Nhóm Hạo Thiên tìm lấy một khác sạn 5 sao ở trong kinh thành, lấy 1 phòng vip lớn đủ cho cả 6 người. Gọi vài món ăn nhẹ lên phòng thưởng thức, rồi thoải mái làm một giấc ngủ ngon......
Đến xế chiều khoảng 2, 3 giờ, An Lam Nguyệt biếng nhác nằm trên giường, hỏi
“ Đệ định khi nào đi đây? Nằm ở trong này từ 7 giờ sáng tới bây giờ rồi đấy, nằm đến mệt luôn rồi “
Hạo Thiên mỉm cười, nói
“ Ngay bây giờ, chúng ta sẽ tới nơi ở của An Kỳ tướng quân và An Di tướng quân “
An Lam Nguyệt “ ồ “ một tiếng, nói
“ Đệ biết chỗ không? “
Hạo Thiên khuôn mặt dần nở nụ cười nhẹ, đầy thân thiện đáp
“ Không! “
“ Rầm “
Cả đám té ngửa, An Lam Nguyệt liền bảo
“ Vậy mà đệ nói như thể mình biết rồi ấy. Bây giờ đệ tính làm sao đây? “
Hạo Thiên liền bảo
“ Thì đi hỏi thôi. Tỷ nghĩ thử xem, người dân ở đây khi nghe tin tướng quan của họ trở về liền có vẻ mặt thế nào? “
An lam Nguyệt “ ừ hử “ vài tiếng, đáp
“ Vui, hạnh phúc, ngưỡng mộ và tôn kính “
Hạo Thiên gật đầu, nói
“ đúng, vậy chắc chắn họ sẽ biết nơi ở của tướng quân là ở đâu!? “
An Lam Nguyệt nhăn mày, nó thì liên quan méo gì?
Nhóm Hạo Thiên rời phòng, xuống dưới lầu. Nhìn quanh tìm đại một người nào đó, liền hỏi
“ Vị thúc thúc này, xin hỏi tướng quân ở đâu ạ? “
Người đàn ông nhìn nhóm Hạo Thiên, hỏi ngược lại
“ Các cậu không phải người ở đây đúng không? Tìm ngài ấy có việc gì? “
Hạo Thiên đáp
“ À, phải. Chúng tôi không phải người ở đây. Chúng tôi đến để buôn bán vài thứ, trong đoa có những thứ khá hiếm nên muốn đem tặng cho tướng quân “
Người đàn ông lại cười nói
“ Có phải bị vẻ đẹp của tướng quân và phó tướng quân mê hoặc rồi không? “
Cả nhóm Hạo Thiên chợt mở to mắt, Hạo Thiên cười cười nói
“ Cũng có thể xem là thế đi! “
Người đàn ông đáp
“ Vậy được rồi. Các cô cậu chỉ cần đi thẳng về hướng đông của nơi này. Chỗ đó có một trang viên lớn nhất nơi này, chỉ cần tới là thấy ngay “
Hạo Thiên gật đầu, nói
“ Cảm ơn vị thúc thúc này “
“ Không có gì, không có gì “
Người đàn ông xua xua tay rồi bỏ đi mất. Nhóm Hạo Thiên nhìn về phía Đông, nơi có tòa lâu đài của nhà vua, có vẻ như nơi ở của tướng quân gần với nhà vua rồi. Cũng chẳng sao, bị phát hiện hay không bị phát hiện cũng như nhau cả thôi!
Nhóm Hạo Thiên thong thả đi về phía Đông, suốt quãng đường không nói gì. Đi mãi đi mãi cho đến khi gặp một trang viên rộng lớn, nơi được trang trí thoáng, rộng rãi và đầy cây cối xanh tươi. Nơi có vườn hoa thi nhau đua sắc thắm, nơi có đàn bướm bay lượn lờ và những chú chim hót líu lo. Ngay chính giữa tramg viên là tòa nhà cao 2 tầng, xung quanh trang viên bao bọc một hàng rào sắt vững chải và cao hơn 2 mét. Trước cổng có 2 người hầu đang canh gác, để ý thấy chiếc xe lúc trước vị tướng quân kia ngồi đã ở trong trang viên. Liền đi tới trước cổng, Hạo Thiên mỉm cười hỏi
“ Xin chào, có thể cho chúng tôi vào gặp tướng quân các người được không? “
Một tên đứng bên phải, khuôn mặt khinh thường biểu lộ ra, nói
“ Tên thường dân này, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám đến nơi này. Mau quay về đi! “
Hạo Thiên không chút mảy may tức giận, lại mỉm cười nói
“ không cần gấp như vậy, hai người chỉ cần vào trong và truyền lời lại cho tướng quân thế này “ lời hẹn 4 năm, mùa xuân đã đến, chúng ta cùng nhau tái hợp “ thì số tiền này sẽ cho các ngươi! “
Hạo Thiên đưa ra trước mặt hai tên lính 1 túi tiền lớn. Quả thật lòng người tham lam, thấy tiền liền mê tít, đưa tay đỡ lấy mà gật đầu lia lịa lấy lòng, nói
“ Được được, chúng tôi lập tức vào báo ngay đây “
Một tên lính liền chạy vào trong, còn lại một tên ở lại canh của, phòng ngừa có người khác lại tới.
Tên kia vừa đi không lâu, một chiếc xe khác lại tới, một chiếc xe sang trọng và quyền quý thì đúng hơn. Tên lính canh thấy chiếc xe liền chạy đến mở cửa, thể hiện một cách rất cung kính, cúi đầu nói
“ Thuộc hạ kính chào công chúa! “
Vị công chúa yêu kiều, ngạo mạn và tự cao tự đại nhất trong lịch sử nước Lisanet - công chúa Dinh Nhĩ Linh. Thời đại này ai nhắc tới công chúa tự cao tự đại nhất thì ai mà không biết đến công chúa Dinh Nhĩ Linh này cơ chứ. Mặc dù đẹp thật đấy nhưng thái độ đối xử người thì rất là không đẹp. Nhìn ai không vừa mắt liền tỏ thái độ khinh thường, khinh miệt và kiêu ngạo. Nhiều lần còn tàn độc giết người vô lý vô cớ, rất không được lòng dân.
Dinh Nhĩ Linh vừa bước xuống xe, bắt gặp nhóm Hạo Thiên đang thong thả, vô tư gặp cô mà khồn chào, liền nhăn mặt, gắt giọng nói
“ Đám điêu dân đó từ đâu tới? Tại sao thấy ta không chào? “
Nhóm Hạo Thiên giả điếc giả ngơ như không nghe thấy gì, không thèm đếm xỉa đến cô ả.
Dinh Nhĩ Linh lại quát lên
“ Điêu dân to gan, gặp ta mà không chào!? “
....................
Khi nãy, lúc tên lính canh chạy vào báo cáo.
Chạy vào bên trong biệt thự, hai vị tướng quân và phó tướng quân đang ngồi bên ngoài phòng khách mà nhâm nhi trà.
Một người với mái tóc vàng lóng lánh, suông mượt, được cắt gọn gàng, khoác lên mình bộ quân phục màu xanh ôm lấy người, để lộ từng đường cong trên cơ thể, đôi mắt nhắm nghiền lại suy tư. Đường nét trưởng thành trên cơ thể lộ ra rất rõ ràng, đẹp đến mê người. Một người với mái tóc xanh lam dài xõa âu lưng, mái được kẹp lên bằng một chiếc kẹp đen nhỏ gọn và xinh xắn, đôi mắt tím sẫm màu. Khoác lên mình một chiếc váy trắng tinh tơm, đường cong trên cơ thể được lộ ra một cách rõ ràng, tinh tế trên cơ thể. Mái tóc cong uốn lượn sau lưng khẽ động với từng động tác trên cơ thể, nhịp nhàng uyển chuyển. Khuôn mặt xinh tươi, hoạt bát của trẻ nhỏ vẫn còn ẩn hiện dưới khuôn mặt này.
Tên lính chạy vào thấy khunh cảnh như vậy suýt thì thần hồn bay loạn xạ nhưng vì nhớ lời dặn, mau chóng quỳ rạp xuống, nói
“ Tướng quân, bên ngoài có người cần gặp ngài! “
Người tướng quân không mở mắt mà chỉ xua tay nói
“ Không gặp. Tiễn khách! “
Tên lính lại bảo
“ Người này nói rằng chỉ cần chuyển cho ngài câu nói này là được. “ Lời hẹn 4 năm, mùa xuân đã đến, chúng ta cùng nhau tái hợp” “
Lời vừa ra, vị tướng quân này liền mất bình tĩnh, mở trừng mắt. Còn vị phó tướng quân thì lỡ nhịp, xém chút làm rơi ly trà trên tay, cả hai cùng đồng lòng nhìn tên lính canh, kinh ngạc bội phần, lắp bắp nói
“ Ngươi... Ngươi vừa nói cái gì? Người... Người truyền câu nói này hiện đang ở đâu? “
Tên lính có phần hoảng sợ trước thái độ của của hai vị tướng quân lừng lẫy này, hoảng hốt nói
“ Người đó đang ở trước cổng. Các ngài muốn gặp thì thuộc hạ lập tức đi kêu người vào.... “
“ Không cần! “
Cả hai vừa dứt câu liền đi mất
..............
Cùng lúc này, bên ngoài nhóm Hạo Thiên. Nhóm cậu vẫn tai điếc mất ngơ mà không thèm đếm xỉa đến sự hiện diện của cô công chúa kiêu ngạo kia.
Dinh Nhĩ Linh lại nói
“ To gan. Người đâu, mau tới lôi người quỳ xuống! “
Một tên nô tài tiến lên, thẳng hướng Hạo Thiên mà đi. Nhưng chưa được vài bước liền khụy xuống, toàn thân run rẩy. Còn Vân Mộng thì ánh mắt lạnh băng mà nhìn cô công chúa này. Nhóm Hạo Thiên chỉ là cười giễu cợt.
“ ngươi.. Các ngươi được lắm... “
Dinh Nhĩ Linh hai mắt trừng lớn, giận tái cả mặt, dậm chân tại chỗ. Cho đến khi....
“ A, An tướng quân a~, ngài mau ra xem này. Tên điêu dân này dám khinh thường ta, khiến ta chịu nhục nhã. Ngài mau ra xử tội chúng đi, người ta rất là ủy khuất đó~ “
Nhóm Hạo Thiên nghe vậy liền nhìn vào. Hai người một cao một thấp, một anh tuấn tiêu soái và một dịu dàng dễ thương cô gái nhỏ bước ra. Còn vài bước nữa thì đụng vào người Dinh Nhĩ Linh, cô ta cũng muốn nhân cơ hội này sà vào lòng An Kỳ tướng quân, nhưng.....
“ Bịch “
An Kỳ tướng quân thân hình nhẹ nhích sang một bên, Dinh Nhĩ Linh liền té sấp xuống đất. Hai mắt ngơ ngác kinh ngạc, không tin được mình đã bị từ chối rồi còn bị cho ăn bơ.
“ Phụt.... “
Nhóm Hạo Thiên cười không ra tiếng, giễu cợt sự ngu ngốc của cô ta. Lúc này, hai người An Kỳ tướng quân và An Di phó tướng quân tiến thẳng lại chỗ nhóm Hạo Thiên, hai mắt mông lung, kinh ngạc bội phần, toàn thân còn thoáng run rẩy mà nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên môi nhếch lên cười, nói
“ Vào trong nói tiếp! “