Siêu Việt Tài Chính

Chương 551: Chương 551: Bất Ngờ Lâm Phong




Lời nói của Lâm Hồng làm mọi người trầm mặc một lúc việc này không phải họ không biết nhưng để xuất hiện một vi tướng ở thời đại hòa bình này quá khó. Mà hơn hết những thứ công trạng có thể để những chi quân đội có thể để người nắm quân thành Tướng cần phải có một cái công trạng hoặc sống lâu năm thành lão già dựa theo cống hiến mà được phong hàm.

Lâm Thanh Hải sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ mới nhìn Lâm Hồng nói lên ý nghĩ của chính hắn cho mọi người nghe.

- Tôi nghĩ cũng không hẳn là sẽ tệ hại đến mức đợi chờ như thế đâu. Chỉ cần cho những người của Lâm Dương ở các mặt cần thiết thao tác trên vấn đề này là được. Sự tuyên truyền ở thời đại này tốt hơn. Chỉ cần tuyên truyền tốt đánh bóng tên tuổi và công trạng là có thể. Việc này khi xưa có thể khó nhưng hiện tại không khó lắm.

Lâm Dương tính toán một chút mới gật đầu. Hắn thấy trong vấn đề mô hình này cũng không nói rõ đó nhất quyết phải là vị tướng của quân đội mới được Nên đưa ra ý kiến.

- Nói thì dễ nhưng muốn làm rất khó trừ khi có trọng án được giao vào tay của Lâm Dương. Chỉ cần thay đổi một số lĩnh vực thay một tướng quân đội bằng tướng cảnh sát cũng được như thế cũng có thể bổ sung lực lượng cần thiết.

Lâm Kiệt im lặng nãy giờ hiện tại cũng lên tiếng nói.

- Nếu vị trí cảnh sát thì có thể đấy. Vốn cảnh sát là một nơi rất dễ kiếm công trạng nhất là tình hình hiện nay. Chỉ cần làm dày hồ sơ những vụ án cho một người chắc chắn để nâng người mình lên thành tướng không khó. Nhưng quan trọng người của mình có ai đủ để tiếp nhận việc đó bên cảnh sát hay không mới là điều quan trọng.

Mọi người trầm mặc không phải họ không có người nhưng mà cần phải lựa chọn người nào phù hợp nhất để cho hắn thăng tiến như thế nào mới là điều quan trọng. Không ai đủ thực lực thì có đắp chiến công lên một người cũng không được chấp nhận.

- Ấy tôi nhớ không nhầm thằng Lâm Phong bố của Lâm Huân Di không phải trong ngành cảnh sát à. Ai nhớ hắn đang cấp bật nào không?

Lâm Thế Đông như chợt nhớ ra điều gì đó nói với mọi người trong phòng. Hắn nhớ là Lâm Phong làm cảnh sát nhưng không nhớ rõ hiện tại lăn lộn đến mức nào.

- Đúng rồi Lâm Phong hắn trong ngành cảnh sát. Chỉ là bây lâu nay hắn tự lăn lộn nếu biết trước tình hình như thế này bồi dưỡng hắn một chút không phải ổn rồi sao.

Lâm Thanh Hải cũng nhớ ra đúng là Lâm Phong làm trong ngành cảnh sát. Lâm Kiệt cáu mày một chút nhìn qua Lâm Dương như hiểu ý Lâm Kiệt như thế nào Lâm Dương lấy điện thoại ra gọi đi cho một người nào đó nên bước ra khỏi phòng.

Mọi người đợi hắn đi ra rồi Lâm Hồng mới lắc đầu nhìn ba người còn lại trong lòng thở dài. Bởi bà hiểu Lâm Phong tự lăn lộn không ít giờ cấp bật mà có thấp quá thì cũng không đủ làm việc gì. Với trước này Lâm Phong không có tiếng tăm gì giờ bộc phát ra đúng là có thể làm cho mọi người nghi ngờ.

- Câu mong sao hắn có thực lực chút nếu không hắn giống như những người khác thì cũng không làm được gì.

- Biết vậy thôi chứ sao giờ. Lâm Dương hắn dậm chân ở mức thượng tướng lâu rồi vẫn không ngang bằng được Hà Thúc. Chỉ cần bên dưới hắn thật sự có hai trung tướng với một Thượng Tướng thì có thể nói chuyện này nữa còn không thì bước ra một bước muốn hơn Tăng Anh Hùng hơi khó.

Lâm Kiệt cũng thở dài nói ra ý nghĩ của hắn. Dù sao kiếm một thượng tướng không phải dễ. Nếu không Lâm Dương cũng chẳng dập chân tại chỗ hơn năm năm nay. Lâm Thế Đồng gật đầu cũng nói ra vấn đề vốn có.

- Tôi thấy vấn đề này do Lâm Dương không nhìn rõ cục diện với phần sự phát triển của thằng nhóc quá nhanh cho lấy tên lửa bắn cũng không chạy kịp thay đổi của nó nếu không Lâm Dương cũng không bị động như thế này đâu. Có khi nào thằng nhóc trước giờ là thế nó chuẩn bị cho thời điểm này mới im lặng trong những năm qua không?

Lời của Lâm Thế Đồng làm cho mọi người gật đầu. Chỉ có thể nói việc này có thể ngay từ đầu là thế chứ không thể nào trong mấy tháng lại có thể chuyển biến tình hình cục diện như thế này.

- Tôi thấy có thể lắm. Bản thân chúng ta thấy Hoàng Lâm Nhu mẹ nó với nó không khác nhau lắm. Trước đây nỗi bật khi gặp chuyện trầm lắng lại. Rồi khi Ngô Nam đến Lưu Minh lần trước bộc lộ ra một phần nào sự ẩn nhẫn đáng có của một người. Tâm cơ thăng trầm chắc chắn phải có. Để nói thằng nhóc không thừa hưởng cái tính này của bà ta thì không thể nào?

Lâm Hồng vốn là phụ nữ nên bà đưa ra ý kiến đánh giá về Hoàng Lâm Nhu để liên hệ tới Thiếu Kiệt mọi người không thấy làm lạ lắm. Dù sao thì vẫn là phụ nữ với nhau có đánh giá dựa trên những tâm lý của một người với nhau chính xác hơn là đàn ông họ đi suy đoán tâm lý phụ nữ.

Lâm Kiệt gật đầu mới xám mặt nhìn mọi người trong phòng nhắc nhở.

- Nếu như thế thì thật sự hơi nguy hiểm. Thằng nhóc này không làm thì thôi một khi làm mọi người thấy được rồi đấy quá quyết đoán. Ngô Trực còn phải để mạng lại Lưu Minh tôi nghĩ tốt nhất là dặn dò con em trong các thế hệ không được đụng chạm đến thằng nhóc tránh sau này chúng ta bị mũi dao này đâm vào không hay đâu.

- Đúng đấy! Bọn thế hệ bằng với thằng nhóc không biết trời cao đất dày gì. Vốn ở Ngọc Châu chỉ có Ngô Long ngạo nghễ bọn nó bị áp chế không nói nhưng mà với mấy thế lực khác thì vẫn có một chút cao. Nếu cứ để bọn họ dung túng con cái chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến bố cục sau này.

Lâm Thanh Hải thấy điều này thật sự cần thiết. Dù ở Ngọc Châu con cháu Lâm gia có những thế hệ trẻ không thua kém ai. Nhưng vì Ngô Long chiếm phần bá đạo trước giờ đã quen thêm phần họ dặn dò không được động chạm đến mấy nhà nên mấy đưa trong nhà còn biết đường mà tránh chỉ có Thiếu Kiệt sợ rằng sau này hắn tới Ngọc Châu một đám không hiểu chuyện đi gây chiến thì chỉ có hại.

Bây giờ bên ngoài Lâm Dương mặt mũi hớn hở đi vào. Mọi người nhìn thấy hắn như thế chắc chắn là có chuyện vui. Nếu không hắn cũng không vui vẻ như thế. Lâm Kiệt thấy Lâm Dương vừa ngồi xuống liền hỏi.

- Sao Tình hình như thế nào Lâm Phòng hắn làm ở cảnh sát đến mức độ nào mà lại hớn hở như thế.

- Đợi chút tôi uống ngụm nước rồi nói cái đã việc này đúng là ngoài ý muốn mà.

Lâm Dương cầm ấm trà rót vào trong ly của mình một chút trà rồi uống một hớp. Mọi người trong phòng cũng nông nóng muốn biết kế quả mà hắn lại bộ dáng như thế này làm ai cũng sốt ruột. Lâm Thế Đông không chờ được hối thúc hắn.

- Ông nói lẹ đi! Mệt quá còn phải uống chút nước cho thấm cổ nữa là sao. Nhanh nhanh dùm mọi người đang gấp cho ông mà ông cứ nhàn nhạ.

Lâm Dương cười lớn một tiếng khi uống xong một ngụm trà nhìn mọi người trong phòng gật đầu một cái.

- Việc vui phải tận hứng chứ! Thật không ngờ tên Lâm Phong này có khả năng như vậy! Tính ra thằng này đào tạo được biết quá muộn nếu không chúng ta dư sức ngang bằng với bọn Hà Thúc lâu rồi.

Lâm Kiệt ngạc nhiên nhìn Lâm Dương bực tức hỏi.

- Sao nó tự lăn lộn chức vụ rất cao sao. Nếu thế sao trong nhà không ai biết thế này. Ông đừng làm mọi người hồi hộp nữa có được không?

- Ừ! Tôi vừa hỏi xong cũng bất ngờ. Không dựa vào chúng ta thao tác Lâm Phong từ cấp dưới đi lên trong vòng mười lăm năm nay hắn từng bước từng bước một làm cảnh sát rất oai phong. Hiện tại hắn chỉ dưới tôi một cái cấp bật thôi. Trung Tướng của sở cảnh cảnh sát Thành Phố Ngọc Châu. Các ông nói tôi không bất ngờ sao được.

Bốn người trong phòng cũng ngạc nhiên không ít cấp bật trung tướng cũng không phải là thấp vậy mà họ hầu như không nghe được tiếng gió gì từ cấp bật của Lâm Phong đã thế ngày tết cũng không ai đến chúc mừng hay là biếu xén thăm hỏi gì như thế vẫn tồn tại được mà họ hoàn toàn không nghĩ tới được.

Lâm Kiệt giật mình. Dù cho việc này hắn không nghĩ đến nhất. Dù Lâm Huân Di là cháu hắn nhưng trước giờ Lâm Phong làm việc hắn không màn đến bởi Lâm Kiệt hắn có quá nhiều việc. Dù sao thì Lâm Huân Di cũng chỉ là cháu gái duy nhất trong đám cháu của hắn. Việc Lâm gia làm chỗ dựa Lâm Kiệt nghĩ Lâm Phong có làm gì cũng là thuận lợi nên không suy nghĩ nhiều đến hắn bởi Lâm Phong tính ra cũng chỉ là con thứ bảy trong nhà hắn.

- Chuyện này hắn làm sao mà lăn lộn đến mức đó chứ. Ông có lầm với người nào khác không chứ? Nếu thế mấy người bọn mình phải nghe thấy ích nhiều chứ sao lại có thể đến bây giờ mới phát hiện. Tôi là bố nó mà nó còn không nói chuyện này cho tôi sao được.

- Không nhầm được. Thằng con ông rất tốt mười lăm năm chưa nhận một chai rượu, đi làm mặt đồ bình thường trên chiếc honda năm mươi. Còn nữa phá không ít án kiện lớn, không bao giờ tranh công lao của cấp dưới, Cũng chưa bao giờ nhận lố một ngàn tiền lương công chức nào. Cấp bật cao là thế nhưng sau khi tan sở trở về nhà đều như người bình thường. Quan tốt đấy, hiếm còn người nào như thế. Vậy mà đến con mình ông cũng không quan tâm được thì tôi cũng phục thật.

Lâm Kiệt nghe Lâm Dương nói về con mình như thế cũng ngẫn ra. Hắn không ngờ trong tám đứa con của mình còn một đưa như thế này xuất hiện. Bản thân hắn hoàn toàn không để ý đến Lâm Phong giờ bị người ngoài nói mình không biết gì về con mình cũng cảm thấy mình thật sự làm phụ huynh không được tốt cho lắm.

- Lâm Kiệt! Ông đừng nói những cái này ông hoàn toàn không biết đấy nhé! Ông làm bố như thế thật sự tôi thấy có vấn đề đấy? Một năm ông gặp thằng nhỏ được mấy lần vậy. Làm bố như thế xem được sao?

Lâm Hồng nhìn dáng vẻ của Lâm Kiệt ngẫn người như thế biết chắc rằng những điều vừa rồi Lâm Dương nói hắn hoàn toàn không biết đến. Nếu không hắn cũng không xuất hiện những biểu như hiện nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.