Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 300: Chương 300: Mới sự kiện - Cửu Hiệu Chiến (6)




“Té ngay té ngay, tránh đường cho anh...(ノಠ益ಠ)!”

Leo mặc dù hét lên giận dữ, nhưng khuôn mặt thì cực kỳ hưng phấn lao về phía quả bóng không người đón, vừa do Tatsuya chuyền qua.

Loại bóng dùng trong bóng sút có lực đàn hồi cực tốt, rất khó rê giống bóng đá, nên gần như không có động tác rê bóng. Chiến thuật bình thường đều là năm cầu thủ lợi dụng vách tường hoặc trần nhà bật bóng sút gôn, cho nên việc dồn sức vào tranh bóng liên quan rất lớn đến thắng thua.

“Chuyền đi...Leo…!” - Mấy đứa nam sinh cùng lớp chạy xổ lên khi thấy đồng bạn có bóng, ai nấy đều chờ đợi một quả bóng đẹp mắt tới thẳng chân mình.

Tuy nhiên, người mà Leo chuyền tới, không ai khác chính là…

“Kizari…!!!”

Bành!

Leo tung hoành khắp sân, chân phải sút mạnh một cú chuẩn xác tiếp đất ngay vị trí của Hitomi.

Nếu dùng ngực hay bụng đỡ cú chuyền mãnh liệt này có thể sẽ bị va ngã lăn ra đất, Hitomi liền đá quả bóng thẳng lên trên để triệt tiêu lực, khi quả bóng đập trần nhà bắn ngược xuống cậu liền giẫm chắc bóng.

Mặc dù đây là lần chơi đầu tiên, nhưng thể chất và khả năng khống chế các mô, cơ bắp cực tốt của Hitomi cho phép cậu điều khiển trái bóng với những động tác và kỹ năng người thường khó mà làm được.

Một thiếu niên hơi gầy gò đứng trên quỹ đạo bắn ra của quả bóng. Cậu ta chưa hẳn gầy, mà hình thể rắn chắc thì đúng hơn. Đối mặt với đường chuyền đầy tốc độ của Hitomi, thanh niên này không hề sợ hãi, đón bóng chỉ bằng một động tác.

Cứ thế, cậu sút bóng về phía cầu môn đối thủ.

Vù ~~~

Xé gió thanh âm kèm theo là âm thanh điện tử thông báo ghi bàn vang lên khắp sân.

“Vào rồi...Làm tốt lắm!”

Reo hò nổi lên khắp bốn phía từ đội cổ vũ của lớp 1-E, các bạn nữ cực kỳ nhiệt tình la hét ủng hộ sĩ khí cho đội nhà.

“Gã này khá thật☜(˚▽˚)☞.”

Leo đến bên cạnh Hitomi và Tatsuya mở miệng khen.

Đúng thế, phán đoán chính xác, động tác nhanh khỏe hơn hẳn vẻ ngoài.”

Năng lực thân thể của thanh niên kia vượt ngoài dự đoán khiến chính Hitomi cũng thấy bất ngờ. Bởi vì dù có khả năng dò xét thông số, cậu cực kỳ ít dùng nó để soi mói người khác. Vấn đề đơn giản nằm ở chỗ không người nào muốn bị mất đi quyền riêng tư, Hitomi không thích điều đó, và cậu cũng sẽ không làm điều tương tự với ai khác, trừ phi đấy là kẻ thù của cậu. Học cùng lớp với nhau đã được ba tháng, Hitomi tự tin, ở một mức nào đó, cậu có thể hiểu rõ đối phương, đường chuyền vừa rồi cũng căn lực theo phán đoán khả năng xử lý của đối phương, mà động tác của đối phương - Yoshida Mikihiko mạnh mẽ hơn tưởng tượng của Hitomi.

Lớp học chỉ có hai mươi lăm học sinh, tất nhiên mọi người biết tên lẫn nhau.

Bên cạnh thuộc tên thì Hitomi còn biết thêm một ít thông tin ngoài lề, không phải quá mức chi tiết.

Yoshida Mikihiko đến từ một gia đình danh giá về pháp thuật cổ - cậu là con cháu nhà Yoshida.

Nhà Yoshida là một gia tộc cổ xưa được truyền “Tinh linh ma pháp” thuộc pháp thuật ngoài hệ thống, nghe nói đến nay vẫn tương truyền đời đời phương pháp tu hành truyền thống. Nếu là phép tu hành truyền lại từ xưa, hẳn lấy việc khổ hành làm căn bản. Vì vậy, không lạ khi thành viên của dòng họ này có thể chất khỏe khoắn.

Điều khiến Hitomi ngạc nhiên là bề ngoài của Mikihiko không lộ ra bất cứ dấu vết nào của một cơ thể khỏe mạnh như trong dữ liệu tiết lộ bên ngoài.

Ngoại hình của Mikihiko cực kỳ mang tính đánh lừa thị giác, nếu không phải quen thuộc liền rất dễ bị cậu ta cho ăn hành ngập mặt.

Cao thủ thâm tàng bất lộ luôn ở những nơi cực kỳ bất ngờ.

Tính ra thì Hitomi có lẽ cũng là một thành viên trong đó.

Banh tới!

Hitomi vừa nghĩ, chân không hề nao núng tung một cú đá xoáy đưa bóng bay về gôn đối thủ.

Nhờ sức mạnh của bộ tứ Hitomi, Tatsuya, Leo và Mikihiko, trận này đội họ giành chiến thắng áp đảo.

10 - 2!

Đây chính là tỷ số chung cuộc.

Trở lại khán đài, nhóm Hitomi đi đến chỗ Mikihiko đang ngồi cách cậu không xa.

“Chơi hay lắm.”

Hitomi nói, nhịp thở đều đều, không có chút bọ dáng mệt mỏi của người mới đá xong một trận banh kéo dài gần sáu mươi phút đồng hồ.

“Ba cậu cũng vậy.”

Mikihiko trả lời, hơi thở không còn gấp gáp, không thân cận cũng chả lạnh nhạt.

Tựa hồ đây vốn là tính cách trời sinh của thanh niên này, tương tự Tatsuya vậy.

Tatsuya không tạo mối quan hệ thân thiện với tất cả thành viên trong lớp, có thể vì cá tính khá là không-thích-gần-gũi hoặc vì lý do nào khác, làm một số bạn học có thái độ lạnh nhạt với cậu. Hitomi tiếp xúc từ nhỏ, bản thân hiểu lý do tại sao. Trong lớp E năm một, chỉ có nửa số học sinh muốn nói chuyện với Tatsuya. Thế nhưng, Mikihiko còn băng lãnh hơn cả Tatsuya, đối tượng bao gồm cả bọn họ. Hitomi để ý rằng cậu chưa từng thấy Mikihiko nói chuyện thân thiết với bất cứ ai trên lớp. Tại buổi hướng dẫn học sinh mới lúc nhập học, chính cậu ta một mình rời khỏi lớp học trước nhất. Leo, người có quan hệ giao thiệp rộng rãi hơn nhóm ba người, đến giờ mới chỉ quen Mikihiko sơ sơ.

Đấy là còn nhờ vào cái tính thẳng thừng và ưa giao thiệp của cậu chàng, chứ như Hitomi và Tatsuya thì chắc đợi đến mùa quýt sang năm còn chưa thấy hiệu suất gì.

“Yoshida, cậu lợi hại lắm. Nói thế này thì hơi xúc phạm, mình thật sự rất bất ngờ đấy…(^o^)!”

Sau khi chứng kiến màn biểu diễn vừa rồi của Mikihiko, cảm xúc trong Leo có vẻ biến chuyển, anh chàng có vẻ đang suy tính gì đó.

“Mikihiko.”

Nhưng chắc Yoshida đã bị thái độ thẳng thắn của Leo cảm hóa.

“Mình không thích bị người khác gọi bằng họ, cứ gọi tên là được…(~.~).”

“Tốt quá...vậy cậu cứ gọi mình là Leo nhé!”

Tuy thời nay cơ hội cả lớp cùng sinh hoạt không còn nhiều bằng thời trước, có điều nhập học ba tháng rồi mới nói chuyện với nhau như này vẫn rất kỳ lạ.

Hitomi cảm giác Leo và Mikihiko về một số phương diện nào đấy rất hợp nhau. Cứ như trong tiểu thuyết nói, tri âm tri kỷ, vừa gặp đã hợp vậy.

Cuộc sống trường học của Mikihiko là như vậy, cậu dựng lên một bức tường cao ngăn cách tất cả mọi người, kể cả bạn học cùng lớp.

Kể cả ở anh hùng thế giới, Hitomi cũng rất ít khi gặp người như Mikihiko. Bởi vì cho dù người vô năng, không quirk đi chăng nữa, thì trong họ vẫn khát khao một cái gì đấy khó mà nói rõ. Còn riêng thanh niên nhà Yoshida này, dường như bỏ qua tất cả những thứ đó.

Có lẽ cảm giác sảng khoái lúc lau mồ hôi sau khi vận động làm Mikihiko nhất thời cao hứng, thay đổi hoàn toàn tính cách, phải nói đây là một cơ hội hiếm có.

Mình có thể gọi cậu là Mikihiko không? Đương nhiên cậu có thể gọi mình là Tatsuya.” - Đằng sau lưng Hitomi, Tatsuya đột nhiên tiến tới trươc mở lời.

“OK, Tatsuya…(._.)”

Mikihiko trả lời thoải mái, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

“Thực ra trước kia mình đã muốn nói chuyện với cậu rồi.”

Ấn tượng giữa người với người là một thứ gì đó rất thần kỳ, có khi nói ngàn chữ vạn từ cũng không thay đổi được ấn tượng đầu tiên, có khi chỉ sau một câu nói sẽ thay đổi hẳn ấn tượng từ trước đến giờ.

Quan sát thần thái của thanh niên này, Hitomi nghĩ có lẽ ấn tượng về Mikihiko của Tatsuya thay đổi từ “Ghét người lạ” sang “Sợ người lạ“.

Nhưng nội tâm thật sự ra sao thì cậu chẳng cách nào biết được.

“... Tự dưng mình cảm thấy bị cho ra rìa.”

Leo không nghĩ rằng mới chỉ thế thôi mà Tatsuya đã thấy hứng thú với một người lạ. Ngược lại, Leo mơ hồ phát hiện ra có gì đó không hề đơn giản giữa hai người, nên cảm thấy “Bị ghẻ lạnh“.

“Tôi còn chưa than phiền mà, Leo...Nhạy cảm quá…!” - Hitomi cười cợt vỗ vỗ vai Leonhart.

Mikihiko quăng tới cậu ánh mắt cảm kích, tiện thể nói luôn, “Kizari-kun...Tớ không hiểu rõ lắm về cậu...Nhưng liên minh ba người, trong lớp cũng khá nổi tiếng đấy…!”

“Liên minh ba người…(0.0)!?” - HLeo vẻ mặt sững sờ chỉ chỉ người mình hỏi ngược, “Ý nói ba thằng tụi này hả...v.v?!”

“Ừm!” -Mikihiko gật đầu, “Không nói cái đó, dẫu sao, xét về một phương diện khác, mình rất khâm phục cậu, Leo... hiếm thấy ai kiên trì làm bạn với Erika đến vậy…(-.-)!”

“..!”

“Cái ấy thì tui xin kiếu…(~.~)!”

Bị nói như thể mình và Erika lúc nào cũng có đôi có cặp, Leo xụ mặt đáp.

Hitomi tinh ý hơn, nhận ra ngay vấn đề trong câu nói của Mikihiko:

“Như vậy nghĩa là cậu biết Erika từ trước à…(o 0)?”

Câu hỏi này không có hàm ý đặc biệt gì, nên khi Hitomi thấy Mikihiko có vẻ mặt “Hỏng bét”, cậu đã định đổi chủ đề.

Nhưng là…

“Có thể coi là thế, là thanh mai trúc mã nhỉ...Yoshida-kunnn...≧◔◡◔≦?”

Quen thuộc tinh nghịch mà ngân dài giọng nói, báo hiệu cho cả đám biết, ai vừa mới tới.

“Erika...⊙▃⊙!”

“...(-’๏_๏’-)...sao lại có nhỉ ở cuối...?” - Tatsuya thắc mắc.

“Bọn mình mười tuổi mới quen nhau, nên có thể gọi là thanh mai trúc mã hay không còn phải để xem xét. Hơn nữa nửa năm gần đây bọn mình không gặp nhau ở ngoài trường, trong trường cậu ta luôn né tránh mình.”

Erika - đột nhiên chen ngang cuộc đối thoại, gạt đám Tatsuya sang một bên, trả lời Mizuki.

P/S: để c 299 chướng mắt quá, bom ae thêm 1c cho tròn! /chay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.