Thiếu Kiệt lúc này cũng ngạc nhiên nhìn Blake một chút. Sau khi đánh giá anh ta qua vẻ bề ngoài của người này Thiếu Kiệt cũng gật đầu chào. Blake nhìn Jackson như muốn hỏi nhóm người Thiếu Kiệt là những người như thế nào. Sau một lúc được Jackson kể lại những gì đã tiếp xúc với Thiếu Kiệt Blake cũng gật đầu nói.
-Cậu có điện thoại không tôi mượn một chút!
Anh Hào nghe thế mới lấy điện thoại của mình đưa cho Blake. Lục trong túi mình một tờ giấy. Blake cầm điện thoại ra một nơi khác gọi đi cho ai đó. Cuộc hội thoại rất nhanh chỉ mất khoản hơn một phút khi Blake quay lại thì trả điện thoại cho Anh Hào nhìn Thiếu Kiệt nói.
-Ra công viên bên kia nói chuyện thích hợp hơn. Ở đây nói chuyện không tốt lắm!
Vì công viên cũng không xa lắm. Nên chỉ ra khỏi khu vô gia cư một chút là đến. Blake ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi mới lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt.
-Lần đầu tiên tôi mới thấy có người kiếm lính đánh thuê kiểu này! Cậu định tổ chức đội lính đánh thuê này làm gì cho cậu? Tại sao cậu lại cần lính đánh thuê. Cậu có dám chắc là mình sẽ thực hiện những gì đã nói với Jackson hay không?
-Những gì tôi đã nói với Jackson tôi sẽ làm được. Còn vấn đề tại sao tôi lại tuyển dụng các anh theo cách này thì khá đơn giản. Chỉ là tình cờ nếu không có các anh thì tôi vẫn có thể tạo được một đội quân đánh thuê cho mình. Còn nữa đối với việc các anh sau khi xuất ngũ trở thành vô gia cư tôi thấy khá làm tiếc. Một người quân nhân suốt đời là quân nhân câu nói này không sai chứ. Tuy các anh đã xuất ngũ nhưng trong mỗi người các anh luôn muốn được trở lại làm lính mà nếu làm lính phục vụ cho việc xấu thì các anh lại không cam lòng.
Thiếu Kiệt lúc này nhìn thẳng vào Blake nói ra những gì suy nghĩ trong lòng hắn không một chút lừa gạt hay dối trá nào. Bởi hắn biết những người này nếu không thấy được sự thật tâm từ bản thân của hắn thì dù cho có chấp nhận đi cùng hắn về nước cũng không loại trừ họ sẽ trở về. Thiếu Kiệt lần này đánh cuộc với sự tự tin và chân thật của mình mang đến.
Blake lúc này nhìn Thiếu Kiệt thật kỹ một vài giây với những gì mình nghe được và qua cái nhìn đầu tiên của hắn về Thiếu Kiệt. Âm trầm suy nghĩ một lúc đến cả Jackson ở bên cạnh hắn cũng có vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Blake bây giờ mới nói.
-Đây là lần đầu tiên có người đến nói với tôi những điều này. Cậu có biết hiện tại tuy chúng tôi vô gia cư nhưng chúng tôi vẫn sống tốt. Không nhờ đến sự giúp đỡ của quốc gia. Bởi vì chúng tôi thấy mình không muốn trở thành gánh nặng cho quốc gia của mình. Nên hiện tại nếu đề nghị của cậu đúng thì quả thật chúng tôi sẽ làm nhưng với điều kiện tôi phải biết rõ mục đích của cậu là như thế nào.
Thiếu Kiệt nãy giờ đánh giá khá cao Blake nãy giờ nói chuyện chỉ vài câu nhưng cũng có thể thấy được Blake là một người khác cao trong nhóm người xuất ngũ trở thành vô gia cư này. Thiếu Kiệt lúc này cũng không cần giấu đã biết được người cầm đầu thì dễ thương lượng hơn với từng người.
-Có thể anh cũng biết ở Châu Á có một nhóm người quân đội được đặt trong vùng của ba biên giới với nhau gọi là tam giác vàng đi. Không nói thì anh cũng biết bởi tên tuổi trước giờ ở nơi này không kém đi. Tôi cách đây khoảng vài tuần có chặt đứt một đường dây mua bán ma túy ra quốc tế của nhóm người khá mạnh bên đó. Mà bên cạnh mình lại chỉ có tầm năm mươi người lại không được huấn luyện bài bản như các anh nên mới thật sự cần đến người bảo vệ gia đình và những thứ khác nữa.
Lúc này Blake cũng ngẩn người ra. Bởi những gì Thiếu Kiệt nói hắn có thể tin được. Nếu thật sự Thiếu Kiệt vừa mới chặt đứt một đường dây ma túy vận chuyển hàng hóa ra quốc tế thì hắn chắc chắn sẽ được hỗ trợ cho phép có người bảo vệ mình.
-Nếu cậu đã nói như thế thì chúng tôi tạm tin cậu vậy đợi mọi người trở về đây rồi sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.
Im lặng nãy giờ Tú Trinh cũng bức xúc bởi vì những người này đi xin tiền người khác để sống mà vẫn cho là mình hay. Sống nhờ vào lòng thương hại của người khác như thế cô không bằng lòng nên mới nhìn Blake nói.
-Mấy anh sống như thế mà sống được sau? Làm việc không làm lại đi xin những người đi đường lấy tiền đó mà sống như thế sao được. Tôi cứ nghĩ các anh có tay có chân phải tự đi làm được chứ.
Blake lúc này cũng chỉ cười cười nhìn Tú Trinh lắc đầu. Thiếu Kiệt thì nhăn mặt nhìn cô. Hắn đang không muốn phá vỡ những gì cần thiết vừa rồi gây dựng nên còn cô thì lại đúng lúc này nói ra những thứ không cần thiết. Bảo Huân lúc này biết em mình lỡ lời nhưng cũng không còn cách nào khác lắc đầu định lên giải bày với lại Blake thì được Blake nói.
-Không cần thiết phải như thế. Cô ta nói đúng mà! Nhưng cô vẫn chưa hiểu. Ở đây hàng ngày nếu không có chúng tôi sẽ ra sao đâu một ngày những người vô gia cư ở đây có thể kiếm tầm ba mươi đến bốn mươi lăm đô la cho vài giờ làm việc đối với những gia đình con số đó là đủ cho những người vô gia cư kiếm được việc. Còn những người không kiếm được việc thì họ có thể kiếm một ngày vài đô la cao lắm là năm đô. Nhưng họ hầu như không được hưởng. Những nhóm người ở đây dễ dàng cho họ nhận lấy số tiền mà mình kiếm được sao.
Ngay cả Thiếu Kiệt cũng hơi bất ngờ với những gì mà Blake đã nói. Hắn biết việc người vô gia cư nhận được tiền của người khác thường không nhiều. Những con số đó nếu đặt ở quốc gia hắn đúng là vừa đủ cho lương của một công nhân làm việc mỗi ngày nhận được số tiền lương ít ỏi từ các nhà máy. Đó là chỉ với người không xin được việc làm còn với người xin được việc thì càng không nói được.
-Ở đây một người vô gia cư nhận được công việc thấp nhất là. Chín đô la hai mươi bay cent cho một giờ làm việc. Còn những việc làm cao hơn thì không tính. Những đối tượng lúc mới vào mọi người thấy luôn đợi chờ cho chúng tôi đi để hằng ngày lấy tiền từ những người vô gia cư giá cả. Bởi có chúng tôi ở đây mỗi ngày nhóm người chúng tôi ra ngoài kiếm tiền ban đêm thì để một người canh gác. Tiền của họ làm được thì để dành nên cũng sắp có vài người chuẩn bị thuê được nhà. Chỉ cần như thế họ sẽ có được công việc tốt hơn hiện tại. Như thế chúng tôi phải chấp nhận thôi. Không có những đồng tiền chúng tôi được người khác cho thì họ cũng phải mất tiền ăn uống như thế họ phải vô gia cư mãi sao.
Thiếu Kiệt lúc này khóe miệng cũng mỉm cười. Hắn hiểu tại sao đến hiện tại những người quân nhân như họ lại không đi làm công việc gì khác có thể ở lại làm bảo vệ hoặc một số nơi lương cao mà phải ở nơi đây. Bởi họ thấy mình cần phải có trách nhiệm bảo vệ những người không có sức chống trả trước những thế lực địa phương.
Tú Trinh lúc này cũng biết mình nghi oan cho họ nên có chút ngại. Anh Hào lúc này suy nghĩ điều gì đó nên mới nói với Blake.
-Tôi thấy các anh làm như vậy là đúng nhưng chỉ được một thời gian thôi. Những người còn sức lực thì họ có thể kiếm tiền được còn những người già cả thì sao. Họ vẫn phải ở lại các anh làm như thế cũng chỉ được nhất thời không được lâu dài.
Thiếu Kiệt lúc này không phản bác hắn muốn nghe xem Blake sẽ giải thích như thế nào về vấn đề này. Vì đối với những người lớn tuổi ở lại nơi này không thể đi nơi nào khác thì rất có thể họ vẫn sẽ bị những người khác ức hiếp.
-Cái đó thì tôi chịu thôi. Người già yếu họ thật sự có một nơi cho họ viện dưỡng lão, an sinh nhà nước đều có cung cấp nhưng họ lại không chịu vào dù chúng tôi đã khuyên khá nhiều lần. Nên chỉ có thể nói tự họ chọn con đường đó cho mình.
-Như thế cũng được các anh đi khỏi nơi này thì cũng chỉ lại một vài người. Cũng không phức tạp lắm chỉ do họ chọn cách sống như thế thì không ai giúp được họ cả.
Nghe được câu trả lời của Blake Thiếu Kiệt cũng chỉ biết lắc đầu. Mỗi người có một lựa chọn cho riêng mình ai cũng thế. Nếu cứ quan tâm vào những điều người khác không thích lại trở thành một phiền hà. Như thế cũng không đạt được điều gì.
-Thế những người ở đây bọn anh không báo cảnh sát mà lại tự mình dùng vũ lực như thế lỡ như có chuyện gì thì sao?
Công Toại lúc này mới đưa ra thắc mắc của mình với Blake hắn thấy nếu những băng nhóm này có sự can thiệp của cảnh sát cũng không đến nỗi lộng hành như vậy. Còn nhóm người của Blake lỡ như đánh nhau gì đó có nổ súng thì người thiệt cũng chỉ là họ.
-Không cần lo! Bọn này không trộm cũng cướp. Gặp cảnh sát là chạy mất với lại cũng không nói được. Bọn nó không cố định một chỗ nếu có báo cảnh sát cũng không được gì. Họ chạy ngang qua mà không có gì thì lại thôi. Đâu thể nào họ phải đứng ở đây cả đêm để đợi bọn chúng ra tay mà bắt. Chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực đơn thuần thôi.
Vừa nói Blake vừa đứng lên nhìn về phía con hẻm đi vào trong khu Vô Gia Cư lắc đầu nói với Thiếu Kiệt.
-Cậu xem vừa nhắc, là bọn nó tới rồi. Xem ra khi nãy cậu đi vào bọn chúng tưởng mấy người cậu là người ở chỗ khác đến muốn lôi kéo bọn tôi chiếm địa bàn đấy. Lần nào có người nào tới khu này cho đồ đạc thực phẩm là bọn này lại đến ngay lập tức.
Thiếu Kiệt lúc này cũng quay lại nhìn về phía trước con hẻm khu vô gia cư. Một nhóm hơn mười mấy người đang đi tới khu này xem ra những lần đụng độ với Blake của bọn người này không ít. Nên những người này mới kéo theo nhiều người như vậy. Ai nấy đều khá cao to trên tay lại xăm trổ khá nhiều.