Mọi người lúc này ngay cả Thiếu Kiệt cũng khá bất ngờ. Vì theo hắn chỉ cần ghi một cái giá nào cung là đã được mà không ngờ bọn người Tước Phàm lại hét một cái giá cao như thế.
Thấy mọi người đều sững sờ người phụ nữ này liền nói.
- Sao thấy cao quá đúng không? bà nói cho nghe nhé. Con bà là con gái người ăn xong quẹt mỏ bỏ đi. Sau này con bà là sao ai lấy được. Chưa kể đến mày bảo con bà đi phá thai biết đâu sau này nó không sinh con được thì sao. Tiền viện phí chưa tính, tiền tổn thất tinh thần rồi còn nhiều thứ khác nữa Như vậy là đáng rồi.
Phùng Kiếm Nhất bây giờ chỉ biết lắp bắp nhìn người đàn bà trước mặt và những người xung quanh bà.
- Mấy người … Mấy người ép người quá đáng.
Một người trong nhóm kia mới chỉ mặt Phùng Kiếm Nhất mắng.
- Mẹ mày như thế mà ép mày à. Lúc mày ép con gái người ta lên giường với mày sao mày không nghĩ giờ chán chê rồi lại bỏ. Không nói nhiều nữa lôi nó lên đồn cảnh sát. Kiện nó cho ở tù mọt gông đi.
Thiếu Kiệt lúc này đứng ngoài suy nghĩ một lúc, hắn cũng cảm thấy số tiền khai khống kia cũng là một cái giá thỏa đáng. Nhưng hắn không thể nào bật cười lúc này được vì nếu như thế mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
Bây giờ một người nữ sinh lại đứng ra nhìn Phùng Kiếm Nhất mắng hắn.
- Người ta hạ đài như thế là đã quá tốt rồi. Gặp Mình là không có chuyện đó đâu. Sở Khanh mang lên người tiếng con nhà giàu học giỏi phải làm một lần cho chừa. Chứ không sau này còn nhiều bạn rớt vào bàn tay của tên này nữa.
Thiếu Kiệt giờ hoàn toàn không hiểu được nhân tố bất ổn này xuất hiện là do Tước Phàm an bài hay là do tức giận mà nói lên tâm tư của mình. Nhưng dù sao chuyện này không còn liên hệ tới hắn nữa.
Đã có người đứng ra nói thì sẽ có những người tiếp theo nên cứ như thế hết học sinh nữ này đến học sinh nữ khác cứ tiếp nối nhau. Mọi người xung quanh cũng đồng tình bảo Phùng Kiếm Nhất phải ghi giấy nợ.
- Những người kia thấy thế cũng càng hùng hổ hơn. Phùng Kiếm Nhất bây giờ như con cừu giữa bầy sói đói. Hắn phải cố gắng trấn tĩnh lắm mới không ngã bất tỉnh tại chỗ.
Người phụ nữ kia bây giờ mới lấy ra một tờ giấy trước mặt của mọi người đưa về hướng Phùng Kiếm Nhất.
- Mày ghi giấy nợ xong, thì mọi thứ sẽ ổn. Chuyện này tạm kết thúc, còn không dây dưa từ giờ đến tối không xong. Lúc đó đừng trách tại sao mọi người ở đây đều muốn đưa mày vào đồn cảnh sát.
Phùng Kiếm Nhất đứng giữa lựa chọn này hắn đành phải chấp nhận ghi giấy nợ để thoát thân. Hắn thật sự muốn thoát ra lúc này để về nhà nhờ bố hắn. Đem chuyện này sáng tỏ minh oan cho hắn.
Nhưng hắn không ngờ giờ đây những dòng chữ hắn ghi trở thành một món vũ khí khiến hắn rơi vào cuộc sống ám ảnh không lối thoát. Trước sự chứng kiến của nhiều người khi Phùng Kiếm Nhất ghi xong tờ giấy nợ thì có rất nhiều người mỉm cười. Người phụ nữ lúc này mới cầm tờ giấy hướng mọi người nói.
- Các em học sinh với những người qua đường làm chứng nha. Nếu hắn lật lọng không trả số tiền này cho gia đình chúng tôi lúc đó mong mọi người làm chứng cho.
Lời của người phụ nữ vừa dứt người người ở đây có một số người đề đứng ra chắc chắn mình sẽ làm chứng cho bà. Thì mọi chuyện của Phùng Kiếm Nhất là kết cuộc đã rồi.
Bởi hắn biết có nhân chứng, có video thì lúc này Phùng Kiếm Nhất chạy trời không khỏi nắng. Chuyện diễn ra tiếp theo cũng không còn gì thú vị với hắn nên cũng rời đi. Những người được thuê đến cũng rời đi sau đó.
Dòng người bắt đầu thưa dần, chỉ còn lại Phùng Kiếm Nhất ngồi thừ một chỗ. Hắn giận có, hận có, oan ức có nhưng không ai nhìn tới hắn. Những ánh mắt khinh bỉ lướt qua hình ảnh hắn ngồi đó.
Chuyện của Phùng Kiếm Nhất khép lại, hắn đang trên đường về trên chiếc xe đạp của mình thì nhận được tin nhắn của Lý Bân. với nội dung đã có được Video cần thiết.
Đứng bên đường hắn mới nhắn lại với Lý Bân. Cứ lấy hết video tập hợp đem về là được để xem cái nào đưa lên được thì đưa.
Thiếu Kiệt về đến nhà thì không thấy mẹ Mình đâu chỉ thấy được một mảnh giấy trên bàn.
“Đồ đạc của con được chuyển qua nhà Hà Vi rồi con xem qua bên đó ở trước mẹ sắp xếp xong việc thì sẽ qua sau. Hồ sơ thi công có rồi giờ chỉ còn dọn hết đồ với sắp xếp mọi thứ chọn ngày xây lại nhà nữa thôi.”
Lắc đầu Thiếu Kiệt cũng không hiểu nổi mẹ hắn tại sao lại có quyết định như thế. Như bây giờ hắn đành chịu. Hà Vi đã đem đồ đạc của hắn cả những vật dụng cá nhân về nhà mình. Đành phải đợi Lý Bân đến đưa cho hắn những video rồi qua bên nhà Hà Vi bắt đầu biên tập lại.
Ngồi được một lúc trước nhà thì Cô Dung hàng xóm thấy hắn mới cười nói.
- Thiếu Kiệt làm gì ngồi ngoài đường vậy nè? qua đây cô hỏi chút chuyện cái.
Hơi ngạc nhiên nhưng Thiếu Kiệt cũng không thấy gì là lạ bởi Hàng xóm với nhau. Nhà hắn kinh doanh cũng là cửa hiệu bách hóa.Đi lên cũng như nhau nên hắn như bình thường qua bên nhà Cô Dung.
Vừa ngồi xuống thì Cô Dung đã cười cười hỏi hắn
- Thiếu Kiệt cho cô hỏi mẹ con bán cửa hàng bách hóa như thế có thể cho cô lấy giá sỉ mấy mặt hàng được không? bên cô dạo này mấy người bỏ hàng ở các hãng ít đến lắm. Mà con thì biết rồi cô cũng đâu đi tới đi lui được toàn ở nhà. Mấy thằng con cô thì trông được mỗi buổi trưa con những giờ khác là chạy đi đâu mất. Nên có nhiều khi không có hàng bán mà đợi hoài bọn người bên công ty không xuống.
Thiếu Kiệt im lặng một lúc suy nghĩ. Hắn biết cửa hiệu tạp hóa thì không có người là không được mà. Kinh doanh như Cô Dung lại phải qua sang tay của các nhân viên của công ty.
Hầu hết những người này, họ cũng là một nhà phân phối lấy hàng rồi giao lại cho bà. Còn tiền đưa về công ty định mức bao nhiêu thì đưa đúng. Còn tiền dư thì bỏ túi xem như tiền hoa hồng nên bà cũng không lời lãi được bao nhiêu.
Với cô Dung Thiếu Kiệt cũng không cần phải lo lắng nhiều nhà bà cũng ở với nhà hắn đâu phải ngày một ngày hai. Trước hầu như vốn liếng của hắn cũng là từ những lần đi mua hàng hóa giúp bà mà ra. Nên giờ giúp được bà việc gì thì hắn sẽ làm nên không từ chối.
- Chuyện này cháu nghĩ chắc được nhưng mà để cháu hỏi lại mẹ cháu cái đã. Nhưng mà dì định lấy một số mặt hàng nào. Nếu cần gấp thì cháu gọi điện hỏi mẹ cho dì luôn.
Cũng không nhiều lắm hầu hết là những thứ như Thuốc Lá, Cà Phê, Mỳ gói… các thứ nhu yếu phẩm cần thiết ấy mà. Cháu thử hỏi mẹ cháu đi có gì ngày mai dì sẽ lấy.
Thiếu Kiệt nghe thế cũng gật đầu hắn. Nghĩ một chút giờ này còn không gặp mẹ hắn thì Thiếu Kiệt vẫn gọi luôn cho bà là điều tốt nhất. Vì lát nữa hắn qua nhà Hà Vi rồi làm việc nghỉ ngơi bên đó luôn. Mai lại tiếp tục như thế thì khó có thể gặp bà hỏi trực tiếp được.
Lấy Điện thoại ra gọi cho Hoàng Lâm Nhu ngay trước mặt cô Dung. Để có gì thuận tiện bà nói chuyện với mẹ hắn luôn.
- Alo mẹ nghe nè Thiếu Kiệt có chuyện gì hả? mẹ nhớ có ghi giấy để lại cho con mà.
- À cái đó con đọc rồi! chỉ là cô Dung có một số việc cần mẹ con mình giúp nên có gọi điện cho mẹ để hỏi ấy mà. Con đưa điện thoại cho cô nói chuyện với mẹ luôn cho tiện.
Đưa điện thoại cho Cô Dung bán quán nói chuyện với mẹ mình Thiếu Kiệt. lúc này ngồi một bên cũng nhàm chán đi lại tủ lạnh của nhà bà lấy một chai nước ngọt.
Cô Dung khi nhận điện thoại của Thiếu Kiệt. Bắt đầu thương lượng việc nhờ vả Hoàng Lâm Nhu giúp đỡ cho mình lấy hàng. Với lại sắp xếp đưa người đem vô nhà giúp. Một lúc lâu sau Thiếu Kiệt vừa ngồi phía trước vừa hóng mát. thì Cô Dung gọi hắn.
- Thiếu Kiệt mẹ cháu gặp cháu này!
Đứng lên nhận lấy điện thoại từ tay của Cô Dung hắn mới nói.
- Con nghe nè mẹ?
Hoàng Lâm Nhu bên kia điện thoại lúc này mới nói với Thiếu Kiệt hắn.
- Chuyện của cô Dung mẹ đồng ý rồi nhưng mà mẹ muốn hỏi con là định đưa hàng với giá ra sao ấy mà? nếu như người mua hàng ở cửa hiệu thì mẹ thấy cũng không ổn lắm nên hỏi con thử xem.
- Mẹ cứ lấy như bên công ty đưa mình đi. Dù sao cô Dung cũng giúp đỡ mẹ con mình nhiều rồi. bao nhiêu đó không cần tính toán đâu. Bất quá chỉ là việc đem vô nhà cô thì có phần không ổn lắm tại bên cửa hiệu bách hóa không có người giao hàng.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hoàng Lâm Nhu cũng cười cười mắng hắn.
- Thằng nhóc con không ra cửa hiệu mà đòi hiểu rõ thì không được nhé. Bố của Hoàng Ngân nghĩ làm bảo vệ cho người ta rồi, hiện tại đang làm nhân viên giao hàng cho của hiệu con không biết thì đừng có nói. Mà mẹ phải công nhận có người giao hàng doanh thu cao hơn hẳn, Thường là đi giao bia với các thứ của mấy tiệm tạp hóa cần thôi nên cũng nhẹ nhàng không nặng nề mà khi nào có mới đi giao.
Thiếu Kiệt hắn nghe thấy bố của Hoàng Ngân làm người giao hàng ở cửa hiệu cũng thấy được mẹ hắn bắt đầu có những phương án kinh doanh tốt hơn nên cũng cười cười nói.
- Ấy thế thì được rồi cần gì phải bàn với con nữa mọi thứ đã đâu vào đấy rồi còn gì. Mà mẹ định đuổi con đi sớm sao mà lại cho con qua nhà Hà Vi ở thế?
- Thì xây lại nhà mà đi thuê nhà nữa thì tốn tiền. Hà Vi nói nhà còn phòng nhiều. Bảo hai mẹ con mình qua ở thì qua thôi. Con giờ đem máy tính qua đó hết thì làm việc bên đó cũng dễ hơn đưa qua bên đó ở trước cũng có sao đâu nào. Đợi mẹ thu xếp mọi thứ của mẹ xong thì qua sau. Bán con đi sớm cũng có là gì đâu.