“Mẹ nó…rốt cuộc là ai…(ノಠ益ಠ)!”
Sáng sớm từ trong ngõ hẻm truyền ra tiếng gào thét của bốn thằng con trai, nghe đau đớn như heo cắt tiết vậy.
Yahiko tức giận vẻ mặt đen thui muốn dọa người, tổ cha trời đánh thằng cờ hó hôm qua…Không chỉ cướp đi đồ vật, đánh tụi nó một trận, mà còn lột sạch đồ bọn nó.
Đáng ghét hơn là bốn thằng đực rựa thế quái nào lại nằm sấp chồng lên nhau, liền đồ vật đằng dưới con muốn dán gần sát khuôn mặt. Càng nghĩ càng muốn nôn ọe.
“Đại ca…Chúng ta có cần bẩm báo chuyện này cho đầu lĩnh không…?!”
“Tránh xa tao ra chút…( -_-)!” –Yahiko nhìn cao hơn mét tám thân hình Saido, khép nép người lại giống như chim nhỏ một dạng đứng sát gần bản thân nói nhỏ, da gà dựng hết cả lên, vội quát lớn, “Mau tìm chỗ ẩn nấp rồi trộm vài bộ đồ mặc tạm…Tụi bay định đi tông ngông giữa thanh thiên bạch nhật thế này à…ಠ▃ಠ?!”
“Còn thằng hôm qua…Tao sẽ tìm cách tính sổ sau…!”
….
Ring! Ring! Ring!
5 giờ sáng, chuông đồng hồ báo thức reo.
“OÁP…!” –Hitomi đánh một cái ngáp dài, đứng dậy đánh răng rửa mặt, bắt đầu đeo lên đặc chế quả tạ, tự mình rèn luyện phụ trọng như bình thường.
Một trăm cái gập bụng, một trăm cái chống đẩy, một trăm cái nhảy xổm, cộng thêm mười kilomet chạy bộ.
Sáng hôm nay cũng không có gì đặc biệt, phải chăng cần đợi đến buổi tối mới có thể theo Edge Shot xem cái gọi là bí mật nơi.
Hitomi rút điện thoại ra nhìn tin nhắn mà hôm qua Momo gửi tới, nhưng vì bận bịu lo nghĩ quá mà cậu quên mất tiêu.
Đánh vài cái dòng chữ hỏi thăm, làm mấy hình icon mặt cười nhận lỗi với bạn gái vì chậm trễ, cậu lấy máy tính ra quyết định dò xét thông tin trên mạng.
Đồ vật ở trong người hiện tại giống như củ khoai lang bỏng tay vậy, Hitomi cũng chẳng biết được bốn thằng du côn hôm qua tình hình ra sao rồi, cứ nghĩ đến tạo hình mỹ lệ ấy mà cậu suýt chút nữa phì cười.
“Xem nào…những loại vật chất nguy hiểm có thể vô hiệu hóa năng lực!”
Đánh một cái ra một đống, Hitomi kích thử vào một cái tiêu đề nhìn hấp dẫn vô cùng, gọi là “Biến cố năm 2020”
“Đây là một trong những câu chuyện chưa được xác minh –Stephen Wolf. Nếu bạn tin vào nó, đừng để ý đến những lời đồn đại khác!”
“Siêu năng lực xuất hiện cùng với nhiều loại giả thiết khác nhau, nhưng đã có ai từng nghi vấn được, vì sao con người lại sở hữu sức mạnh siêu nhiên này sau khi đại tai biến mà không phải trước. Nhà bác học Albert Axtanh, một nhà khoa học vĩ đại nhất thế kỉ hai mươi hai đã từng bỏ ra hàng chục năm để nghiên cứu nguồn gốc của năng lực, thậm chí mảnh thiên thạch to lớn cũng được ông xin Hội Đồng Bảo An Thế Giới cắt mảnh nhỏ về tìm tòi…”
“Sau mấy tháng trời mày mò, lần đầu tiên Albert Axtanh công bố là mình đang tiếp cận gần nhất chân tướng của đại tai biến, có điều đó chỉ là bề nổi trên mặt lý thuyết, bởi vì nguyên nhân và chứng cứ không hề được cung cấp ra ngoài. Người ta chỉ nghe phong phanh rằng trong vòng ba tháng trở lại, bí mật của thiên thạch ngoài vũ trụ sẽ được hé lộ.”
“Ngày mười chín tháng hai năm 2020, giây phút mà cả thế giới chờ đợi kết quả được công bố, viện khoa học nơi Albert Axtanh thực hiện nghiên cứu bất ngờ nổ tung, uy lực của vụ nổ ước tính bằng một khỏa đạn hạt nhân đương lượng nhỏ, may mắn là họ ở tại một căn cứ quân sự bí mật nên vụ nổ đã không gây ảnh hưởng đến thành thị xung quanh. Tuy nhiên cũng đã có vô số bác sĩ, nhân viên cùng với hàng trăm người lính bất hạnh bỏ mình…”
“Và khi chính quyền cử người đi điều tra, chỉ còn thấy được một mảnh hoang tàn phế tích, cũng trong ngày hôm ấy, khối thiên thạch to lớn được bảo vệ nghiêm mật, dưới sự chứng kiến của không biết bao nhiêu người, tự động vỡ nát rồi từ từ phân giải biến mất vào mặt đất mà không ai có thể giải thích được. Thậm chí những mẫu vật cũng tiêu tán trong không khí…”
“Tại căn nhà cũ của Albert Axtanh, quân đội tìm thấy lá thư di chúc của ông, trong đó chỉ có vẻn vẹn vài dòng chữ…”
“Sức mạnh của chúng ta là được thần ban tặng, đừng mưu mô truy tra đến nguồn gốc của nó, nếu không tất cả sẽ biến mất, nhân loại sẽ rơi vào diệt vong, như đại tai biến đã từng xảy ra vậy -Albert Axtanh lưu bút- Hậu nhân nhớ rõ!”
Hitomi có chút buồn rầu bởi vì đây là thông tin hữu ích nhất mà Hitomi có thể tra xét được. Còn lại thì cậu sợt ra một đống chữ số ba láp ba xàm, toàn mấy thánh nhảm nhảm đăng lên câu view.
[Thật sự nể phục sự kiên trì của ông ấy...]
[Nhớ rõ sao!?]
[Loài người chính là chủng vật ưa tìm đường chết nhất trên thế giới.]
Chỉ sợ ước muốn của ông không thể thực hiện được -Hitomi thầm nghĩ.
…
Buổi chiều!
Edge Shot mặc chỉnh tề trang phục anh hùng của mình, lấy điện thoại ra ấn liên tiếp một dãy số. Mấy phút sau, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen xuất hiện đỗ ngay trước cao ốc của họ. Edge Shot hướng Hitomi làm dấu hiệu tiến vào.
Ngồi yên vị trong xe, bên ngoài cảnh vật bắt đầu chạy lùi, Edge Shot mới hỏi:
“Em không thắc mắc là chúng ta chuẩn bị đi đâu sao…!”
[Có chớ sao không…Nhưng mà anh không nói thì em lên tiếng chi cho mệt (-.-)!]
“Như vầy đợi chốc nữa là em thấy…!” –Edge Shot nói, giọng điệu trầm ổn thản nhiên, pha lẫn chút lo âu.
Mười lăm phút sau, xe đánh cái xịch, dừng trước một dãy nhà hơi tồi tàn và âm u, giống như từ lâu lắm rồi không có người ở vậy.
“Đi thôi!”
Edge Shot chậm rãi dẫn đường đằng trước, Hitomi từ tốn theo sau, cũng không mấy vội vã. Chiếc xe đen đã biến mất lúc nào không hay.
Két!
Edge Shot vặn nắm đấm cửa rỉ sét phai sắc, đẩy nhẹ rồi tiến vào cũ kĩ đại sảnh. Hai người đi xuyên qua ba cái hành lang, đến tòa viện cuối cùng, nằm ngay chính giữa có một cái thang máy điện tử mốc meo.
Edge Shot đưa tay nhấn lên bốn con số, Một, Chín, Một, Không.
Màn hình điện tử nhỏ nhỏ bỗng sáng lên màu đỏ rực, kêu Píp Píp vài cái.
Rắc ~~~ Két ~~~
Kẽo kẹt tiếng kêu, nghe đâu ầm ầm thanh âm vang dội từ bên trong, cửa thang máy chầm chậm mở ra, Edge Shot và Hitomi bước vào.
Tích!
Edge Shot lần nữa ấn số, Hitomi để ý thang máy một chuỗi từ một đến năm dãy số, dưới cùng còn có một nút nhỏ vằn vện, vẽ khô lâu đồ án, nghuệch ngoạc nét chữ giống như gà bới, làm người ta liên tưởng đến kẻ tạo nên cái nút này có cỡ nào biếng nhác.
Nhưng phải vậy không…!?
Hitomi chẳng rõ lắm, tuy nhiên Edge Shot không chọn những con số này, mà ấn vào cái nút hình khô lâu kia. Thang máy rè rè ồ ạt thanh âm, bắt đầu nặng nề di chuyển.
Trong tháng máy chỉ nghe thấy tiếng hít thở, bầu không khí có chút đông cứng.
Đúng lúc Hitomi định mở miệng nói gì đó, cửa bỗng kêu lách cách, và từ từ tách ra…
Trước mắt Hitomi là một gian phòng lớn, gần bằng với đại sảnh nhà Yaoyozoru. Cậu nhìn thấy xung quanh nhiều người qua lại, phần lớn đều mang mặt nạ che dấu thân phận. Chính giữa lối đi là một cái bàn gỗ phủ khăn đỏ, có hai người đàn ông cơ bắp to lớn lực lưỡng, sức mạnh mười phần, làm công việc đón tiếp khách tới.
“Hả…Judo, ngài Edge Shot kìa…!”
Bên trái trung niên đàn ông hích vai đồng bạn chỉ chỉ nói, tên còn lại ngước đầu lên, thấy người đang đến vội vàng nở nụ cười nói:
“Hoan nghênh quang lâm cơ sở của hiệp hội, ngài Edge Shot!”
“Để anh em chúng tôi sắp xếp vip chỗ ngồi cho ngài…tiếp theo một tràng…”
“Miễn…Lần này ta chỉ đến thăm thú thôi!” –Edge Shot xua xua tay đáp.
“Vâng…Vâng…!”
“Bên cạnh ngài cậu nhóc này là ai vậy…(0.0)?!”
“Cái đó người không cần quan tâm…Cậu ấy tới đây để mở mang kiến thức, cứ hiểu như vậy đi…!” –Edge Shot lạnh nhạt trả lời.
“Dạ…Vậy mời hai vị vào!”
Hai gã đàn ông khom người làm tiêu chuẩn cúi đầu, có thể thấy được địa vị của Edge Shot cũng không tầm thường chút nào. Bình thường quan khách tới chắc chắn không được tiếp đãi nhu thế này.
“Chúng ta vô trong, Kizari!”
Edge Shot đẩy cánh cửa lớn trạm chỗ hình rồng phía sau ra, trong nháy mắt, Hitomi ngẩn người…!
“Đánh đi…! Hugo…Chơi tới bên đi… (°∀°)!”
“Nathan…Tao cược hết vào mày rồi đó…Đừng có thua…!”
“Oánh cho máu lửa lên…Dùng năng lực của anh hạ gục tên kia đi, người bò tót!”
“Tiến lên Nắm Đấm Thép, uýnh chết nó…(ノಠ益ಠ)!”
“Thắng! Thắng! Thắng!”
“Không…Đừng bỏ cuộc…Tiền của tao…!”
Hai con ngươi của Hitomi trợn trừng. Khung cảnh trước mặt đã vượt qua mọi thứ cậu nhận biết, tâm linh của Hitomi tức thì nhận trùng kích cực lớn.
Một đấu trường vô cùng lớn, thậm chi gần đạt tới phạm vi của sân thi đấu Hội Thao ở U.A
Phía bên trên là hàng ngàn ghế ngồi cùng với cả trăm, ngàn khán giả đang hò hét, la ré, cổ vũ hết sức cuồng nhiệt. Bên dưới cùng chính là một sàn thi đấu, được dựng bởi một vách tường pha lê trong suốt, hiển nhiên là quirk của một người nào đó. Ở trong lồng thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ rung trời cùng với thanh âm ma sát, choảng nhau, nhìn máu me và bạo lực kinh khủng.
Nãy giờ lặng im không lên tiếng Hitomi, lúc này đây, giọng cậu hơi run rẩy hỏi:
“Rốt cuộc đây là nơi nào, Edge Shot –san ( o.o)!?”