Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 270: Chương 270: Lễ hội (1)




Nếu không phải thân phận nữ giới, đồng thời là sen-pai của mình thì Hattori khẳng định, cho dù bản thân đang kiệt lực cũng muốn khiến đối phương biết rõ, bông hoa vì cái gì hồng như vậy.

Bộ dáng giống chó chết hiện tại, chẳng lẽ còn có thể chiến đấu ư.

Thật quá đáng…(0~0)!

Ấm ức trong lòng, nhưng bên ngoài thì không thể mất cấp bậc lễ nghi, thanh niên này đành mệt mỏi rặn từng chữ, “Có lẽ, nhưng để lúc khác, Wanatabe sen-pai…(~.~)!”

“Thế thì tôi xin phép rời đi trước...Hội Trưởng, mọi người...Mari-san...(`・ω・´)!”

Hitomi cũng không thích ở lại trong cái bầu không khí xơ cứng này, nên vội chào hỏi rồi đánh bài chuồn lẹ.

....

Mấy ngày sau đó trôi qua, mọi chuyện bình bình đạm đạm.

Hitomi còn chứng kiến Hattori kế tục đánh một trận giả chiến khác với Shiba Tatsuya. Và lần này, hiển nhiên thanh niên kia không tốt số giống lúc trước.

Mặc dù trải qua Hitomi thảm bại làm Hattori đã đề cao thận trọng lên rất nhiều, nhưng quan niệm thâm căn cố đế không phải nói ngày một, ngày hai là có thể sửa được.

Tại trận đấu ấy, vị Phó Hội Trưởng của chúng ta bị Tatsuya hạ gục, mà chẳng phải thông thường chiến đấu kiệt sức để thua, Hattori bị Tatsuya knock-out trong vòng năm giây.

Suốt quá trình thực chiến, Hitomi nhìn thấy Shiba Tatsuya ra tay đúng hai bận.

Bận thứ nhất, cậu ta dùng một khẩu súng bạc đặc chế, mà theo Tatsuya nói rằng, nếu không có nó, ngay cả dễ dàng nhất ma pháp cậu cũng không thể làm ra được.

Và tiếp theo là màn phô diễn thể thuật của thằng nhóc.

Với phổ thông thân thể và tầm mắt người bình thường, Hattori Gyobu thậm chí còn chưa kịp ý thức chuyện gì xảy ra thì đã bị Tatsuya làm hôn mê bất tỉnh.

Dĩ nhiên thể thuật không hoàn toàn làm được điều này, theo Tatsuya giải thích, đó là hiện tượng say.

Hitomi cũng mới lần đầu nghe đến vụ này, kể cả Kuro tài liệu kho đều chưa đề cập tới.

Các pháp sư cảm nhận Psion tương tư việc cảm nhận ánh sáng hay âm thanh. Khi phải trực tiếp hứng chịu một đợt sóng Psion bất ngờ, cơ thể họ sẽ bị mất cân bằng, đại não choáng váng và rơi vào trạng thái giống như là say sóng.

Để có được nguồn sóng Psion cực mạnh như vậy, thì kỹ thuật cần làm là giao thoa sóng.

Một cái vô cùng khó thực hiện kỹ năng.

Giao thoa sóng đòi hỏi người sử dụng phải biết điều chỉnh đa biến, bao gồm tọa độ, cường độ và thời gian kéo dài của phép thuật.

Màn trình diễn của Tatsuya đã tác động mạnh tới toàn thể Hội Học Sinh, đặc biệt là Hattori, lần nữa chứng thực câu nói của Hitomi, đừng bao giờ coi thường, đánh giá người khác chỉ bằng vài thứ cỏn con, như bài kiểm tra chẳng hạn.

Bên cạnh kỹ thuật điêu luyện mà bản thân thể hiện, thì CAD của Tatsuya cũng được lôi ra nghiên cứu.

Mãi đến khi Azusa giới thiệu, Hitomi mới biết, khẩu súng bằng bạc ấy, không phải là hàng đa cấp bán bên ngoài.

Nó là chân chính đồ hiếm, so với CAD bình thường hỗ trợ gia tăng tốc độ của người thi pháp chí ít lật gấp năm, sáu lần, tên gọi Silver Horn

Rõ ràng hạn chế cũng khá lớn.

Silver Horn chỉ lưu trữ được chín loại Khởi Động Thức và phải cùng thuộc một hệ ma thuật.

Tỷ như Movement Type Magic- Ma pháp dịch chuyển chẳng hạn.

Dẫu thế, Silver Horn trên thị trường hiện nay vẫn là hàng hiếm. Nguyên do là nó được chạm trổ hoa văn hết sức tinh tế và mỹ lệ, không những gia tăng tốc độ thi pháp, mà còn bổ sung thêm Loop Cast System, cho phép người dùng thi triển liên tục cùng loại phép thuật, là một sản phẩm đắt giá của Taurus Silver, chuyên gia hàng đầu làm tại Four Leaves Technology.

Đây là thiên tài ẩn danh, một huyền thoại chế tạo CAD được người người hướng tới.



Bừa bộn!

Vô cùng nhớp nháp, chật chội.

Đấy là ý nghĩ đầu tiên của Hitomi khi bước vào trụ sở chính Ban Kỷ Luật.

Ở giữa bàn gỗ dư sức cho mười thành viên cùng ngồi, nay lại choán chỗ bởi một đống linh kiện máy móc và các bao bì ni lon.

Bốn phía góc phòng chứa đầy các hộp đựng tài liệu, giấy và băng keo vứt lung tung bốn phía, cho đã quen nhìn bề bộn Hitomi, cũng cảm giác được ánh mắt có chút khó mà chịu nổi.

“Hôm nay Tatsuya-kun không đi với cậu sao, Kizari…(o,o)?!” - Mari bộ trưởng vừa nói vừa khệ nệ bê một chồng kim loại qua chỗ khác.

“Ngồi đi, xin lỗi vì chỗ này trông như ổ rác vậy…(!-.-!)”

“Wanatabe-san, tôi dọn dẹp chỗ này được chứ...Làm một cái đặc biệt nhất trường Ủy Ban Kỷ Luật, trụ sở lại bê bối như vậy, thiệt khiến người ta khó chịu a...(-”-)!”

“Tốt thôi...Tùy cậu...Nhưng nhớ đừng ném lung tung mấy chồng sách vở nhé...trong đó có ít tài liệu quan trọng cần xem đấy…!” - Mari không bận tâm phẩy tay làm chưởng quỹ, Hitomi cảm giác Trưởng Ban Kỷ Luật thật không đáng tin chút nào.

Ai đời tài liệu quan trọng mà đem vứt xó thế đâu, nhìn qua còn phủ bụi vài chỗ, nếu không ai ngó tới, có khí mục nát cũng nên.

“Wanatabe-san, tôi muốn hỏi vì sao hội trưởng Mayumi cứ nhất quyết đề cử tôi vậy…Làm một cái năm nhất học sinh, còn là khóa hai, tôi không nghĩ những học sinh khóa trên thích thú khi bị đàn em cấp dưới quản lý đâu…(~.~)!”

“Cậu cứ nói quá…(^.^)...Mà dẫu như thế, chị nghĩ tụi mới năm nhất cũng sẽ ủng hộ em thôi...≧◔◡◔≦!”

“Mong là vậy đi…(-.-)!” - Hitomi thở dài đáp, “Nói đến cách đây vài hôm, còn bị một thanh niên khóa một kêu la đừng hòng ta công nhận ngươi...nghe vô đối lập ghê…@@@”

“Há há...Cậu đang nhắc đến Morisaki-kun sao…”

“Wanatabe-san biết cậu ta à…(0.0)?!”

“Đương nhiên, cậu ta sẽ tham gia vào ban này do giảng viên giới thiệu…!”

Phốc!

Viên phấn đang cầm trên tay của Hitomi rớt xuống, “Hể...v.V…???”

“Thì ra em cũng biết ngạc nhiên nhỉ…(^o^)...!”

“Rõ ràng…~~~”

Hitomi cụt lủn đáp lại, ai nghĩ tới tóc nâu nhạt cái kia hếch mặt lên trời thanh niên lại ở cùng Ban với mình chứ.

Tưởng tượng thôi cũng cảm giác buồn cười rồi.

Mặc dù hiện giờ chỉ là mười tám tuổi, thậm chí chân thật tuổi tác ở anh hùng thế giới mới là mười sáu lên mười bảy. Tuy nhiên, lúc này đây, tại ma pháp thế giới trung,Hitomi nhận ra tiềm thức của mình đã hoàn toàn khác.

Cậu cảm giác được bản thân càng giống như là ẩn thế cao nhân tiến về đô thị kiếp sống chơi đùa, thư giãn tâm cảnh, thuận tiện trải nghiệm khói bụi nhân gian. Những cái kia chiêu trò công kích, ghen ghét ganh đua lời nói, trong nội tâm của Hitomi, thật sự chẳng bao nhiêu to tát.

Nếu nói đến gợn sóng, trừ phi là cố nhân năm xưa gặp mặt, bằng không, mọi chuyện chỉ là gió thoảng mây bay.

Cạch!

Phía sau lưng cửa phòng đột nhiên bật mở.

Hai cái cao lớn học sinh bước vào, dáng dấp tựa hồ là khóa trên, họ oang oang giọng hô to:

“Chào buổi sáng, Ban Trưởng!”

“Bọn này đã hoàn thành nhiệm vụ tuần tra…”

“Thông báo không có ai vi phạm…~~~”

Hai ông kia nói bá láp ba xàm một chặp, chợt nhận ra trong phòng nhiều hơn một thành viên, liền tò mò hỏi:

“Là ma mới hả Ban Trưởng…(0.0)?!”

Quét mắt qua, không có phù hiệu.

Sắc mặt của hai người kia hơi trầm xuống.

“Wanatabe-san, nói thế này có thể hơi đụng chạm, nhưng mà, cậu ấy là một học sinh khối hai đúng chứ…(-,-)?!”

“Cậu có thành kiến hửm…(~?~)!” - Mari hiểu ngay ý nghĩ của cấp dưới, nhếch môi cười đáp:

“Cứ giữ cái thái độ tự cao đó, có ngày cũng té đau đấy, Harrod...Hôm trước, Hattori mới bị Kizari-kun cho ăn hành ngập đầu đó...≧◔◡◔≦!”

“Đùa nhau hả...⊙▃⊙!” - Hai cái khóa trên đàn anh thần sắc khó tin.

Họ biết Hattori, mặc dù làm người có chút kiêu ngạo, nhưng thực lực bày ra rõ rành rành.

Từ khi nhập học, Hattori là cái tên chưa hề biết thua lần nào.

Vậy mà…

“Không chỉ một mình Kizari đâu nhé...Còn một người nữa, Tatsuya-kun, tuy nhiên hôm nay cậu ấy bận việc nên không đến…”

“Cả hai bọn họ đều chiến đấu sòng phẳng và đánh bại Hattori một cách chân chính...(˚▽˚)!”

“Cơ mà hai ông nhớ giữ bí mật giùm!”

“Vả lại…”

Mari hơi nheo mắt, “Chị rất ghét cái kiểu kì thị này nọ, mặc dù rất khó để sửa thói quen đó cho các học sinh...May mắn là Hội Trưởng Mayumi và Chủ tịch các cậu lạc bộ Jyumonji đều đồng quan điểm, cho nên họ ủng hộ tụi này hết lòng…”

“Nói là không có thành kiến thì chưa hẳn, nhưng chỉ cần chứng minh được thực lực tương ứng, thì họ sẽ chấp nhận cậu dễ dàng thôi, Kizari-kun…(^.^)!”

[Jyumonji…(o 0)?!]

Hitomi nhớ rõ đây dường như là người duy nhất chưa xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng việc không tán thành phân biệt đối xử khi nghe Mari nói, làm cho cậu có thêm chút thiện cảm với vị chủ tịch chưa gặp mặt kia.

“Tốt, tôi sẽ làm hết sức, Wanatabe-san cứ yên tâm…!”

Hitomi nghĩ nghĩ gật đầu trả lời.

Dẫu cô không nói, cậu cũng chẳng có ý định cá ướp muối mãi được.

Đã không nhận thì thôi, còn như làm việc, thì phải nghiêm túc.

Đó là quan niệm nhất quán từ trước tới giờ của Hitomi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.