Đầu năm chúc mọi người có một năm mới an khang thịnh vượng vui vẻ bên gia đình và người thân. ai chưa có gấu sẽ có trong năm nay. Đầu tháng xin np mọi người. Và Năm mới tốt lành có gì thì lỳ xi tác kim đậu được rồi. hehe.
Tại thời điểm Thiếu Kiệt đang ở nhà Huyền Thanh vui vẻ với mọi người và chuẩn bị dùng cơm thì tại cách xa thành phố Lưu Minh. Ngọc Châu trong căn phòng đầy mảnh vỡ của những chai rượu.
Ngô Trực bực tức với những gì đang diễn ra ở Lưu Minh. Hắn nóng giận thật sự. Nhưng lô hàng hắn nhớ Diệp Nhi mang đến đây giờ đều nằm trong tay cảnh sát. Người đầu não bị bắt, còn tuyến bên dưới bị cắt đứt hoàn toàn không có thông tin liên lạc.
Cầm trên tay ly rượu trên tay giang dỡ hắn bực tức vì mình bỏ bao nhiêu thời gian lâu như vậy không bị gì chỉ với đợt này nhiều hàng nhất mới bị. Hắn đã cho người điều chế chiếc xuất ra những thứ này tuy không phải là ít.
Nhưng hắn vẫn tức vì sao lại bị mất đi một nhánh đắc lực ở Lưu Minh như thế này. Nếu mà có việc gì phát sinh hắn phải biết từ trước. Lần này lại im hơi lặng tiếng không có một thông tin nào lại bắt hết những người của hắn.
-Chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Bây giờ bên ngoài cửa phòng của hắn gõ cửa. Cau mày hắn cũng biết động tĩnh hắn tạo ra trong căn phòng mình quá lớn. Ngô MInh đừng trước cửa phòng mới nói vào bên trong.
-Cái thằng mất dạy mày định phá cái nhà này đó hả. Mày muốn phá cái gì thì đi ra ngoài mà phá đây là nhà của tao. Tao cần sự yên tĩnh.
Ngô Trực mở cửa phòng của mình nhìn Ngô Minh. Dù hắn có bực mình tới như thế nào hắn cũng không dám đối chọi với bố mình. Thở dai một hơi mới nói.
-Con có chút chuyện bực tức! Con sẽ cho người dọn dẹp ngay thôi. bão đảm không làm phiền sự yên tĩnh của bố nữa.
Diệp Nhi cũng đứng trước phòng của em chồng mình lắc đầu nói với Ngô Minh.
-Thôi bố thằng út nó công việc nó bị trục trặc nên nó mới thế cho người làm dọn dẹp là được mà. Chú út xem ra ngoài này nói chuyện với chị. Để đó cho người làm dọn đi, Bố cứ đi nghĩ ngơi đi con với thằng út nói chuyện được rồi.
-Ừ con xem giúp nó được gì thì giúp. Bố đi nghĩ ngơi đây, con với chả cái từng tuổi này vẫn không làm người khác hết lo được.
Nói rồi Ngô Minh lẵng lặn lắc đầu rời đi. Ngô Trực nghe Diệp Nhi nói như thế thở dài. Bước ra phòng khách, Diệp Nhi cũng tới bộ bàn ghế ở phòng khách ngồi xuống. Đợi cho Ngô Trực ngồi vào mới hỏi.
-Có chuyện gì mà em bực dọc vậy? Chị chưa thấy em như thế bao giờ. Có chuyện gì thì cũng phải luôn bình tĩnh mới đối phó được với những thứ khác chứ. Em làm vậy chỉ phát tiết được chứ có giải quyết được gì. Kể lại chị nghe có chuyện gì nào.
Ngô Trực ngồi xuống cầm lấy bao thuốc lấy ra một điếu thuốc và cái bật lửa đốt một hơi, rồi đặt xuống bàn trước mặt kéo cái gạc tàn trên bàn về phía mình. Kéo một hơi thuốc Ngô Trực nhìn lên trần nhà nơi có chúm đèn pha lê thả ra một đám mây khói.
-Số hàng nhờ chị chuyển đến Lưu Minh bị bắt hết rồi. Em không tiếc gì chỉ tiếc công sức gầy dựng lên một đường dây thuận lợi thế mà giờ thành công cốc.
Im lặng một lúc Diệp Nhi mới lên tiếng. Cô thấy dù sao Ngô Trực cũng hiểu rõ những người dưới tay mình vì thế nên mới tạo ra một con đường kinh doanh hoàn hảo mà trước giờ không ai biết đến. Giờ lại bị bắt với số hàng lớn thì cũng là một vấn đề đáng nói.
-Có khi nào bọn họ bị người theo dõi từ lâu mà em không hay biết không. Nếu vậy thì rất có khả năng chứ nếu không làm sao họ phát hiện ra chuyện này.
-Điều đó mới là điều em đang nói. Những phòng bì của em không nặng thì có lẽ em cũng không biết được chuyện này. Lần này không hiểu sao họ lại âm thâm làm trong một lúc từ chân rết phía dưới với những người bên trên hầu như trong vòng vài giờ là bị bắt hết. Hiện tại chỉ bắt được một người đầu nhánh còn chân rết nhỏ phía dưới thì không được hắn chạy thoát nhưng nếu vậy hắn phải báo cho em biết đằng này lại không có tin tức.
Ngô Trực nói ra tình hình hiện tại. Nếu mà hắn có được một chút gì đó của Cữu Hùng có lẽ hắn đã không lo lắng. Vì hắn đã nói với Hoàng Chí Kim chân rết thì có chuyện gì cấp bách cứ gọi điện cho hắn cả hắn cũng vậy.
Việc này để hắn phòng khi có trường hợp xấu nhất nhưng hiện tại hăn biết tin chỉ có Hoàng Chí Kim bị bắt còn Cữu Hùng thoát được mà lại không có liên lạc làm hắn lo lắng.
-Vậy là việc này theo chị nghĩ có thể là có người báo. Hoặc lúc vận chuyển hàng hóa bị phát hiện nhất thời. Cũng có thể bọn nó lọt vào mắt của cấp cao hơn mà em quan hệ. Trước mắt nếu chỉ có một người bị bắt chị nghĩ em nên loại bỏ. Tránh đêm dài lắm mộng người chết thì không có đối chất. Còn tên kia chạy thoát hay bị bắt lại cứ tìm hiểu được thì giữ không được cho người thủ tiêu luôn đi.
Diệp Nhi từ tốn nói với Ngô Trực xem như chuyện này khá đơn giản với hắn. Vì dù sao với bản tính của Ngô Trực Diệp Nhi cũng hiểu ít nhiều. Nếu dùng được hắn sẽ dùng không được hắn sẽ loại bỏ để khỏi phiền phức đi kèm.
-Ừ em đã nói người làm việc này rồi. Hiện tại có nhiều thứ em chưa biết được. Những người mà làm ra chuyện này là ai. Nhưng chắc chắn có người nhắm vào. Không vậy mà có thể lần này họ cũng biết được là hàng về khá nhiều mới ra tay ngay dịp này.
-Tạm thời không nói đến những chuyện khác nhưng chị nghĩ em nên thân chinh một chuyến đi Lưu Minh trong bí mật. Để dàn xếp lại cơ cấu của mình. Còn nữa em lần này chủ yếu thăm dò thằng nhóc kia luôn đi.
Gật đầu như hắn sẽ làm theo những gì mà Diệp Nhi phân phó. Có lẽ trước đây hắn sẽ đợi theo dõi Thiếu Kiệt thêm một thời gian nữa. Nhưng giờ đây kế hoạch của hắn bị vỡ trận người thì mất nên hắn đành phải sắp xếp lại.
Nếu nói hắn bỏ Lưu Minh thì không thể nào. Vì nơi đây là một nơi ăn chơi có tiếng từ trước đến nay. Hắn không đem hàng về nới này thì cũng có người khác nhúng chân vào. Thấy tiền mà không dám lấy không phải cá tính của Ngô Trực.
-Có vẻ như sau tết em mới đi được. Hiện tại nếu mà em tới Lưu Minh chưa biết chừng bị bại lộ một số thứ. Ở Đó xem như tết này không có hàng đi. Còn ở đây hiện tại em cần phải làm một số thao tác mấy người kia để có thể biến đi vài tuần mới không bị phát hiện.
-Ừ tuy thấy họ không đụng chạm gì đến em nhưng ai cũng hiểu họ không làm vì họ chưa có bằng chứng chứng cớ đầy đủ. Nếu mà giờ mà em đi thì bọn hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cứ để qua tết lấy li do xuất ngoại du lịch một vài tháng kiếm người thế thân đi còn em thì về Lưu Minh xem xét chuyện này. Thôi chị có việc em phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động có gì thì cứ nói với chị.
Diệp Nhi nói rồi đứng lên rời đi Ngô Trực lúc này cũng mõi mệt với những thứ mình vừa làm hắn về phòng lúc này đang được dọn dẹp mặc chiếc áo khoác lấy từ trong tủ ra mà rời khỏi nhà. Có vẽ như hắn cần một giấc ngủ để xua tan đi những phiền phức lúc này.
Ngọc Nhi hôm nay không đến trường cô hiện tại đang ở một nới ẩm thấp, bên cạnh có cả Cao Thịnh và bọn người tử tước còn một người nữa. Lúc này cũng bên cạnh một người bị bắt trói lại ngồi trên ghế.
-Nhiệm vụ đã hoàn thành Cữu Hùng đã bắt về đây Tiểu Thư xem qua.
Đến trước mặt của Ngọc Nhi không ai khác là Thế Hải. Hắn cung kính như gặp được cấp trên của chính mình còn. Ngọc Nhi chỉ gật đầu đến trước người đang ngồi bị cột chặt vào ghế với hai tay hai chân được cột bắng hai lớp dây rút cố định hai tay và hai chân ở mỗi góc ghế tựa.
Cao Thịnh đến mở cái túi trùm mặt của Cữu Hùng. Ngọc Nhi đứng trước mặt giữ một khoản cách nhất định giữa mình và cái ghế đang cột chặt Cữu Hùng.
-Xem ra ông cũng có ngày hôm nay nhỉ Cữu Hùng. Bắt được ông không dễ à. Cũng không ít năm nhỉ, chắc ông cũng không nhận ra tôi đâu.
Cữu Hùng được mở bao vãi chùm mặt mình. Ánh sáng không có nhưng để thích nghi hắn phải nheo mắt và chớp chớp mắt vài cái mới thấy được người đang nói chuyện với mình. Miệng hắn còn đang bị quấn chắc bởi một cuộn vãi được nhồi nhé vào. Cao Thịnh đến cầm lấy miếng vãi rút ra.
Được giải thoát khỏi miếng vãi cái miệng của mình Cữu Hùng mới phun một ngụm nước bọt lên phía trước nhưng nó chỉ dừng lại ở một khoản cách.
-Con điếm đáng lẽ tao phải để này chết cùng với bố mẹ mày. Hư hôm nay xem như tao bị bắt không oan. Tao không ngờ bên cạnh mình lúc nào cũng có một thằng hai mặt luôn tôn tại đã thế còn rất tin cậy. Thế Hải tao không ngờ mày lại như thế.
Thế Hải lúc này cũng cười cười nhìn Cữu Hùng, lắc đầu rồi đột nhiên cười lớn khi có cả Ngọc Nhi và mọi người ở đây.
-Đúng là ngu. Mà có biết bao năm qua tao chịu nhục cỡ nào không. Có họ không thể nhận có cháu không thể nhìn. lại phải lúc nào cũng như tính toán để đem mọi thứ những gì về bang phái của mày đối chọi với cháu mình mày nghĩ tao vui. Đúng vậy tao hai mặt thì đã sao. Cuộc sống mà mày hại chết anh tao và cũng là bố Ngọc Nhi thì tao phải làm gì. Nhìn mày sống nhởn nhơ mà không làm được gì à. Một đao cho mày thì đó là nhẹ nhỏm với mày rồi đúng vậy tên thật của tao là Cao Thế Hải. Chú của Ngọc Nhi cũng là anh em ruột với người mà mày đã cho người hạ thủ hơn mười năm trước.
Cữu Hùng bây giờ cũng hiểu được vì sao hắn rời vào hoàng cảnh này. Không phải hắn là người bị bán đứng mà bây lâu nay bản thân người ta không là người của hắn.
-Thì ra bây lâu nay Cữu Hùng ta nuôi ong tay áo, nuối khỉ dòm nhà. Ngươi giấu sâu lắm Thể Hải. Không ngờ anh minh một thời như ta lại phải chịu cảnh như thế này.
-Tao khinh mày mà là anh minh thì đã không đến nỗi ngày hôm nay. cái ngu nhất của mày là chọn người. Người đụng tới thắng nhóc Thiếu Kiệt đó không tốt lành lại đi đưa người đối chọi với thằng nhóc đó là mày tới số cũng không hiểu tại sao đâu nhỉ.
Thế Hải lúc này nói với Cữu Hùng hắn thấy chuyện này thật tốt cho những gì sắp tới. Cũng không ngại nói ra những gì. Bí ẩn trong chuyện này.
-Chuyện này thì liên quan tới thắng nhóc kia? tao nhớ thằng nhóc đó không có bối cảnh gì cũng bình thường như những đứa khác chỉ gặp may mắn một chút. Không phải mày cũng nói như thế sao.
Cữu Hùng nghe nói về Thiếu Kiệt cũng ngạc nhiên hắn đối với Thiếu Kiệt cũng chỉ xem thằng nhóc bình thường như những người khác. Mọi thông tin bên lề của hắn đều báo cáo được rằng Thiếu Kiệt không có vấn đề gì đáng nói.
-Đúng bên ngoài thằng nhóc có cũng không có gì. Nhưng mày đâu có biết bên trong nó lúc nào cũng là một thằng nhóc mà toàn bộ bọn tao phải kiêng dè. Không vì nó thì cháu tao cũng không biết chừng nào trả được thù.
Cao Thịnh cũng đứng một bên ung dung nhìn hắn mĩm cười nói chuyện cho Cữu Hùng biết.
-Sai lầm lớn nhất của mày là bán rẻ anh em. Chọn nhầm người để đi theo. Mày có biết rằng toàn bộ Xuân Nghĩa Bang giờ hoàn toàn được tẩy trắng cả việc cảnh sát có tham gia vào việc bắt mày còn nói Xuân Nghĩa Bang hỗ trợ. Thiếu Kiệt bên ngoài vần như thế không gì nỗi bật nhưng đứng thấy như vậy mà lầm. Khi mày đụng tới thằng nhóc đó bọn tao đã biết thế nào mày cũng đi đến bước đường này.
Nghe được những lời đánh giá của Cao Thịnh, Thế Hải về Thiếu Kiệt Cữu Hùng lúc này cũng lo lắng. Hắn biết chuyện mình biết một phần thông tin chỉ là do những người bên dưới và một phần do Thế Hải cung cấp.
-Không ngờ tao bị bắt chỉ vi một thằng nhóc. Nhưng tao vẫn chưa hiểu. Thằng nhóc đó có gì mà đến bọn bây cũng cam tâm tinh nguyện đứng về phía thằng nhóc như thế. Chỉ là một đứa con của một bà chủ cửa hiệu tạp hóa thôi có cần vậy không?
-Mày lầm nó đúng là con của một người bán tạp hóa nhưng bố nó không phải vậy. Nó có quan hệ đủ để bọn tao hạ gục mày như ngày hôm nay. Có những chuyện mày biết quá nhiều cũng chết không nhắm mắt đâu.
Thế Hải nhìn Cữu Hùng lắc đầu nói ra ý nghĩ của mình. Cũng nhìn về Ngọc Nhi. Chuyện lần này bắt sống Cữu Hùng, Cũng là ý kiến của cô.
-Nói với hắn thì cũng không ít lợi gì. Cái hiện tại mọi người cần là Tiền của hắn để giúp Thiếu Kiệt phát triển cho cậu ta. Hắn bao lâu này không tàn tư được điều gì là không đúng. Lần nào hắn cũng chỉ cấp vừa đủ tiền cho anh em. Cháu không tin hắn không có chỗ cất tiền đó đấy.
Lúc này Cữu Hùng cũng cười lớn. Hắn biết rằng số tiền của mình cũng như tiền của Hoàng Chí Kim. được để ở đâu dù cho biết chỗ cũng không thể nào lấy được. trừ khi có hai vật kia. Còn nữa hắn còn được bảo đảm nếu trong vòng mười năm từ khi tài khoản không có người gửi tiền nữa và cũng không có người đến lấy những người kia sẽ kiếm người còn sót lại của gia đình hắn mà trao trả.
Hắn đã phòng ngừa chuyện này bởi bước lên con đường này lúc nào hắn một chân hắn cũng đã năm sau song sắt. Mọi người trong căn phòng này đều nhìn hắn. Có vẻ như Ngọc Nhi đã nói đúng việc hắn có cất giấu tiền riêng của mình nên những người ở đây đều nhìn lấy cử chỉ của hắn.
-Muốn tiền của ta không dễ đâu nhỉ muốn có được nó phải trả một cái giá đắt đây. Nhưng mà cũng chưa chắc bọn các người đã có thể kiếm ra nó đâu. Đơn giản nó hoàn toàn không hiện hữu.
Thế Hải nghe vậy cũng đến phía sau của Cữu Hùng bóp chặt vào hai vai hắn. Nói nhỏ nhẹ như làm đang an ủi Cữu Hùng.
-Không dễ nhỉ mỗi tháng ngươi đều gửi đi một món tiền từ tài khoản của mình. Nhưng có vẻ như bên kia là ai thì bọn này không biết. Chắc chắn là người đó đang giữ giùm ngươi tiền của mình. Chắc chắn là thế nếu không người cũng không tự tin đến vậy. Người thân của ngươi bọn ta đã đồng loạt thanh lý hết rồi nhưng vẫn chưa biết được tài khoản đó là của ai. tốt nhất đừng nên làm khó mọi người nói ra đi.
Đứng sau lưng của Cữu Hùng. Thế Hải nói ra những gì mà bây lâu này bọn người họ không ngưng điều tra và theo dõi một số những thân nhân của Cữu Hùng mà lấy ra được những mối quan hệ của hắn.
Cữu Hùng cũng chỉ cười cười im lặng hắn cố tình không khai ra những việc này. Nếu những người thân hắn cũng không thể nhận được tiền thì bọn người Ngọc Nhi cũng sẽ không nhận được tiền từ tài khoản hắn có. Bản thân hắn đã chuẩn bị hết cho mình dù có chết ở đây thì hắn cũng không để cho những người trước mặt này một đồng nào.