Hitomi nhún người tại không ai chú ý nhảy sang phía tòa lâu đối diện.
Cậu không trực tiếp tiến vào sân thượng của Tòa cao tầng này, mà ẩn nấp cách đó hai, ba nhà.
Bởi vì Hitomi biết, trên thế giới không thiếu các loại thiết bị tinh vi và ma pháp dùng để phòng ngừa ăn trộm, đánh lén.
Muốn thẳng tiến, cần phải đợi đến tầm ba giờ sáng, khi đó khách đã vãng lai, đèn đóm tắt hết, cảnh giác hạ xuống mức thấp nhất, mới là lúc Hitomi thi triển năng lực lẻn vô.
Đêm càng lúc càng khuya, xung quanh các căn hộ, khu chung cư đã dần tắt bóng, chỉ còn lại duy nhất sòng bạc Vô Thủ Long còn phát đèn đuốc sáng choang.
Tuy nhiên, số lượng khách cũng đã dần giảm bớt.
Nhiều tên say khướt ôm lấy mỹ nhân cười đùa tí tửng trước mắt bao người sờ soạng ôm ấp, bắt xe taxi mà đi.
Hitomi mặc dù rất cay con mắt, cảm giác hư hại đến “thuần phong mỹ tục” cực kì, nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới bản thân nên vẫn ngồi im như đá. Cậu không phải tốn thời gian ngồi chờ đợi, mà đang suy diễn từng bước kế tiếp khi đột nhập thành công.
Phía dưới ầm ĩ tạp âm, không làm phân tâm được cậu.
Chỉ có trong đầu Kuro, lần đầu thấy được khung cảnh “mỹ diệu” như vậy, liên tục trầm trồ bình luận, khiến Hitomi tức điên lên cấm khẩu con mèo tím này luôn.
Rốt cuộc, hai giờ ba mươi phút sáng!
Quán bar bắt đầu chìm dần vào trong yên tĩnh, đường phố vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng thấy vài bóng người chạy vội qua rồi mất hút thân ảnh hòa vào bóng đêm tịch mịch.
Đúng lúc này, Hitomi chợt động.
Thân hình cậu hòa vào màu đen của trước mặt, hai chân di chuyển không một tiếng động, chẳng khác gì một con mèo.
Hitomi vô thanh vô tức sử dụng Ma Cấm Lĩnh Vực và Kenbunshoku Haki, có điều chỉ giới hạn xung quanh cậu ba mét bán kính.
Với Firudo từ trường, Hitomi không chỉ cảm nhận được sóng sinh mệnh, mà còn cả các đồ vật bằng kim loại.
Ngay tại chỗ cậu đáp xuống, có hai cái camera luôn túc trực hai bốn trên hai bốn, giấu ở góc khuất cực kì nhỏ và khó nhận biết.
Tuy nhiên dưới hai cái khả năng “Cấm” và “Nhận biết” không góc chết của mình, Hitomi dễ dàng né tránh toàn bộ, tại che giấu hoàn mỹ thân thể lách qua camera giám sát chui vào bên trong.
Hitomi con ngươi bên trong phản chiếu ra một đầu hành lang dài hẹp, chia làm bốn nhánh khác nhau, nếu chỉ đứng bên ngoài nhìn thì không cách gì biết được tòa cao tầng này lại có địa đồ phức tạp như vậy.
Nhưng cũng không làm khó bao nhiêu, Hitomi ý thức giống như có một khung 3D hình chiếu giả lập toàn cảnh, bao gồm cả người và vật, bí mật cỡ nào, chẳng qua cũng là vô ích.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Có tiếng bước chân.
Từ xa vọng lại gần, biểu thị có người đang tới.
Ắt hẳn là tòa nhà này bảo vệ, Hitomi ở bóng đêm tầm mắt vẫn thấy được một màu xanh nhạt kèm theo mũ đen đặc trưng y phục.
Người này có lẽ chỉ là đến kiểm tra như thường lệ.
Ẩn thân ở đâu?
Một câu hỏi đặt ra cho Hitomi, cậu nhìn quanh trong vòng vài giây, đôi mắt tư lự, thân ảnh đột nhiên biến mất, tựa hồ chưa từng có ai xuất hiện vậy.
Chiu~~~
Màu trắng ánh đèn quét qua, xoay xoay vài chỗ rồi chầm chậm nhạt dần.
Người bảo vệ thanh âm nhanh chóng thu nhỏ rồi tắt ngúm. Có vẻ đã rời khỏi tầng lâu này đi qua chỗ khác.
Trần nhà phía trên tối om đột nhiên rục rịch, kế tiếp liền nhảy xuống một bóng người.
Chính là Hitomi.
Mặc dù xung quanh không có chỗ né tránh, nhưng Hitomi nhanh trí bám lấy trần nhà giống như một con nhện dính chặt ở đó.
Năng lực này kì thực chỉ là thay đổi cách sử dụng của Firudo một chút, chỉnh sửa tích điện từ trường, liền có thể dùng da bám vào những vật khác, miễn sao không phải quá trơn trượt.
Bốn con hành lang dài hẹp, ngoại trừ một đầu đang bị bảo vệ kiểm tra, liền có hai đầu đầy nhóc người.
Nếu là phổ thông thường thức, những cái kia cơ mật tài liệu, ắt hẳn nên nằm ở chốn đông người, nhiều thủ vệ canh gác.
Nhưng Hitomi cảm giác không phải như vậy.
Bởi lẽ, tại Kenbunshoku Haki, đầu duy nhất trống vắng hành lang kia, lại cho bản thân nguy hiểm cao nhất.
Nguy hiểm này, suy cho cùng, cũng không có thực chất tính uy hiếp.
Tuy nhiên, với Haki Cảm Giác, tựa như giác quan thứ sáu, cậu mơ hồ cảm ứng được mức độ đe dọa của đối phương.
Nếu hai đầu hành lang đầy người đạt đến tầm ba hoặc bốn trên mười, thì đầu kia ít nhất là năm, thậm chí là sáu.
“Nhìn như phổ thông, thực chất lại chăng đầy bẫy rập sao…(~.~)?!”
Hitomi cẩn thân tiến tới gần, sau đó liền dừng bước.
Độc hành?
Không, Hitomi cũng chẳng phải một mình.
Nếu đã không có ý định mở lớn ngay từ đầu, thì không có lý do gì bỏ quên trợ thủ của mình cả.
[Kuro…(@[email protected])...]
Hitomi lòng thầm hô lớn.
[Có đây, Oni-san... ≧◔◡◔≦!]
Kuro giọng nói khấp khởi đáp, hiển nhiên toàn bộ quá trình của Hitomi đều nằm ở trong mắt nó.
“Đã phân tích hết chưa…(~,~)!?”
“Vâng!”
Kuro biến thành một cái màn hình giả lập khác, giống như tại tiềm thức của Hitomi xuất hiện một chuỗi số liệu chân thực, có điều chuỗi số liệu này, là biểu hiện cho từng chỗ ma pháp, tên gọi, cũng như tác dụng của nó.
Bên cạnh đó, đều có ma pháp chú thích để hóa giải hay phá hủy, chi tiết không chút sai sót nào.
Lần nữa, Hitomi cảm giác được năng lực phân tích khủng bố của Kuro.
Nhưng cũng không phải cái nào Hitomi đều giải quyết thành công.
Cậu mất khoảng năm phút đưa ra các phương án, rốt cuộc nhận ra, vẫn còn hai loại bẫy ma thuật cuối cùng chưa thể xử lý.
Không phải là không thể hóa giải, mà loại này ma pháp, tính chất hoàn toàn khác biệt với phổ thông trinh thám.
Trong chuỗi dự liệu của Kuro có rất ít thông tin về chúng.
Dường như đây là Ancient Type Magic, thuộc hệ thống ma pháp cổ đại.
Phối hợp với khoa học kỹ thuật, nửa Psion và nửa nhân loại trí tuệ kết tinh, cho dù là Ma Cấm Lĩnh Vực cũng không cách nào loại bỏ nó một cách lặng im không tiếng động.
Hitomi nghĩ nghĩ, tay hoa lên điểm vài chỗ, nhìn qua tựa hồ không có gì sai lệch, kì thực chính là một “kinh hỉ nho nhỏ” cậu dành cho Vô Thủ Long trong
trường hợp bị phát hiện.
[Tốt...Đánh thôi...►_◄!]
Mặt đất khẽ rung nhẹ, chấn động trong tích tắc cuốn lên một đợt phong thanh hướng sâu nhất căn phòng bắn tới.
Một!
Hai!
Ba!
Bốn!
…
Vô số đạo ma pháp bẫy rập bị Hitomi trong chớp mắt hóa giải, mỗi lần đều vang lên một tiếng tách thanh thúy ngân nga giữa đêm tối.
May mắn là tiến đến đủ xa, cộng thêm hiện tại người cũng đã ngủ, hai đầu hành lang đầy nhóc người không hề chú ý tới nơi đây, cho nên cũng chẳng hề biết nơi bí mật của chúng nay đã bị công phá một cách vô thanh vô tức.
“Hô!”
Hitomi thở ra một ngụm đục khí kéo dài hơn nửa mét, cửa khóa đang sờ sờ trước mắt, chỉ còn duy nhất hai cái cấm chế ma pháp kia.
Hitomi tự nhủ thầm ba tiếng, ngay tại tiếng thứ ba vừa chấm dứt, một luồng vô hình lực trường từ Hitomi bộc phát quét ngang bán kính ba mét đối diện.
Choang~~~
Yên tĩnh bóng đêm, đột ngột bị phá vỡ.
Thanh âm này, không lớn như ban nãy đột phá cạm bẫy phép thuật, nhưng tín hiệu nó truyền xuống phía dưới, chính đang điên cuồng kêu loạn xạ.
[Che che giấu giấu, cuối cùng vẫn là cường công a…(~.~)!]
[Đôi khi cuộc sống không được như mong đợi, Oni-san… chúng ta phải chấp nhận thôi...(• ε •)!]
Hitomi vừa đối thoại, tay phải oanh nhẹ lên cửa sắt, chỉ nghe “Rắc” một tiếng thật to, cánh cửa cứng rắn dưới công kích của Hitomi không khác gì yếu ớt trang giấy, tức thì tả tơi tanh bành nhìn qua rách nát vô cùng.
Căn phòng tối om, đưa năm ngón tay khó mà thấy rõ.
Hitomi quét một vòng, lòng thầm hô tốt số.
Phòng này, tràn ngập khí tức khoa huyễn, có mấy cái trụ ảm đạm ánh sáng, nhưng Hitomi dễ dàng nhận ra nó là cột truyền động năng Psion tương tự như món đồ ở phòng thực tập trường Đệ Nhất.
Chính giữa gian phòng, nằm lấy một đài siêu cấp máy tính.
Hitomi xác nhận thông qua Kuro, là bản giới hạn trên thế giới, thường chi dùng cho công việc siêu cấp nghiên cứu mà thôi.
Thậm chí tại trường Đệ Nhất bây giờ còn chưa có thứ đó.
Thời gian chỉ tầm ba mươi giây để cậu thực hiện công việc sao chép của mình. Nãy giờ đã trôi qua năm giây, Hitomi cũng không do dự rút Dawn Creation, kích hoạt mã, sau đó hướng khe rãnh duy nhất cắm vào.
Công việc tiếp theo, liền là câu giờ.
P/S: không có wifi, xài 3G đánh chữ, time thì ít quá, mong mn thông cảm