“Cơ mà hội trưởng thì xong việc rồi”
Hitomi chỉ tay ra xa.
“Ah…(0.0)?”
“Đối phương không thể tiếp tục tham gia, kể cả nếu thi đấu ở hiệp sau, cô ta cũng sẽ suy sụp vì kiệt sức. Đội bên kia cũng nhận thấy điều ấy nên họ sẽ bỏ cuộc...”
Mayumi quay người lại và thấy cố vấn chiến lược của đối phương đang tranh luận với giám khảo về chủ đề này. Đấu thủ nằm dài trên một chiếc ghế dài với thiết bị phân tích y tế bao bên ngoài.
“Cạn kiệt Psion do làm phép liên tục. Giờ mới để ý, cô ấy chưa đủ tầm để làm đối thủ của hội trưởng.”
“... vậy cậu có thể hiểu được ngần ấy chỉ bằng quan sát...(・о・)?”
“Miễn là tôi có thể nhìn “một cách rõ ràng...(ˇ⊖ˇ)”
Giám khảo không thể nghe được lời của Hitomi nhưng ngay khi cậu dừng nói thì hội đồng tuyên bố đối thủ của Mayumi rút lui.
Khóe miệng Hitomi hơi cong lên khi thấy vẻ sửng sốt trên gương mặt Mayumi. Nói là đứng chết lặng thì đúng hơn, một điều hiếm thấy ở cô nàng.
“Thôi đi nào…” - Hitomi giục.
“Quay lại khán đài thôi, tốt nhất phải xem lại CAD và chuẩn bị cho trận đấu tới...Mặc dù không mạnh như Tatsuya, nhưng vấn đề thường thức tôi vẫn lo được!”
“Cậu có lý, tôi trông cậy cả vào cậu...(。・・。)!”
Bây giờ Hitomi làm chủ hoàn toàn tình hình nhưng Mayumi chẳng hề tỏ ra chống đối không cần thiết. Điệu bộ thoải mái phó thác mặc người của cô như thể làm vậy mới đúng với vị trí hai bên khiến Hitomi có xúc động chuồn về càng nhanh càng tốt.
Sau khi cậu kích hoạt máy bảo trì, Mayumi đưa CAD ra và ngồi sụp xuống bên cạnh. Cô không mặc chiếc áo mát dài đến đầu gối nên hiện chỉ mặc bộ đồ tennis.
“E hèm…~~~”
Hitomi ho khan hai tiếng nhắc nhở.
“Sao thế...Làm nhanh đi chớ, Kizari-kun…(?-?)!”
Thần thái và giọng nói của Mayumi rất bình thường, nhưng Hitomi cứ có cảm giác là cô nàng đang giả bộ, mà còn rất điêu luyện là đằng khác.
Có lẽ là vô ý đi.
Hitomi tự an ủi bản thân, lại không biết ngồi một bên đang lén lút mỉm cười một cách tinh quái Mayumi.
Lạch cạch...lạch cạch…
Tại chú tâm điều chỉnh, Hitomi vô thức cảm nhận được một mảnh mềm mại trơn nõn dựa hướng bản thân, thỉnh thoảng lại cà nhẹ vài phát, mơ hồ có khiêu khích mùi vị.
[Cái cô Mayumi này ….=.=!]
Hitomi xạm mặt lại, trong lòng đậu đen rau muống.
Đã không giúp người ta thì thôi, còn làm phân tâm chính mình nữa chứ. Và đúng Hitomi không muốn phản ứng, bởi vì càng phản ứng thì cô nàng kia càng đắc ý mà thôi.
Hiển nhiên Mayumi vẫn biết thứ nào quan trọng hơn, tuy cố “câu dẫn” Hitomi nhưng không làm quá mức, chỉ ở độ vừa phải, cũng không khiến cậu phản cảm, chỉ làm người khác nhìn thấy đáng yêu.
Trọng tâm chính hiện tại vẫn là thiết bị bảo trì và chiếc CAD.
“Cậu không đo trạng thái hiện tại của tôi sao…(0,0)?”
“Thời gian chỉ vỏn vẹn mười đến mười lăm phút nên kể cả nếu tôi có viết lại code, cũng chẳng có thời gian để kiểm tra. Do đó chẳng có lý do gì để mất thời gian để đo đạc.”
Điều này xảy ra nhiều lần nhưng lần này Mayumi vô ý nghiêng đầu. Theo như những gì mà cậu nói thì có vẻ cậu có thể đánh giá mà không cần đến máy móc.
“... Cậu có thể nói chỉ bằng quan sát sao…(0.0)?”
“Dĩ nhiên, hội trưởng chắc cũng có biết...(▰˘◡˘▰)!”
Cậu không nói sao tôi biết được.
Mayumi thật muốn chửi bậy một câu, nhưng như vậy mất hình tượng quá, lời thốt khỏi miệng liền biến thành lúng túng.
“ Cái đó…=.=”
“Mayumi-chan chắc nghe qua rằng pháp sư có thể biết được liệu ma thuật được kích hoạt hay CAD có hoạt động bình thường hay không mà không cần đến máy móc chứ?”
“Cái này thì tôi thấy rồi.”
“Ở một mức độ nào đó, tôi có thể làm tốt hơn một chút.”
Cái gọi làm tốt ở đây, kỳ thực không phải là Hitomi, mà là Kuro ở trong đầu chỉ dẫn.
Con mèo mập này lười nhát ra tay quá thể, dạo gần đây bỗng nhiên xuất hiện triệu chứng ngủ miên man, cũng ít khi tỉnh lại trò chuyện với cậu. Bây giờ cần kíp nên Hitomi mới “alo” nó ra.
Dựa vào bản lãnh của cậu thì xử lý vài cái mặt hàng sơ đẳng, thậm chí cao cấp hơn cũng bình thường, nhưng để làm được như đã nói ban nãy thì cần có trợ thủ.
Dưới sự chỉ dẫn của Kuro, Hitomi tiếp tục nhìn những dãy kí tự lướt qua màn hình. Bên cạnh Mayumi tỏ vẻ rất hứng thú với cái “mức độ” của cậu nhưng không dám làm phiền một kĩ sư đang làm việc để thoả mãn tính tò mò của mình.
Hitomi gỡ bỏ CAD, tắt máy trước khi kiểm tra cò súng và mạch kích hoạt rồi đưa CAD cho Mayumi. Như đã hứa, cậu không hề động đến code bên trong. Mayumi bí mật hắt ra một tiếng thở dài thư giãn. Sau khi nhận lại CAD, vì một lý do nào đó cô để tay vào cò súng và đặt súng lên đùi.
“Mayumi-chan có thể không chĩa nòng súng vào tôi được không…-.-?”
“Ah, xin lỗi ( 〃..).”
Mayumi tỏ ra ăn năn, tức thì xoay khẩu súng về phía mình. Cô lắc lắc nó vài vòng, đắc ý hỏi, “Vậy nó như thế nào…?”
Câu hỏi của Mayumi một lần nữa quá giản lược, nhưng Hitomi không gặp vấn đề gì để giải nghĩa ý tứ của cô.
“Tôi thấy sự tinh chỉnh được làm rất tốt. không ép xung, không có các chức năng thừa. Tuy có một số chỗ phức tạp trong kích hoạt chuỗi để tăng tính ổn định, nhưng tính đến khả năng của hội trưởng thì tôi cho thiết bị này điểm tối đa.”
Hitomi trả lời trong khi vẫn quan sát chuỗi kích hoạt hiển thị trên máy bảo trì nên khi quay người, cậu thấy Mayumi đang ngượng ngùng.
“Thật sao... hehehe, nó khiến tôi rất vui...(^v^)”
Khoé mắt cô nhuộm hồng khi cô đảo mắt kèm theo một nụ cười bẽn lẽn. So với sự đỏ mặt vừa rồi thì điều này lại càng kì quặc.
[Đồ ngốc, chị ấy mắc câu rồi kìa...Tiến lên đi chàng trai...☜(˚▽˚)☞]
Lâu lâu mới nghe Kuro phát biểu một lần, nhưng nội dung thì…
[Cấm ngôn năm phút…(= =)!]
Kuro: “...!”
Em làm gì sai...(。・・。)[email protected]@@~~~
“... Thật sao?” - Hitomi không quên đáp lời Mayumi bằng một câu hỏi ngược lại trong khi đang “chặn miệng” Kuro.
Thực tế cậu ngạc nhiên vì lẽ ra Mayumi phải quen với những lời khen tương tự.
“Thật mà. Đối với một người hiếm khi khen ai thì đó chẳng phải là lý do để vui mừng hay sao…(o,o)?”
Mặc dù tính về tuổi tác thì cậu “khá lớn” so với Mayumi. Nhưng về chính thức thì hitomi chưa bao giờ tự coi mình là một người trưởng thành hoàn toàn. Từ cái quan điểm khách quan, cậu tự thấy vẫn còn là một đứa trẻ thiếu chín chắn. Nói vậy nhưng những lời vừa rồi của Mayumi như đưa bản thân ra lề của xã hội với những người không có các phép lịch sự xã giao.
“... Tôi cũng lịch sự như bất kì ai...”
Tuy nhiên, sự bác bỏ của hitomi chỉ mang lại một nụ cười ngọt ngào từ Mayumi, chỉ rõ rằng cô nhận thấy cậu đang lảng tránh.
“Vậy lời khen vừa rồi chỉ là xã giao thôi sao...≧◔◡◔≦?”
“không, không phải...(・о・)”
Nụ cười của Mayumi đẩy Hitomi đi chệch hướng...Cứ tiếp tục đối thoại thế này sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Im lặng có lẽ là quyết định chính xác lúc này. Không bối rối, cậu chấp nhận nụ cười của cô.
Trong các môn thi thì bóng chùm là có nhiều trận đấu nhất trong ngày hôm nay. Nói về số trận đấu thì Mã nguyên khối là nhiều nhất nhưng Mã nguyên khối và phá băng được chia ra làm hai ngày thi đấu trong khi bóng chùm phải kết thúc cả năm trận trong nửa ngày.
Lịch đấu dày đặc và việc kích hoạt phép thuật liên tục trong mỗi trận đấu khiến cho mục thi này không hề kém các môn khác về sự khó khăn. Do đó khả năng điều tiết sử dụng phép thuật là điều kiện tiên quyết để chiến thắng. Mục đích dĩ nhiên là phải chiến thắng hai hiệp liên tiếp.
Các đối thủ dĩ nhiên không đẩy bóng về phía đối phương một cách vô tội vạ mà phải biết cách để ghi điểm. Mayumi là ngoại lệ khi dẫn ma thuật trong suốt hiệp đấu. Dù vậy cô không tiến công và dựa hoàn toàn vào sức mình trong cuộc đấu.
Bằng cách chọn một ma thuật không phù hợp cho môn thi này vì chỉ làm các quả bóng nẩy lại, điều này ngăn sự kiệt sức do lặp liên tục ma thuật. Do đó phương châm của Mayumi là dốc toàn lực kể từ lúc bắt đầu mà không do dự. nhưng khi trận đấu thứ hai bắt đầu thì cô nàng hội trưởng lại gặp bối rối.
Tình trạng của cô hoàn hảo. Đối phương không thể ghi nổi một điểm nào trong nửa vòng đầu tiên. Sự bối rối ấy đến từ một nguyên nhân khác. Nhờ trận đầu tiên đối thủ bỏ cuộc mà mayumi có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Do lịch thi dày đặc mà lẽ ra sức lực của cô phải dần suy giảm chứ không thể lại cải thiện lên được. Do đó hẳn phải có một ý nghĩa đằng sau. Mayumi chỉ có duy nhất một cách giải thích.
Ngay khi tiếng còi kết thúc vang lên, cô quyết định hỏi Hitomi.
“Kizari, tôi nghĩ cậu đã không thay đổi chuỗi kích hoạt chứ.(~.~)?”
Điều này hoàn toàn trái ngược với cách mà trận đầu tiên kết thúc. Lời buộc tội của Mayumi làm Tatsuya ngạc nhiên nhưng cậu vẫn trả lời một cách điềm đạm.
“Tôi không hề chạm đến chuỗi kích hoạt và lẽ ra không thể có vấn đề gì, trừ phi cô nhận thấy điều gì không đúng…(o 0)?”
“Nói dối…(0~0)!”
Mayumi chỉ ngón tay vào Tatsuya với một dáng đứng run rẩy.
“Hiệu quả của việc tạo ma thuật được cải thiện đáng kể và vì không thay đổi phần cứng, chỉ có khả năng là cậu đã thay đổi phần mềm.”
“Vậy ra hiệu quả đã nâng lên chứ không giảm xuống...v-v?”
Câu hỏi ngớ ngẩn của Hitomi làm dịu Mayumi.
“Đúng là thế... nhưng...= =”
Nếu hiệu suất giảm xuống thì đúng là một chuyện khác. nhưng Mayumi nhận ra thái độ của mình thật là nực cười.
Đương nhiên, Hitomi cũng cảm giác khó hiểu. Rốt cuộc cô nàng đang sợ sệt cái gì.