Siêu Trộm CL

Chương 7: Chương 7: Hague – Hôn lễ




Edit: Nguyệt Sắc

* The Hague (hay còn gọi là Den Haag hoặc ‘s- Gravenhage) là thành phố lớn thứ 3, nằm ở phía Tây của Hà Lan. Với những công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn lịch sử văn hóa, thành phố xinh đẹp bên bờ biển Bắc này luôn là điểm đến ưa thích của du khách. Và tất nhiên nhắc đến Hà Lan chúng ta sẽ nghĩ đến những cánh đồng hoa Tulip bạt ngạt cùng với những cối xay gió lãng mạn.

Xuất phát từ Hague một đường thẳng về phía Nam, ven đường có thể thấy những cánh đồng trồng hoa Tulip, giống như một thảm hoa sặc sỡ sắc màu, đi xe chừng hai mươi phút có thể đến một thị trấn nhỏ, những cái cối xay gió thích ý chuyển động trên cánh đồng xanh mượt, những cô gái đạp xe đạp trên con đường nhỏ nơi làng quê, những bồn hoa tươi mới trên ban công, tất cả đều vẽ nên một thị trấn nhỏ yên tĩnh nhàn nhã.

Tại bờ biển không xa có một ngôi nhà nhỏ hai tầng, cửa sổ màu trắng mở rộng, gió biển ướt át dịu dàng thổi vào phất qua rèm cửa sổ, phất qua đóa hoa oải hương màu tím, phất qua những lọn tóc nhỏ ngắn trên trán cô gái.

Cô gái mặc cái áo sơ mi màu xanh nhạt, người trước cây đàn piano, ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím đen trắng, hơi cúi đầu đôi lúc lại hơi ngẩng đầu, nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, môi mọng khẽ mở, thấp giọng ca hát, hát cho chính mình nghe.

“Năm ngón tay dài xuyên giữa không trung

Hiện thực lại thêm hư ảo

Một người ngồi ở chỗ này

Hưởng thụ tự do

Cùng 88 người bằng hữu

Nhưng là hôm nay tôi muốn cùng ai tán dóc cái gì

Rất cô đơn một cái tôi

Đạn bắn ra tình yêu

Vì thời gian viết ca

Nghe thấy mời nhấc tay

Trong nháy mắt tôi đã du lịch toàn thế giới

Bay qua biển Aegean cùng ánh trăng sa mạc

Loại cảm xúc này không thể hình dung

Không ai có thể quản được lòng tôi

Trong lòng tôi giấc mộng bổ nhào

Thế giới vốn từ hư không mà sinh ra

Yêu chẳng qua chỉ là một suy nghĩ

Thần đem linh cảm giao cho tôi

Yêu chẳng qua chỉ là một suy nghĩ

Kỳ thật họ đều là…… Tôi……” [1]

“Ba! Ba! Ba!” Tiếng vỗ tay truyền từ cửa tới, Chris quay đầu đã nhìn thấy một cô gái xấp xỉ tuổi cô đang giơ cao tay: “Tôi đã nghe rồi.”

Chris cười: “Sớm như vậy đã đóng cửa hàng rồi à?”

Cô gái hé ra gương mặt đau khổ, trong mắt lại không có chút buồn nào: “Thật sự là làm ăn không được, không phải là tôi làm biếng đâu.” Nói xong thì đi vào phòng, đặt một cái hộp màu cà phê xinh đẹp lên đàn piano: “Điểm tâm hôm nay là bánh ngọt Tiramisu [2] , nếm thử xem.”

Chris mở hộp giấy ra, sau đó mang cái bánh ngọt tinh xảo nhét vào miệng rồi nheo mắt cười: “Ăn ngon lắm.”

“Nghe nói Tiramisu trong tiếng Ý có nghĩa là “Dẫn tôi đi”.” Cô gái nghiêng người tựa trên cây đàn, tay phải đỡ lấy cái ót, nhíu mày oán hận nói: “Cái tiên sinh kia sao chưa tìm đến nơi này? Cô cũng đã trở về đây hai tháng, thời gian cũng đủ để hắn lật tung trái đất này lên ba bốn lần rồi!”

Chris không có ngẩng đầu, tiếp tục mang những cái bánh ngọt tinh tế nhét vào miệng, sau khi ăn xong thì vỗ vỗ tay, nghiêm túc nhìn cô gái: “Kitty.”

“Sao?” Cô gái tên Kitty có chút bị hù dọa bởi ánh mắt của cô, bất giác đứng thẳng thân thể, sau đó nghe cô nói: “Có phải tôi thiếu cô tiền thuê nhà không?”

Kitty nhanh chóng nghĩ một chút: “Hình như…… Hình như không có. ”

Chris đột nhiên lại cười: “Vậy làm phiền cô mang đến thêm cho tôi một cốc sữa chua, tôi muốn hương vị nha đam.”

“……”

Chris làm tổ ở ghế sofa chờ sữa chua của cô, đồng thời Kitty cũng đưa tới một khẩu súng lục đẹp màu đen, Chris cầm nó khoa tay múa chân vài cái: “Rất tàn bạo.” Trả lại cho Kitty: “Cô biết là tôi không cần cái này.”

Kitty ôm cốc sữa chua của mình mà không nhận lấy khẩu súng, mặt mày hớn hở: “Đây cũng không giống súng, đây là súng gây tê, là thành quả mới nhất của tôi, có thể khống chế tầm bắn cùng liều lượng, một lần tối đa có thể đồng thời hạ ba mươi con voi!”

Chris nghe vậy thì thu khẩu súng trở về, đùa nghịch trong tay: “Có thể là do con voi tương đối chậm chạp.”

Kitty lần nữa nhịn xuống xúc động muốn đập cái cốc sữa chua vào đầu Chris, thở phì phì nói: “Cô nhất định phải cảm ơn phát minh của tôi, cổ vũ sự sáng tạo của tôi, nói nhanh nói nhanh!”

Chris bất đắc dĩ nhìn Kitty bằng một mắt, nghĩ nửa ngày kìm nén ra một câu: “Cố lên!”

Một con quạ đen kéo theo một loạt điểm đen quay qua đỉnh đầu Kitty, cô không cò cách nào khác ngồi trên ghế sofa mở tivi, cầm điều khiến từ xa nhàm chán thay đổi kênh, đột nhiên bị hình ảnh gì đó làm kinh sợ, nhanh chóng mở lại kênh vừa rồi, sau đó phát ra tiếng thét chói tai: “A! A! A! A!” Sau đó kéo Chris đang chuyên tâm chơi súng ở bên cạnh: “Mau nhìn mau nhìn!”

Chris ngẩng đầu, cũng sửng sốt.

Trên màn hình TV là một chương trình phỏng vấn, người phỏng vấn là một phát thanh viên nổi danh thế giới, được phỏng vấn là một người đàn ông trẻ tuổi rất anh tuấn, âu phục màu đen kết hợp với áo sơ mi màu xanh đậm ở trong, thoải mái cởi bỏ hai nút áo ở trên, hơi mỉm cười nhìn nữ phát thanh viên.

Cuộc phỏng vấn đã tiến hành được một lúc, lúc này chỉ nghe nữ phát thanh viên hỏi: “Buonaparte tiên sinh, vị tiểu thư có thể cùng ngài đi vào cung điện hôn nhân ấy chắc chắn là rất xinh đẹp đúng không?”

Người đàn ông đầu tiên là hí nhẹ đôi mắt, sau đó khóe miệng nở nụ cười, cực kỳ tự nhiên nói: “Tôi yêu cô ấy.” Ánh mắt dường như vô ý đảo qua màn hình trước mắt, có tiếng hít không khí của nữ giới vang lên.

“Tôi biết ngài là người Italy, vì sao lại lựa chọn Hague ở Hà Lan để cử hành hôn lễ?”

“Bởi vì.” Người đàn ông đột nhiên nhìn màn hình, bờ môi cười ấm áp, dịu dàng mở miệng: “Cô dâu của tôi đang ở Hague.” Trong mắt không giấu được sự thâm tình cùng mong chờ, quả thật là chết người, đồng thời bá đạo đem ánh mắt nhìn màn hình, như đang nhìn cô gái của hắn.

Ánh mắt này khiến Kitty bị điện giật trong nháy mắt, trái tim lỡ một nhịp, quay đầu nhìn Chris. Thấy cô đang chôn sâu thân thể nhỏ nhắn vào ghế sofa, chỉ trừ lông mày hơi nhíu lại thì trên gò má còn xuất hiện một mảng màu hồng cực nhạt.

Buổi sáng ngày hôm sau, Kitty vừa ngáp vừa đẩy xe hàng ra khỏi cửa, sau khi qua sân nhà hàng xóm đột nhiên tỉnh táo tinh thần, nhoài người trên cái hàng rào màu trắng, gọi Chris đang tưới hoa trong vườn: “Sao cô vẫn còn ở nhà?”

Chris liếc mắt Kitty một cái tiếp tục lờ đờ uể oải tưới cây.

Kitty cười hì hì: “Cô không chạy đi là tốt nhất, tôi thật mong chờ rốt cuộc hắn có thể dùng cách nào mà mang cô vào giáo đường?”

Chris ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh bỗng nhiên nở nụ cười giảo hoạt: “Tôi cũng rất mong đợi.”

Cuộc phỏng vấn Buonaparte của đài truyền hình chỉ dài mười bảy phút trong một đêm đã đạt hơn một trăm triệu lượt xem trên internet, nhanh chóng nổi tiếng toàn thế giới, nghe nói có cô thiếu nữ Nhật Bản vì quá si mê mà đã liên tục xem hơn 525 lần.

Một câu cuối cùng của Buonaparte: “Bởi vì cô dâu của tôi ở Hague.” mà Hà Lan trở thành quốc gia có lượng dân di cư đến cao nhất, khách du lịch càng tăng vọt. Chi là ở thị trấn nhỏ phía Nam của Hague này tất cả đều tựa hồ không thay đổi. Tuy rằng khách hàng càng lúc càng nhiều, Kitty vẫn bốn giờ chiều mỗi ngày đóng cửa hàng mang điểm tâm ngọt về nhà; Chris vẫn nhàn nhã đợi ở trong nhà như trước, chơi đàn piano, đánh guitar, chơi game, tâm tình tốt thì sẽ đạp xe đạp đi ra ngoài, mua mấy bó hoa tươi ở vườn hoa của thị trấn.

Tất cả đều rất bình yên cho đến một buổi sáng sớm hai tuần sau.

Kitty mặc áo ngủ lao ra khỏi cửa, mở thùng thư bằng gỗ màu trắng của nhà hàng xóm ra, lật tới lật lui trong cái thùng thư không lớn lắm kia, có thể là chủ nhân nghe thấy tiếng động nên mở cửa hỏi cô: “Cô đang tìm cái gì vậy?”

“Ách…… Báo chí hôm nay…… Của tôi bị coffee hất lên…… Nên muốn mượn của cô……”

“Là này cái sao?” Chris đưa tờ báo trong tay ra, một tấm hình rất lớn cơ hồ là chiếm hết một trang đầu tiên, đó là một đôi nam nữ cực kỳ xuất sắc, người đàn ông tuấn lãng phi phàm, chính là Seven Buonaparte mà nữ giới toàn cầu đang mê mẩn gần đây, cô gái cao quý xinh đẹp, được xem như là hòn ngọc quý của hoàng thất Hà Lan, công chúa Pheonix, cô dâu tương lai của Buonaparte.

Tia nắng từ phía sau chiếu tới rơi trên mặt Chris, khiến Kitty nhìn không rõ khuôn mặt của cô, nhìn không rõ biểu tình của cô, chỉ là một mảnh mơ hồ.

Cũng không biết suy nghĩ cái gì, nửa đêm về sáng mới ngủ được, gió biển ban đêm có chút lạnh, phất lên gương mặt, trong giấc mộng nhiễu loạn bầu trời đang mưa. Gió? Sao lại có gió? Rõ ràng trước khi ngủ đã đóng cửa sổ.

Cô đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy rèm cửa sổ bị gió vén lên, trong bóng đêm không có tiếng động nào trừ tiếng mưa, trên cái ghế sofa bên cửa sổ có một bóng đen đang ngồi

Thân thể của cô cũng chưa hề động đậy, ngay cả tần suất hô hấp cũng không thay đổi, trong bóng tối, không khác gì đang say ngủ, chỉ sau một lát đã nghe hắn chậm rãi mở miệng: “Đã lâu không gặp.”

Theo sau giọng nói của hắn là ánh sáng dần hiện lên, đó là một cây đèn đặt dưới đất bên cạnh ghế sofa, là chiếc đèn cổ bằng ngọc lưu ly của Trung Quốc, màu hổ phách, chiếc đèn mở nhẹ, ánh sáng vừa đủ chiếu lên ghế sofa của hắn, khuôn mặt anh tuấn, sắc thái ôn hòa, như một bức tranh sơn dầu không đậm không nhạt.

Mặt mũi của hắn có chút uể oải biếng nhác, hắn khẽ cười, ánh mắt nhìn quanh: “Chỗ ở không tệ.”

Ánh đèn không thể chiếu đến giường nên không nhìn rõ mặt của cô, chỉ cảm thấy cô vẫn yên tĩnh nằm chỗ ấy, trong suy nghĩ có lẽ dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

“Gần đây có xem tin tức không? Anh muốn kết hôn.” Hắn dừng một chút nhưng không thấy phản ứng gì thì cánh tay chống lên ghế sofa cười: “Không định tặng quà gì sao?” Hắn tận lực cố gắng dừng lại một chút nữa, khi muốn cô không ngoan ngoãn thì cô lại càng ngoan ngoãn.

Hắn đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường, ánh sáng bị thân thể của hắn ngăn trở nên cũng không thể nhìn rõ biểu tình của hắn, chỉ có thân thể cao lớn chậm rãi đè lên, thanh âm như thúy triều đánh úp tới: “Nhớ anh không?” Bàn tay to lớn chụp lên ngực cô, cách áo ngủ nhẹ nhàng nhéo xuống, cô không trở người, tinh tế “Ừ” một tiếng bằng âm mũi, sau đó nhanh chóng ngăn cản bàn tay của hắn, nhưng tay hắn lại trượt xuống lưng cô, dọc theo sống lưng mà vuốt ve, bức cô đến gần thêm mấy phần, giọng nói nhẹ nhàng, càng phát ra sự mờ ám: “Anh rất nhớ em.”

Thân thể cô rùng mình, đột nhiên kéo lấy cổ hắn khiến cái đầu của hắn đi lên, hung tợn cắn xuống…Hắn không động, mỉm cười chậm rãi nhận sự phát tiết của cô, hai cánh tay cẩn thận nâng ờ vai cô, nếu để cô gượng dậy thì sẽ rất mệt mỏi, tư thế giống như ôm hôn này cũng là một loại thân mật.

Không biết qua bao lâu cô mới nhả ra, để trán tại ngực của hắn mà thở dốc, nghỉ đủ rồi lại đẩy hắn ra: “Cút.”

Cô dùng lực rất lớn khiến hắn thối lui một bước, hắn lại mặt dày mày dạn tiến gần: “Ghen tị sao?” Hai cánh tay chống đỡ ở bên cạnh cô, cười nói: “Nếu em thật sự không nỡ, anh có thể xem xét…”

Cô duỗi tay lên đầu giường moi ra được một thứ gì đó liền đập lên đầu hắn, hắn theo bản năng nghiêng người tránh đi, chỉ nghe thấy âm thanh “Ầm” vang lên, đột nhiên như cảm giác được điều gì hắn quay đầu, mượn ánh sáng của ngọn đèn đặt dưới đất, hắn mơ hồ nhìn thấy một đồ vật màu tối dễ thương, là một con mèo bằng gốm, đã tan nát, đầu rời khỏi thân.

Cái đầu bỗng cứng lại, rất lâu sau hắn cũng không động đậy, sau đó chậm rãi đứng dậy rời khỏi, khi kéo cửa ra quay đầu lại nói: “Hôn lễ định vào ngày chủ nhật tuần sau, thích thì có thể tới, nhưng anh có chuẩn bị thiếp mời cho em.” Hắn lười biếng ném lại một nụ hôn gió: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Thủ đô của Hà Lan là Amsterdam, nhưng bộ máy quản lý của chính phủ cùng với Vương cung đều đặt tại Hague, bởi vậy Hague được xưng là “Kinh đô Hoàng gia.”

Ngày mùa thu trong sáng, bãi cỏ xanh biếc, những đứa trẻ vui đùa, nơi này dường như đang tổ chức một yến hội nhỏ, nhưng cũng không thể tính là “nhỏ”. Đang diễn tấu là dàn nhạc giao hưởng Hague, bên trái là vị thủ tướng đang nâng chén rượu nói chuyện, quay đầu thì có thể thấy nữ hoàng. Công chúa Pheonix mặc lễ phục màu cam, tao nhã xinh đẹp, đang khoác lấy cánh tay một người đàn ông, tươi cười dịu dàng đoan trang.

Nhiều ký giả đến đây đều bị ngăn ở ngoài, chỉ cho phép chụp ảnh trong khoảng 5 phút khi chiếc nhẫn cưới được mang ra trưng bày, lúc này ánh đèn chớp nhoáng hỗn loạn. Chiếc nhẫn tuy không lớn, nhưng màu sắc hiếm thấy vô cùng, là vô giá, được xưng là “viên kim cương thế kỷ”.

Yến hội qua nửa thời gian, Seven dần dần hết kiên nhẫn, tùy ý tìm lý do muốn rời khỏi, công chúa Pheonix không có giữ hắn lại, chỉ khách khí nhắc nhở hắn đừng quên vũ hội hóa trang buổi tối.

Rời khỏi khu vườn, xuyên qua hành lang Seven lại bị tiếng đàn piano hấp dẫn, trong phòng khách, một cô gái đang đàn piano, cô gái cao gầy, mái tóc ngắn màu vàng nhạt, ngẩng đầu nhìn hắn, thẹn thùng cười dịu dàng. Seven nhớ đến tên của cô, Erin, con gái của bộ trưởng công nghiệp, đáng tiếc trời sinh đã không thể nói chuyện.

Seven không biết, vũ hội hóa trang không nằm trong truyền thống của hoàng gia, bởi vì đây là tiết mục của những người “trẻ tuổi”, nữ hoàng cùng vương tử đều không tham gia, thành viên duy nhất của hoàng thất là công chúa Pheonix, hơn nữa có thể dễ dàng nhận ra cô, một chiếc khăn quàng bằng lụa màu ngà voi ở trên vai, mái tóc vàng thắt bím sau đầu, một cành oliu trên mặt nạ, sang trọng cao quý, biểu tượng chỉ thuộc về nữ hoàng hoặc công chúa.

Seven mời Pheonix nhảy một điệu, công chúa dáng múa tao nhã nhẹ nhàng, cùng hắn phối hợp cũng ăn ý, tất cả đều cực kỳ hoàn mỹ, cực kỳ hoàn mỹ, chỉ là Seven lại mệt mỏi.

Hắn đứng ở một góc khuất không dễ bị nhìn thấy, uống rượu một mình, tuy rằng là vũ hội hóa trang nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của các khách mời nên không có ai hóa trang kỳ lạ tuân thủ theo những nguyên tắc cơ bản, vũ hội này trở nên thật nhàm chán. Lúc hắn đang chuẩn bị đi về phía công chúa chào tạm biệt để đến trấn nhỏ phía nam hóng gió, bước chân vừa muốn đi, ánh mắt nhanh chóng bị một thân ảnh thoáng qua ở cửa ngăn trở.

Lễ phục cung đình màu xanh đậm, nhìn nghiêng thân hình cực dài mà thẳng, cổ áo cùng cổ tay áo lộ ra những đường trắng nạm kim tuyến, mặt nạ ren màu xanh đậm nổi bật lên màu trắng của làn da, môi đỏ tươi giống đóa hoa tường vi nhuộm máu, quỷ mị hoa lệ. Quỷ hút máu.

Seven nghe thấy mạch máu chảy qua thanh quản, trái tim đập hưng phấn run rẩy.

Chris không hề biết sự xuất hiện của mình hấp dẫn chú ý, cô đang muốn tìm một xó xỉnh hẻo lánh nào đó, vừa xoay người đã bị một thân ảnh cao lớn chặn lại. Áo gió màu đen, mũ dạ màu đen, bịt mắt màu đen, Zorro [3] màu đen mời cô khiêu vũ.

Cô chỉ chỉ cô họng, ra hiệu không thể nói chuyện, sau đó lắc đầu muốn rời khỏi, lại bị Zorro nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng tiến vào sân nhảy. Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt lộ ra của hắn, cũng là màu xanh nhạt của bầu trời, đang dịu dàng nhìn cô chăm chú, giống như nhìn người mình yêu mến. Chris quay đầu, cô nghĩ hắn đang coi cô như người vừa mới chia tay, người đáng lẽ ra nên xuất hiện ở nơi này, Erin.

Khúc nhạc kết thúc, cô thuận lợi thoát khỏi Zorro, một mình ẩn vào khu vườn nhìn đại sảnh rồi tính toán đường đi, ánh mắt không tự giác quét đến công chúa Pheonix, lại không tự giác mà hơi ngẩng đầu. Lặng yên không một tiếng động, đột nhiên có người từ sau ôm lấy, cô bị bất ngờ không có sự phòng ngự nên không thể tránh.

Thân thể cứng ngắc bị xoay qua, ánh đèn đan xen cùng ánh trắng, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, sau lưng cũng có đôi cánh màu đen, mặc nạ màu bạc che khuất một con mắt. Hóa trang như Satan, quả nhiên là hình tượng thích hợp nhất với hắn, cho dù mặt mũi có vô cùng anh tuấn, hắn cũng chỉ là một thiên sứ sa đọa.

Khi cô đang đánh giá hắn thì hắn cũng đang đánh giá cô, bởi vì đứng ở góc độ này, ánh đèn trong đại sảnh chiếu tới đây rất ít, trên khuôn mặt cô chủ yếu là ánh trang, dưới ánh sáng lạnh nhạt màu bạc là chiếc mặt nạ xanh đậm, làn da yếu ớt, môi đỏ đậm, khóe miệng hơi nhếch lên, xinh đẹp không thể nghỉ ngờ, chỉ là còn rất yêu mị.

Hắn không muốn để người khác thăm dò sự xinh đẹp thuộc về hắn này, trực giác muốn chùi đi sự xinh đẹp ấy, hành động đã đi trước ý nghĩ, môi ấn lên…Cái hôn này đối với ai cũng là điều ngoài ý muốn, cô sững sờ rồi giãy dụa, tất nhiên là không có kết quả, vì sao cô luôn luôn không nhớ được, ở ngực hắn cô vĩnh viễn không thể tránh thoát. Quỷ hút máu có thể khiến người ta sợ hãi, nhưng trừ Ma vương.

Hắn ôn chặt cô, hôn như muốn nuốt cô vậy, sự nhớ nhung khi chạm vào đã không thể kết thúc, hắn muốn cô thật nhiều…Đương nhiên cũng bao gồm cả nụ hôn của cô.

Rốt cuộc cô cũng đẩy được hắn ra, lui về sau một bước chân, dưới ánh trăng sắc môi của cô càng thêm đỏ, một loại sắc đỏ khác, không phải đóa tường vi nhuộm máu mà là hoa hồng tích sương sớm. Ánh mắt của cô phẫn nộ, còn có chút hoài nghi, hắn biết cô đang hoài nghi cái gì, cười ngả ngớn: “Người đẹp Erin của anh, vì sao em nhuộm tóc?”

Cô bỗng nhiên cảm thấy máu toàn thân đều đông cứng lại.

Bàn tay tự nhiên ném lên mặt hắn nhưng lại bị hắn nửa đường bắt lấy cổ tay, hắn thuận lợi kéo cô vào trong ngực, hôn lên cái cổ tuyết trắng: “Tiểu mỹ nhân, anh nhớ trước kia em rất ngoan.”

Một tiếng “Đồ vô lại” cơ hồ muốn buột ra khỏi miệng, cô cắn chặt môi, không muốn để bại lộ thân phận, hắn ôm cô tựa vào rào chắn, một tay chặn eo nhỏ của cô, một tay tháo nút thắt của lễ phục, với vào trong áo lót, tay hắn có chút lạnh khiến cô hơi run rẩy. Cô níu chặt bờ vai áo khoác của hắn, sắc mặt vốn đã yếu ớt giờ phút này lại càng nhìn không thấy biểu tình gì.

Đẩy cái yếm của cô ra, tay hắn khoác lên, vuốt ve mềm mại tròn đầy của cô, môi cũng gần sát, cách lớp lụa của áo lót mà hôn lên trái tim đang đập của cô…Nhắm mắt thở dài, phải như vậy, có được tất cả của cô, ấm áp của cô, mềm mại của cô, trái tim của cô…Nhưng mà cô luôn chạy.

Hắn há mồm ngậm chặt đẫy đà của cô, hút từ cạn vào sâu, đầu lưỡi dịu dàng quấn quanh khiêu khích, áo lót nhanh chóng ướt đẫm một mảnh dán sát trên lồng ngực của cô, dính dấp khó chịu, còn có gì khác khó chịu nữa.

“Anh rất không thích phụ nữ không biết nghe lời, anh cho rằng em biết điều này.”

Thân thể đang run rẩy đột nhiên cứng đờ, cô rõ ràng biết hắn nói lời này là nói với cô, với chính cô.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô.

Cô đột nhiên không rõ, vì sao bản thân lại yêu người đàn ông này, vì sao lại cho rằng hắn cũng yêu cô.

“Buông cô ấy ra!” Tiếng quát khẽ từ cửa truyền tới, thừa dịp Seven quay đầu, Chris từ rào chắn nhảy xuống, nhanh chóng sửa sang lại bản thân. Zorro áo đen đứng ở trong vườn: “Buonaparte tiên sinh, bắt nạt thục nữ không phải là việc mà đàn ông lịch sự nên làm.”

Seven lạnh giọng cười: “Không thích nhìn thì cút!”

Thân hình cao lớn của Zorro chưa động, trong tay rút ra một thanh kiếm dài, trong giọng nói có phẫn nộ: “Buonaparte tiên sinh.”

Seven dứt khoát xoay người qua, sự tươi cười dưới lớp mặt nạ có chút tà mị, cũng đều là những người đàn ông đồ đen, nhưng Satan cùng Zorro hoàn toàn khác nhau, tà ác cùng chính nghĩa đối lập.

“Trước khi rút kiếm tốt nhất nên biết rõ đối thủ của mình là ai, đúng không anh hùng tiên sinh?” Âm cuối nhảy lên, rõ ràng là xem thường, Zorro gầm nhẹ một tiếng đâm trường kiếm qua, Seven đã có chuẩn bị, tao nhã nghiêng người tránh đi, vào lúc này trên nóc nhà đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, hai người đàn ông bỗng chốc phát hiện, quỷ hút máu đã không thấy đâu.

Trên đường cao tốc vùng duyên hải, có một chiếc BMW chạy như bay dưới bóng đêm, có thể so với tốc độ đua xe, đem hai xe cảnh sát bỏ xa ở sau, nhưng sau đó lại bị hai chiếc Aston Martin đuổi theo, một chiếc là One – 77, một chiếc là DBS.[4]

Seven một tay đua xe, một tay tranh thủ rãnh rỗi mà tra thân phận Zorro, FBI sao? Muốn đuổi bắt cô gái của hắn? Seven cười lấy súng ra, nhắm ngay cái đầu của người đàn ông tóc vàng trong một xe.

“Oành!” “Xuy ~~~~~~~~~” Tiếng phanh vang lên hết sức chói tai, bánh xe kéo trên mặt đất một đường lửa thật dài, sau mấy lần lật nhào thì rơi xuống biển.

BMW lẻ loi trơ trọi ngừng trên bờ biển, có vô số xe cảnh sát bao vây ở xung quanh, nhưng cảnh sát cũng không thu hoạch được gì. Cách đó một trăm dặm Anh [5] , công viên yên tĩnh bên bờ biển, cô ngồi ở một cầu tàu, không mang giày, chân trần thả vào trong biển.

Hắn xuống xe, chậm rãi đi lên cầu tàu, cách mấy bước chân thì ngừng lại. Ban ngày ở đây trời xanh nước trong rất xinh đẹp, nhưng hiện tại, dưới bầu trời đêm thì tất cả chỉ có hai màu đan trắng, gió biển thổi loạn mái tóc của cô, thân hình cô dưới ánh trăng, cô đơn mà nhỏ xinh.

Gió biển rất lạnh, cô là người sợ lạnh, trước kia ngủ đều được hắn ôm vào trong ngực, hắn có thể tưởng tượng được độ lạnh của nước biển hiện giờ, mở miệng kêu cô: “Chris.”

Đợi một hồi lâu, cô giơ lên chiếc nhẫn kim cương, dưới bóng đêm nên không thể nhìn rõ vẻ mặt cô, chỉ thấy kim cương sáng lấp lánh: “Muốn sao?” Cô hỏi hắn.

“Mang giày vào.”

Cô cười ra tiếng, đem nhẫn kim cương tùy ý xỏ vào đầu ngón tay chơi đùa, chơi đủ rồi thì tao nhã bắn ra, chiếc nhẫn kim cương bay đi, nhẹ nhàng rơi vào trong biển.

Vỗ vỗ tay đứng lên, phủi mông, cô xoay người xách giày chạy lấy người, đi qua bên cạnh hắn coi như không có việc gì, không hề liếc hắn một cái. Trong khoảnh khắc hắn bắt lấy tay cô, mỉm cười hỏi: “Cho rằng như vậy thì anh không thể kết hôn sao? Bảo bối, em thật là dễ thương đơn thuần.”

Cô híp mắt nhìn hắn, đột nhiên cười thật tươi, không biết vì sao trong lòng hắn có chút sợ hãi, cô ngửa đầu hôn lên khóe miệng hắn: “Là anh tự tìm.” Bỏ lại một câu không đầu không đuôi như vậy, cô hất tay hắn ra rời đi.

Ngày chủ nhật, trong phòng thay đồ nhà thờ Noordwijk, nhân viên phục vụ gõ cửa: “Buonaparte tiên sinh, công chúa điện hạ đã chuẩn bị xong.”

“Biết rồi.”Seven nhàn nhã đứng cạnh cửa sổ, không có đổi lễ phục, tựa hồ cũng không có ý muốn đổi.

Chỉ chốc lát sau lại có người tới gõ cửa, “Buonaparte tiên sinh……”

“Biết rồi.” Giọng nói của hắn bình thản, người ngoài cửa do dự một chút.

Phía sau có động tĩnh rất nhỏ, hắn chậm rãi xoay người lại, trong gian phòng, rèm cửa sổ màu trắng, cô xinh đẹp đứng ở chỗ đó, quần áo trắng, khuôn mặt tuyết trắng tinh xảo, như là thiên sứ lạc đường.

Hắn cười: “Em yêu anh.”

Cánh tay giơ lên, họng súng tối om nhắm ngay hắn, ngón tay thon dài trắng nón bóp cò, ánh mắt cô lãng khốc tiếp lời: “Cho nên anh phải chết trong tay em.” Vừa dứt lời thì vang lên một tiếng “Bang!”

Một giây trước khi ngã xuống đất, hắn chỉ nghĩ, người phụ nữ của hắn quả là cực kỳ quyến rũ.

Trong giáo đường đột nhiên xuất hiện tiếng súng khiến mọi người hoảng sợ vạn phần, tất cả vọt vào phòng thay đồ, phát hiện bên trong trống không, rèm cửa sổ màu trắng lay động trong gió, cái gì cũng không có, chỉ trừ chữ CL đỏ như máu trên cái gương.

Hình ảnh trôi nổi, có tiếng gió, có hương vị của ánh mặt trời, còn có mùi thơm ngát quanh quẩn.

Hắn mở to mắt, đập vào mắt là ánh nắng sớm nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gần ngay trước mắt, có thể thấy lông mi nhỏ hơi vểnh lên, thậm chí còn thấy lông tơ mịn như nhung ở tai.

Hắn khàn khàn mở miệng: “Là thiên đường sao?” Thiên sứ bảo bối của anh.

Đối với sự tỉnh lại của hắn cô chẳng hề ngạc nhiên, cô không quay đầu, chỉ nhướng mắt nghiêng người nhìn hắn: “Hoàn toàn ngược lại.” Ánh mắt ấy, ngữ khí ấy, khêu gợi lại rối loạn, hắn cười.

Cô không để ý đến nụ cười của hắn, cúi đầu tiếp tục nhìn cái gì đó, hình như là một tập tranh, hắn xoay người muốn nhìn rõ mới phát hiện có chút khó khăn, tứ chi đều tê liệt.

Vất vả lật người, hắn bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc…… Cô dựa vào bên người hắn, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, vạt áo vừa phủ qua mông, hai chân nhỏ nâng lên, nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta nhịn không được mà muốn vuốt ve.

Lúc này đột nhiên cô khép tập tranh lại, rất dùng sức nên vang lên một tiếng “ba”, vứt tập tranh cầm lấy di động đầu giường, ngồi chồm hỗm vui vẻ ấn một dãy số: “Alo, xin chào, xin hỏi là Thailand…”

Không biết đối phương nói cái gì mà cô rất vui vẻ, vô ý thức lắc lư bả vai, tư tưởng không tập trung mà cọ xát lên người hắn, vừa nói chuyện điện thoại vừa ngồi giang chân trên eo hắn.

Hắn lập tức cảm thấy một ngọn lửa khô nóng bốc lên từ cổ họng đến khoan mũi, áo của cô có ba hạt nút không cài, cổ áo sâu trượt đến bờ vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng cái vai thanh tú, dưới ánh mặt trời chiếu sáng người mơ hồ có thể nhìn xuyên qua áo sơ mi, bên trong lại trống không…Càng muốn đoạt mạng chính là khi nãy cô tách hai chân ra, hắn đã thấy quần lót nhỏ màu trắng sữa in hoa, mà tư thế này của cô, da thịt bóng loáng của bắp đùi trong sính sát vào thân thể hắn..

Toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người cô, mấy phút sau mới nghe được nội dung điện thoại của cô: “Làm con vịt mấy năm, ép khô thì lại làm người…” “Không sao, hắn rất đẹp!” “Khách nam?” Cô dừng một chút, tựa như không có nghĩ qua vấn đề này, nhăn mi nhìn hắn một chút, thân thể nghiêng tới trước, ngón tay thon dài xoa mặt hắn, ngẫu nhiên sờ sờ nhéo nhéo, cấu véo cấu véo, cười hì hì: “Không thành vấn đề.” “Đúng!” “Công thụ đều không thành vấn đề.” “Đúng a!” “Cho nên anh nên cho giá tốt chút.” “Xem hàng trước sao? Tốt, anh chờ một chút.” Cô dùng điện thoại di động chụp hình hắn nhanh chóng truyền qua, sau đó tiếp tục vui vẻ tán dóc: “Như thế nào? Có phải nhìn rất tốt hay không?” Vẻ mặt lúc này của cô dương dương tự đắc, cứ như đang khoe bảo bối mình yêu thích vậy, thân thể hưng phấn xoay tới xoay lui, thiếu chút nữa là có cả cái đuôi vểnh lên.

Hắn nheo mắt một chút, không để ý tới nội dung điện thoại mà chính là dáng vẻ này của cô, nếu hành động được tự nhiên, hắn nhất định đã sớm hung hăng mà ăn cô, nhất định muốn cô đến mức cô phải cầu xin tha thứ! Đại khái là quá hưng phấn nên có chút mệt mỏi, giọng nói chuyện của cô dần mềm xuống, như khúc xương mệt mỏi uể oải nằm trên người hắn: “Không được! Ít nhất phải thêm hai vạn.” “Không thương lượng.” Ngón tay bò lên miệng vết thương trên ngực hắn chơi đùa: “Thể lực không có vấn đề, cứ yên tâm!” “Làm sao tôi biết? Thử qua thôi.” Cúp điện thoại, cô gối đầu trên ngực hắn, một lòng một dạ chơi đùa với vết thương của hắn, tay hắn mò lên cái mông nhỏ của cô lại bị cô hất xuống, hắn thừa dịp nắm lấy tay cô, cách lớp áo sơ mi vuốt ve cánh tay của cô, cô cũng dần dần để hắn sờ.

Không lâu sau hắn phát ra tiếng cười khó chịu: “Thì ra em thích nằm ở trên.” Ngón tay trên vết thương của hắn dùng sức: “Không hỏi chút về hôn lễ của anh sao?”

“Ai thèm để ý.”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cắn chặt mắt hắn: “Anh không định kết hôn thật.”

Hắn cười: “Có lẽ, tùy tâm tình.”

Cô đột nhiên hôn hắn, cái lưỡi nhỏ trượt vào học cách cắn nuốt của hắn, bờ eo vặn vẹo, như gần như xa ăn hắn, hắn lập tức muốn xé nát cái quần lót của cô, lại bị cô đè tay lại, lần đầu tiên hắn vô lực như vậy, thật hận.

Cô rời khỏi môi của hắn, nhìn hắn thở hổn hển đầu đầy mồ hôi, mặt cười quyến rũ, cắn từng miếng bên tai hắn, không ngờ hắn còn có thể nắm lấy eo của cô, trong mắt là sự vội vàng cùng lửa cháy: “Bảo bối!”

Cô cười càng thêm tự mãn, hôn trên trán hắn một chút, khêu gợi nói: “Chỉ vậy thôi.” Sau đó hất tay hắn ra, duỗi cái lưng rời đi.

Nếu như hắn đoán không sai, bọn họ vẫn còn ở Hà Lan, có lẽ là nơi nào đó gần Hague, nơi này có lẽ là một cái máy xay gió, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy con sông đang uốn lượn quanh những đồng cỏ xanh mượt, cùng người yêu nghỉ ngơi ở một nơi thế này thì thật là một sự lựa chọn lãng mạn.

Mở chiếc đồng hồ là mấy thu ra, Odd tóc quăn xuất hiên trên màn hình cỡ nhỏ: “Tiên sinh, hiện tại ngài đang ở trang trại cối xay gió ở Hà Lan [6] , đây là một phần sản nghiệp của tiểu thư Chris, trước mắt chỉ có hai người ở chỗ này, tin tức ngài mất tích đã được phong tỏa toàn diện, hoàng thất tuyên bố với người ngoài ngài bị bệnh cấp tính, Eleven tiên sinh cuối tháng sau sẽ cùng công chúa thành hôn.”

“Làm rất tốt. ”

Báo cáo xong việc chính, Odd thay đổi bộ mặt nhiều chuyện: “Chris tiểu thư không ở bên ngài sao? Hắc hắc, dáng vẻ hôm đó của tiểu thư thật mê người…”

Sắc mặt Seven biến đổi: “Cậu đặt máy theo dõi sao?”

“Ách……”

“Ngày nghĩ sáu tháng cuối năm này của cậu và Well đều bị hủy.” Nói xong thì tắt thiết bị thu hình, giây cuối cùng thấy được khuôn mặt sụp đổ của Odd.

Đứng tựa bên cửa sổ, hắn đánh giá căn phòng này, sạch sẽ bình thường, thậm chí có chút cũ kỹ, giống như căn bản không có ai ở, trên bàn cắm một cây nến, đầu giường có chút vật trang trí nhỏ, có khả năng là đến từ bảo tàng nào đó ở Paris, hoặc cũng có thể là bào tàng tại New York, nơi này là phòng cất đồ ăn trộm.

Mở cửa phòng xuống lầu, cầu thang là những tấm ván gỗ kiểu cũ, khi giẫm lên thậm chí còn phát ra tiếng “kẽo kẹt”, trên vách tường cầu thang như là trưng bày triển lãm các danh họa thế giới, Van Gogh, Picasso, còn có…bức tranh sơn dầu cực kỳ lớn, cơ hồ là chiếm diện tích thật lớn, trong tranh vẽ người đàn ông mặc lễ phục màu đen, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt xanh như biển, là hắn.

Cửa bị đẩy ra, mang vào một cơn gió lạnh cùng ẩm ướt, cô rụt thân thể chạy vào, y phục ướt hơn một nửa, đóng cửa ngẩng đầy đã thấy hắn, sửng sốt một chút, nhìn bức họa, lại nhìn hắn…

Họ cứ nhìn như vậy mà không nói gì, vào chạng vạng của một ngày mưa, trên cầu thang gỗ kiểu cũ, không gian mờ ảo, không khí thật đặc biệt, ấm áp, nhớ nhung, thương cảm, rung động.

Cô rụt đầy bước một bước lên cầu thang trong miệng lầm bầm: “Dược hiệu của thuốc sao có thể như vậy…Ngô!…” Bị hắn chế trụ eo, ôm vào lòng mà hôn.

Nụ hôn như rượu ngon, dịu dàng đến say lòng người, cô trợn to mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, lông mi dày mà nhỏ, cọ xát lên mặt khiến cô ngưa ngứa, vẻ mặt dịu dàng mà say mê, chân thành cùng yêu thương…Bên ngoài mưa rơi tí tách, trái tim rung động, như nụ hôn đầu khi ấy.

Hắn ôm cô lên lầu, để trên giường ở phòng ngủ, lột bỏ ra tầng tầng lớp lớp quần áo, lộ ra thân thể trơn bóng tuyết trắng, cô nhíu mi thẹn thùng nhìn hắn.

Hôn hít da thịt, mỗi một tấc đều khiến cô run rẩy, hắn thích nghe cô rên rỉ, mềm mại mềm mại lại nũng nịu. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trong bắp đùi, cô nhạy cảm khép hai chân, núp trong lòng hắn run rẩy: “Seven…Seven…

Cho cô một nụ hôn an ủi, hắn tách ra đôi chân thon dài, lấy lòng bàn tay mềm mại vuốt ve, sau đó cúi đầu hôn hít, mút, lấy cái lưỡi mềm mại thăm dò vào giữa hai đùi của cô…Cô càng thêm co rút lại, mềm mại rên rỉ, như là khóc, ngón tay khi đóng khi mở như muốn nắm lấy cái gì đó, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen một chỗ: “Seven…” Cô vô thức mà rên rỉ gọi tên hắn: “Seven…”

Tiến vào dễ dàng hơn so với trước kia, cô tự động quấn chân lên eo của hắn, hai cánh tay ôm lấy bờ vai hắn, theo sự chuyển động của hắn, cùng nhau cọ xát.

Sau mấy trận yêu, cuối cùng họ cùng nhau ôm ấp, hút lấy hơi thở của nhau: “Một nửa thế giới cũng…” Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tuy rằng điệu nhạc rất dễ nghe nhưng cũng khiến người ta tức giận, cô uốn éo trong lòng hắn, hắn bắt máy, nghe bên kia nói gì đó thì chỉ quăng ra một câu: “Không bán.” Ném điện thoại xuống.

Cô mơ hồ giương mắt: “Cái gì vậy?” Hắn hôn, trán, gò má, lỗ mũi, làn môi, cằm, vành tai, nơi nào cũng đều bị hôn: “Bảo bối, anh muốn yêu em, lại để anh yêu em nào…” Cô ngoan ngoãn nhắm mắt gật đầu, hồ đồ như cô bé quàng khăn đỏ.

Ôm cô trong lòng, một tay hắn nhốt chặt eo nhỏ của cô, một tay xoa nắn mềm mại của cô, thân thể tuyết trắng bị hắn vuốt ve đến run rẩy, cô mơ mơ màng màng giãy dụa: “Không cần, Seven…” Nhưng cô càng kêu nũng nịu như vậy hắn càng không dừng lại được, chỉ một lần rồi lại một lần hôn cô: “Bảo bối, một lần nữa, một lần nữa là tốt rồi, ngoan.”

“Ô ô ô…… Seven……”

“…… Kêu anh sao?”

“Seven.”

Sau cơn mưa trời lại sáng, trải trận mưa cả đêm, màu xanh của bầu trời càng đẹp, cô chậm rãi mở to mắt, đang lúc vẫn mơ hồ thì thấy hắn nghiêng đầu nhìn cô, bàn tay vẫn theo thường lệ mà bao phủ trước ngực của cô…Thói quen xấu, cô dẩu môi hất tay hắn ra, xoay người, hắn liền từ sau ôm lấy cô, ôm rất lâu.

Bàn tay to vươn đến trước mắt cô, chậm rãi tháo xuống một chiếc nhẫn bạc, kỳ thật cô đã sớm chú ý đến cái nhẫn ấy, hoa văn cực kỳ phức tạp, như là hoa văn của một nền văn mình cổ đại nào đó, mà tay hắn nhẹ nhàng xoay xoay, cái nhẫn đã biến thành hai cái.

Hắn cầm một cái nhỏ hơn, chậm rãi mang vào ngón áp út của cô nói: “Năm đó khi anh kế thừa sự nghiệp của gia tộc, bà anh đã đem đôi nhẫn này cho anh.” Hắn dịu dàng cười một chút: “Nhìn thấy nó xem như nhìn thấy anh.”

“Anh là ai?”

“Seven Don Buonaparte. Seven của em.”

Cô nghịch ngợm cười: “Vợ của anh sao?”

Hắn cười hôn mu bàn tay của cô, thấp giọng nói: “Gả cho anh.”

Cô mặc áo rời giường, hắn nằm ở bên cạnh vuốt ve bờ eo trắng nõn: “Bảo bối, kỹ thuật cùng thể lực của anh còn chưa vừa lòng sao?” Cô trừng hắn: “Đi làm bữa sáng cho anh!”

Hắn cười: “Vợ, trứng tráng chín bảy phần, anh không uống sữa tươi.” Một cái gối bay qua: “Cho gì ăn nấy!” Hắn cười lớn bắt lấy cái gối đã không còn thấy thân ảnh nhỏ kia.

Năm phút, hắn chờ cô vợ nhỏ gọi hắn rời giường ăn sáng, 10 phút, hắn vẫn đang chờ, 15 phút, hắn vẫn đang chờ, 20 phút, hắn lao xuống lầu.

Sữa bò ấm nóng, trứng tráng cũng chuẩn bị xong, dưới giỏ bánh mì có một tờ giấy.

Đừng tìm em

Chờ em tìm anh

Nhẫn lấy đi

Kết hôn không đồng ý

Nhớ khóa chặt cửa.

Chú thích:

[1] Đây là bài hát “88 người bạn” của Lý Vũ Xuân, thật trùng hợp là tên tiếng Anh của cô ca sĩ cùng cũng là Chris Lee. Nghe bài hát tại đây.

[2] Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên “Tiramisu” được hiểu theo nghĩa Ý là “Nhặt tôi lên”. Bánh là một sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai. Chỉ cần ăn một miếng là sẽ cảm nhận được tất cả các hương vị đó hòa quyện cùng một lúc, chính vì thế mà người ta còn gọi nó là “Thiên đường trong miệng của bạn”.

[3] Zorro là một nhân vật lịch sử hư cấu thuộc tuyến chính diện trong tiểu thuyết Lời nguyền của Capistrano của nhà văn Johnston McCulley vào năm 1919. Trong tiểu thuyết này, ông được coi là người anh hùng giấu mặt đầu tiên trong truyền thuyết hiện đại Mỹ. “Zorro” tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là “cáo”.

[4] Aston Martin Lagonda Limited là một nhà sản xuất xe hơi thể thao hạng sang của Anh, có trụ sở đặt tại Gaydon, Warwickshire. Tên của công ty bắt nguồn từ tên của một trong những người sáng lập công ty, Lionel Martin, và từ tên ngọn đồi đua Aston gần Aston Clinton tại Buckinghamshire.

Từ 1994 tới 2007, Aston Martin là một công ty con của hãng Ford Motor Company, trở thành một phần của công ty Premier Automotive Gruopvào năm 2000. Vào ngày 12 tháng 3 năm 2007, Aston Martin được mua lại bởi một công ty liên doanh với số tiền 848 triệu đô, trở thành đồng sở hữu bởi công ty Investment Dar và công ty Adeem Investment của Kuwait và doanh nhân người Anh John Sinders. Ford vẫn có 77 triệu đô la cổ phần trong công ty,ước tính giá trị hiện nay của Aston Martin vào khoảng 925 triệu đô la Mỹ,khoảng 1 tỷ đô la Mỹ.Aston Martin là 1 trong những công ty về ô tô hàng đầu thế giới.

Aston Martin One – 77

Aston Martin DBS

[5] 1 dặm Anh = 1609 m.

[6] Trang trại cối xay gió là một trong những nơi đẹp nhất Hà Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.