“Này ông anh, đừng nói nhiều mà thể hiện đi…!”
“Chính xác, ông anh nói cứ như thể phá vỡ kỉ lục là chuyện nằm chắc trong tầm tay ấy nhỉ…Ha ha…凸(¬‿¬)凸!”
[CLGT…Thằng nói nhiều là tụi bây chứ không phải bố (ノಠ益ಠ)]
Mới thử Quirk xong hai thằng ngáo đá từ đâu chui ra khiêu khích Hitomi. Một thằng đầu tóc vàng nhạt, miệng thở phì phèo khói thuốc, nhìn sơ qua cũng chẳng phải loại đàng hoàng gì, thằng còn lại cạo đầu trọc lốc.
Mấy ông bác cùng hai anh hùng chuyên cũng nhăn mặt, dường như không ưa thái độ của hai đứa này.
Cậu hơi nhíu mày, không thèm để ý đến hai thằng nhóc lúc đầu chỉ đánh ra được chưa tới ba trăm ký lô lực đạo.
Không hiểu tụi nó lấy cái gì ra mà lên mặt dạy đời người khác, Hitomi tự nhận bản thân cũng chả phách lối gì, cậu chỉ hỏi nhũng câu đúng sự thật mà thôi!
[Đời là vậy, nhân tính luôn có hai mặt trái ngược…Đi chơi lại còn gặp phải mấy thằng trẻ trâu mà cứ tỏ vẻ nguy hiểm thế này…(-.-)]
~~~ OÀNH~~~
Cũng không muốn giải thích phí nước bọt, Hitomi một đấm oanh ra. Vang dội tiếng va chạm khiến người ta phải giật mình, kèm theo là những tiếng “Tích…tích…” liên hồi.
“Hừ…Có khi còn thua cả chúng ta…Đến lúc đó hết bốc phét!”
“Kết quả có rồi…!”
“Để coi thử nhóc này được bao nhiêu…!”
Mọi người túm tụm lại gần máy khảo hạch…
“Hả…( 0.0)?!”
“Con số này…!!!”
Vị anh hùng chuyên mang mặt nạ khỉ thấy mọi người tròn xoe mắt nhìn phía sau bản thân, trong lòng cười thầm nghĩ bụng…[Chắc thằng nhỏ kia đánh quá mức yếu gà, đúng là thói đời, thanh niên ngày nay cứ ưa thích nghĩ ngợi, bay cao bay xa mà không biết đến thực tại nó như thế nào…(ᵕ.ᵕ)]. Ông cũng không có ý xấu gì mỉa mai người khác, mặc dù không thích thái độ của hai thằng nhóc kia, nhưng ông vẫn có chút thành kiến với câu hỏi của Hitomi.
“Ho…Hodrick…Anh nhìn xem…”
Bất chợt, bên cạnh phụ trợ giọng run rẩy nói. Mặt nạ khỉ anh hùng chuyên- Hodrick, lúc này bắt đầu cảm thấy không ổn, chậm chậm xoay người lại.
Đập ngay vào mắt là một chuỗi số mà Hodrick cứ tưởng mình thị lực có vấn đề, dụi dụi con mắt mấy cái, xác nhận đúng là số liệu này thật, trấn tràng anh hùng chuyên thân thể có chút cứng ngắc.
Xung quanh người xem, ngoại trừ Momo, đều trợn to con người, miệng há hốc ra...
“…4987 ký lô…⊙▃⊙?”
“Là thị lực của tui có vấn đề hay sao…!”
“Đây có phải dân chuyên giả trang hay không…( o,o)?”
“Hình như không đâu, ban nãy tui có thấy nó lấy chứng minh nhân dân ra mà!”
Ăn dưa quần chúng bàn tán sôi nổi, nhưng đứng đằng trước nhất, định nhìn trò cười của Hitomi hai thằng nhóc mặt mày tái mét, thất thần hồi lâu không nói gì.
Du khách đón nhận kinh ngạc xong liền có vẻ bình tĩnh trở lại, bỗng một người la lên, “Anh gì đó ơi, bạn trẻ này đã phá vỡ thứ hai kỷ lục, mau lấy món quà đặc biệt của các anh ra đi!”
“…”
Năm phút sau, Hodrick mặt mày có chút xám xịt, còn Hitomi thì cười rạng rỡ, cất một cái hộp nhỏ vào tụi áo, nắm tay Momo đi tiếp tục. Phía sau cậu ê chề vẻ mặt hai thằng thanh niên ngáo đá kia đã chuồn đi đâu rồi không biết.
Cũng may cho tụi nó vọt lẹ, chứ không thì chẳng phải là mất mặt đơn thuần như vậy. Bởi vì Hitomi phát hiện ra ánh mắt hai đứa này chuyên chú đặt lên người Momo từ lúc bắt đầu mở miệng công kích cậu. Đúng là ăn gan hùm mà (-_-)
[Có bạn gái quá xinh đẹp thì bị người nhớ thương a…ಠ~ಠ]
Hitomi thở dài, trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, nhưng quan trọng trước mắt là bồi Momo chơi hết trò của khu này cái đã.
“Hitomi, đến bên đây…!”
“Có liền (^.^)!
Hai đứa dừng lại tại một chuyên mục cũng khá được hoan nghênh, có tên là “Fast and Furious”.
Quy tắc của trò này chính là trong vòng một phút thời gian, cố gắng tránh né những quả bóng tennis đập vào mình càng ít càng tốt.
Độ khó của game sẽ tăng từ từ theo mỗi mười giây, tính đến giờ kỷ lúc của game này là một trúng và bốn trăm chín chín né thành công. Và người hoàn thành kỷ lục này không phải All Might mà lại là người Hitomi chuẩn bị đến thực tập, No.5 Hero Edge Shot.
Momo tiến vào thử sức trước, ngoài dự đoán của Hitomi là Momo không hề dùng Flexible Armor mà chỉ sử dụng bản năng tố chất của mình để tránh né.
“Tích…Hết giờ!”
Màu xanh bên phải lập tức hiện ra con số ba mươi, còn màu đỏ thì là bảy mươi.
“Né tránh 30, dính 70 sao…Kết quả này cũng không tồi lắm…!”
Momo thở phào, có chút vui mừng nói, dù sao thì tố chất thân thể của cô cũng không biến thái như nhiều đứa cùng khoa, đặc biệt cạnh cô còn có một siêu cấp biến thái, lần này Momo cũng không dùng đến Quirk mà chỉ tự thân vận động, tỉ lệ ba bảy so ra, tuy không quá xuất sắc, nhưng đối với phái nữ cũng đã đủ rồi.
“Fast and Furious” cũng không có gì phần thưởng xuất sắc hết, có chăng là được chọn vài món đồ lưu niệm nho nhỏ sau khi chiến thắng từng vòng mà thôi. Hitomi cũng lên một chút, rất nhanh chóng mất hứng thú.
Lại quan sát xung quanh mấy loại game kia cũng không khác biệt lắm, thời gian đã tới gần trưa, hai đứa liền quyết định tiến vào căn tin của Vincom Park để dùng bữa.
Đoạn đường dài ước chừng trăm mét có hơn, hai bên cây xanh rủ bóng, thỉnh thoảng gió thổi qua mát rượi, tia nắng nhảy nhót tí tách qua từng khe lá, không có cảm giác oi bức, lại tràn ngập thích ý.
“Momo này…”
“Ừm…”
Cô bé có chút kì quái nhìn Hitomi, chỉ thấy thằng nhóc chậm rãi lấy ra từ trong túi một chiếc hộp nhỏ.
Hai tay có chút run, Hitomi mở hộp ra, nằm lẳng lặng bên trong là hai sợi dây chuyền, đính hình trái tim đính xuyên kim tuyến lóng lánh ánh bạc, chính giữa khảm một khối ngọc thạch có khắc dòng chữ “Momo”, cái còn lại là “Hitomi”.
“Mặc dù biết có chút chậm, nhưng mình vẫn muốn nói câu này…Momo, làm bạn gái tớ nhé…
(●´ω`●)!”
Hitomi nói xong, giọng còn hơi run rẩy, đầu có chút chúc xuống, có điều ánh mắt chưa hề rời khỏi cô bé dù chỉ một giây.
Momo giống như đã chết lặng, nhưng khóe mi thoáng qua hai giọt lệ trong suốt. Momo bỗng nhiên chạy ập tới, ôm chầm lấy Hitomi, đầu vùi vào lồng ngực cậu, lồng ngực mà cô bé luôn cảm thấy ấm áp và vững chãi.
Momo không nói gì…cô đã chờ đợi lời thổ lộ này của bạn trai quá lâu rồi. Quan hệ thân mật đến mấy, nhưng Hitomi vẫn cứ câm nín làm Momo đôi khi có chút cuống quít và lo sợ. Và tất cả những chuyện đó, hôm nay, đều đã biến mất.
Hitomi cất đi hộp nhỏ, hai tay vòng qua eo ôm thật chặt lấy Momo, cảm nhận lấy mùi thơm nhè nhẹ trên mái tóc cô bé, thân hình mềm mại xinh xắn đang dựa sát người mình, hơi thở, nhịp tim, dường như đều hòa lại làm một.
Một lúc lâu sau, Momo mới khẽ nhích đầu lên, bắt gặp đôi mắt trìu mến, nâng niu của Hitomi, lồng ngực trái tim đập bình bịch liên hồi, giống như có chú nai con đang nhảy loạn không ngừng. Cô bé thẻ thọt, “Mình đồng ý…”
Nói rồi hai mắt nhắm ngừng, đôi môi đỏ mọng nhẹ giãn ra, từng chút, từng chút, tiến lại gần khuôn mặt của Hitomi.
Chạm…
Hai đôi môi nhẹ dính vào nhau…
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại…thế giới bỗng trở nên an tĩnh. Có chăng là vài tiếng lá rơi rụng xào xạc, kèm theo nhịp đập của hai con tim đang dần hòa quyện và thấu hiểu lẫn nhau.
Một cảm giác râm ran, ướt át, mà lại mềm mại và dịu dàng vô cùng, làm cho hai đứa muốn trầm mê vào sâu trong đó không tách ra được.
Không biết bao lâu sau, Hitomi mới nhẹ nhàng rời khỏi cái trạng thái đầy ma mị đó, nhìn Momo đỏ ửng khuôn mặt, bộ ngực trập trùng thở dốc, khóe miệng còn vương vấn từng tia chất lỏng trong suốt, đủ khiến bất kì thằng con giai nào cũng khó nhịn được tà hỏa.
“Hitomi…Ưm…”~~~~Momo vừa định nói gì đó, đôi môi lại bị chặn lại một lần nữa, Hitomi có chút không kiềm chế được, tham lam nghiến ngấu lấy cặp môi mỏng dính kia, lưỡi khẽ tách hàm răng của cô bé, bắt đầu thăm dò đối phương. Momo ban đầu còn có chút kháng cự, nhưng dần dần thích ứng lại, chủ động nghênh đón Hitomi.
Nụ hôn này kéo dài đến gần nửa phút mới chấm dứt, Momo có chút thở dốc, thẹn thùng đập bàn tay phấn nhỏ lên ngực Hitomi dịu dàng nói, “Đáng ghét…Mới lần đầu đã ăn hiếp tớ…!”.
Giọng nói chẳng hề giống tức giận mà y hệt tình nhân đang nũng nịu với nhau thì đúng hơn. Hitomi bỗng thả lỏng cô bé ra, Momo hơi nhíu mày, nội tâm thoáng vẻ thất lạc, đột nhiên cảm nhận được mát lạnh cảm giác truyền qua cổ.
[Hóa ra cậu ấy đang tỉ mỉ đeo chiếc vòng dây kim xuyến kia cho mình…]
Mất mác cảm giác tức thì mắt biến mất, thay vào đó là một nụ cười chúm chím hạnh phúc nở trên gò má lúm đồng tiền của Momo.
“Đeo giúp mình nhé…!”
Hitomi thâm tình nhìn cô bé, đặt chiếc vòng còn lại vào tay Momo.
Hai tay cô bé thoáng chút run rẩy, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, Momo nắm thật chặt sợi dây, mắt đối mắt với Hitomi, to tròn lung linh đôi mắt ấy giống như những vì sao sáng lộng lẫy trên bầu trời…
Mỗi ngôi sao, là một thế giới!
Và Momo, cũng chính là một phần không thể thiếu trong thế giới của Hitomi!
Trao nhau nụ hôn nồng thắm, đeo cho người kia tín vật lẫn nhau, Momo và Hitomi, hiện tại không còn bất kì ngăn trở gì ở giữa hai đứa nữa.
Hitomi mỉm cười, tay trong tay, dẫn Momo đi tiếp con đường tụi nó còn đang bước.
Ngày hôm nay, thật đẹp!
Và khoảnh khắc tụi nó trao nhau nụ hôn đầu tiên đó, sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức của mỗi người.
~~~~~ I U, Yaoyozoru Momo~~~~~