Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Nếu là lúc trước, Vân Sơ tuyệt đối sẽ không bao giờ cảm thấy bất an vì chuyện gặp mặt mẹ Trạm Vân Tiêu. Nhưng bây giờ tâm trí cô đã có biến hóa nên khi nghĩ đến chuyện gặp mặt ngày mai, cô thực sự thấy bất an đến mức cả đêm không ngủ ngon.
Trong đầu bỗng chợt hiện lên cảnh lúc trước khi gặp mặt ba mẹ Lâm Trí Hòa, cô nhớ khi ấy mình còn cố ý chăm chút quần áo, lại còn chuẩn bị cả lễ vật cho hai người họ. Đó là một bộ sản phẩm chăm sóc da cho phụ nữ lớn tuổi và một chiếc túi hàng hiệu xa xỉ. Cô rời đi với một tấm lòng son, nhưng lại bị mẹ của Lâm Trí Hòa gièm pha, nói móc không đáng một đồng lúc trong bữa tiệc.
Mẹ của Lâm Trí Hòa trong ý ngoài lời đều nói cô không cha không mẹ, là trẻ mồ côi nên gia giáo nói không chừng cũng chẳng tốt đẹp gì. Mạng lưới vận hành quan hệ trong công việc không phong phú còn thua xa cả một nhân viên công chức bình thường. Chỉ có mỗi một điểm còn tạm vào mắt được chính là có một ngôi nhà ở trong thành phố, nhưng bà lại chê nó thuộc khu chung cư cũ, vị trí còn kém xa ngôi nhà của Lâm gia hiện tại. Mẹ Lâm Trí Hòa còn bảo cô có bán nhà đi, chờ lúc kết hôn với Lâm Trí Hòa thì lấy số tiền đó mà mua phòng cưới mới.
[ LTH: WHAT?!! Trần đời vẫn còn loại người này tồn tại nữa hả…??!! ]
Rõ ràng bà ấy đánh chủ ý lên căn nhà của Vân Sơ, nhưng hết lần này tới lần khác còn muốn tuyên bố bà ấy không hề chiếm tiện nghi của cô. Bà nói đợi sau khi nhà tân hôn mua xong, bà ấy sẽ hỗ trợ và phụ trách mua thêm cho hai đứa ít đồ điện và đồ dùng trong nhà. Rõ ràng là chiếm đại tiện nghi, nhưng lại nói ra như thể bản thân đã phải ăn nhiều thua thiệt.
Vân Sơ khi đó vẫn còn hy vọng vào phần tình cảm này của mình, nên nghĩ rằng nếu Lâm gia muốn phòng cưới thì cô có thể lấy tiền bồi thường của ba mẹ ra mua cũng được. Còn căn nhà này cô tuyệt đối sẽ không bán, bởi nó có ý nghĩa rất đặc biệt với cô.
Suốt trong bữa ăn, Lâm Trí Hòa không hề mở miệng thay cô nói một câu mà chỉ biết dùng ánh mắt tràn ngập áy náy trấn an Vân Sơ. Sau bữa ăn, càng không nghe được một câu nói nói mẹ anh không đúng, mà anh chỉ nói mẹ anh chỉ có một đứa con trai là anh nên dù mua phòng tân hôn thì nó cũng đứng dưới tên hai người họ, và bảo cô cứ yên tâm.
Lúc đó nghe anh nói, và nghĩ tới đoạn tình cảm nhiều năm giữa mình cùng Lâm Trí Hòa, Vân Sơ chỉ đành chịu đựng nỗi tủi thân trong lòng. Nhưng điều cô không ngờ là, vì cô không đồng ý bán nhà mua phòng cưới vào lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối nên mẹ Lâm Trí Hòa trực tiếp phủ nhận cô. Bà bắt đầu tìm kiếm đối tượng hẹn hò khác cho con trai mình.
Tiếp đó là Lâm Trí Hòa giấu diếm Vân Sơ trộm đi xem mắt, nhưng thật không may lại bị cô bắt gặp. Điều này khiến cô cảm thấy mình ở trong lòng Lâm Trí Hòa hóa ra cũng không quan trọng lắm. Về sau bọn họ chia tay và công ty đóng cửa. Kéo theo cơ thể kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, cô quyết định trở về Thanh thành kế thừa siêu thị ở tòa nhà nhỏ của bà ngoại.
Cân nhắc tất cả những điều trên, trong lòng Vân Sơ cho ra một cái kết luận, khi gặp gia trưởng, ấn tượng đầu tiên quyết định sự thành bại của một mối quan hệ. Tuy cô và Trạm Vân Tiêu còn chưa chính thức ở bên nhau, nhưng buổi sáng gặp mặt ngày mai sẽ quyết định mầm nhỏ tình yêu này của họ có thể phát triển thành cây lớn hay không.
Nếu ngày mai Tần thị không hài lòng cô, vậy cây mầm đậu này của họ sẽ chết yểu.
Là người đã từng trải qua một lần, Vân Sơ hoàn toàn không thể chịu được việc bị ba mẹ nhà trai coi khinh lần nữa.
Ngược lại, Trạm Vân Tiêu không có nhiều lo lắng như Vân Sơ. Hắn nghĩ hắn đã nhắc nhở mẫu thân chú ý thái độ từ trước, mà tính tình Vân Sơ cũng mềm mỏng nên chuyện hai người gặp mặt ngày mai hẳn không có vấn đề gì. Vì vậy hắn mới nằm xuống giường không bao lâu đã ngủ mất.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Vân Sơ đã bị Lục Ti nhấc lên khỏi giường.
Lục Ti vừa vịn bả vai Vân Sơ, vừa ôn nhu nói: “Vân cô nương, nên dậy thôi“.
Vân Sơ mượn lực tay của Lục Ti ngồi ở trên giường thẫn thờ một lát mới che miệng ngáp, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”.
Chỉ vì hôm qua điện thoại hết pin nên Vân Sơ muốn xem thời gian đều dựa vào đoán. Nhìn sắc trời bên ngoài, cô đoán bây giờ hãng còn sớm.
“Vân cô nương, đã giờ Mão rồi ạ“. Thấy Vân Sơ ngồi dậy, Lục Ti nhanh chóng xỏ giày cho cô.
Vốn Vân Sơ còn đang suy nghĩ giờ Mão là mấy giờ, lại bị động tác đột nhiên của Lục Ti dọa cho nhảy từ trên giường xuống.
Lục Ti cũng giật nảy mình vì động tĩnh đột ngột của cô.
Tiếp thu được ánh mắt nghi hoặc của Lục Ti, Vân Sơ ngượng ngùng xua tay: “Cái này tôi chịu không được, cô cũng đừng động, cứ để tôi tự làm là được!“.
Nói xong, Vân Sơ còn sợ Lục Ti sẽ khăng khăng muốn đi giày cho cô nên đưa tay vỗ nhẹ vào bàn chân vừa giẫm xuống đất vài lần, rồi nhanh chóng giẫm lên giày thêu, lại cúi người kéo mũi giày lên. Đi giày xong, cô như trút được gánh nặng mà thở dài nhẹ nhõm.
Một loạt động tác của Vân Sơ làm Lục Ti nhịn không được cúi đầu cười khẽ: “Cô nương, ngài thật thú vị“.
Vân Sơ làm người khách khí lại----- không hề ra dáng chút nào. Lục Ti chưa bao giờ thấy qua một chủ tử có tính tình như vậy.
Nàng lại có chút thất lạc nghĩ: Có lẽ Tam công tử thích một cô gái như vậy.
- -- --- Thẳng thắn lại không câu nệ tiểu tiết.
Một nha hoàn mệnh như cỏ rác như nàng, ngày thường đều phải sống phụ thuộc trong phủ. Lời ăn tiếng nói hay tác phong làm việc cũng đều phải cẩn thận nơi nơi để tránh chọc cho chủ tử không vui. Loại tính cách như Vân Sơ, cả đời này của nàng là không thể thay đổi giống vậy.
Vân Sơ không rõ vì sao Lục Ti tự dưng lại sa sút cảm xúc. Cô chỉ có thể gượng cười hai tiếng đánh vỡ sự im lặng hiện tại: “Cái đó, tôi dậy rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì?“.
Nghe Vân Sơ nói, Lục Ti cũng nhận ra mình luống cuống. Tuy tính tình Vân Sơ rất hòa khí, nhưng nàng vẫn vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tỳ vừa rồi thất thần, mong cô nương trách phạt“.
Lục Ti quỳ xuống, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Không biết Vân cô nương sẽ trách phạt nàng như thế nào, hay là dùng nàng tới lập uy. Nàng càng nghĩ càng sợ, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Thấy cô gái đối diện bị sợ tới dọa khóc, Vân Sơ vội vàng đưa tay kéo đối phương dậy: “Không phải chỉ thất thần thôi sao? Chuyện này có gì to tát đâu mà cần phải phạt, nhanh đứng lên đi“.
Lục Ti lắc đầu liên tục: “Nô tỳ không dám đứng dậy“.
Vân Sơ giả bộ nghiêm mặt không vui, nói: “Cô nghe lời, mau đứng dậy đi. Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, tôi không nói thì ai cũng sẽ không biết nên cô cứ yên tâm đi“.
Thấy Vân Sơ có vẻ giận, Lục Ti bị dọa vội vàng đứng lên: “Tạ cô nương“.
Vân Sơ vỗ mu bàn tay Lục Ti nói: “Được rồi, đây cũng không phải chuyện gì lớn, mau lau nước mắt đi rồi giúp tôi lấy ít nước rửa mặt tới“.
Lục Ti vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng nói: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, hiện tại đang được đặt ngay bên ngoài“.
Vân Sơ gật đầu, lại nói tiếp: “Nếu vậy làm phiền cô giúp tôi lấy quần áo tôi sẽ mặc hôm nay“.
Lục Ti rất nhanh đã phối cho Vân Sơ một bộ quần áo màu hoa mai. Lúc giúp Vân Sơ thay quần áo, nàng không khỏi nói: “Y phục này mua ở Phi Vân các, chẳng qua lúc mua quá vội vàng nên có nhiều chỗ không vừa vặn. Không bằng cô nương để tú nương trong phủ tới đo thân cho ngài rồi may thêm mấy bộ khác“.
Vân Sơ đưa tay sửa sang ống tay áo, không chút nào để ý nói: “Không cần đâu. Tôi cũng không thường xuyên mặc những bộ quần áo này, nên chỉ cần mấy bộ này mặc tạm là được rồi“.
Vân Sơ không biết mình còn ở chỗ này được mấy ngày, nên quần áo làm nhiều cũng vô dụng. Chờ khi trở về cô vẫn phải thay sang quần áo bình thường tiện lợi hơn.
Nghe nàng nói, Lục Ti không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là nàng không thường mặc trang phục Khánh quốc, sau này vẫn sẽ mặc đồ của chính mình.
Lúc đánh răng, Vân Sơ không khỏi cảm thán: Cũng may lúc trước cô giới thiệu Trạm Vân Tiêu mua nhiều kem đánh răng và bàn chải đánh răng trở về, bằng không hiện tại hẳn cô phải dùng bàn chải lông heo hoặc lông ngựa chấm muối xanh để đánh răng.
Đợi Vân Sơ rửa mặt trang điểm xong, Trạm Vân Tiêu đã sớm chờ ở trong sân. Nhìn Vân Sơ có chút khẩn trương, hắn vội vàng trấn an: “Đừng khẩn trương quá, mẫu thân ta tính tình rất tốt, sẽ không làm khó ngươi“.
Nhớ tới dáng vẻ không giận tự uy của Tần thị, Lục Ti không dám gật bừa theo Tam công tử.
Tần thị làm đương gia chủ mẫu, nếu tính cách của nàng hiền lành vậy làm sao có thể chấn động hạ nhân toàn phủ và các chưởng quỹ, quản sự lớn nhỏ bên ngoài được.
Nghe anh nói, Vân Sơ không phục nói lại: “Tôi khẩn trương cái gì?“.
Đây là lần đầu tiên Trạm Vân Tiêu nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của Vân Sơ, trong lòng hắn cảm thấy mới lạ lại thú vị, gật đầu nói: “Được được được, ngươi không khẩn trương, là ta quá khẩn trương“.
Vân Sơ tức giận trừng anh: “Anh đi gặp mẹ anh thì khẩn trương cái gì?“.
Mặc dù Trạm Vân Tiêu không dám phản bác Vân Sơ, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn nói thầm trong lòng: Ta thay ngươi khẩn trương không được sao?
Đi được một lát, Vân Sơ vừa thở dài vừa cảm thán: “Tuy rằng tôi đã từng nói qua, nhưng giờ tôi vẫn muốn nói lại. Nhà anh đấy, thật sự quá lớn rồi“.
Chỉ với diện tích mà Trạm phủ chiếm cứ đã lớn hơn nhiều so với vườn X mà Vân Sơ nhìn thấy khi đi du lịch ở Tô Châu. Nghe anh nói mỗi ngày anh đều tới chủ viện thỉnh an, Vân Sơ không khỏi bội phục. Đây là hai ba ngàn bước mỗi ngày đấy, và nó không bỏ sót một ngày nào.
Lâm Nghiêm tự nhận đã thân quen với Vân Sơ sau hai ngày cùng nàng chạy khắp làng trên xóm dưới. Nghe nàng nói, hắn lập tức nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta nói ngươi nghe, diện tích phủ chúng ta xếp vào số một số hai ở Kinh thành này đấy. Toàn bộ Kinh thành chắn chắn tìm không ra tòa thứ hai“.
Vân Sơ cảm thán nói: “Hóa ra là vậy!“.
Thấy hai người trò chuyện với nhau, Trạm Vân Tiêu cảm thấy hơi ghen ghét. Hắn nhịn không được liếc nhìn Lâm Nghiêm một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng----- Nói nhiều là đặc năng của ngươi đúng không.
Tiếp thụ ánh mắt oán niệm của công tử, Lâm Nghiêm ngượng ngùng ngừng lại câu chuyện. Trạm Vân Tiêu đúng lúc tiếp nối câu chuyện: “Tòa phủ đệ này là tổ phụ ta chiếm được khi khai quốc, sau này tiên đế ban thưởng nó cho tổ phụ ta. Nghe nói trước đây nơi này là phủ Thân vương“.
Thấy Vân Sơ nghe chuyên tâm, Trạm Vân Tiêu đã kể cho nàng nghe không ít chuyện. Ví dụ như tên viện tử mà họ vừa đi qua là gì và phong cảnh trong đó. Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho tới khi tới chủ viện, Trạm Vân Tiêu dừng lại, Vân Sơ theo đó biết đây là đã tới chủ viện.
Cô có chút khẩn trương sửa sang lại quần áo, sau mới đi theo sau lưng Trạm Vân Tiêu bước vào cửa sân.
Tần thị chỉ nhìn dáng vẻ đúng là thấy rất hòa khí. Nàng lớn lên có một gương mặt tròn và một đôi mắt hạnh biết cười. Khi nàng ngồi ở đó, trông nàng đặc biệt vô hại.
Sau khi vào cửa, Trạm Vân Tiêu dẫn đầu hướng mẫu thân thỉnh an: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân“.
Tần thị miễn cưỡng hướng hắn xua tay xem như đáp lại, sau lại nhìn chằm chằm về phía Vân Sơ.
Đây là lần đầu tiên Tần thị gặp Vân Sơ, chỉ nhìn dáng vẻ xác thực là mỹ mạo rất đẹp. Nhi tử nàng từ nhỏ dù nuôi chó hay nuôi chim đều thích chọn mấy con có bề ngoài đẹp mới nuôi, nên hẳn khi tìm người trong lòng cũng sẽ có yêu cầu tương đối cao với vẻ bề ngoài. Trước đó nàng đúng là nghĩ lầm, mới có thể cảm thấy hắn sẽ thích nữ tử dị tộc có tướng mạo cao lớn vạm vỡ.
Bị Tần thị nhìn như vậy, Vân Sơ không khỏi khẩn trương. Cô vội vàng hơi cúi người hành lễ: “A di, không, bá mẫu. A! Cũng không đúng. Cái đó, phu nhân khỏe“.
Tần thị suy đoán hai cách gọi đầu hẳn là cách xưng hô ở quê quán của Vân Sơ, nên cũng không quá xoắn xuýt. Nàng hướng Vân Sơ gật đầu nói: “Đều ngồi đi. Lục Ti, dâng trà cho Vân Sơ cô nương“.
Bảo Lục Ti dâng trà xong, Tần thị lại quay đầu nói với một tỳ nữ khác bên người: “Tích Ngọc, ngươi bảo phòng bếp đưa đồ ăn sáng lên sớm. Hôm nay sẽ dùng bữa sáng ngay tại chủ viện“.
Sau khi nói xong, Tần thị thật có lỗi nhìn Vân Sơ hỏi: “Vân Sơ cô nương không thấy phiền nếu dùng bữa sáng với ta chứ?“.
Trưởng bối đã hỏi như vậy, Vân Sơ sao dám nói thấy phiền. Cô chỉ có thể nhanh chóng xua tay nói: “Không ngại, không phiền ạ“.
- -- HẾT CHƯƠNG 65 ---