[Theo tọa độ...nơi bọn họ sẽ đến, quận Kamino thuộc tỉnh Kanagawa, thành phố Yokohama…(- -)...May mắn là viện mồ côi nằm cách đó không gần theo mình tính toán, ước chừng vài trăm mét đi...Mong là Momo chuyến này thuận lợi a…(-.-)!]
“Lại nói, mình cũng có việc cần làm…!” - Hitomi tự nhủ, xách lấy balo, mang túi trang phục cùng vài món vật dụng, nhắm dòng người đông đúc tiến tới, chẳng mấy chốc mất hút thân ảnh.
…
Mưa phùn, đang rơi!
Trong bóng đêm hòa quyện, nhỏ từng giọt tí tách!
Lạnh lẽo âm u khí tức, tựa hồ lan tràn khắp mọi nơi.
U.A cũng vậy!
Ngôi trường trước đó đã ảm đạm, hôm nay lại càng cô quạnh, vắng vẻ hơn nữa.
Cả một cái rộng lớn cao trung, thành viên còn đó chưa đầy mười người, nhìn đâu đâu cũng thấy xơ xác đìu hiu cảnh vật.
Đại sảnh phòng trước, có hai thân ảnh, một lớn, một nhỏ, ngồi chăm chú nhìn vào Tivi, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng.
Trong màn hình hiện ra, không ai khác, ngoài hiệu trưởng Nenzu, Aizawa sen-sei và Vlad King sen-sei.
“Kizari oni san...Đó là ông chuột và chú Aizawa, còn thêm một chú tóc bạc nữa…(?.?)...?!”
“Ừmmm...Đúng rồi đó, Eri…!”
“Tại sao họ lại ở trên đấy vậy…(• ε •)...???”
“Anh không rõ, tụi mình xem tiếp đi…!”
Hitomi nhẹ nhàng đáp lời, nhưng nắm tay hơi siết lại.
Cậu biết chứ, tình hình tồi tệ như vậy, làm sao các thầy cô có thể không đứng ra.
Ngay cả Aizawa sen-sei, một người luôn ghét phải lên truyền hình, ghét phỏng vấn, cũng phải xuất hiện.
Bởi vì, lắng đọng xuống phẫn nộ của quần chúng.
Trong màn hình, Aizawa đứng chính giữa, cánh phải là Nenzu hiệu trưởng và cánh trái là Vlad King sen-sei, theo thứ tự từ thấp đến cao.
“Chúng tôi xin lỗi về vụ việc…!” - giọng nói của Aizawa đều đều truyền ra từ Tivi, “Vì sự chuẩn bị cẩu thả, thiếu kỹ lưỡng của nhà trường, mà đã gây tổn hại đến hai mươi bảy em học sinh năm nhất của khoa anh hùng…”
“Chúng tôi xin lỗi, vì đã gây ra sự bất ổn trong xã hội...Bởi vì khả năng yếu kém mà không thể đảm bảo sự an toàn tại nơi học tập của các em…!”
“Chúng tôi thành thật xin lỗi!”
Thầy Aizawa dứt lời, cả ba người cùng cúi đầu hướng về phía truyền thông không nói gì.
Dẫu có ngây thơ Eri, lúc này cũng im lặng, chẳng hề mở miệng hỏi bất kì câu nào.
Hitomi biết, cô bé không hề hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng vẻ mặt thất thần, cái miệng nhỏ há tròn, tựa hồ muốn nói gì đó lại không thốt nên lời.
Ngoại trừ Mirio sen-pai, Kizari, thì Aizawa sen-sei là người gần gũi với cô nhóc nhất. Bình thường, ông thầy luôn đeo bộ dáng hung thần ác sát, nghiêm túc cực kì, nhưng là học sinh của ông, ai cũng biết, đó chỉ là vẻ ngoài ngụy trang mà thôi.
Chỉ vì tạo áp lực khiến lũ học trò có thể nỗ lực hơn, ẩn giấu đằng sau vẻ lạnh lùng ấy, là một trái tim nóng rực sẵn sàng liều mình cứu tụi nó.
Trận đánh ở USJ, chính là như vậy đó!
Một người đáng kính như Aizawa sen-sei, lúc này lại phải gánh chịu sự chỉ trích, phỉ nhổ từ nhân dân và báo chí.
Một đám người bình thường, chỉ biết nhìn vỏ bọc dối trá bên ngoài, mà không hề rõ ràng sâu bên trong có gì.
“Tôi đến từ Youmiuri TV, kể từ đầu năm đến giờ, học viện U.A đã có bốn lần va chạm với tội phạm...Lần này thậm chí còn có cả học sinh bị thương...Xin hỏi ông, Eraser Head, ông sẽ giải thích gia đình các học sinh thế nào…?”
“Một số biện pháp cụ thể mà các ông đang sử dụng là gì…?”
[Câu hỏi này…(0~0)...!]
Hitomi trong lòng tức giận.
Tại Hội Thao, lập trường của U.A đã quá rõ ràng rồi, vậy mà, mấy tên khốn kia, đặt câu hỏi, cứ như thể là đi khảo vấn tội phạm.
Đối xử với các giáo viên, giống như là kẻ xấu...(ノಠ益ಠ)!
[Aizawa sen-sei...Thầy xử lí sao đây…(0 0)...]
Nếu có thể dùng vũ lực, thì bịt mõm mấy thằng cha nhà báo đó đánh cho một trận là thoải mái nhất.
Thế nhưng, lần này, U.A quả thật thất trách, và quan trọng hơn, đây là đến từ xã hội chất vấn, đến từ người dân nghi ngờ về khả năng bảo vệ cũng như chất lượng giáo dục của U.A
Tất cả sen-sei, hội đồng trường, hiệu trưởng Nenzu, bắt buộc phải cho ra một câu trả lời thích đáng.
Nenzu hiệu trưởng hơi nhích đầu tới, hướng về phía micro và nói:
“Chúng tôi sẽ tăng cường canh gác các khu vực xung quanh...Và xem xét lại các hệ thống báo động trong trường, đảm bảo kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, giữ cho học sinh an toàn nhất có thể...(`・ω・´)!”
“Xạo...Đều là nói xạo...Những đứa bé đó có được bảo vệ đâu chứ…!”
“Đúng thế, ngay cả trường anh hùng thường còn hiếm khi xảy ra trường hợp bị tội phạm đánh bại…ฅ(๑*д*๑)ฅ!”
“Rõ ràng quá sao...Những tên kia, chắc chỉ lo bo bo chăm chút thân mình…∑(っ°Д°;)っ”
“U.A thật làm chúng ta thất vọng mà…(๑•̀ㅂ•́)”
“Ừ...Có lẽ tôi sẽ phải suy xét khi cho con em đi theo ngành nghề anh hùng này mất…(- -)!”
Phía bên dưới một trận nhốn nháo la ó, thậm chí là coi Tivi cũng có thể nghe thấy được.
Những người này, hoàn toàn không hề quan tâm đến quá trình, chỉ biết nhìn kết quả...Thật sự là một đám ếch ngồi đáy giếng.
“Onii-sannn...Ô...ô...ô...v(ಥ ̯ ಥ)v…~~~!”
Không phải mỗi Eri, Hitomi bây giờ tâm trạng cũng bức bối vô cùng, nhưng cậu vẫn giữ vững khuôn mặt bình thản, nhẹ xoa lấy đầu Eri.
Từng giọt nước mắt nho nhỏ đã khẽ lăn trên gò má của cô bé.
“Các thầy không sao đâu...Đừng khóc, Eri…!”
“Em không biết...Chỉ là nhìn mọi người...Thật khó chịu...Hic...hic…(ㄒoㄒ)!”
“Ngoan...chuyện nhỏ thôi, anh nghĩ các thầy sẽ xử lý ổn thỏa…!”
Đơn giản chỉ là cánh báo chí muốn lấy tin tức, người dân muốn phát tiết sự phẫn nộ của họ.
Bầu không khí càng lúc càng nặng nề, và bị kéo đi theo một chiều hướng xấu mà chẳng ai mong muốn.
“Thưa ông, ông Eraser Head...Có phải là ông đã từng đề cập đến sự an toàn của học sinh…!?”
Một cái khác nhà báo, chớp lấy thời cơ, tiến đến đặt câu hỏi, đồng thời dịu bớt đi cái sự tĩnh mịch nặng nề ban nãy.
“Đúng vậy!” - Aizawa sen-sei gật đầu.
“Vậy xin phép được hỏi thế này, trong suốt sự việc diễn ra, ông đã chấp nhận để tụi nhỏ được quyền chiến đấu...Ý định của ông là gì…(눈д눈)?!”
“Bởi vì chúng tôi không thể nắm bắt được tình hình...Như anh biết, mọi chuyện ập đến quá đột ngột...Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, để tránh một kết cục tồi tệ nhất...⋋ō_ō`!”
“Kết cục tồi tệ nhất…(0~0)...Là sao chứ...Chẳng lẽ hai mươi sáu nạn nhân và một thằng nhóc bị bắt cóc kia chưa đủ bết bát hả...ヽ (`Д´)ノ !”
“Kết cục tồi tệ nhất...Đối với một nhóm tội phạm tinh anh và chuẩn bị sẵn sàng từ lâu...Trong giả định của tôi, các học sinh có thể bị giết sạch mà không hề có sức chống cự nào…!”
“Chúng ta nên cảm thấy may mắn…!” -Hiệu trưởng Nenzu tiếp lời, “Từ các xét nghiệm và nghiên cứu, phần lớn học sinh đều chịu ảnh hưởng bởi một loại khí gas gây mê của một trong số các tội phạm…!”
“Năng lực của hắn, chủ yếu là khống chế địch nhân phạm vi rộng nhờ khí gas, cho nên không hề có thương tích nào nghiêm trọng quá mức từ năng lực của hắn ta…(o-o)!”
“Ngoài ra, chúng tôi cũng đang chăm sóc các em về mặt tinh thần…”
“Nhưng tại thời điểm này, chúng tôi không thấy bất kì dấu hiệu của chấn thương tâm lý nghiêm trọng.”
“Hừm…!” -Tay nhà báo hừ lạnh, phản bác nói, “Thế ý ông, tức nó là một điểm sáng trong thảm kịch đen tối này sao… ლ(눈┰눈)ლ!”
“Hội đồng trường tin rằng, tồi tệ kết quả, sẽ gây ảnh hưởng tương lai của các em!”
“Vậy ông có thể nói những điều tương tự về cậu Bakugo bị bắt cóc không… (눈‸눈”)|||?”
“Cậu ta theo học U.A với nhiều thành tích xuất sắc...Thể hiện một năng lực tuyệt vời và tiềm năng vô tận...Đồng thời, cũng là người đứng thứ ba trong đại hội thể thao…”
“Bên cạnh đó, trọng vụ tên Nước Thải hồi còn ở trung học, cậu ấy đã tự chống lại tên tội phạm một cách mạnh mẽ…”
“Lý lịch hồ sơ, hoàn toàn là trong sạch!”
“Tuy nhiên, sự nóng nảy về tính tình, cách đối xử với mọi người của Bakugo, thiên hướng bạo lực của cậu ta...Nếu lũ tội phạm chú ý đến điều đó, và lên kế hoạch bắt cóc rồi dụ dỗ thằng nhóc vào con đường tội phạm...Ông có bằng chứng nào cho thấy cậu ta còn có tương lai không… (눈д눈)?!”
Thế tấn công dồn dập của tên nhà báo áp sát lấy tâm lý chịu đựng của ba thầy, đặc biệt là Aizawa sen-sei, vì ông chính là chủ nhiệm lớp của tụi nó.
[Đừng mắc bẫy...Hắn ta đang buộc thầy mất kiểm soát đây…(0~0)...]
Pặc!
Aizawa đẩy ghế ra phía sau, vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng dậy.
Và trước mặt toàn thể mọi người, đột nhiên, ông cúi thấp đầu xuống.
“Là người giáo dục bọn nhỏ, tôi xin chịu trách nhiệm hết thảy về các hành vi bạo lực của Bakugo!”
“Nhưng là, hành động của cậu ta tại lúc bình thường, hay Hội Thao, đều xuất phát từ cái mà cậu ta cho là sức mạnh lý tưởng!”
“Học trò của tôi, đang cố gắng hơn bất cứ ai khác để trở thành anh hùng số một…”
“Và nếu bọn tội phạm nghĩ rằng...bọn chúng đang có cơ hội để lôi kéo Bakugo, thì tôi chỉ có thể nói, bọn chúng quả thật ngu ngốc và có một tầm nhìn cạn hẹp...►_◄!”
“Nhưng đó chỉ là quan điểm cá nhân…~~~”
Rẹt ~~~ rẹt ~~~ rẹt~~~
“Hả...(0.0)...Gì thế...???”
Tivi ánh sáng chợt dập dờn, lúc có lúc không, rồi “Chiu” một cái, màn hình tắt ngúm.
Trên đỉnh đầu hai anh em cáp quang, đột ngột vạch ra từng đạo tia sáng chói mắt, chạy xuyên suốt đến trần nhà rồi phát ra từng đợt thanh âm xì xèo kì quái.
Phực!
Nghe như tiếng cầu dao cháy nổ vì quá tải…
Trong phút chốc, cả tòa đại sảnh trở nên tối đen như mực.
Tựa hồ, hắc ám, đang hàng lâm!