U.A một trận đại chiến căng thẳng, lại ít người biết được sự nguy hiểm trong đó.
Nếu không có Hitomi trấn tràng, thì ba vị giáo viên đã lành ít dữ nhiều, Eri chắc chắn sẽ bị bắt đi, còn ngôi trường tổn thất cùng hủy hoại không thể đo đếm được.
Có thể nói, một mình Hitomi ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng mà, cuộc chiến giữa thiện và ác, giữa công lý và bóng tối, giữa anh hùng và ác nhân...chỉ mới bắt đầu đi vào giai đoạn gay cấn.
Chuyến tàu cao tốc mà Midoriya năm người lựa chọn cũng không tính là nhanh, phải mất tầm nửa tiếng đồng hồ có hơn, cả bọn mới tới được tỉnh Kanagawa.
Vài phút trước đó, Momo đã tách khỏi nhóm bốn người kia để đi bảo vệ viện mồ côi, còn bốn thanh niên, Midoriya, Kirishima, Todoroki và Lida vẫn tiếp tục tiến thẳng đến tín hiệu ở Kamino, tìm cách giải cứu cho Bakugo.
“Mọi người có nói gì về việc chúng ta đi giải cứu không…!?” - Midoriya hơi lo lắng hỏi.
“Có...Nhiều là đằng khác…(._.)...!” - Todoroki thở dài, “Chỉ có Kizari là mặc kệ mà thôi...Còn lại ai cũng cố gắng ngăn cản cả…(-.-)!”
“Thậm chí họ còn nói một vài thứ khá khắc nghiệt nữa chứ…(o o)!” - Kirishima buồn bả tiếp lời, “Uraraka bảo rằng...Bakugo sẽ cảm thấy nhục nhã nếu chúng ta đến cứu cậu ấy...Vậy đó...o-o!”
Midoriya nhớ lại khoảnh khắc trước khi nó kịp vồ lấy thằng bạn và ánh mắt lạnh lùng cự tuyệt hết thảy của Bakugo.
Đúng như những gì Uraraka nói, Bakugo, không hề mong muốn sjw giúp đỡ của tụi nó.
“Để cho chắc ăn...Hỏi lại ba cậu trước…(0-0)!”
Todoroki phá tan bầu không khí trầm mặc.
Nó làm nhiệm vụ dẫn đường, vừa cầm máy dò tín hiệu vừa nói, “Các cậu biết rằng, điều tụi mình đang làm, chỉ là ham muốn ích kỷ và không ai thúc đẩy chúng ta vào chuyện đó…!”
“Mọi người vẫn có thể quay lại, nếu cảm thấy hối hận...”
“Tớ sẽ không thay đổi quyết định…(0~0)!” - Kirishima khẳng định với giọng chắc nịch, “Tớ hiểu Bakugo, cậu ta không phải là loại người ngồi đợi tội phạm làm bất cứ thứ gì chúng muốn lên mình…!”
“Và tớ sẽ không bỏ dở nửa chừng…(`・ω・´)!”
“Còn Midoriya thì sao…?”
Midoriya hơi cúi đầu, chợt ngẩng lên, ánh mắt kiên quyết nhìn Todoroki và nói, “Chắc chắn...Tớ sẽ tham gia...Không đời nào, mình lùi lại..., (ò_ó)!”
“Vậy hả...Tớ biết rồi!”
“Sắp tới nơi chưa...Todoroki -kun…(o,0)?!” - Lida đột nhiên lên tiếng.
Thằng nhóc là người im lặng nhất ở đây từ đầu buổi đến giờ, lúc này mới xuất đầu lộ diện.
“Còn một đoạn nữa...Cơ mà, mấy cậu không nghĩ là chúng ta cứ đi long nhong thế nàu thì có chút lộ liễu quá sao…(- -)!”
Todoroki chỉ chỉ vào trang phục từng đứa nói tiếp, “Lũ tội phạm biết mặt chúng ta hết rồi đấy...Nhớ không...giờ mà cứ thẳng thừng đi tìm thế này, có khi bị úp sọt cả lũ!”
“Đúng...Phải che dấu…!” - Midoriya đưa hai cánh tay bó bột ngăn lại khuôn mặt của mình.
Nhưng nó chỉ tổ làm thằng bé thêm đặc biệt.
Todoroki lắc đầu nói, “Tốt nhất là theo ý của Yaoyozoru...Tụi mình hóa trang một chút…!”
“Hóa trang…(0.0)...Nghe ngộ à nghen…!”
Lida chỉ chỉ vào cách đó không xa một cửa hàng lớn, đang treo một trương áp phích “Đại hạ giá Donki Ote”.
Cả bọn đánh nhịp cùng chui vô trong.
Năm phút sau…
Bốn thằng con trai đi ra, vẻ bề ngoài khác hẳn.
Nếu không phải quá quen thuộc chúng nó, thì kiểu gì cũng chẳng nhận ra được.
Midoriya mang lên một cặp kính đem màu nâu thẫm, dán lên một chòm râu giả, che lấp đi khuôn mặt ngày thường của mình.
Todoroki chuyển qua tóc dài hình dạng, quần áo biến thành kiểu lễ phục như hồi ở I-Expo, có thể nói đúng chuẩn soái ca.
Kirishima không chỉnh bao nhiêu, trên đỉnh đầu trực tiếp nhô ra hai cái sừng dài.
Lida có chút ngố tàu, thanh niên này chọn kiểu gì lại dính người hầu trang phục, nhưng nhìn tổng quan thì kì thực rất phù hợp với ngoại hình của cậu ta.
Bốn đứa lần theo máy dò do Momo tạo ra, cũng không gây nên bất kì sự chú ý nào, chẳng mấy chốc đã đến Kamino vùng ngoại ô.
Lúc này, bốn thằng nhóc đang đứng trước một khu biệt thự rộng lớn nhưng khá đồi phế.
Khu biệt thự nằm tại một con hẻm khá hẹp, bề ngoài phủ đầy bụi bẩn, tựa hồ lâu lắm rồi không có ai tới đây.
Midoriya đám người giả vờ lại gần một cái máy bán nước ngọt tự phục vụ gần đó, vừa mua, vừa quan sát tình hình.
Todoroki lắc lắc cái máy trong tay, thỉnh thoảng lại liếc về phía căn biệt thự, nhỏ giọng nói, “Không phản ứng gì hết...Mặc dù chúng ta đã tới rất gần…!”
“Ừmmm...Ngay cả đèn cũng không bật...Hoàn toàn là một cái đã bỏ phế lâu năm căn nhà…(0-0)!”
“Rất có thể, chúng đang trốn ở trỏng…!”
“Nếu chỉ nhìn bề ngoài...Rất khó để tưởng tượng, đây là hang ổ của lũ tội phạm... ►_◄!”
“Cỏ dại thậm chí mọc đầy xung quanh, khá dày là đằng khác…!”
“Nơi đây đã được ngụy trang bằng năng lực của một ai đó...Chúng ta liều lĩnh xông vào, tỷ lệ rất cao sẽ bị phát hiện…!”
“Đường lớn còn khá nhiều người...Sẽ dễ dàng gây chú ý...Tốt nhất là đi vòng ra sau, rồi quan sát xem động tĩnh bên trong thế nào!”
Ý kiến của Midoriya tức thì được chấp thuận.
Bốn thằng con trai hì hà hì hục, giống như ăn trộm mày mò từng bước.
May mắn là trời tối, và lảng vảng quanh khu này không có bao nhiêu thị dân, cho nên là hành động của tụi nó khá trót lọt.
Bốn đứa lách vào một khe hở hẹp giữa hai ngôi nhà, chỉ có thể đi nép mình mà không dùng bất kì phương tiện gì được.
“Tới rồi!”
Lida khẽ kêu lên.
Tụi nó ngẩng đầu nhìn phía trên, nơi đó, một cái cửa sổ thông gió đặt tầm vừa đủ, khá rộng, có thể cung cấp cho cả bọn một tầm nhìn toàn diện.
“Nhưng làm sao để thấy rõ ràng đây...Chúng ta không có công cụ nhìn đêm…(-.-)...!” -Midoriya sực nhớ ra một chuyện quan trọng, ủ rũ nói, “Ước gì tớ nhớ sớm hơn...giá mà có Yaoyozoru -san tại…!”
“Không cần, Midoriya...Tớ có mang theo một cái!”
Kirishima nói, và lôi từ trong túi áo ra một cái ống nhòm màu đen tuyền, nhìn khá hiện đại và mới mẻ.
Ắt hẳn là cậu chàng vừa mua xong.
Todoroki sờ sờ ống nhòm, đột ngột nhíu mày hỏi, “Cái này đắt lắm hả Kirishima...Tôi nhớ giá cả của nó trên mạng tới năm mươi ngàn yên...●_●?!”
“Tớ ship trên Amazon...Thật ra, khi nghĩ về những gì chúng ta sẽ làm...Tớ cho là tụi mình cần nó...Còn về giá cả, vứt qua một bên đi... ಠ~ಠ...Ai quan tâm chứ!”
“Thôi, không tranh cãi nữa…(- -)!”
“Midoriya và Kirishima đứng lên vai tớ và Lida để nhòm vô đi...(`・ω・´)!”
Hai thằng chật vật leo len leo xuống vài bận mới đứng vững.
Kirishima giương ống nhòm ngó thẳng vào trong.
“Sao rồi...Kirishima...Thấy gì ở đó…(o,0)?!”
“Chờ xíu...Tối om...Vừa bẩn vừa nhớp...Thiệt là…!”
“Ư....ಠ▃ಠ~~~!”
Kirishima sắc mặt đột nhiên tái nhợt, thân hình nghiêng ra sau suýt té, may mà Lida giữ lại kịp thời.
Todoroki thấy thế, vội vàng hỏi, “Chuyện gì thế, Kirishima…(?~?)!”
“Midoriya...Mau...u...u...Nh...ìn...Góc trái đi…!”
Kirishima giống như thở không ra hơi, cố gắng gằn từng chữ rồi đưa cái ống nhòm cho thằng bạn.
Tiếp lấy đồ vật từ cánh tay run run của Kirishima, Midoriya lập tức ngó vô trong.
Và thứ nó thấy, khiến nó kinh hãi.
Vô số bồn thí nghiệm chứa đầy nước, đang chế tạo một loại sinh vật mà nó không thể quen thuộc hơn.
Một phần não bộ lòi ra ngoài, màu trắng ởn gớm ghiếc, còn thứ gì khác ngoài…
Noumu!
Leng keng~~~
Tiếng động gì…?!
Mấy đứa nhỏ còn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh, chợt nghe âm vang ở ngoài.
Một cái khổng lồ nữ anh hùng, đang dùng chân của mình nhấc bổng lên một chiếc xe tải, và giáng thẳng xuống ngôi nhà cất chứa Noumu.
ẦM ~~~~MMMM~~~MMM~~~~
Đinh tai nhức óc thanh âm, kèm theo là một đợt mịt trời khói bụi cùng đất cát.
“Úi...chaa….aa…~~~”
Lida xoa xoa đầu mới đập vào tường, có chút ngu ngơ hỏi, “Thứ quái quỷ gì mới xảy ra vậy…(0.0)?!”
“Không biết…Midoriya, Kirishima, coi thế nào mấy cậu…(0~0)?!”
“Là Mount Lady...Còn có cả hạng mười Gang Orca và hạng bốn Best jeanist...⊙▃⊙???”
“Mr Tiger cũng có ở đó kìa...Tất cả các anh hùng đều tụ tập tại đây sao…(v.V)!?”
Bốn đứa nó còn đang kinh ngạc, thì bên kia các anh hùng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Best Jeanist một hơi khống chế gần mười con Noumu, nhờ vào quirk “Khống chế vải vóc” của anh ta.
Mount Lady và Gang Orca, mỗi người đều chia ra tóm lại mấy con khác xổng chuồng, cảnh sát đứng một bên phụ trợ cho họ.
Nhìn trên tay hình thú quái dị, thỉnh thoảng lại nhễu ra nước miếng, Mout Lady một mặt ghét bỏ nói, “Mấy thứ này là sinh vật sống sao...Gớm quá đi… (╭╮)!”
“Mà nhiệm vụ của chúng ta dễ quá nhỉ, Jeanist -san...Biết thế thì nên đi chung với All Might hay hơn (-.-)!”
“Đừng nghĩ khó khăn với trọng yếu đi đôi với nhau vậy, lính mới à…!” - Best Jeanist già dặn dạy bảo, “ Nhiều lúc, chúng ta không biết nguy hiểm khi nào sẽ ập tới!”
Anh quay sang nói với phía cảnh sát, “Đội chống bạo động, hãy lên phương án hậu cần đi...Rất có thể, bọn chúng còn lởn vởn đâu đây...Các anh hãy làm hết sức mình...Ծ_Ծ!”
“Rõ!”
“Ragdoll...Trả lời tôi đi...Cô làm sao vậy…(0~0)...?!” - Tiger nâng lên nữ anh hùng bị mất tích trong team Pussy Cat, mặt phẫn nộ nói, “Bọn chúng đã làm gì với cô...(ノಠ益ಠ)!”
“Dù gì thì cô ấy còn thở là tốt rồi...Chúng ta nên cảm thấy may mắn về điều đó!” -Gang Orca tiến đến an ủi.
“Nhưng mà tình trạng cô ấy có vẻ tệ lắm…(~.~)!”
Núp ở một góc đối diện sau bức tường không xa, team Midoriya thở phào, Lida vẻ mặt mừng rỡ nói, “Thiệt tốt quá...Các anh hùng hành động còn trước cả chúng ta...Đúng là dân chuyên có khác...(˚▽˚)!”
“Đỉnh thật..٩(͡๏̮͡๏)۶!” - Kirishima thần sắc sùng bái chêm vào, “Kinh nghiệm và khả năng của họ khác hẳn với dân nghiệp dư tụi mình…@@@...!”
“Giờ thì quay về ngay thôi...Không còn việc cho chúng ta nữa rồi…(^0^)!”
Lida vẻ mặt hớn hở nói.
Không có gì ngạc nhiên khi mà vấn đề dằn vặt nó bấy lâu nay lại bị các anh hùng giải quyết trong một nốt nhạc.
“Khi nãy Mount Lady có nói All Might, vầy có nghĩa là Kacchan đang ở cùng với chú ấy…!”
“Nếu có All Might tham dự thì mọi chuyện ổn thỏa thôi…”
“Chuồn lẹ nào mấy đứa…≧◔◡◔≦!”
Bốn thằng đang mừng hí hửng chuẩn bị rời đi, đột nhiên, từ trong bóng tôi khẽ truyền ra tiếng động, khiến tụi nó giật mình dừng lại.
Khò khè ~~~ Khò khè ~~~ Khò khè ~~~
Thanh âm hít thở quái dị, kèm theo là tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, khiến sắc mặt ai nấy lập tức nghiêm trọng lên.
Coi bộ, vẫn còn thứ gì đó muốn xuất hiện!