Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 245: Chương 245: Đột phát sự kiện




Tổng kết lại, sức chiến đấu hiện tại của Hitomi, ở bình thường trạng thái, đã có thể so kèo với cường giả LV4+2 toàn thuộc tính, thậm chí LV4+3 cũng chưa chắc đã áp đảo được cậu, có thể lấy All Might như là ví dụ tiêu biểu.

Nếu sử dụng quirk biến thân -Upper, thì Hitomi sẽ có chiến lực LV4+5 tiếp cận LV4+6, bổ sung thêm Firudo ở ngưỡng chịu đựng được, chắc chắn chiến lực phải vượt qua LV4+7, mỗi một đòn nghiêm túc công kích, đều có tiếp cận sơ cấp hạch đạn uy lực.

Tất nhiên là bùng nổ tại trung tâm tính đến hàng trăm ngàn độ không phải là thứ Hitomi có thể đạt được, nhưng sức phá hoại riêng lẻ của cậu, so với đơn thuần đạn hạt nhân còn muốn kinh khủng hơn nhiều.

Một cái nắm giữ hạch đạn sức mạnh, lại ẩn dấu trong hình thể con người du tẩu giữa nhân gian, liệu ai có thể ngăn cản.

Mặc dù ở ma pháp thế giới, sở hữu chiến lược tính sức mạnh không phải là ít, nhưng bọn họ hoàn toàn phụ thuộc vào ma thuật, và khi sử dụng ma pháp, gợn sóng của Psion sẽ làm bại lộ mục đích.

Ma pháp cấp bậc chiến lược bắt buộc ần thời gian để chuẩn bị và thi triển thuật thức, do vậy mà những pháp sư chiến lược cấp này không thể tùy ý thả phá hoại trong một thành thị được.

Hitomi rảo chân thêm một đoạn nữa, tức thì nhìn thấy ba bóng người đang cười đùa, chân đặt trên ván trượt lướt chậm rãi trong tuyết.

Mặc dù khí hậu làm tầm nhìn bị ảnh hương, nhưng đối với Hitomi thì chẳng đáng là bao.

Cách chừng mười mét nữa, cậu liền thấy rõ hơn, đó là ba cô gái.

[Cũng không thể lấy mặt mộc đi gặp người…(- -)!]

Hitomi còn nhớ rõ ràng chính mình đang bị Đại Á Liên Minh truy nã, ngay cả Nhật Bản phương diện truyền thông đã từng tiến hành tìm kiếm cậu.

Mặc dù chân thật diện mạo có lẽ sẽ không, nhưng bảy, tám phần mười thông qua camera thu thập chỉnh sửa ắt hẳn vẫn có.

Hitomi không biết tỷ lệ thời gian chênh lệch khi bản thân rời đi là bao lâu, cho nên để bớt phong hiểm, chẳng thà cải biến tạm gương mặt bên ngoài.

Chuyện này cũng không quá khó khăn đối với một cái tinh thông Rokushiki và Firudo. Chỉ là chỉnh sửa một ít nét ngoài cùng khí chất, thông qua cải biến vùng da mặt và các khớp xương, Hitomi liền biến thành một cái người khác hoàn toàn.

Ít đi chút non nớt cùng lẫm liệt khí thế, ánh mắt mang theo chút tang thương cùng bất cần đời, dáng vẻ chẳng khác gì một gã phong trần lãng tử lữ khách đang đi du sơn ngoạn thủy.

“Tốt…!”

Hitomi vuốt vuốt da mặt mình, xung quanh Từ Trường phòng hộ cũng tản đi, cảm thấy đã ổn thỏa, liền tiếp tục tiến lên.

Chẳng mấy chốc, Hitomi đã đến gần ba người kia.

Đột nhiên, cô gái đứng chính giữa cả ba, quay về phía cậu, Hitomi cảm nhận được vài cái nhìn dò xét đảo quanh thân thể mình, nhưng cảm giác sự vô hại của cậu (ba cô nàng kia nghĩ thế), họ lại không quan tâm tới Hitomi nữa.

Hitomi cũng không lại gần mà đứng xa ra xem xét toàn bộ cảnh vật, bao la rộng lớn không gian, dù là sức mạnh đến tuyệt đỉnh nhân vật, đứng trước thiên nhiên qua thật nhỏ bé vô cùng.

Trừ phi có thể đạt được hủy diệt tinh cầu cấp bậc kia chiến lực, bằng không, chẳng qua là mạnh mẽ một điểm nhân loại mà thôi.

[Mình nên về đền Kyuuchou hay là chu du một thoáng đây…(o o)...?!]

Nhóc Tatsuya…

Yamata, Dakai...Trụ trì Yakumo…

Tất cả bọn họ, đều là người quen của cậu, không biết hiện tại sống thế nào.

Hitomi hơi lắc đầu, tự cười giễu cợt bản thân.

Bỗng chốc hóa thành đa sầu đa cảm, vẫn là cái kia truyền kì nhân hình hạch đạn a, Liên Minh Đại Á đám ngu ngốc đó, nếu thấy kẻ thù của bọn họ Dawn Knight phải vì mấy vấn đề nhỏ nhặt như vầy mà đau não chắc xây xẩm mặt mày mất.

[Onii-sannn...coi chừng đó...Chỗ này sắp xảy ra sự kiện ác liệt, ảnh hưởng đến khí vận vô cùng lớn…(`・ω・´)]

“Rất lớn... ⊙▃⊙…!?” - Hitomi kinh ngạc lắng nghe trong đầu Kuro đột ngột lên tiếng vội vàng hỏi lại.

[Mặc dù không phải sử thi thế giới cấp bậc kia, nhưng có thể ảnh hưởng đến một thành phố lớn vận hành…(=.=)]

“Coi bộ chưa đi được…!”

Hitomi dừng chân ngắm màn trời trắng xóa, thì thào, “Nhưng lúc nào nó mới xảy ra hả Kuro…”

[Sắp tới rồi đó...Onii-sann...Anh mau bảo ba chị gái đằng kia né tránh đi, năng lực của họ không đủ để ứng phó tại hiểm họa kia đâu...(.O.’)!]

“Tốt!”

Hitomi vừa cất bước, thân thể bỗng nhiên thoáng run run.

“Hửm…(0.0)...?!”

“Đến sao…(0~0)?!”

Hitomi suy nghĩ cũng bị cắt ngang.

Bởi vì bên dưới mặt tuyết, bỗng truyền đến từng đợt rung nhè nhẹ.

Loại này rung động cực kỳ yếu ớt, nhất là tại trời đông giá rét, băng tuyết mịt mờ, một chút va chạm càng không khiến người để ý tới.

Nhưng Hitomi khác biệt, KenbunShoku nhập môn cùng với Từ Trường Cảm Ứng khiến cậu nhận ra sự kì quái ở đây.

Chấn động tựa hồ...Đến từ sâu bên trong lòng đất.

[Là cái gì đang làm rung chuyển ở dưới đó…(0~0)...???]

Rung chuyển tuy nhỏ, nhưng nếu kéo dài, rất có thể sẽ gây ra hiện tượng “cánh bướm”, từ đó dẫn đến một loại thiên tai khủng bố - Tuyết lở.

Phải biết sạt lở tuyết cũng không phải là bình thường tai họa, thậm chí so với chiến lược cấp pháp thuật còn có phần kinh khủng hơn.

Cho dù Hitomi có thể bình an vượt qua trùng kích cấp bậc này, nhưng lan tràn xuống thị trấn tuyết tai cũng chẳng phải dân thường có thể chịu đựng.

[Chẳng lẽ nói…(v.V)...???]

[Đúng đó Onii-san...Chính xác là sắp có tuyết lở...Nếu như ngăn cản tuyết này tổn thương mọi người, đồng thời giảm bớt đi uy lực phá hoại của nó, chúng ta sẽ thu được một số lượng lớn Nguyên Điểm...]

[Mà nếu không ngăn chặn được...Kế sau đó còn có thứ đáng sợ hơn nữa...●﹏●]

“Đáng sợ hơn…(0.0)...?”

Mặc dù là tuyết tai cũng không làm Kuro nói như thế, chẳng lẽ thứ đằng sau tuyết lở, thậm chí uy hiếp được an toàn tính mạng của cậu.



Mayumi ném trong tay quả bóng tuyết, lướt nhẹ vài vòng tròn quanh hai cô bạn, nở nụ cười tươi rói.

Cô không nhớ đã bao lâu rồi, bản thân mới thanh thản chơi đùa như vậy.

Không cần đội cái lốt ngụy trang nghiêm túc, không cần ngày ngày đối diện với những “bô lão” trong gia tộc, những gương mặt mà cô ghét cay ghét đắng.

Hiện tại, thậm chí còn có được tự do để thả lỏng chính mình, tất cả, đều là nhờ người ấy.

Có điều…

Mayumi hơi siết chặt nắm tay, quay sang hai cô bạn mở lời, “A-chan...Mari -chan...chơi khá lâu rồi...Chúng ta về nghỉ ngơi một lát chứ…?!”

“Ứ chịu đâu...Tui hổng về...Mà Mayumi đừng có kêu A-chan nữa...Tên tui là Azusa cơ…(.o.)!”

Nho nhỏ cao ước chừng một mét năm, cắt tóc ngắn xõa ngang vai gò má bầu bĩnh cô gái kêu lên, tuy rằng phản đối nhưng nhìn thật giống em gái đang nũng nịu với chị gái vầy.

“Rồi...Rồi...Azusa...Chúng ta trượt thêm một chốc nữa, đừng nhõng nhẽo…!” - Còn lại tương tự cắt tóc ngắn cao đến mét bảy cô gái lên tiếng.

“Yeah…!” - Azusa đánh vỗ tay nghe tách thật to, manh manh đát đát, miệng toe toe cười chúm chím.

Đúng lúc này, đằng sau lưng họ, chợt có tiếng ho khù khụ, và một giọng nói trầm trầm vang lên:

“Xin lỗi ba người...Tôi có thể cắt ngang một chút được không…?!”

“Ai…(0~0)...?” - Mayumi giật mình quay lại quát to.

[Chẳng lẽ lại bị người phát hiện...Hay là mấy tên công tử gia tộc kia...►.◄]

Mayumi theo hướng âm thanh, rốt cuộc phát hiện, lên tiếng chính là trước đấy họ nhìn thấy lữ khách.

Một người thanh niên, lớn hơn bọn họ ít tuổi.

Mayumi cho ngay ra phán đoán.

Giữa tiết trời lạnh giá thế này, đối phương một thân mỏng manh áo choàng, quả thật khiến người kinh dị.

Mayumi thu hồi dò xét ánh mắt, Azusa và Mari cũng tiến tới gần cô, cả ba cùng nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện, mở lời:

“Anh có chuyện gì muốn nói…(=,=)...!?”

Bên cạnh có đồng bạn, Mayumi tự tin với thực lực chính mình, cô không phải là quả hồng mềm ai đều có thể nắn, nếu không thì danh xưng Elfin Sniper và Yosei-hime (Công chúa tiên) cũng chẳng thể nào đạt được.

Mà lại, có chút gầy gò tưởng chừng muốn bị gió thổi bay lữ khách, nhìn qua cũng chẳng có khả năng tập kích hay gây tổn thương đến bọn họ.

Không lẽ là lạc đường muốn hỏi…

Trong đầu của ba cô gái cùng lúc nảy ra ý nghĩ, thì đối diện thanh niên mở miệng nói: “Ba người nên rời khỏi đây...Chỗ này giống như sắp có tai nạn kinh khủng muốn ập tới!”

Lời vừa thốt lên, chấn kinh toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.