“Bên kia người tốt nhất đừng có ẩn thân nữa, ra đi...►_◄!”
Tại Mikihiko rời khỏi thời khắc này, Hitomi đột nhiên hướng bên trái một chỗ tối thui khu vực lạnh lùng lên tiếng.
Từ Trường Cảm Ứng đã sớm nhận ra có “vị khách” đặc biệt xuất hiện. Tuy nhiên vì Kenbunshoku Haki không phát giác có địch ý, cộng thêm Hitomi nghi ngờ đây có thể là học sinh hay sĩ quan bảo vệ làm công tác cho khách sạn, cậu mới mở giọng cảnh cáo đối phương.
“Chậc chậc...Tatsuya...bạn của cậu cảnh giác ghê quá…~~~”
Trầm tính thanh âm truyền từ bóng tối, và một người xuất hiện.
Đó là một người đàn ông trạc tuổi trung niên.
Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi vải hơi sờn màu, phía dưới quần tây xám cùng một gương mặt hơi mỏi mệt mang vẻ phong trần.
Tatsuya và Hitomi trong ánh mắt đồng thời lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì, người đàn ông này, đích thị là người quen, không chỉ một, mà là cả hai.
Kazuma Harunobu, ở lần đầu tiên chiến đấu với Liên Minh Đại Á, Hitomi đã từng gặp. Vào lúc ấy, người trước mắt tựa hồ còn đang là một binh sĩ của binh đoàn ma trang độc lập 101.
Chẳng qua là, Hitomi không biết ngày đó bản thân thuận tiện cứu vớt binh đoàn bây giờ ra sao.
Tuy nhiên có một điều Hitomi khẳng định chắc chắn rằng, Kazuma Harunobu không hề biết thân phận chính thức của cậu. Nói là không có tư cách biết thì đúng hơn.
Rõ ràng đằng truyền kỳ năm đó, trên thế giới số lượng vượt không quá một bàn tay, bao gồm Thất Hiền Nhân và một số lãnh đạo cốt cán của các đại quốc.
Giới hạn nhận biết của Kazuma Harunobo đối với cậu ắt hẳn chỉ trong tầm bạn học của Tatsuya, mà cũng chả có lý do gì để một vị rất có thể là quyền cao chức trọng nhân vật phải đi nghiên cứu một học sinh cả.
Bên cạnh Hitomi, Tatsuya nhìn thấy Kazuma, tựa hồ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Bảo vệ Cửu Hiệu Chiến lực lượng, tỷ lệ cao là có binh đoàn ma trang độc lập 101, Hitomi đoán như vậy.
“Kizari-san, anh đi trước được không, chỗ này em lo cho…( ~ ~)” - Tatsuya quay đầu nói với Hitomi.
Hiển nhiên là thằng nhóc không muốn bại lộ thân phận thật sự của Kazuma Harunobo, hoặc đó là quy tắc.
“Tốt, vậy cẩn thận…!” - Hitomi nhanh chóng đáp ứng, liếc mắt sang Kazuma một chút, sau đó nhấc chân rời khỏi.
Phía sau sự tình, nếu chuẩn xác thì có lẽ đối phương sẽ xử lý giùm cậu và Tatsuya, không mắc mớ gì cần bận tâm nữa.
Mà lại, ngày mai, cậu còn có một cuộc hẹn khác quan trọng hơn.
Ngày nghỉ duy nhất trước khi chính thức bắt đầu sự kiện quan trọng bậc nhất của năm.
…
Rolden Maize!
Một nhà hàng sang trọng có tiếng lâu đời gần khu vực khách sạn của nhóm học sinh.
Dĩ nhiên là không ai rảnh tiền để đi vào chỗ này, hoặc nếu có vào, ấy là khi ăn mừng liên hoàn chiến thắng mà thôi.
Quán chia làm hai khu vực, một khu vực dành riêng cho tụ hội, các cặp tình nhân hay nhóm tụ hội ăn chơi, còn một bên khác, chuyên phục vụ cho các vị khách cần đến sự riêng tư.
Và ở sau cùng bàn ghế, có hai con người đang ngồi trò chuyện.
Nếu muốn bí mật, Hitomi rõ ràng sẽ thuê riêng một gian phòng vip giành cho khách quý, nhưng cậu chẳng nhất thiết phải làm như thế, vì nhân vật đối diện có lẽ còn quan tâm điều đó nhiều hơn, và trên hết là người ta không hề thiếu tiền.
Chọn ở một cái yên ắng lại không có tính bảo mật quá cao, nghĩa là nội dung cuộc đàm thoại hôm nay sẽ chẳng quá “ghê gớm” hay mang tính chất chiến lược quốc gia.
“Lâu lắm tôi mới đến đây...may mắn là cậu đồng ý chấp nhận lời mời của một ông già…”
“Ngài quá lời, Kudou -san, chẳng ai dám xưng hô trưởng lão vì ông già đâu…”
“Ha ha...Đấy là vì bọn họ tôn trọng, nhưng bộ xương lọm khọm này còn chống bao lâu…”
Người ngồi trước mặt Hitomi, không ai khác, chính là vị kia quyền cao chức trọng trưởng lão hiệp hội ma thuật, kẻ đứng ở trên đỉnh của giới pháp sư, được cả đất nước và thế giới tôn sùng.
Kudou Retsu!
Kazuma Harunobo nếu đặt cùng ông lão đang cười hòa ái này, bất quá là cống rãnh đòi so sánh với đại dương, kênh mương đòi tương đương với thủy điện, căn bản không ở một cấp bậc.
“Ngài bây giờ là truyền kỳ sống trong mắt lũ trẻ...(◡‿◡)!” - Hitomi cười cợt đáp, mặc dù lời nói thốt ra hoàn toàn tương phản với số tuổi của mình.
Nếu xét theo niên kỷ và dung mạo, Hitomi tính ra vẫn “trẻ” hơn so với một đống người.
Kudou Retsu có vẻ không bận tâm điều đó, thế giới bí ẩn nhiều vô số, khuôn mặt, bất quá là một cái tiêu chí ngoài để đánh giá.
Bàn tay nhăn nheo nhưng vẫn vững vàng chậm rãi nâng lên tách trà, để bên miệng khẽ nhấp một ngụm.
“Truyền kỳ...Cậu mới là...Kizari-san...Tôi nên xưng như thế, hay là Dawn Knight đây…!”
Hitomi đôi tay hơi ngừng giữa không trung, chợt phát ra cảm thán, “Nó, đã trở thành quá khứ, Kudou-san…”
“Haha...Có lẽ đi…”
“Truyền kỳ chi chiến sao...॓_॔!”
Hitomi thấp giọng tự nhủ, hai con ngươi bên trong ánh lên vẻ hoài niệm.
“Thời đại hiện nay là của người trẻ tuổi a, Kudou -san...Những cái kia hư ảo danh vọng, chung quy chỉ là để hồi niệm…”
“Tuổi trẻ không nên sở hữu tư tưởng cằn cỗi như vậy, Kizari-san...Cậu vẫn đang là một học sinh đấy, bạn bè, thầy cô, thanh xuân nhiệt huyết...Đó mới là thứ mà mọi người theo đuổi…”
“Nhưng ngài theo không được…Còn tôi, chẳng qua là tìm kiếm sự an bình mà thôi…!”
Hitomi nhẹ nhàng chỉnh lại. Kudou Retsu mặc dù đáng giá tôn kính, tuy nhiên mức độ khó chơi của lão hồ ly này thực sự khiến cho Hitomi cảm thấy đau đầu.
Ánh mắt đục ngầu của Kudou lóe lên một tia tinh mang, hơi chếch xuống thì thào, “Đúng vậy a...lớn tuổi rồi...già rồi…(~ ~)...”
Hitomi lặng im không lên tiếng.
Ý đồ của đối phương tìm cậu chưa hề rõ ràng, cậu không muốn nhanh chóng mất đi ưu thế của mình, lại nói hiện tại Hitomi vẫn đang trong quá trình rèn luyện, tuy rằng đã yếu hơn rất nhiều so với ban đầu, nhưng muỗi thịt cũng là muỗi.
Một già, một trẻ, trầm mặc bầu không khí.
“Bên cạnh cậu thằng nhóc rất không tệ…” - Kudou Retsu đột ngột chuyển đổi đề tài.
[Ông lão này bán thuốc gì trong hồ lô đây…(o 0)!?]
Hitomi bụng thầm nghĩ, miệng không nhanh không chậm đáp lời:
“Đương nhiên, tôi nghĩ khả năng của cậu ta, với nguồn nhân lực trong tay ngài, tra ra không phải là khó…”
“Già đây hiếm khi làm như thế, trừ phi là đe dọa đến an toàn quốc gia…~~~” - Kudou Retsu lắc đầu.
“Đã là cố nhân, Kudou-san, tán chuyện nhiêu đó đủ rồi...Tôi nghĩ ngài nên vào thẳng chủ đề đi…”
Rốt cuộc Hitomi vẫn là kéo không xuống tiếp. Đối phương trông bận bịu, kỳ thực đã sớm an bài hết thảy. Nhưng cậu thời gian không đủ a.
Kudou Retsu nãy giờ hỏi thăm nhìn qua chẳng ăn nhập vào đâu, thực tế đang âm thầm dò xét thái độ của Hitomi đối với người xung quanh.
Cậu không phản cảm điều ấy, bởi lẽ cương vị của Kudou Retsu không cho phép ông lơ là. Tuy nhiên, cậu sẽ không để bản thân bị vần theo.
Kudou Retsu tựa hồ đã nhận ra chuyển biến trong từng câu chữ của Hitomi, âm điệu bỗng nhiên thay đổi. Nhẹ nhàng mà hóa ái giọng nói hóa thành trầm tĩnh thanh âm, tràn đầy thượng vị giả uy thế.
“Đã Kizari-san không thích vòng vo, vậy liền vào thẳng vấn đề…”
“Liên Minh Đại Á đang hành động, mục tiêu chính là cậu...~_~”
Kudou Retsu cực kỳ dứt khoát tung lên bom tấn nặng ký.
“Liên Minh Đại Á...Đây là Nhật Bản quốc nội…(0~0)!”
Hitomi đáp án quá rõ ràng. Trừ phi là đầu óc bị heo ủi, hoặc muốn gợi nên tranh chấp quân sự quốc tế, bằng không Liên Minh Đại Á còn lâu mới ảnh hưởng được tới cậu.
Vả lại…
“Làm sao bọn chúng biết tôi ở đây... ►_◄!?”
Hitomi bình thản giọng nói nhưng khiến người ta không rét mà run.
“Seven -Sages - Thất Hiền Nhân...Một trong số bọn họ thuộc về Đại Á…”
“Kizari-san...Hành tung của cậu cực kỳ bí ẩn...Nhưng vận dụng tối cao quyền lực vẫn có thể soi ra chút ít vết tích…”
“Jiedo Heigu - Nhà Hiền Triết Đen...Theo thông báo của phe ta...đã từng sử dụng quyền hạn của mình để theo dõi cậu…”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, trận bão tuyết cách đây mấy tháng là do cậu phá hủy đúng chứ, Kizari -san…”
Lời nói của Kudou Retsu khiến Hitomi lâm vào trầm tư.
Cậu tự nhận là bản thân hai lần hành động đều che dấu rất kín kẽ, từ đột nhập vào Vô Thủ Long tổ chức cho đến xử lý Blanch cái này phần tử khủng bố.
Nhưng là, Hitomi quên mất một điều, đó chính là lần ra tay đầu tiên của mình.
Đúng là khi ấy cậu quá lộ liễu, mới trở về ma pháp thế giới, liền bộc lộ ra hủy thiên diệt địa sức mạnh…
“Ở bên dưới khu vực tuyết lở...là một căn cứ của Đại Á, khi chúng tôi đến vây quét, bọn họ đã rút lui...Tuy nhiên…”
Kudou Retsu bỏ lửng câu nói, có điều đã đầy đủ thông tin để Hitomi chắp nối toàn bộ sự việc.
[Cái này quả thật, không trách ai được a…(-.-)!]
Hitomi trong lòng cười khổ, lại cảm thấy bình thường.
Trận chiến mười một năm trước, phá hủy vô số chiến thuyền, tàu ngầm, máy bay, thậm chí cả một cái chiến lược pháp sư đều bồi tính mạng vào đó, Liên Minh Đại Á không hận cậu thì hận ai, làm tới mức đấy cũng là dễ hiểu.
Nhưng Hitomi sợ sao?
Không!
Cậu chẳng qua là chán ghét phiền phức. Tuy nhiên, nếu nó đã tới cửa, vậy thì đạp tan là được.