Edit: Nguyệt Sắc
* Las Vegas là thành phố đông dân nhất tiểu bang Nevada, Mỹ, là thành phố nghỉ dưỡng, đánh bạc nổi tiếng, được mệnh danh là thủ đô giải trí của thế giới.
Phi cơ ngừng trên bãi cỏ của một tòa biệt thự tư nhân. Seven bước xuống liền thấy một thanh niên tóc quăn đi về phía hắn, làn da màu nâu nhạt, vẻ mặt thanh niên đau khổ nói: “Hiện tại thật không muốn nhìn thấy anh.” Hắn là luật sư của Seven, tên Odd, người Do Thái.
Seven hiển nhiên tâm trạng vẫn rất tốt, cười ha hả: “Đừng nói với tôi cậu vẫn chưa làm xong.” Khi nói chuyện hắn đã đi đến bên cạnh Odd. Odd quay đầu cùng hắn đi vào biệt thự, “Nếu ngày mai anh mới tới thì kết quả sẽ khác.”
“Ba ngày còn làm không xong, một ngày cậu có thể làm cái gì?” Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, Seven nhướng mày, “Cậu muốn động đến hắn sao?” Odd nhún vai không phủ nhận. Seven thấy hắn thừa nhận thì giận tái mặt: “Đừng quên những gì tôi nói qua, làm tốt bổn phận của cậu đi.”
Odd lại nhún nhún vai, hì hì cười nói: “Cô gái tối qua không làm anh vừa lòng sao? Là cô gái Nhật Bản?”
Seven đột nhiên tăng tốc bước đi: “Đi sắp xếp, tôi muốn đích thân nói chuyện với Edmund.” Đi vào phòng thuận tay đóng cửa lại, đem Odd đi sát sau hắn ngăn ngoài cửa, thiếu chút nữa va vào đầu. Odd bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, không biết đã đắc tội gì với ông chủ rồi.
Cánh cổng màu trắng hai bên được chạm trổ tỉ mỉ, mười mấy người giúp việc nữ đồng loạt đứng chào. Mở ra tay vặn cửa mạ vàng, vào căn phòng xa hoa, có một chiếc bàn ăn dài đến năm thước. Một đầu bàn ăn có người ngồi, mặc Tây phục màu xám, là một người đàn ông trung niên: “Ngài Buonaparte! Có thể thấy ngài thật không dễ dàng!”
Seven khẽ cười, cùng Edmund bắt tay, sau đó theo nữ giúp việc ngồi xuống chỗ bên kia cái bàn. Edmund lớn giọng: “Ngài Buonaparte làm ăn rất lớn, chúng tôi đều cho rằng ngài đã quên Las Vegas nhỏ bé này.”
Seven liếc hắn một cái, tươi cười, “Mục đích tôi đến đây lần này hắn ngài Edmund hiểu rất rõ. Nói ngắn gọn, điều kiện gì khiến ngài không hài lòng?”
Edmund cũng thu nụ cười, xiên một miếng thịt đưa vào miệng, ăn xong mới nói: “Ngài Buonaparte cũng nên nếm thử đi. Đây là một trong những món thượng hạng của khách sạn chúng tôi.”
Seven nhàn nhã nắm tay đặt lên bàn, “Ngài Edmund.” Giọng điệu bình tĩnh lại khiến người ta có cảm giác áp bách.
Edmund đột nhiên đem dao nĩa ném trên bàn: “Không bán! Điều kiện gì cũng không bán!”
Trái lại, Seven cười, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế: “Theo tôi được biết, hai khách sạn của tập đoàn hiện tại kinh doanh không tốt lắm, trong khi điều kiện tôi đưa ra lại rất hấp dẫn, tôi thật sự không nghĩ ngài Edmund lại có lý do để cự tuyệt.”
Edmund triệt để xé đi ngụy trang, nổi giận đùng đùng đứng lên, gáo thét: “Tại LasVegas cậu đã có ba khách sạn sòng bạc cao cấp, hiện tại lại muốn ăn của tôi? Khống chế LasVegas sao?”
Ý cười Seven càng sâu, “Tổng thổng cũng không quản nhiều như ngài đâu.”
“Nói cái gì đều vô dụng! Tôi nói không bán! Không bán!”
Seven dần dần tái mặt lại, dáng vẻ hắn không cười càng khiến người ta thấy áp lực: “Hi vọng ngài có thể suy xét rõ ràng hậu quả.”
Edmund cười lạnh, “Uy hiếp tôi? Nghĩ giết tôi sao?” Hắn chống tay dưới mặt bàn, đỏ mặt mà rống to: “Nơi này là nước Mĩ! Không phải nhà Sicili [1] của cậu! Đồ chó đẻ!”
Seven thần sắc bình thản, không nhanh không chậm tháo khăn ăn xuống: “Cám ơn bữa tối của ngài, hẹn gặp lại.”
“Cút!”
Tuy rằng nói mạnh miệng, Edmund cũng rất sợ hãi, sắp xếp vệ sĩ ở bên người gấp đôi so với bình thường. Những người ra vào khách sạn và nhà của hắn đều kiểm tra rất cẩn thận. Như vậy trôi qua nửa tháng, không có việc gì phát sinh, Edmund cũng dần thả lỏng. Theo ý hắn, Buonaparte cuối cùng cũng có điều cố kị, không dám làm ẩu. Nhưng vệ sĩ hắn không dám giảm đi. Nửa đêm hôm nay, Edmund từ nhà của tình nhân đi ra, vệ sĩ bảo vệ hắn lên xe. Edmund sau khi ngồi lên xe mình thì lập tức bị người phía sau ghìm chặt cổ! Hô hấp khó khăn! Sau đó từ trong bóng tối lộ ra một người: “Ngài Edmund, vốn không nên như vậy, nhưng tôi rất chán ghét những ai nói chuyện thô lỗ.” Nói xong nhẹ ngàng vỗ cổ áo của hắn rồi đẩu cửa xe rời khỏi.
Để lại Edmund trừng mắt giãy giụa không tiếng động, ánh mắt dần tan ra.
Một tòa kiến trúc được xưng là cao nhất ở phía Tây sông Mississippi [2] , đỉnh tháp cao ba trăm năm mươi thước, bên ngoài phòng ngắm cảnh tư nhân có hai cảnh sát, yêu cầu gặp Seven Buonaparte.
“Xin lỗi quấy rầy ngài, Buonaparte, tôi nghĩ ngài đã biết tối qua xảy ra một vụ mưu sát, ngài Edmund bị người ta dùng caravat thắt cổ chết trong xe.”
“Tôi rất tiếc.”
“Ngài Buonaparte, xin hỏi tối qua từ 11 giờ đến 12 giờ, ngài đang ở đâu?”
Seven căng mi lo nghĩ, “Thời điểm ấy tôi đang ở tại MGM Grand [3] .”
“Khách sạn của ngài?”
“Vâng.”
“Xin hỏi ngài đang làm cái gì?”
“Cùng bạn bè chơi bài.”
“Có những ai?”
“Tôi.” Từ ngoài phòng bước vào một người đàn ông cao gầy, bưng li uống rượu, “Ngài Buonaparte hôm qua ở MGM Grand đánh bài cùng tôi, tôi và ngài thị trưởng có thể chứng minh.”
Hai tên cảnh sát sớm đã đứng lên, “Thì ra là ngài nghị sĩ, quấy rầy, quấy rầy. Ngài Buonaparte, cảm ơn đã phối hợp.”
Seven mỉm cười, “Không có gì.”
Đợi hai tên cảnh sát rời khỏi, nghị sĩ Bhor đặt chén rượu xuống ngồi vào ghế sofa, “Phương pháp xử lý Edmund rất nhiều, vì sao cậu phải tự ra tay?”
Seven cười đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất, “Anh cũng biết gần đây tôi rất nhàm chán.”
Bhor hừ một tiếng, không nói chuyện. Seven xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong veo nhìn xuống, bao quát cả Las Vegas, náo nhiệt, hào hoa, xa xỉ, tất cả đều ở dưới chân hắn.
Las Vegas là một thành phố đặc biệt trong sa mạc, bốn phía không có con sông nào, chỉ có nham thạch và sa mạc. Những đám nham thạch màu đỏ mênh mông vô bờ, đường cao tốc uốn lượn trong đó. Lúc này trên quốc lộ đang có một chiếc Hummer [4] việt dã chạy như bay. Người lái là một cô gái trẻ, mặc áo jacket màu tối bó sát người, quần bò màu đen và giày da dê. Chiếc kính rầm màu trà che đi hơn nửa khuôn mặt. Một tay cầm lái, một tay rảnh rỗi chống lên má. Đột nhiên có sự cố cũng không hoảng sợ mà bình tĩnh ứng phó.
Một chiếc xe hơi cũ mở mái tăng tốc vượt qua cô. Trên xe có mấy thiếu niên lớn tiếng làm ồn, có người huýt gió, có người gào to “cool”. Xe thể thao vượt qua thì giảm tốc độ, đợi chiếc hummer tới gần thì lại ồn ào, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Cuối cùng khóe miệng cô gái hơi nhếch lên, những thiếu niên càng ồn ào vang dội. Ven đường bắt đầu xuất hiện cây cọ, thân cây thẳng tắp đâm tận trời. Trước mặt, ánh nắng chiều thiêu đỏ bầu trời, ngay giáp ranh giữa mặt đất và bầu trời hiện lên khung cảnh của thành phố, vô số nhà cao tầng, là thành phố giải trí nổi tiếng.
“Shit!”Cảnh sát George trở lại cục làm việc, mở miệng liền mắng một câu, các đồng nghiệp có thể đoán được hắn đã đụng độ với Buonaparte. Người hợp tác John chụp vai hắn nói: “Có lẽ thật không phải hắn, dù sao một chút chứng cứ chúng ta cũng không có.”
“Edmund hôm qua vừa mới chết thì hai khách sạn liền chuyển sang tên của hắn, nhất định là hắn!”
“Việc này không chứng minh được cái gì. Haiz, hạ nhiệt đi, đừng tức giận, đêm nay đi đánh bạc một lần không?”
George buồn bực kéo kéo cravat, “Không đi!”
John nhún vai đi ra cửa, tông phải một nữ cảnh sát: “Cảnh sát George, có người ở Washington tới tìm.”
“Không gặp!”
Từ phía sau nữ cảnh sát, một chàng trai tóc vàng mỉm cười đứng dựa cửa: “George, tính của cậu vẫn nóng nảy như vậy.”
Las Vegas vào đêm, ánh đèn rực rỡ, xanh đỏ tím vàng, là địa ngục, cũng là thiên đường. Bước vào khách sạn Bellagio [5] , một người đàn ông tóc vàng xuất hiện nên thu hút rất nhiều sự chú ý của phụ nữ. Hắn có đôi mắt xanh thẳm của bầu trời, mặt mũi tuấn tú, George ở bên cạnh nói thầm: “Thì ra FBI dựa vào nhan sắc để tuyển người.”
“Uh, cho nên anh vĩnh viễn không có cơ hội đâu.”
“Này! Tiểu tử thúi!”
Hai người cười lớn, tìm một nơi hẻo lánh chơi bài. Vừa chơi vừa tán gẫu, người tóc vàng là Daniel, bạn học của George tại trường cảnh sát.
“Tới Las Vegas làm cái gì? Tôi không tin cậu đơn giản chỉ tới đi nghỉ.”
“Sao không, tôi đã thất nghiệp gần một năm rồi.”
“Cậu a, trong miệng nói ra không lời nào thật cả! Tôi nhớ cậu đang chịu trách nhiệm vụ án CL, sao lại chạy tới đây? Nửa tháng trước không phải cô ta lại gây án ở London sao?”
“Cậu cũng biết, đó là nửa tháng trước.”
“Sao vậy? Cô ta đang ở Las Vegas?”
Daniel không nói chuyện, cách bọn hắn không xa có một đám người đột nhiên ồn ào lên. Thì ra là một cô gái vào sòng bạc bị bảo vệ ngăn lại. Lý do là họ hoài nghi cô chưa đủ tuổi theo quy định, yêu cầu cô phải trình giấy tờ chứng nhận. Nhưng cô gái không mang theo giấy chứng nhận cũng không muốn rời đi, thế là xảy ra tranh chấp. Daniel cùng George đều quay đầu nhìn, là một cô gái Phương Đông, tóc ngắn, làn da rất trắng, y phục trên người lại có hình của nhân vật hoạt họa. George cười: “Có lẽ cô ấy thực sự đủ hai mươi mốt tuổi, chỉ là người Phương Đông nhìn hơi nhỏ nhắn, cô ấy lại mặc y phục như thế.”
Daniel lẳng lặng nhìn cô gái một hồi, không nói chuyện. Lúc này đột nhiên có hai nhân viên đi tới, nói ông chủ cho phép cô gái này vào, bảo vệ đương nhiên không nói lời nào lập tức cho cô qua. Không sòng bạc nào là không có một góc khuất để quan sát toàn sòng bạc, ông chủ sòng bạc này biết tình hình ở đây cũng không có gì kì lạ.
Trong phòng theo dõi, Seven nhìn màn hình TV thấy cô gái đi vào sòng bạc, như con mèo nhỏ hiếu kì mà nhìn quanh. Cô chọn một bàn bài, chăm chú theo dõi những con số, lúc chuẩn bị đánh cuộc thì suy nghĩ rất nhập thần, còn nhẹ nhàng cắn đầu bút. Bên tai Seven chợt cảm thấy tê rần, có cái gì đó trong thân thể trở nên mềm mại một chút.
Sau nửa giờ, cô gái thua sáu mươi ngàn. Tiểu thư siêu trộm quả nhiên không có vận khí đánh bạc. Nhưng mà bản thân cô cũng hiểu được, không chơi nữa.
Seven bảo phục vụ đưa cô một cốc “Angel’s Kiss” (tên một loại cocktail). Cô không từ chối, chỉ là bưng cốc, khi đi qua ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Hắn vô thức né tránh, sau đó mới nghĩ tới, cô chỉ có thể nhìn thấy camera.
“Cảm thấy hứng thú?” Bhor không biết từ khi nào đã đứng cạnh hắn, cùng nhìn cô gái trên màn hình. Cô nghiêm túc nhìn kết quả dưới ánh đèn, chắc là thắng, cô khẽ mỉm cười, như hoa nở, đẹp cực.
“Quả nhiên cực phẩm.” Bhor mờ ám cười nói: “Còn không mau xuống tay.”
Seven hơi hơi mị con mắt, “Tôi không thích đụng xử nữ.”
Bhor nhăn mi nhìn cô gái, nói: “Cô ấy tuy rằng nhìn có vẻ nhỏ, nhưng tuổi cũng 23 đến 25. Tuổi này, không thể là xử nữ.”
Seven đột nhiên cười một chút, “Đánh cược không?”
“Được! Tôi đánh cược một trăm vạn.”
Seven đem rượu trong cốc uống một hơi cạn sạch, “Nếu như tôi thua, khách sạn này thuộc về anh.”
“Cậu…… Điên rồi sao!”
“Có mạo hiểm mới có niềm vui.” Seven mỉm cười đặt chén rượu xuống, xoay người rời khỏi phòng theo dõi.
Lúc tiến vào phòng đánh bạc, cô đã không còn chơi Keno nữa mà vào một máy đánh cờ chơi mạt chượt Tứ Xuyên. Seven đi đến bên cạnh, một tay vịn vào mép máy, hơi cúi người, “Thích món quà không?”
Cô không kinh ngạc, cũng không quay đầu, có lẽ đang chơi rất chuyên tâm, một lúc lâu mới đáp: “Cũng được.”
Seven cười, “Em thích là tốt.”
Cô lại không để ý đến hắn, chỉ chăm chú chơi mạt chượt. Nhưng thua nhiều thắng ít, chỉ chốc lát lại thua ba mươi ngàn.
“Nếu tôi là em tôi sẽ chọn cái này.” Seven nhịn không được mở miệng nhắc nhở. Cô gái tuy không nói chuyện nhưng không biết vì sao, hắn có thể cảm giác được cô liếc hắn một cái. Quả nhiên, cô không nghe lời hắn mà chọn cái khác, lập tức thua.
Seven cười, cô gái liền đứng lên rời đi. Seven giữ chặt cô hỏi: “Không chơi nữa sao?”
“Thua sạch.” Cô gái lạnh lùng hất tay hắn ra, nhanh đi ra ngoài, Seven theo sát ở sau. Ra khỏi Bellagio, trên quảng trường đang phun suối theo âm nhạc. Đây được tôn xưng là suối phun lớn nhất thế giới, trong nháy mắt có thể phun cao tới hơn tám mươi thước, cùng âm nhạc và ánh đèn phối hợp với nhau, đẹp không tả xiết.
Cô gái đem thân thể tựa vào hàng rào bảo vệ, ngẩng đầy nhìn suối phun biểu diễn: “Muốn nghe bài gì?” Seven hỏi cô.
“Why me.”
Seven lập tức điện thoại, âm nhạc liền đổi. Một ca khúc nhẹ nhàng dẫn dắt nước suối phun ra, ánh đèn tươi đẹp dễ nhìn, khiến nhiều người đi đường cũng nhảy múa theo điệu nhạc.
“Đêm nay chỉ phát ca khúc này, thích không?” Hắn nói chuyện, nhẹ nhàng nâng eo cô từ phía sau, thấy cô không giãy giụa thì chậm rãi ôm cô vào ngực.
Tuy rằng cô cao nhưng khung xương lại nhỏ, ôm vào thì nằm gọn trong ngực, cảm thấy hết sức nhỏ nhắn xinh xinh cùng với mềm mại không thể tưởng tượng. Sợi tóc của cô ngoan ngoãn dán trên khuôn mặt hắn khiến hắn ngưa ngứa, toàn thân trở nên không tự nhiên. Hắn cần một cái gì đó để làm dịu bớt cơ thể, cần cái gì đó, cho dù là uống rượu độc giải khát.
Tay hắn luồn vào trong áo của cô, đụng chạm đến da thịt mềm mại, ấm áp ấm áp. Thân thể của cô cứng đờ, nhưng không ngăn lại hành động của hắn. Hắn thấy kì lạ nhưng tất nhiên sẽ không buông tha cơ hội này. Tay phải từ eo cô chậm rãi đi lên, sau đó từ từ khoác lên nơi đẫy đà của cô.
Thân thể cô rõ ràng run rẩy, hắn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mắng. Nhưng cô không nỡ từ chối hắn, khóe môi hắn nở nụ cười, ngược lại càng thêm mong đợi phản ứng của cô. Tay hắn hơi nhéo một chút, cô cũng không biểu hiện gì.
Dáng ngực của cô nhất định rất xinh đẹp, nắm trong tay là có thể cảm giác được. Mượt mà nhưng rắn chắc. Hắn xuyên qua nội y trực tiếp nắm lấy…Thật là tuyệt diệu, non mềm, co dãn. Cảm giác từ tay truyền tới khiến hắn nhũn cả người, nhắm mắt lại, hôn hít lên cái cổ thon dài xinh đẹp của cô.
Đột nhiên nghe đến “Xuy”, cái áo hơi bị xé ra, cô kêu to: “Cảnh sát! Có người quấy rối tôi!”
Cách đó hai ba thước có cảnh sát tuần tra. Nhìn thấy cái áo của cô bị xé, lộ ra hơn nửa bả vai, cô kêu cứu, mà phía sau lại có một người đàn ông đang ôm cô, tay vẫn còn nằm trong y phục chưa kịp rút ra…
Cảnh sát liền tiến tới, có mấy vệ sĩ mặc đồ đen ngăn cản, tình huống trở nên rất căng thẳng. Người trên quảng trường nhao nhao nhìn qua. Seven nheo con mắt nhìn cô gái gây chuyện nhưng lại mang khuôn mặt vô tội trước mắt. Bờ vai nhỏ nhắn lộ ra dưới ánh đèn trở nên dụ hoặc. Ánh mắt hắn trở nên băng lãnh, cởi áo khoác xuống hung hăng bao chặt lấy cô. Có lẽ là làm đau cô, cô không biết ngượng lại nhíu mày nhỏ giọng oán hận: “Không thể nhẹ chút sao!”
“Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người đàn ông đi tới, lấy ra giấy chứng nhận: “Tôi là cảnh sát George, xin hỏi có việc gì?”
Cảnh sát tuần tra đem sự việc tóm tắt đơn giản, trong mắt George có sự hưng phấn: “Ngài Buonaparte, e rằng ngài phải cùng chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến.” Không thể định tội thì nhốt được hắn một ngày cũng tốt.
Nhìn Seven ngồi lên xe, cảnh sát tuần tra mới phát hiện người bị hại không thấy đâu nữa: “Cô gái ấy đâu?” George cũng hỏi.
“Đi rồi.” Daniel nhìn về phía suối phun nói khẽ.
Nửa giờ sau, ngoài cục cảnh sát, Seven vừa ra cửa đã nhìn thấy Odd đang tựa trên thân xe hướng về phía hắn huýt sao: “Một tin tốt một tin xấu, muốn nghe tin nào trước?”
Seven im lặng ngồi lên xe: “Nói.”
Odd tất nhiên rất bất mãn với ông chủ kém thú vị này, nhún nhún vai: “Tin tốt là, bởi vì chứng cớ không đủ, anh được phóng thích vô tội.” Nhìn Seven không có biểu tình gì, Odd ngừng một chút mới nói tiếp: “Tin xấu là, bảo tàng tại khách sạn Bellagio đã bị trộm bức tranh của Picasso, mới vừa nãy, để lại tên CL.”
Seven nhướng lên khóe mi, lần này lại cười: “Đây mới là tin tức tốt.”
Odd há to mồm rất khoa trương. Ông chủ không chỉ thiếu thú vị mà còn bị điên.
Chris ngâm trọn thân thể vào bồn tắm, thoải mái tận hưởng dòng nước phun vào cơ thể. Bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa: “Tiểu thư Susan, đây là rượu lạnh cô muốn.”
Xin nhờ, phục vụ khách sạn cao cấp cũng nhầm phòng sao. Chris chậm rãi xoa đầu, căn bản không để ý tới. Nhân viên phục vụ chắc cũng biết mình nhầm nên không lên tiếng nữa. Cô lại ngâm nước rất lâu, sau đó mới lưu luyến ra khỏi bồn tắm, tỉ mỉ lau khô thân thể rồi mặc áo tắm vào. Mới vặn cửa phòng tắm liền lập tức dừng lại! Trong phòng có người!
Đầu giường chỉ bật một ngọn đèn màu hồng. Căn phòng tối tăm ảm đạm. Trên ghế sô pha có một thân ảnh mơ hồ. Cô đứng bên cửa phòng tắm không động đậy. Nhưng cô có thể nhìn rõ ràng đôi mắt của hắn, màu lam phát sáng, như ngọn đèn trong đêm.
Thân ảnh đứng lên, một bước lại một bước chậm rãi đi về phía cô: “Đưa tôi vào cục cảnh sát, trộm tranh của tôi, còn dám ở lại khách sạn của tôi tắm rửa.” Hắn tới gần, bóng đen hoàn toàn bao phủ xung quanh cô. Hai tay hắn chống lên tường khóa cô trong ngực: “Dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ buông tha em?”
Cô nâng đầu lên, ngạo nghễ nhìn hắn: “Dựa vào cái gì nói tôi ăn trộm tranh?”
Hắn nhìn cô, giơ tay chỉ lên một bức tranh trên tường: “Đó là cái gì?”
“Tranh trang trí phòng khách, có sẵn mà.”
“Trang trí là tranh giả, nhưng bây giờ nó là thật.”
Cô híp hai mắt một chút, vẫn cao ngạo nói: “Cho dù là tranh thật thì cũng không chứng minh được gì.”
Hắn nhìn cô một hồi, đột nhiên cười. Cúi thấp đầu, thấy hắn sắp hôn lên môi thì cô quay mặt đi, hắn cũng không ép buộc nữa: “Nếu như tôi có thể bắt được em thì sao? Dám đánh cược không?”
“Có gì mà không dám.” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt có sự khinh thường rõ ràng.
“Tốt!” Hắn hôn gò má cô: “Nhớ kỹ lời em nói.” Bỗng nhiên ôm cô lên: “Là xử nữ sao?”
Cô đỏ mặt một chút, là thẹn cũng là giận: “Mắc mớ gì đến anh! Thả tôi xuống dưới!”
Hắn cười, ném cô lên giường, dùng thân thể hắn đè lên: “Không nói sao? Vậy chính tôi tự tìm đáp án.” Ngửi thật sâu trên cổ cô: “Thật thơm!”. Tay hắn xoa bắp đùi của cô, nhanh chóng trượt tới nơi thần bí. Cô đem sức lực toàn thân giãy dụa nhưng không có tác dụng, vội vàng bắt lấy tay hắn: “Đúng!”
Ngón tay hắn ở trong đùi cô dừng lại, chỉ tinh tế vuốt ve, tựa hồ đang tiếc nuối: “Nói thật sao?”
“Thật!” Cô lớn tiếng, oán độc nhìn hắn.
Hắn cười cười, đứng dậy buông cô ra, đứng ở bên giường bắt đầu cởi quần áo. “Anh muốn làm gì?” Cô kinh hoảng hỏi hắn, vô ý thức rụt sâu vào giường.
“Đi ngủ.”
Cô cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nhằm về hướng cửa sổ bay đến. Nhưng hắn đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng chộp được cô trở về, một lần nữa ném lên giường: “Đừng khẩn trương, bảo bối, trước giờ tôi không ép buộc phụ nữ, chúng ta chỉ là…đi ngủ.”
Cởi xong y phục hắn liền nằm lên giường, ôm cô trong ngực. Cô giãy dụa, hướng hắn rống to: “Tôi muốn đi!”
“Hư ~~~ bảo bối, không muốn ngủ thì chúng ta làm cái khác, tôi cũng không muốn ngủ.”
Cô lập tức không động đậy nữa, cũng không lên tiếng, chỉ là lật người đưa lưng về phía hắn. Tay hắn chụp lên nơi đẫy đà của cô, cô chỉ có thể rụt thân thể lại, hàm răng cắn chặt phát ra những tiếng nhỏ.
Hắn rất vừa lòng, chui đầu vào cái cổ thon dài thơm mát, tay nắm lấy nơi mềm mại, thoải mái ngủ.
Gió đưa tới hơi mát, dịu dàng thổi lên gương mặt hắn. Hắn duỗi tay tay sờ chỗ nằm bên cạnh, trống không. Mở to mắt, trời đã sáng, cửa sổ rộng mở, rèm cửa theo gió lung lay. Trên vách tường trống không, bức họa đã không còn.
Hắn mở một máy nhắn tin đầu giường: “Wells, tìm cách đi, tôi muốn tổ chức một cuộc đấu giá.”
“Vâng thưa ngài, thời gian và địa điểm?”
“Năm ngày sau, Roma.”
Chú thích:
[1] Sicilia (tiếng Ý và tiếng Sicilia: Sicilia) là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và hiện có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải.
Sicily còn nổi tiếng vì những mối quan hệ thân thiết của gia đình người dân với mạng lưới mafia bắt nguồn ở đây từ thế kỷ XVII, hòn đảo này được coi là quê hương của mafia. Tương tự như miền Tây hoang dã của Hoa Kỳ, Sicily là nơi luật pháp ít được tôn trọng. Bạo lực được sử dụng bất kỳ khi nào cần còn người sử dụng bạo lực thì được mọi người nể phục. Tuy nhiên, khác với những chàng cao bồi miền Tây sống cuộc đời rong ruổi nay đây mai đó, nam giới ở Sicily ở yên một chỗ và có mối liên hệ chặt chẽ với gia đình. Họ sẵn sàng trả thù đối với những việc nhỏ nhặt nhất để bảo vệ danh dự của gia đình mình.
Mỗi gia đình hay mỗi ông trùm mafia thường thống trị một vùng. Họ thẳng tay sát phạt lẫn nhau, làm giàu nhờ những hoạt động phi pháp như buôn lậu ma tuý, bắt cóc những nhân vật giàu có để đòi tiền chuộc v..v… Các băng đảng mafia dần dần lan rộng sang nhiều vùng khác ở Italy. Một trong những băng đảng khết tiếng nhất là Camorra ở thành phố Naples, thậm chí trong Chiến tranh thế giới thứ hai, quân Đồng Minh cũng phải nhờ tới sự giúp đỡ rất nhiều từ các băng đảng mafia này. Ngày nay, mọi người có khuynh hướng gọi tất cả các nhóm tội phạm có tổ chức là mafia.
[2] Là tháp Space Needle. Tháp cao 184m và nặng 9,550 tấn, có chân rộng ở mặt đất và thu hẹp lại ở giữa, còn trên đỉnh thì được thiết kế như một chiếc đĩa bay. Khi mới hoàn thành tháp là tòa nhà cao nhất ở phía Tây sông Mississippi. Khách tham quan có thể lên đỉnh của tháp nhờ thang máy có vận tốc 16km/h, phải mất 43 giây mới lên được đỉnh. Vào những ngày nhiều gió, thang máy sẽ giảm tốc xuống còn 8.5km/h.
[3] MGM Grand là một khách sạn casino nằm tại Las Vegas, nó từng là khách sạn lớn nhất thế giới khi được khai trương vào năm 1993, điều hành bởi tập đoàn MGM Resort International. Toàn nhà chính 30 tầng cao 89m, năm bể bơi ngoài trời, sông, thác nước, tổng cộng 2,7ha, trung tâm hội nghị 35.000m2, có nhiều cửa hàng, câu lạc bộ đêm, 19 nhà hàng, và sòng bạc Clark County chiếm 15.930m2.
[4] Xe Hummer từng là dòng xe chủ lực của hãng General Motors (Mỹ). Đây là loại xe có bề ngoài hầm hố, được thiết kế để có thể vượt qua đủ loại địa hình, từ trèo núi đổ đèo đến lội sông lội suối, đặc biệt có thể được trang bị kính chống đạn. Anh cả của dòng xe Hummer là Hummer H1, được thiết kế dựa trên dòng xe chuyên phục vụ trong quân đội Mỹ là Humvee.
[5] Khách sạn Bellagio Giá trị: 1,6 tỷ USD, là một trong 10 casino đắt nhất hành tinh. Được xây dựng trên tàn tích của khách sạn Dunes huyền thoại, Bellagio đã tiếp nối sự xa hoa của người tiền nhiệm. Khu nghỉ dưỡng của sòng bạc Bellagio được thiết kế với kiến trúc tương tự một ngôi làng Italy, trông ra mặt hồ xanh thăm thẳm của vùng Địa Trung Hải cùng với những đài phun nước nổi tiếng.