Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 288: Chương 288: Đột kích (3)




Thanh niên đối chất hơi đứng hình một lát, rồi đằng hắng giọng quát to:

“Các Câu lạc bộ Thể thao Ma thuật rõ ràng được hưởng ngân sách cao hơn rất nhiều so với các câu lạc bộ Thể thao Phi Ma Thuật…”

“Mà ai cũng biết rằng, CLB Thể Thao Ma Thuật, phần lớn là học sinh Khối Một đăng ký và ngược lại...Điều đó chẳng lẽ không nói lên rằng, hệ thống này đang đề cao học sinh khối Một trên mọi phương diện ưu tiên, cả về kỹ năng lẫn phẩm chất ư…(0~0)!?”

“Về việc đó, tôi chỉ có một câu trả lời duy nhất…॓_॔ ” - Mayumi bước lên thế chỗ, vẻ mặt nghiêm trang nói, “Cho dù là các CLB Phi Ma Thuật, nếu đạt được thành tích cao ở các giải quốc gia, thì vẫn nhận được ngân sách cao không kém gì các CLB Ma Thuật…”

“Nếu nhìn lại tổng quan thành tích mà hai bên đã đóng góp, không khó hiểu gì khi xuất hiện kết quả như vậy, cho nên nói trường thiên vị là hoàn toàn sai…!”

Hitomi đứng cùng đám Mari ở dưới, nghe Mayumi diễn thuyết có vẻ thất thần, cười cợt, “Cô ấy tựa hồ tiến vào trạng thái trình diễn rồi hả...(˚▽˚)?”

“Đây đúng là buổi độc thoại dành riêng cho Mayumi chứ không phải là thảo luận nữa…” - Wanatabe đưa tay vỗ vỗ trán đáp, “Một khi cô ấy nghiêm túc lên, rất ít người có thể khẩu chiến thắng được Saegusa!”

“Thế thì khỏe thật, vụ này kết thúc nhanh cho rồi…Bởi vì có mấy con rệp nhỏ đang tới đây ~~~” - Hitomi lầu bầu, mấy chữ cuối cực kỳ nhỏ, không ai nghe được cậu đang nói gì.

m thanh của Mayumi vẫn vang lên đều đều ngoài kia…

“Tôi không phủ nhận các bạn bị phân biệt đối xử, Bloom và Weed!”

Hai từ vừa thối ra khỏi miệng Mayumi, liền dấy lên một cơn sóng ồn ào

“Đó là hai từ bị cấm dùng, kể cả trong trường, Ban kỷ Luật và Hội Học Sinh…”

“Tuy nhiên, đáng tiếc là vẫn còn có nhiều người đang sử dụng chúng, để phỉ báng, chế giễu người khác…(0~0)!”

“Không chỉ ở Khối Một, mà Khối Hai cũng nhiều người thầm chấp nhận và dùng Weed để tự gọi chính bản thân mình…~.~!”

Xôn xao~~~

“Đây đúng là một văn hóa không thể chấp nhận được, nó cũng chính là điểm mấu chốt nhất…”

“Với tư cách là Hội Trưởng Hội Học Sinh đương nhiệm, tôi muốn đạp đỏ bức tường này...Nhưng điều đó là rất khó, khi mà tình trạng phân biệt đối xử tồn tại...►.◄!”

“Tất cả chúng ta đều là học sinh của ngôi trường Đệ Nhất, và dù có thế nào đi chăng nữa, tôi mong các bạn hãy luôn ngẩng cao đầu kiêu hãnh, đừng bao giờ tự ti vì bất cứ điều gì.

Lộp bộp!

Mayumi vừa dứt lời, bên dưới hàng trăm con người đã vỗ tay rầm rầm, có người mắt đỏ kè, tựa hồ vừa mới khóc xong, có kẻ thần tình kích động, giống như đang nhìn thấy thần tượng của mình vậy.

Hitomi biết rằng, kết cục đã được ấn định.

Cũng đến lúc, cậu phải ra tay rồi!

“Anh đi trước, Tatsuya…!”

“Chuyện gì sao, Kizari-san…(0.0)?!” - Tatsuya khó hiểu hỏi, xung quanh cậu, ai cũng chú ý đến Mayumi, ngoại trừ Mizuki là theo dõi hai người.

“Không, chẳng qua là vài con chuột bọ, anh đi xử lý tí công việc...Vậy nhé...(▰˘◡˘▰)!” - Hitomi khóe môi nở nụ cười ta, chậm rãi hướng về phía cổng sau đi ra.

“Gửi lời đến Saegusa giùm anh, bài thuyết trình của cô ấy hay lắm!”

“Kizari-san…(o o)?!” - Mizuki định nói gì đó, nhưng Hitomi đã bước đi xa.

“Oni-sama, Kizari-san, anh ấy sao thế…(?.?)!”

Tatsuya cũng khó hiểu, không biết Hitomi đang tính toán gì trong đầu, vừa định chạy theo, liền nghe một tiếng “Ầm~~~” rung rinh cả Hội Trường.

Có kẻ mới đánh bom…(0~0)?!

Trong đầu tất cả mọi người ngay lập tức lóe lên suy nghĩ.

Xa xa chỗ khu thực hành bốc lên mờ mịt khói đen cùng với đỏ rực ánh lửa. Hai anh em nhà Shiba thoáng chốc liền hiểu được ý câu nói ban nãy của Hitomi.

Hóa ra là người ta đã biết trước rồi.

Oạch!

Hàng ghế trên mấy bóng người bỗng dưng di chuyển, trên tay moi moi muốn phóng thích đồ vật gì đó.

“Mau ngăn cản họ lại…ఠ_ఠ!”

Mari quát lớn, ra lệnh cho các thành viên Ban Kỷ Luật. Bất kì hành vi khả nghi nào lúc này, cần phải được khống chế một cách triệt để.

Vù ~~~

Ba thành viên của Ban Kỷ Luật nhanh như chớp xông đến khóa cổ bốn kẻ tình nghi đang định giở trò gì đấy trước đám đông.

“Choang!!!”

Đột nhiên, cửa kính trên cao vỡ tan tành, một cái tròn tròn hình bầu dục vật thể theo mảnh vỡ lăn vào Hội Trường.

Nó là…(0.0)???

Tất cả mọi người kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào vật thể lạ, bỗng nó xì xì vài tiếng quái dị, từ những cái khe hở trên đầu phun ra từng luồng khí đục ngầu.

Khói sao…!?

Không ai hay biết, nhưng có người đột ngột hét lớn:

“Đừng hít thở chúng nó, có độc đấy...(ノಠ益ಠ)!”

Người vừa quát lớn là phó Hội Trưởng Hattori, chỉ thấy cậu ta lòng bàn tay mở rộng, hướng bầu dục viên bom khói khẽ nắm một cái, lạp tức toàn bộ đục ngầu khí xám tựa như bị một cái vô hình sức mạnh cho bóp chặt, từ từ chảy ngược theo đường cũ trở về trong bom khói.

Ma pháp cao cấp Hệ Nén Ép và Dịch Chuyển.

Mặc dù thua tại Hitomi và Tatsuya, thực lực của người này cũng không yếu như trong tưởng tượng, phản chi so với rất nhiều học sinh dôi ra một khoảng lớn

Oành!

Cửa chính đột ngột bật tung, bị người bạo lực oanh ra, tất cả học sinh giật mình khi thấy ba tên quái nhân mặc đồ trùm kín người, che mặt nạ cầm súng tiêu liên chạy vô.

Nhưng chúng còn chưa kịp hành động gì, hoặc cất lên bất kỳ lời uy hiếp nào, liền xuất hiện một vệt sáng từ tay của Mari Wanatabe bắn thẳng tới.

Ục ~~~ ục ~~~

Đau đớn thanh âm vang lên, cả ba gã đột nhập ôm cổ thống khổ tựa như đang bị thứ gì dằn vặt mà không tài nào nói ra được.

Đó là MID Field, một phép thuật giúp tạo ra một vùng không gian kín, ngăn cách không khí bên ngoài.

Chính vì thế mà ba tên kia chỉ dãy giụa một lúc liền ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Vốn dĩ rời đi Hitomi cũng không quan tâm đến những thứ này.

Từ lúc mới bước ra khỏi cửa, cậu đã hiểu rõ toàn bộ.

Có điều, Hitomi không hề xuống tay trước, bởi vì cậu cảm giác không cần thiết.

Với thực lực của Tatsuya đám người, xử lý đám đột nhập vào Hội Trường chẳng có gì là khó khăn cả.

Chỗ đấy chỉ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi, chính thức nơi bị tập kích, tựa hồ là khu thực hành.

Kenbunshoku Haki và Từ Trường Cảm Ứng quét qua, Hitomi né mình vào một góc tối, khôi phục lại tốc độ ban đầu, trong nháy mắt liền biến mất.

Cậu bắt buộc phải cẩn thận, bởi lẽ xung quanh trường tràn đầy camera giám sát, kiểu gì chúng nó cũng sẽ bị rà soát lại một lần nữa.

Hitomi không muốn để lộ chân sau ở đây chỉ vì một chuyện cỏn con.



“Tụi bây là ai...dám đột nhập vào Đệ Nhất, chán sống rồi...(ノಠ益ಠ)!” - Leonhart gầm lên giận dữ, vừa đỡ đòn lại không quên khiêu khích đối phương.

Đối diện cậu ta là hai cái mặt mũi lạ lùng thanh niên, cầm gậy gộc, và kiếm. Ở đây là kiếm thật, có thể giết người hẳn hoi, không phải là loại kiếm gỗ trong các Câu Lạc Bộ.

Song quyền nan địch tứ thủ.

Dù thể thuật và lực lượng so với phổ thông dân chúng mạnh mẽ hơn, nhưng không có vũ khí Leonhart rất nhanh bị dồn vào một góc.

Đúng lúc, tên cầm gậy kim loại định phang thẳng lên người cậu, thì đột nhiên cây gậy mất khống chế, quay ngược lại gõ cho hắn một phát lăn quay ra đất, trong mắt xoay mòng mòng mấy viên ngôi sao nhỏ.

“Ai...ฅ(๑*д*๑)ฅ ╮?!”

Tên kia giật nảy người, nhảy lui về sau quát lớn.

Chỉ thấy một cái sắc mặt thản nhiên nam học sinh đút tay vô túi chậm rãi bước tới, “Yo...Chào cậu, Leo…!”

“Kizari…⊙▃⊙?!”

Hồng hộc!

Erika không biết từ đâu chạy tới, xách theo một cái găng tay màu đen và cây kiếm CAD đặc biệt của cô ta.

“Viện trợ của tụi mình đây hả…(~.~)?!” - Erika liếc nhìn Hitomi nói, “Xử nhanh lũ này thôi, Kizari…?”

“Tốt, thời gian không nhiều lắm…!” - Hitomi hời hợt đáp.

Vừa dứt lời, to lớn nắm đấm đã xuất hiện trước mặt đối phương.

Bốp!

Mặc dù Hitomi thu lại lực đạo, nhưng xâm phạm ngôi trường của há có thể nhẹ tha. Tựa như U.A vậy, trường học trong Hitomi, dù bất kì đâu, đều là hai từ thần thánh.

Bạch! Bạch! Bạch!

Hitomi vỗ liên tục ba phát lên mặt thanh niên kia, chỉ thấy máu me rơi vãi, hàm trên răng cửa liền thiếu mất hai khóa. Leonhart cúi đầu ngó qua ngất đi kẻ địch, tấm tắc, “Chậc chậc, Kizari, ông ra tay mạnh bạo ghê...Coi bộ bề ngoài của hắn xong đời rồi...(°∀°)!”

“Như vậy còn may đấy...Nếu là tui…(0~0)!” - Erika vô biểu tình tiến đến, đột nhiên vung chân tung một cú “tuyệt tử tuyệt tôn cước”, “Chính là thế đó...(▰˘◡˘▰)!” - Erika phủi phủi tay, bộ dáng hoàn tất công việc. Liền đứng bên cạnh Hitomi và Leonhart đều cảm giác lạnh lẽo sống lưng, hai chân không tự chủ được kẹp chặt.

Hai đứa trong đầu cùng lúc nổi lên suy nghĩ...

Bà nội này, bớt trêu chọc vẫn là tốt hơn.

Chẳng biết ngày nào đấy bả nổi hứng, nhân khi không người để ý, phóng một chiêu thế này thì ai chịu nổi...⊙﹏⊙…@@@...!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.