Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 115: Chương 115: Học sinh vs giáo viên (4)




Lớp 1-A đã thành công thi đỗ bài kiểm tra học kì cuối năm một phần ba, mà bởi vì tin tức thông báo bằng loa trên toàn khu vực thực hành nên đứa nào cũng biết, dẫn đến từng đợt ý chí sục sôi.

Team Lida và Sato!

Sau khi vạch ra kế hoạch rồi, hai đứa nó liền bắt tay triển khai. Chính như đã nói trước, nếu tấn công trực diện Cementoss sen-sei thì tỉ lệ thắng gần như bằng không, nhưng tận dụng điểm yếu của ông thầy là tốc độ di chuyển khá chậm và đòn tấn công thiên về giam cầm hơn là lực sát thương, Lida liền giao cho Sato đảm nhiệm trọng trách phân tán sự chú ý, bản thân cậu thì bật hết hỏa lực lao lên đỉnh nhà lầu.

Nhưng trước khi đi, Lida quay đầu dặn dò thật kỹ với bạn mình:

“Sato –kun, quirk của cậu chỉ duy trì được xấp xỉ năm phút thôi đúng không…?”

“Ừm…Đại khái vậy đó Lida!”

“Nếu thế thì khi nào thấy tớ bắn hiệu lệnh thì hãy dùng quirk để hấp dẫn hỏa lực từ thầy ấy nhé…Cậu mà xài sớm quá bị Cementoss sen-sei phát hiện được không ổn và rút lui thì chúng ta nguy to…(- -)!”

“Tớ biết, Lida…Thực hiện kế hoạch đi…Thời gian gấp rút lắm!”

Lida tắt cuộc nói chuyện, điên cuồng lao lên mấy cầu thang lầu. Tòa nhà cao thấp nhiều tòa khác nhau, nhưng Lida cố ý chọn một trong những tòa nhà cao nhất, để tiện bề di chuyển qua các mái tôn khác, đồng thời hạn chế tối đa ảnh hưởng từ năng lực Cemento của Cementoss sen-sei.

Đứng ngay giữa lòng đường Cemento nìn xung quanh im lìm cảnh vật, tinh thần nâng cao một trăm tám mươi phần cảnh giác, thầm nghĩ…[Bọn nhóc này đang làm gì vậy ta…!?]

Dù sao quyết định không đánh trực diện với ông quả thật là một ý kiến sáng suốt. Bởi vì trong U.A, dám chiến đấu với Cementoss ở điều kiện thành thị thế này, kể cả anh hùng top thì số lượng vẫn chưa tới mười người có khả năng đánh bại ông.

Điều khiển xi măng năng lực, không phải nói chơi!

Cạch…Cạch…Cạch…!

Liên tục những thanh âm chạy chỗ vang lên, Cementoss giật mình hướng lên đỉnh mấy tòa lâu nơi phát ra tiếng động, và ông nhìn thầy Lida đang co giò chạy như điên về phía trước, thậm chí còn không thèm che giấu động tĩnh.

“Lợi dụng nhược điểm của ta à…Cũng khá khôn ngoan đấy…Nhưng mà, nếu ta cho đổ sập tòa nhà này thì các em tính sao… ►_◄!”

Cementoss híp mắt lại, hai tay đặt trên đất bỗng phát ra ánh sáng chói lòa.

Lida đang di chuyển với tốc độ cao, nhưng giờ khắc nào cũng phân ra một phần sức lực chú ý đến đối thủ của mình. Vừa thấy ông thầy có ý định sử dụng quirk để tấn công, cậu lập tức hét to:

“LÀM NGAY…SATO…(ノಠ益ಠ)!”

“TỚI ĐÂY…!”

OÀNH!

Từ một xó xỉnh nhà kế bên, Sato bất ngờ xông ra hăm he áp sát Cementoss, mỗi bước chạy, thằng nhóc lại lấy ra từng gói đường bột ném vào mồm…Năng lực Sugar Rush, phát động!

“Grào ….ooooo….HÚ…Ú…Ú…UUUUU….!!!”

Mắt thường có thể thấy được thân thể Sato đột ngột bành trướng, các cơ bắp phồng lên gần gấp đôi, chớp mắt đã biến thành một hình người pháo đài di động vô cùng kinh khủng.

Sato vừa rống giận, khí thế hung hăng nghiền ép thẳng tiến đến Cementoss, khiến ông không thể không quay đầu lại đối phó với nó.

[Xem ra đây chính là chiến thuật của hai đứa…Nhưng nếu nghĩ như vậy đã ăn chắc ta thì có chút ngây thơ đó…( - -)!]

Cementoss đưa bàn tay lên, mở nắm ngón ra và nắm chặt lại.

“Tuyệt Chiêu…Pháo Đài Tối Thượng…Xi Măng Cốt Thép!!!”

Mặt đất tức thời giống như địa chấn một dạng, rung lắc dữ dội, cho dù là ở cuồng hóa trạng thái Sato cũng không thể trụ vững mà nhiều lần run rẩy suýt té.

Ầm! Ầm! Ầm!

Xi măng dưới đất bỗng chốc hóa thành dòng nước lũ, theo hiệu lệnh của Cementoss ào lên bao phủ lấy Sato. Liên miên bất tận xi măng, chẳng khác gì lưới trời lồng lộng, khóa chặt con thú hung hãn Sato ở bên trong, mặc cho cậu chàng có la hét vùng vậy, đánh đập mạnh mẽ như thế nào cũng đừng hòng thoát ra.

Thỉnh thoảng từ trong cục đất tròn to khổng lồ lại nghe tiếng oanh đập của Sato, nhưng chỉ chốc lát rồi cũng tắt ngúm. Cementoss sen-sei hạ tòa pháo đài xuống thì nhận ra Sato đã bất tỉnh lúc nào không hay.

Xử lý xong một người, ông quay hướng sang Escpae Gate, nơi Lida đang khấp khởi mừng thầm xông đến.

Vừa mới chạy tới nơi, Lida trợn tròn con mắt khi trước mặt nó một dãy tường lũy kiên cố mà cao ngất ngưỡng tường xi măng.

Chắc chắn đây chính là thử thách mà Cementoss sen-sei đã nói rồi.

“Làm thế nào đây…Cao quá…(-.-)!” – Lida sốt ruột vòng quanh một chặp. Cậu cũng không đủ sức để đá sập chỗ này, họa may Sato còn có thể. Nhưng Lida dám chắc Sato bây giờ đã bị hạ gục và bắn giữ bởi “tên tội phạm giả” bởi vì cậu không còn nghe tiếng gào rú của thanh niên kia nữa.

“Đã đến nước này, chỉ còn liều một phen… ರ_ರ…”

“Mình không thể để sự hi sinh của Sato –kun trở thành vô ích được…”

Xa xa trông thấy Cementoss sen-sei đang cấp tốc lại gần, Lida cúi thấp người, hai chân bắt đầu bùng cháy lên.

Ngọn lửa màu vàng xuất hiện, chập chờn thiêu đốt trong gió, và từ từ…nóng rát…và biến thành…

Một màu xanh thẫm!

“Recipro…BURST…T…T...T…(ノಠ益ಠ)!!!”

~~~ Phừng ~~~

Bầu không khí bao quanh đôi chân Lida bắt đầu vặn vẹo biến hình vì hơi nóng tỏa ra từ động cơ của cậu.

Lida đã sử dụng đến chiêu cuối của mình…Nếu không đủ để vượt qua, bài thi này, cậu và Sato, liền phải rớt a!

“Hây…Ya…aa….aaa!!!”

Theo tiếng hét lớn của Lida, thằng nhóc dẫm chân thật mạnh, dưới đất chỗ đứng bỗng lõm xuống một cái hố ước chừng mười centimet có hơn, cả thân hình Lida tựa như một quả đạn pháo bắn thẳng về phía chân trời.

Bịch! Bịch! Bịch!

Tận dụng mạnh mẽ lực bật từ chân, Lida nhảy cao đến gần năm, sáu mét. Mắt nhìn đỉnh tường chỉ còn một xíu khoảng cách, nhưng ước tính lực lượng còn dư đã không đủ đưa cậu qua, Lida tức tốc xoay người đạp thẳng vào thành tường, dù chân chịu phản lực hết sức đau đớn, nhưng cậu vẫn nghiến răng chấp nhận.

Oành!

“Rốt cuộc…Đã qua!”

Lida hạ người từ trên cao xuống, hai chân cảm giác như muốn nứt gãy, dùng giống như nửa bò nửa quỳ tư thái đi qua cánh cổng, qua xong lập tức nằm thở hù hù…Dồn toàn lực trong một lần như vậy, áp lực lên đôi chân của Lida là vô cùng lớn, thậm chí còn có thể để lại di chứng sau này nếu không điều trị kịp thời…Thế nhưng là…

Chỉ cần thông quan bài thi này, Lida cảm thấy, mọi nỗ lực đều đáng giá!

Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn vừa đủ để thi đậu bài kiểm tra như cặp Lida- Sato hay Mineta –Aoyama.

Có những thanh niên, dù đã cố gắng và gồng xô hết sức, vẫn rơi vào tình trạng tuyệt vọng không lối thoát.

“Đây là đâu…Ta đang ở nơi nào…(0.0)?!!”

Đối mặt với một khoảng không gian tối đen như mực, lại chỉ nghe thấy đào đất và điệu cười ghê rợn của ông thầy, Kirishima cảm thấy mình sắp điên mất.

Cú bay của Sero không đủ lực đạo như mong muốn, nhưng cho dù là vậy, Kirishima vẫn tự tin rằng mình có thể xoay sở được cho đến khi nó sập hố của ông thầy Power Loader ngay tại cái cổng Escape Gate.

Kirishima thề là nó chỉ còn cách chưa tới ba mét nữa là hoàn thành bài thi, nhưng ba mét này giống như một đạo lạch trời khe hở, đưa nó hãm sâu dưới lòng đất, dẫu có đấm đá lung tung, xô đẩy thế nào cũng không phá lên được.

“Sero…Sero…Chú có nghe thấy tôi nói không…!”

Đáp lời của Kirishima của máy móc và ùng ục thanh âm do đất cát bị xới tung lên.

Nó nào biết được Sero cũng đang đau khổ trên ấy, chỗ đứng thì gần bị choán hết, chỉ còn một mô đất nhỏ cho thằng nhóc mặt bẹt đặt chân, xung quanh thì chẳng có cây cột hay công trình nào để cho nó dùng quirk bu bám cả.

Sero lần đầu tiên cảm thấy mình phế vật và bất lực vô cùng. Nhất là khi nó thấy Kirishima gần như một chân đạp vào cánh cổng tươi đẹp mang tên Escape Gate đó thì trượt té xuống cái hố của ông thầy Power Loader…

Cảm giác ấy, ai có thể hiểu?

ẦM! ẦM! ẦM!

Kirishima trong một nỗ lực cuối cùng, dùng năng lực hóa đá cố gắng đục vỡ mê cung dưới lòng đất của Power Loader sen-sei, tuy nhiên, chỉ chưa đầy năm phút, nó đã cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Dưới lòng đất vừa tối vừa hôi, lại thiếu khuyết oxi nghiêm trọng, trừ phi có quirk liên quan đến thứ này, còn không thì chẳng người nào muốn dính dáng tới mấy vụ chiến đấu đầy nhớp nháp và khó chịu như vậy, kể cả đàn ông lẫn phụ nữ.

Mà quirk của Kirishima vốn dĩ đã không thể duy trì được lâu, nay lại càng rút ngắn hơn.

Binh!

Kirishima chợt hoa mắt lên, bóng tối đã sâu giờ lại còn thăm thẳm hơn trước…

Bịch!

Thằng nhóc tóc đỏ ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Bên phía kia Sero cũng chả khá khẩm hơn gì, thậm chí còn bết hơn rất nhiều. Rơi xuống địa đạo đối với Sero chẳng khác nào chim bị bẻ cánh, tốc độ gục ngã của nó so với Kirishima còn nhanh hơn.

Cho đến lúc này, hai thành viên đầu tiên của lớp 1-A tuyên bố thất bại trong bài kiểm tra cuối kì.

Tụi nó là…Kirishima và Sero!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.