“Honoka-chan đã khỏe hơn chưa, nghe nói bài tập hơi quá sức với cậu hửm…0,0!?”
Hitomi nhàm chán chờ đợi phần thi bắt đầu đếm ngược, quay đầu sang hỏi cô bạn mặt em bé ngồi bên cạnh.
Cô nàng này ngoài thì chăm chú vào trận đấu, nhưng hai con ngươi thì thỉnh thoảng cứ liếc sang Hitomi.
Vừa nghe cậu hỏi vậy, cơ hồ giật nảy mình, “Etou...Còn...còn tốt...Tớ đã rèn luyện để tăng cường thể lực, với lại gần đây ngủ ổn hơn rồi…(^.^)!”
“Hí hí...Kizari-san không biết chớ, Honoka dạo này siêng năng tập cơ lắm đó, cả người bắp thịt cuồn cuộn không à...≧◔◡◔≦!”
“Ơ kìa...Miyuki...».«…” - Honoka đỏ bừng mặt kêu lên, “Đừng nói vậy chứ...tớ không muốn trở thành nữ lực sĩ đâu…(0~0)!”
Nhìn thấy vẻ mặt nửa cười như có như không của Hitomi, Honoka hai tay bụm má giận dỗi nói, “Tại Miyuki-chan hết đó, Kizari-kun cười tớ kìa…(t.t)!”
Bởi vì Miyuki ở cách Honoka quá xa, tận hai người, nên cô nàng tóc nâu không thể vươn bàn tay tới “trả thù” bạn của mình được, đành dùng phương thức này bày tỏ kháng nghị.
“Lý do bị cười là vì cậu cư xử kỳ lạ quá mà thôi...Honoka…(-.-)!” - Shizuku ngán ngẩm nhìn cô bạn thân than thở.
Mất đi đồng mình duy nhất ủng hộ, Honoka gương mặt ỉu xìu, tiu nghỉu cúi đầu xuống bĩu môi nói, “Thôi hổng thèm nữa, đằng nào tớ cũng bị cho ra rìa…(..)!”
“Ra rìa…(0.0)?!”
“Thì Kizari-kun đâu đến xem tớ thi đấu, khác với Miyuki và Shizuku…(o o)!”
Giọng nói của Honoka mang theo buồn bực âm điệu, tựa hồ còn có chút...hờn dỗi?
Hờn dỗi ở đây, không phải là giận kiểu thông thường, Hitomi nghe vào càng giống thiếu nữ làm nũng với bạn trai của mình hơn.
Dù có đầu gỗ đến mấy thì lúc này Hitomi cũng hiểu rằng, Honoka, có lẽ đã phải lòng mình rồi.
Quả thật đau đầu a, một Mayumi còn xử lý chưa xong, nay lại thêm một Honoka, khiến người quá mức nhức não đi.
Đúng lúc này, như thần đồng đội Tatsuya lập tức xen vào “cứu nguy” cho cậu.
“Hội trưởng đang bước lên sàn thi đấu kìa…”
“Hửm…”
“Quên mất, gần đến giờ rồi…(@[email protected])”
“Elven Sniper sao...Thiệt hóng quá đi...≧❂◡❂≦!”
Honoka hai mắt lập lòe sao nhỏ, thần tượng của cô nàng hình như là Mayumi.
“Hội trưởng không thích biệt danh đó, vì vậy nên đừng lôi nó ra trước mặt cô ấy…(~.~)” - Hitomi sực nhớ điều gì, quay sang nhắc nhở Honoka.
Lời nhắc nhở của cậu khiến Honoka rụt cổ lại.
Đám nam nữ thiếu niên chen lấn nhau ở hàng ghế trước để xem Mayumi, người đang đợi cuộc thi bắt đầu trong trường bắn đầu tiên.
Mayumi đeo một chiếc bịt tai cách âm trên chiếc bờm của cô ấy, một cặp kính trong suốt, một chiếc quần có tính co dãn trong bộ đồng phục dài và một chiếc áo dài có thể dễ dàng nhầm lẫn với một bộ mini-suit. Cùng với một chiếc CAD có hình dáng như một khẩu súng được sử dụng trong tất cả các phần thi trong Speed Shooting, nó là một sự kết hợp giữa vẻ dễ thương và chủ nghĩa anh hùng khiến cô trông như một nữ chỉ huy bước ra từ một bộ phim sắp ra mắt.
“Hẳn sẽ có người dùng hình ảnh của Hội trưởng làm đề tài cho những cuốn doujin...o o”
Mizuki nhẹ nhàng nói vậy hẳn là vì nó gợi lên gì đó trong ký ức của cô ấy.
“...Lần đầu tiên mình nghe điều đó…(v.v)”
Mặc dù vậy, nó đã đi quá xa khiến ngay cả một người như Erika cũng không thể phản ứng lại ngay.
“...Mizuki, chính xác thì cậu kiếm đâu ra ý định ấy vậy? Nếu sự “hứng thú” của cậu là theo chiều hướng đấy, có lẽ mình sẽ phải xem xét lại tình bạn của chúng ta… (0-0)”
Có vẻ như Miyuki và Erika cùng nghĩ đến một thứ. Cái giọng vờ nghiêm nghị đó chỉ có khoảng 10% là nghiêm túc.
“Eh? Mình không có mấy kiểu hứng thú như thế nha.”
Vẫn thế, Mizuki chắc hẳn là người run nhất.
“Bắt đầu rồi, yên lặng nào…(~ ~)!”
Hitomi cắt ngang cuộc đối thoại của hai cô gái, có vẻ đã giúp Miyuki thoát khỏi một phen “hú hồn”.
Khu vực khán đài im phăng phắc.
Các thí sinh đều đeo bao tai, vì vậy tiếng ồn từ khán giả không ảnh hưởng đến họ, nhưng đó chỉ là về lý thuyết.
Các thí sinh giương những khẩu súng trường dài, mảnh trông gần giống như những chiếc CAD dạng thỏi dùng trong thi đấu của mình lên, trong khi tư thế và sự tạp trung của họ khiến khán giả im lặng đến mức bấu chặt ghế của mình.
Ánh sáng lóe lên báo hiệu bắt đầu.
Những mục tiêu bay vù qua bầu trời kèm với những tiếng nổ súng nhỏ.
“Nhanh quá...”
Những lời thốt lên nhỏ nhẹ của Shizuku phải chăng là muốn ám chỉ tới tốc độ của các mục tiêu đó?
- Hay là cô ấy muốn nói đến ma thuật của Mayumi đang liên tục đánh vào những mục tiêu ở bên trái và bên phải?
Mayumi không ngẩng đầu lên và vẫn đứng im trong khi giương chiếc CAD ngắm thẳng về phía trước.
Phần thi này không phụ thuộc vào súng trước để bắn đạn, nên không cần thiết phải ngắm kỹ mục tiêu và CAD không có nòng súng hay ống ngắm.
Không chỉ có cánh tay, mà cả thế đứng của cô ấy trông như thể đang giương cung vậy.
Khoảng ngưng giữa những lần mục tiêu bắn về phía trước không cách đều nhau.
Tổng cộng một trăm mục tiêu trong vòng 5 phút.
Vậy tức là trung bình cứ 3s/mục tiêu.
So với việc sử dụng súng bắn đạn thường, thì đó là một tần suất điên rồ. Vấn đề rắc rối ở đây là đôi khi nhiều mục tiêu được bắn ra trong một khoảng thời gian rất sít sao và đôi khi, năm hoặc sáu mục tiêu sẽ bay ra sau một khoảng 10 giây.
Mayumi bắn hạ “từng” mục tiêu một” mà không trượt phát nào.
Năm phút thi đấu trôi qua trong nháy mắt.
“Rất tuyệt...cô ấy thật hoàn hảo…!”
Mayumi nhác chiếc kính bảo hộ và chiếc tai nghe cách âm trong khi mỉm cười đáp lại sự tán thưởng của khán giả. Quan sát cô, Hitomi lẩm bẩm như thể cậu chẳng biết nói gì khác nữa.
“Đúng là hội trưởng ghê thiệt...Kỹ năng của Mayumi-sen-pai cho dù là số nhiều cao cấp pháp sư cũng chưa chắc đã làm được…” - Tatsuya đưa ra nhận xét của mình.
“Chị ấy sử dụng những viên đạn dưới âm tốc hình thành từ các tinh thể băng phải không…(0,0)?”
Miyuki vừa hỏi vừa vỗ tay, khiến cho Tatsuya mỉm cười và gật đầu.
“Chính xác, anh ngạc nhiên là em nhận ra đó.”
“Nói cụ thể hơn đi Tatsuya…” - Leo tò mò hỏi.
Hitomi ngồi bên lắng nghe, kỳ thực mấy vụ này cậu không rành nên tốt nhất đừng có khoe cái xấu, lòi cái dốt ra.
“Một trăm lần bắn không trượt lấy một...Điều đáng kinh ngạc không phải là tốc độ kiến thiết hay số lần kích hoạt mà là độ chính xác đòi hỏi. Kể cả sử dụng ma thuật giác quan đồng thời thì pháp sư vẫn cần dùng đến bộ não để xử lý thông tin. Mình không biết là chị ấy đã dùng kinh nghiệm hay đó chỉ thuần tuý tài năng... Chị ấy xứng đáng là truyền nhân của thập đại gia tộc.”
“Hội trưởng dùng ma thuật giác quan sao…(o 0)?” - Mitzuki góp lời.
“Ma thuật tăng cường thị giác tầm xa “Đa mục tiêu” không dùng để quan sát thực thể vô vật chất hay các khối thông tin mà để quan sát vật thể vật lý từ nhiều góc độ giống như 1 chiếc rada vậy. Mayumi sen-pai. đang dùng phép thuật này.”
Tatsuya nhìn Mitzuki với ánh mắt “Cậu không thấy thế sao?” nhưng cô lắc đầu.
[Hỏi vậy cũng khó cho Mitzuki quá...v,v]
Hitomi thầm nghĩ bụng, chợt bắt gặp ánh mắt của Mayumi xa xa chạm vào, tựa hồ, khóe miệng của cô nàng có hơi cong lên.
Leo vẫn đang hăng hái làm học sinh nghiêm túc, “Trong khi cả trường tập trung, chị ấy dùng nó để quan sát từng góc một, đây là một khả năng hiếm đấy. Mà cậu không nghĩ là kiểu bắn ở cấp bậc này có thể đạt được bằng mắt thường đấy chứ…(0~0)?”
“Đúng vậy...(`・ω・´)!”
Shizuku lập tức trả lời. Trong suốt cuộc đấu, cô giả định mình là Mayumi và xem xét các chiến thuật có thể sử dụng trong phòng bắn.
“Hội trưởng dùng ma thuật tốc độ để biến các phần tử trong không khí thành tinh thể băng rồi gia tốc nó lên mức hạ âm và dùng phép thị giác cùng lúc phải không? Với ma thuật giác quan đang hoạt động mà còn gia tốc và giảm tốc hàng trăm lần. Sức mạnh của chị ấy thật khủng khiếp…(._.)”
Lúc này, từ sức mạnh mà Leo sử dụng không chỉ đến kĩ năng kĩ thuật mà đến khả năng thể chất để có thể làm phép lặp đi lặp lại. Ma thuật thực tế lại không phải là hoạt động tiêu hao năng lượng. Hiện tượng không bị viết lại bởi việc đốt năng lượng mà thay thế dữ liệu quanh hiện tượng.
Để có thể cải biến dữ liệu, cần đến những chuỗi ma thuật từ psions. Vì vậy số lần ma thuật có thể được kích hoạt chỉ bị giới hạn bởi phạm vi của chuỗi ma thuật. Sức mạnh mà Leo nói ở đây giống như là sự căng thẳng tinh thần tác động lên pháp sư.
“Mayumi sen-pai sử dụng biến tấu của “Cường hạt“. Cường hạt nguyên bản đã là một dạng ma thuật rất hiệu quả. Với khả năng của chỉ thì có thể lặp đến 1000 lần chứ không nói đến 100 lần thôi.”