm Vân Tiêu nắm chặt con dao găm trong tay, không được tự nhiên rụt rụt chân vào trong. Sau khi Trạm Vân Tiêu hơi bình tĩnh lại, hắn hạ giọng nói với Vân Sơ: “Ngươi ở lại đây, ta đi ra ngoài nhìn thử xem“.
Vân Sơ không dám để Trạm Vân Tiêu cứ vậy lao ra ngoài, cô lập tức kéo lại cổ tay anh, lắc đầu nói: “Người đó có súng trong tay“.
Vân Sơ nói xong, lại chỉ đổi tới ánh mắt mờ mịt của Trạm Vân Tiêu. Cô lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra Trạm Vân Tiêu là người cổ đại, cho nên anh không biết súng là cái gì.
Cô chỉ có thể thay đổi sang một cách nói khác mà Trạm Vân Tiêu có thể lý giải: “Súng là một loại vũ khí rất lợi hại, cho dù là lực sát thương hay là tốc độ đều rất kinh người“.
Trong lòng Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ là một nữ tử cực kỳ có bản lĩnh. Cho dù là cánh cửa gỗ cho phép người ta từ trống rỗng chuyển sang nơi khác, hay là những thứ hiếm lạ ở chỗ Vân Sơ, chúng đều là những thứ có thể phản ánh ra năng lực của cô.
Nhưng cái thứ được gọi là súng mà người tới đang cầm trong tay có thể khiến Vân Sơ như lâm đại địch như thế. Nói vậy uy lực của nó khẳng định không thể khinh thường. Trạm Vân Tiêu không phải là một kẻ mãng phu, biết xem xét thời thế chính là bản năng của hắn.
Hắn chưa từng gặp qua súng, cũng không hiểu uy lực của nó. Dưới tình huống như vậy, hắn không biết liệu mình còn có thể toàn thân trở ra sau khi đối mặt trực tiếp với kẻ thù hay không.
Hắn cúi đầu nhìn thật sâu vào mắt Vân Sơ, trong lòng gần như không tốn bao lâu đã có quyết định: “Sau khi ta lao qua đó, ngươi lập tức chạy lên lầu“.
Hắn nhớ trên cầu thang có một cánh cửa sắt, nó rất kiên cố. Chỉ cần Vân Sơ có thể chạy lên tầng hai, vậy nàng ấy có thể tạm thời an toàn rồi. Tại giờ khắc đối mặt với sinh tử này, Trạm Vân Tiêu cảm thấy may mắn.
Còn may…. Còn may hắn chưa kịp chính thức bày tỏ tâm ý của mình với Vân Sơ. Như vậy, nếu như có bất cứ điều gì xảy ra với hắn, vậy nàng ấy sẽ không cần quá đau buồn.
Nàng cứu hắn một mạng, hắn trả lại nàng một mạng. Cũng tốt!
Cảm xúc chứa đựng trong mắt Trạm Vân Tiêu quá phức tạp, Vân Sơ không khỏi sững sờ trước ánh mắt quyết tuyệt của anh. Hầu như là điều kiện có phản ứng, Vân Sơ hỏi lại: “Đây là cách anh đưa ra?“.
Giờ này khắc này, Trạm Vân Tiêu còn có thể cười trấn an Vân Sơ: “Ngươi lên lầu trước đi, phần còn lại ta sẽ tùy cơ ứng biến“.
“Nhưng…..“. Vân Sơ muốn nói thêm gì đó, nhưng Trạm Vân Tiêu lại không cho cô cơ hội. Anh đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, chờ khi cô phản ứng lại, anh đã nắm chắc dao găm, cả người giống như cung tên rời nỏ lao vút ra ngoài.
Từ quầy thu ngân lao ra, hắn vẫn không quên quát lớn: “Chạy lên lầu!“.
Mọi thứ xảy ra tối nay đều rất huyền huyễn đối với Đổng Thừa Trạch. Ban đầu, anh đang lang thang trong trại để tìm kiếm đồ ăn, bởi anh đã không ăn bất cứ thứ gì trong hai ngày rồi.
Chạng vạng tối nay, Đoàn trưởng ra lệnh cho họ muốn phá vây vào sáng sớm ngày mai. Đổng Thừa Trạch đã chuẩn bị xong tinh thần vì nước hy sinh từ lúc mới gia nhập quân đội, nhưng nếu anh được phép lựa chọn, anh vẫn không muốn trở thành quỷ chết đói.
Không đúng. Chính ủy của họ đã nói, người đã chết là sẽ chết và sẽ không còn lại cái gì cả. Cho nên quỷ thần đều là lời nói vô căn cứ.
Nhưng dù sao, Đổng Thừa Trạch vẫn không muốn đói bụng chết đi.
Đêm nay anh không thể ngủ được, vì vậy anh đứng dậy đi khắp bốn phía trong trại xem có thể tìm được cái gì để lấp bao tử hay không. Tuy nhiên, anh không phải là người duy nhất đói bụng. Tất cả những thứ trong trại có thể ăn đều đã bị họ ăn sạch rồi, bởi vậy sau một vòng lang thang trong trại, Đổng Thừa Trạch không thu hoạch được gì cả.
Ngay khi anh muốn bỏ cuộc và quay trở về tiếp tục ngủ, lại phát hiện ra chỗ cánh cổng nhỏ của trại có chút kỳ quái. Đợi khi anh tới gần tra xét rõ ràng, mới phát hiện có thêm một cánh cửa gỗ kỳ lạ xuất hiện ngay cạnh cổng nhỏ của trại.
Cổng nhỏ của Thiên Bảo trại là loại cửa hai cổng gỗ rất dày và nặng, tới đạn địch còn không thể xuyên thủng nó. Thế mà bây giờ trước mắt Đổng Thừa Trạch lại xuất hiện một cánh cửa gỗ trông rất mỏng manh, tựa như không thể cản được đạn. Hơn nữa, trên đỉnh của cánh cửa gỗ này còn treo một chuỗi chuông, trông rất quái dị.
Kẻ thù vẫn đang vây quanh bên ngoài trại. Ngay khoảnh khắc Đổng Thừa Trạch phát hiện ra cánh cửa gỗ, ý nghĩ đầu tiên của anh là báo cáo lại cho Đoàn trưởng. Tuy nhiên, khi định quay lại, anh liền thấy cổng thành nhỏ vẫn còn nguyên không chút tổn hại nằm sau cánh cửa gỗ.
Nhìn cánh cửa gỗ không biết từ đâu xuất hiện này, Đổng Thừa Trạch dừng một chút. Bây giờ đã rất muộn rồi, ngày mai bọn họ sẽ có một trận chiến cam go, nếu giờ đem Đoàn trưởng đánh thức tuyệt đối không phải là một ý kiến sáng suốt.
Sau khi đánh giá cánh cửa gỗ và cảm thấy nó không nguy hiểm, anh dứt khoát tiến vào dò xét xem sao. Ôm ý nghĩ như vậy, Đổng Thừa Trạch một tay giơ cao súng, một tay đẩy cửa gỗ đi vào.
Bên trong cánh cửa là một căn phòng rất lạ, ánh đèn điện trong phòng khác xa với đèn điện trong nhà anh. Đối với Đổng Thừa Trạch mà nói, cánh cửa gỗ rất kỳ lạ, và mọi thứ đằng sau cánh cửa gỗ cũng kỳ lạ. Điều kỳ lạ nhất vẫn là một nam một nữ trong phòng.
Đặc biệt là người phụ nữ, ngay khi gặp anh, cô bỗng hét lên bảo người đàn ông phải cẩn thận. Tiếp đó, người đàn ông ôm chầm lấy người phụ nữ lăn tới sau bàn, và rồi không có động tĩnh gì nữa.
Đổng Thừa trạch bị trở tay không kịp bởi tất cả những điều xảy ra đột ngột này, anh xấu hổ buông cánh tay trái đang muốn nói xin chào xuống. Nghĩ trong lòng làm thế nào để giải thích tình huống hiện tại cho hai người đồng hương kia.
Ngay khi anh vắt hết óc suy nghĩ về những gì cần nói để giải quyết tình huống xấu hổ trước mặt, anh không biết hai vị kia đã thương lượng cái gì sau khi trốn đằng sau bàn. Dù sao, tình hình là người đàn ông đang lao vào anh với một con dao găm trên tay.
Vẻ mặt hung ác của người đàn ông và lưỡi dao lóe hàn quang đều thể hiện quyết tâm muốn chặt đầu kẻ thù của chủ nhân nó.
Nói thì chậm, nhưng mọi thứ lại diễn ra quá nhanh. Chỉ thấy Đổng Thừa Trạch nhanh chóng buông súng trong tay xuống, hai tay giơ lên khỏi đầu, và hét lớn: “Hảo hán tha mạng, tôi không hề có ác ý“.
Trong nháy mắt lưỡi dao chống ở trên yết hầu, Đổng Thừa Trạch tuyệt vọng trong lòng.
Tiểu Đổng có thể làm gì bây giờ? Tiểu Đổng cũng rất tuyệt vọng nha!
Anh không dám bắn súng, bởi quân đội có quy định, nếu nổ súng với dân thường thì sẽ bị xử bắn.
Mặc dù theo kinh nghiệm của Đổng Thừa Trạch, người đàn ông trước mặt nhất định không phải là người tốt. Không nói tới cái khác, chỉ bằng cỗ ngoan lệ, hung hãn khi anh ta lao đến nhất định là cao thủ giết người. Tuy nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Đổng Thừa Trạch và nó không đủ để anh ta nổ súng với dân thường.
Nhìn vào con dao găm dưới mũi, Đổng Thừa Trạch không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng thỉnh cầu: “Cái đó, anh có thể dịch con dao này ra tí được không?“.
Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt người đàn ông, Đổng Thừa Trạch gượng cười ha hả: “Cái đó, không dịch cũng được. Chỉ là anh cầm con dao này đừng để run tay, dù sao thứ này rất nguy hiểm đấy“.
Đây cũng là lần đầu tiên Trạm Vân Tiêu gặp phải đối thủ chủ động tước vũ khí vào thời khắc sinh tử như này, vậy nên trong lòng hắn nhất thời cũng không có chủ ý. Hắn quay đầu nhìn Vân Sơ, dùng ánh mắt hỏi cô xem nên xử lý người trước mặt thế nào.
[B] --- HẾT CHƯƠNG 40 ---[b]