Siêu Việt Tài Chính

Chương 186: Chương 186: Con đường huyết mạch




Mọi người đi vào. Chỉ có mình Khải Huy bên ngoài, anh ta không muốn vào mà chỉ lấy lý do kiếm nơi nào đó uống cà phê. Còn bọn người Thiếu Kiệt theo chân của Khương Đào và Trương Băng vào nhà.

Ngồi xuống một chỗ đối diện với hai vợ chồng Khương Đào, Thiếu Kiệt bị Trương Băng hỏi về tin tức của mẹ hắn một cách liên hồi.

- Thiếu Kiệt mẹ cháu giờ ra sao? Hiện tại đang làm gì? Cuộc sống có tốt không? Mẹ cháu hôm nay sao lại không đi cùng tới đây vậy.

Thấy vợ mình liên tục hỏi Thiếu Kiệt Khương Đào đụng nhẹ vợ mình nói.

- Bà này để Thiếu Kiệt từ từ trả lời chứ làm gì mà gấp gáp vậy.

- Tôi hỏi Thiếu Kiệt không có hỏi ông đâu mà ông khều cái gì.

Nghe chồng mình nói thế Trương Băng cũng nhìn Khương Đào cau mày trả lời rồi hướng Thiếu Kiệt cười cười nói.

- Cháu thông cảm tại dì lâu lắm rồi không có tin tức của mẹ cháu nên muốn biết. Cháu cứ trả lời từ từ là được.

Thiếu Kiệt lúc này nhìn Trương Băng cũng cười cười nói

- Dạ Không sao đâu dì. Mẹ cháu hôm nay có việc bận nên không đến được với lại dạo gần đây cuộc sống của mẹ cháu vẫn tốt nếu sau này có dịp thì cháu sẽ dẫn mẹ cháu qua đây cho dì gặp.

- Cháu nói đấy nhé. cũng hơn mười mấy năm không gặp lại mẹ cháu rồi. Cháu không biết đâu lúc mà mẹ cháu liên lạc lại với vợ chồng dì, lúc đó dì mừng lắm luôn đấy. Thế mà đi gặp mẹ cháu ông chồng của dì lại chẳng chịu nói có dì biết. Bực mình dì để hắn ăn cơm tiệm hôm đó luôn.

Thấy vợ mình chê bai còn đem chuyện nhà cho Thiếu Kiệt biết Khương Đào đỏ mặt càu nhàu nói.

- Bà sao lại nói chuyện đó. Hôm gặp mẹ Thiếu Kiệt tôi phải vào bệnh viện thăm thằng nhóc mà bà làm sao đi được. Đừng làm tôi mất mặt với người ngoài chứ.

- Người ngoài nào. Thiếu Kiệt Hà Vi đâu phải người ngoài.

Trương Băng vô tư hỏi Khương Đào vì theo cô thấy ở đây hoàn toàn không có người lạ, vì Thiếu Kiệt là con của Hoàng Lâm Nhu, còn Hà Vi thì cháu Hà Thúc mà trong vòng tròn này thì không có người ngoài nào khác. Khương Đào mới ra hiệu nhìn về Trịnh Chi lúc này Trương Băng mới chợt nhớ ra còn có nhân viên của Thiếu Kiệt. nên chỉ cười cười. Rồi nhớ ra điều gì mới hỏi hắn.

- À mà hôm nay Thiếu Kiệt đến đây làm gì thế?

- Bà này còn hỏi? cái vụ mà tôi nói với bà là do Thiếu Kiệt nó đề xuất chứ ai. Tôi làm gì biết cái gì mà kinh doanh. Chứ bà nghĩ hôm nay Thiếu Kiệt đến đây làm gì.

Lời Khương Đào nói ra làm vợ hắn cũng giật mình bởi nếu bàn chuyện làm ăn thì Thiếu Kiệt còn quá nhỏ. Nên nhìn Khương Đao trợn mắt nói

- Không phải ông nói là đồng nghiệp nhờ ông mướn sao? giờ tại sao lại thành Thiếu Kiệt ông nói rõ cho tôi nghe xem nào.

- Ấy bà từ từ cái đã. Không nói vậy bà mà chịu sao. Không lẽ tôi nói nghe lời Thiếu Kiệt lúc đó bà làm sao mà tin?

Hà Vi lúc này ngồi một bên cũng khúc khích cười. Còn Trịnh Chi thì vẫn cố gắng gượng lại. Bởi cô khác với Hà Vi nên phải nghiêm túc trong chuyện này. Thiếu Kiệt lúc này mới nói với Trương Băng.

- Chú Khương Đào làm như thế cũng đúng thôi cô. Hiện tại ai tin là cháu có công ty có tiền cơ chứ. Mà việc này chắc chắn cháu sẽ làm, nên hôm nay mới tới đây bàn bạc với cô và chú đây.

Nghe Thiếu Kiệt nói thế Trương Băng cũng nghiêm túc lại nhìn thẳng hắn đánh giá một lần. Không hời hợt như lúc gặp mặt vừa rồi lần này Trương Băng hoàn toàn nhận thức Thiếu Kiệt ở mức độ khác nên từ từ hỏi hắn.

- Cháu biết gì ở những chỗ như thế này mà đòi thuê lại? cháu có biết kinh phí để bỏ vào những nơi này khá lớn mà cháu bỏ ra như thế thì làm sao thu lại lợi nhuận và trả tiền thuê cho cô chú.

Thiếu Kiệt lúc này uống một hớp trà ở trong ly nhìn Trương Băng. Hắn hiểu một người thuộc tầng lớp của Trương Băng thì không phải những nhân vật có thể qua loa như những người khác. Nhưng hắn vẫn có mục đích để nói chuyện với bà.

- Trước hết cháu sẽ không nói việc làm sao cháu đem lại lợi nhuận. nhưng cháu biết chắc chắn thành công, bởi nơi đây tiềm tàng một món tài chính khổng lồ mà không ai có thể biết được khi nó hoạt động.

Trịnh Chi bây giờ mới trải dài tấm bản đồ đã được chuẩn bị sẵn trong hồ sơ. dọn dẹp bộ tách trà qua một bên, Trường Băng và Khương Đào bắt đầu chăm chú vào những gì Trịnh Chi đang làm. Khi bản đồ được trải ra mọi người đều có thể thấy được đây là bản đồ toàn bộ thành phố Lưu Minh. Thiếu Kiệt bắt đầu chỉ vào những nơi trên bản đồ nói.

- Ngày 1 tháng 5 năm 2005 khởi công dự án đại lộ Đông tây nối liền 8 quận kéo dài từ trung tâm thành phố Lưu Minh cho đến con đường xuyên quốc gia. Nơi này nối liền với trung tâm hành chính và cảng biển và các nơi. Đây sẽ là con đường huyết mạch liên kết chặt chẽ các địa phương trong vùng kinh tế trọng điểm phía miền nam này. Hơn ai hết cháu thấy được tiềm năng của những khu vực như ba quận liền kề trung tâm. Mà nơi đây từ tin tức của chú Khương Đào cháu biết được nhà nước hỗ trợ cho các nhân viên công vụ của mình có điều kiện thu nhập thêm, tránh tình trạng hủ bại. Nhưng không ai có thể thấy được điều đó. bởi qua ba năm thi công hiện tại công trình này vẫn còn đang xây dựng.

Khương Đào cùng Trương Băng lúc này cũng hết sức kinh ngạc. Những điều Thiếu Kiệt nói về công trình trọng điểm này không phải hai người không biết, nhưng thời gian quá lâu ai cũng đợi chờ chưa biết khi nào sẽ xong.

Đợi cho đến ngày thi công xong đi nữa, thì quyết định thuê sớm bao nhiêu càng mất nhiều tiền bấy nhiêu. Việc Thiếu Kiệt làm ra quyết định lúc này có là quá sớm điều này là dấu chấm hỏi cho cả hai người.

- Đúng là cháu nhìn nhận con đường huyết mạch này đúng là không sai. Nhưng hiện tại nó vẫn chưa đi vào sử dụng. Dì cũng nhìn thấy được tiềm năng của nó đứng ở góc độ chuyên gia kinh tế trong ngành thì đó là điều tốt, nhưng hiện tại số tiền bỏ ra để thuê lại khá cao chưa kể đến không biết công trình lâu dài này khi nào đi vào hoạt động. liệu cháu có quá vội vàng trong khi những người khác vẫn chờ đợi.

Trương băng lúc này mới nói ra những nhận định của mình thông qua những gì Thiếu Kiệt nói. Bản thân bà là một chuyên gia kinh tế theo gia đình làm việc. Những điều Thiếu Kiệt nói bà sẽ hiểu, nhưng để nó phát triển có khá lâu. Nên giờ đây ai nhảy vào nơi này đều vì tiền thuê mà chịu lỗ nặng. Thiếu Kiệt bây giờ vẫn từ từ nói.

- Cháu không ngại nhảy vào nơi đây, vì cháu có cách của cháu khi nào hợp đồng được ký lúc đó cháu sẽ nói sau. Còn bây giờ thì chưa được. Dì cũng biết bí mật kinh doanh vẫn là yếu tố quan trọng mà. Nhưng cháu tin chắc mình sẽ thắng mà còn là thắng lớn nữa.

- Cháu có vẻ tự tin cho kế hoạch của mình. Nhưng cháu nên nhớ công trình vẫn đang thi công chưa hoàn thiện vậy biết bao nhiêu lâu sao cháu mới thắng, mà thời gian thuê của cháu lúc đó phải kéo dài. Tiền bỏ ra ở lần này rất lớn cháu không sợ có rủi ro sao.

Thiếu Kiệt lúc này vẫn cứ bình thản như không có chuyện gì từ tốn nói với Trương Băng. Khương Đào vì không hiểu hết về những vấn đề này nên chỉ im lặng để vợ mình và Thiếu Kiệt nói chuyện.

- Không cháu không sợ rủi ro, cháu có đủ kinh phí và nhân lực làm việc cho mình. Những thứ cháu không lo được thì nhân viên của cháu sẽ lo thay cháu. Đơn giản một điều vì cháu biết công trình rất sớm sẽ đi vào hoạt động. Mà chỉ cần một năm trong khi đó sáu tháng cháu đã có thể biến điều không thể thành có thể. Cháu để có được khối tài sản lớn như hiện tại. cháu chỉ mất không tới ba tháng. thì cô nghĩ xem một nơi tiềm năng thì dại gì cháu không làm. Trong khi đó cháu vẫn có cách phát triển nó hơn.

Lúc này cả Khương Đào lẫn Trương Băng đều không khỏi sửng sốt. Ba tháng chỉ cần ba tháng một thằng nhóc còn đang đi học lại sở hữu công ty. Đủ điều kiện làm nên một hợp đồng lớn như thế này thì nói ra ngoài sẽ không ai tin nhưng ở đây người tin điều đó là Trịnh Chi.

Bởi cô là nhân viên có mặt từ những ngày đầu khi trang giao dịch vàng của Thiếu Kiệt mới đi vào hoạt động cô biết được một ngày Thiếu Kiệt có thể kiếm ra được biết bao nhiêu tiền. Nhưng cô cũng không ngờ hắn mở cả công ty kinh doanh mặt hàng linh kiện máy vi tính lớn nhất nhì thành phố lại chỉ có ba tháng. Sau một lúc thất thần Trịnh Chi mới lấy hồ sơ tài chính của công ty đưa cho Khương Đào và Trương Băng xem.

Vì Thiếu Kiệt đã có nói họ sẽ cần biết điều kiện tài chính của hắn mới dám ký kết. Nên cô theo lệnh Thiếu Kiệt. Lấy hồ sơ từ Chu Tường chuyển qua cho mình mà làm thành báo cáo.

- Với điều kiện những gì đã có, một tháng tính trung bình theo quỹ đạo ổn định không phát sinh. thì tài sản của Thiếu Kiệt có thêm gần mười tỷ đồng. Đó chỉ là phép toán sơ bộ, còn những thứ phát sinh thêm trong quá trình làm việc vẫn chưa tính vào. Hiện tại trên mặt giấy tờ thì đã có bốn công ty. Hai công ty đi vào hoạt động mạnh mẽ, một công ty đang trong giai đoạn xây dựng và một công ty vừa được cấp phép hành nghề kinh doanh. Tất cả những công ty này đều dưới danh nghĩa của Thiếu Kiệt. những chỉ khác người điều hành. Những người điều hành này và luôn cả tôi đều là nhân viên cấp dưới của Thiếu Kiệt.

Khương Đào lúc này cũng méo mặt hắn nhìn những báo cáo tài chính này hoàn toàn không hiểu, nhưng những gì Trịnh Chi nói thì Thiếu Kiệt một tháng có thể kiếm được gấp nhiều lần hắn.

Còn Trương Băng lúc này cũng nhìn chăm chú vào bộ hồ sơ trên tay mà đổ mồ hôi. Cô Không ngờ một thằng nhóc như Thiếu Kiệt lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế, nhưng đó vẫn chỉ là tính sơ bộ thôi.

Lắc đầu Trương Băng bây giờ mới thở dài một câu.

- Cháu đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác hơi bị nhiều đấy. Nếu kinh phí cháu đã như thế thì chắc chuyện này tốt thôi. Cô Không ý kiến nhưng cháu định mướn với giá thành bao nhiêu đây. Vì với chính sách hỗ trợ của chồng cô thì giá thành khá rẻ tầm 10 triệu cho một ngàn mét vuông. Vậy cháu định thuê bao nhiêu, số lượng mặt bằng là như thế nào?

Suy nghĩ một lúc Thiếu Kiệt mới chỉ vào bản đồ ba quận gần trung tâm nói

- Cháu cần toàn bộ mặt bằng của cả khu vực này. Những nơi này nếu là mặt bằng còn thì cháu thuê hết. Nên cô chú cứ việc nói giá. Xem như 20 triệu một ngàn mét vuông cũng được cháu không nhất thiết lắm vì cháu có thể kiếm hơn được rất nhiều.

Khương Đào lúc này cũng gật đầu với số tiền Thiếu Kiệt đưa ra không phải là không có lý do bởi người thuê có quyền cho người khác thuê lại với giá thành mà mình muốn kể cả hắn cũng vậy. Vì Giá thành hắn Thuê đều là dựa theo giá mặt bằng kho bãi của nhà nước nên diện tích khá rộng mà giá thành lại cực kỳ thấp.

Việc cho nhân viên công chức thuê đất như thế này không phải để kinh doanh mà là để những người này cho người khác thuê lại để kiếm thêm thu nhập hàng tháng. Tránh trường hợp phải túng quá mà ảnh hưởng đến hình ảnh và tác phong của nhân viên ngành.

- Nếu cháu đã nói thế thì chú không ngại đâu dù sao tư bản vẫn là người giàu, không cắt cổ cháu thì cắt cổ ai bây giờ nhỉ. Đâu? hợp đồng đâu. Chú xem nào.

Đợi cho Khương Đào đọc hợp đồng một lượt rồi mới ký bởi hiện tại Khương Đào cũng chỉ mới biết được những nơi Thiếu Kiệt cần thuê và hắn không ngờ trong hợp đồng lại có điều khoản công ty sẽ thuê lại những mặt bằng được vợ chồng Khương Đào thuê lại được từ tuyến đường đại lộ đông tây.

Như thế bắt buộc những mảnh đất mà Khương Đào thuê nằm trong phạm vi này đều được Thiếu Kiệt thuê lại và nắm giữ. Còn ngoài ra những nơi khác hắn không có quyền can thiệp vào.

Đợi cho Khương Đào ký giấy tờ xong Trương Băng mới hỏi Thiếu Kiệt. Bởi hiện tại bà vẫn thắc mắc. Thiếu Kiệt định làm gì với khối lượng đất lớn như thế này, và hắn sẽ làm gì để làm ra tiền với những mặt bằng rộng lớn toàn diện.

- Giờ thì cháu nói cho cô biết được tại sao cháu lại cần nhiều mặt bằng như thế? lại có cơ sở nào để cháu lấy lại vốn cho những mặt bằng này. Tuy nói tiền thuê không đáng bao nhiêu nhưng nó vẫn là vấn đề cô quan tâm đấy.

Thiếu Kiệt giờ đã có trong tay hợp đồng nên hắn cũng không ngại. Dù sao với Khương Đào vào Trương Băng hắn không lo hai người hủy hợp đồng khi nghe được kế hoạch của hắn. Vì hai người nếu làm như vậy thì chắc chắn không thể nào là họ.

- Công Trình đại lộ đông tây là một công trình cấp quốc gia. Ai cũng biết nhưng họ quên một điều là công trình được chia nhỏ ra làm nhiều giai đoạn, nếu theo tính toán của cháu đúng thì hiện tại giai đoạn một trong vòng một năm nữa sẽ đưa vào sử dụng. Mà giai đoạn này là phần thi công của đoạn đường khu trung tâm kéo dài đến qua chợ nông sản đi.

Vừa nói Thiếu Kiệt lại kéo dài ngón tay của mình theo đoạn đường mà hắn biết. Bởi vì ngày đưa vào giai đoạn một này hắn nhớ rất rõ. nó diễn ra cũng ngày quan trọng của đất nước 2 tháng 9 năm sau.

Trương Băng với Khương Đào lúc này mới nhớ ra. Đúng là công trình này chia ra làm hai giai đoạn như Thiếu Kiệt nói. Còn khi nào xong một giai đoạn đưa vào sử dụng thì họ không chắc. Khương Đào lúc này cũng trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi hắn.

- Thế còn cháu định làm gì với những mặt bằng này. Công trình đưa vào sử dụng nhưng làm sao để cháu kinh doanh khi mà tuyến đường này bị cắt ngang một con sông chạy dọc theo tuyến đường. Vậy là cháu chỉ sử dụng được một chiều tuyền đường thôi.

Lúc này Thiếu Kiệt cũng cười. Nhìn Khương Đào trả lời như chuyện này không có gì là phức tạp.

- Đơn giản! cháu sẽ biến những nơi này thành nơi ký gửi hàng hóa đi các tỉnh và biến nó thành kho bãi sử dụng cho các công ty thuê lại, hoặc điểm trung chuyển hàng hóa vẫn đơn giản mà. Bởi những nơi này cô chú có để ý thấy, nếu ở địa điểm này xe gần với bên xe xuôi đi các tỉnh sông nước. Mà tại đây các hàng hóa phía miền sông nước được chuyển lên thành phố và ngược lại. Nếu họ không có kho bãi, Thì họ phải ký gửi hàng hóa ở một nơi nào đó. Thì những chuyện đó cháu chỉ cần thao tác một ít là được. Không những thế cháu còn có thể thu tiền người gửi hàng đi, thông qua việc họ đến kho bãi của cháu. Vi dụ như một chiếc xe gắn máy ba đến bốn ngàn một lần vào bãi. cùng với xe hàng đợi người ký gửi hàng hóa, đối với xe tải hạng nặng. hoặc là hàng gửi qua đêm đều có thể thu được tiền thuê mà.

Thiếu Kiệt nói ra những kế hoạch của mình làm Trương Băng phải nhìn nhận về những món tiền sắp tới hắn thu về khá nhiều như thế nào. Chỉ một chiếc xe máy đến gửi hàng đã thu tiền dù đậu lại nơi đây không bao lâu mà những xe gửi hàng như thế này hoạt động cả ngày lẫn đêm.

Mà chỉ một ngày hắn có thể thu lại được biết bao nhiêu là tiền. Chỉ với xe máy ra vào kho tính trung bình một lần lên xuống hàng chưa tới năm phút đã mất ba đến bốn ngàn. Thì với 10 nghìn chiếc như thế hắn đã thu về bao nhiêu. Mà một ngày có 24 giờ hoạt động liên tục, đó chỉ tính là xe máy còn với tiền lưu kho buổi tối mà Thiếu Kiệt nói. Rồi tiền xe tải vào nhận hàng hoặc gửi hàng nữa thì biết là bao nhiêu.

đó là với xe máy tới gửi hàng, còn nếu tới lấy hàng cũng với giá như trên thì con số lên tới bao nhiêu. Hiện tại không chỉ riêng hai vợ chồng Khương Đào mà những người có mặt trong phòng bắt đầu suy tính về những gì Thiếu Kiệt nói, cố gắng tiêu hóa sự thật trước mắt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.