Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 105: Chương 105: Bối rối




“Hảaaaa! “

Hạo Thiên la toáng lên, sửng sốt không tin lời Đường Minh Nhật nói

“Vậy làm sao đây? Hiện tại con chưa gặp mẹ được! “

“Cốc cốc”

Tiếng gõ cửa vang lên khi Hạo Thiên đang loạn lên, tiểu Siêu đè âm mình xuống, giả 1 giọng nói khác

“Ai đấy? “

“Là con, Thiên Tuyết đây, còn có cả mẹ con ở đây nữa”

Hạo Thiên ra dấu tiểu Siêu, bảo đeo chiếc mặt nạ lên, Hạo Thiên cũng vậy, niệm chú rồi biến đổi luôn màu tóc, giấu hết khí tức của mình đi, làm ra 1 khí tức hoàn toàn khác, 1 khí lạnh lùng, không thích tiếp xúc.

Tiểu Siêu mở cửa, sau cánh cửa, hiên ra 1 người phụ nữ xinh đẹp, một nét đẹp dịu dàng, thùy mị nết na. Người này là Vương Thiên Nhi, kế bên là Thiên Tuyết.

Vương Thiên Nhi bước vào, đầu tiên là sững sỡ, sau đó trấn an lại. Nói

“Xin chào, tôi là Vương Thiên Nhi, phu nhân của gia chủ Đường gia, hôm nay đại diện gia chủ đến đây. “

Hạo Thiên hơi gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt. Đường Minh Nhật cũng diễn rất tốt, lập tức nói

“Chị, mau ngồi. “

Vương Thiên Nhi gật đầu ngồi xuống, Đường Minh Nhật lập tức nói

“Giới thiệu với chị đây là Ma, là 1 người bạn của hội trưởng ở đây, còn người mở cửa là Tà, người hầu cận đi theo. Người chế thuốc cho chúng ta là ngài Ma đây”

“Lần đầu gặp mặt, nếu có gì không phải xin cậu bỏ qua. “ Vương Thiên Nhi nói

“Không sao. Vậy chúng ta vào việc chính”

“Được, vậy, về thuốc, chúng tôi muốn lấy 500 viên bồi bổ đan, 200 viên tăng cấp đan. Không biết bên ngài thế nào? “

“Hiện tại, bên tôi chỉ có 50 viên tăng cấp đan và 500 viên bồi bổ đan.” Hạo Thiên mặt lạnh đáp

“Vậy cũng được, thế giá cả thì sao? “

Vương Thiên Linh cười nói

“Vẫn như cũ thôi! “

“Cảm ơn ngài rất nhiều, hợp tác lâu dài, khi nào lại cần, chúng tôi sẽ phái người đến báo trước 1 tiếng”

Vương Thiên Nhi vui vẻ đứng dậy, lại nói

“vậy tôi sẽ lấy 500 viên bồi bổ đan và 30 viên tăng cấp đan, tiền đây. Tổng cộng là 1090 vạn linh tệ. “

“Được rồi, ta lấy 1000 vạn linh tệ thôi. “

Nói đoạn, Hạo Thiên lấy ra 1000 vạn linh tệ rồi, trả lại 90 vạn cho Vương Thiên Nhi, song, lấy ra 1 chiếc nhẫn nói

“Đây, tất cả trong này”

“Cảm ơn rất nhiều!” Vương Thiên Nhi vui mừng nhận lấy, lại nói

“Vậy thì xin cáo từ, hẹn ngày gặp lại!”

“Hẹn ngày gặp lại! “

Vương Thiên Nhi quay lưng đi, ra khỏi cửa. Đường Minh Nhật đi theo, vừa xuống lầu, Đường Minh Nhật nói

“Chị về trước đi nhé, em ở lại thêm 2 ngày nữa sẽ về, có chút chuyện cần giải quyết! “

“Minh Nhật đệ, em và Hạo Nhi cả 2,đừng mong mà gạt ta, đóng tốt lắm đấy”

Minh Nhật hơi sửng sốt, Vương Thiên Nhi lại nói

“Mấy năm không về lại còn đóng kịch diễn trò không cho ta biết, có phải ta làm gì sai không? “

Khuôn mặt Vương Thiên Nhi loáng thoáng nét sầu thảm, Đường Minh Nhật vỗ trán, ghé sát lại nói

“không có đâu, chỉ là nó có điều cần giấu, không thể lộ thân phận được. Nên chị hãy cho nó thời gian hoàn thành việc đã nhé”

“Thật? Nó làm chuyện gì mà không muốn xuất đầu lộ diện chứ? “

“Uầy, thiên cơ bất khả lộ, thứ lỗi em không thể nói!”

Đường Minh Nhật lắc đầu, nét buồn trên mặt Vương Thiên Nhi đã giảm bớt, thay vào đó, 1 giọng cứng rắn vang lên

“Đợi sau này xong xuôi, ta sẽ dạy nó 1 bài học! “

“Vâng vâng, còn hiện tại, mong chị đừng nói chuyện này cho ai nha, kể cả cha với anh cũng không được. “

“Được”

Nói rồi, Vương Thiên Nhi bỏ đi. Còn bên phía Hạo Thiên, cậu lột bỏ lớp mặt nạ, đổi lại mái tóc rồi nhìn sang Thiên Tuyết đang vui vẻ chuyện gì, nói

“Sao mẹ lại lên được tầng 2?”

“À, em lên tầng 2 trước, rồi ném xuống đôi bông tai cho mẹ, mẹ lên được thế thôi! “

Thiên Tuyết ngây thơ trả lời, nào biết lúc này Hạo Thiên đang tức giận, giọng lạnh nhạt, âm hàn nói

“Lần sau mà còn tùy tiện tháo bông tai ra nữa, đừng nói có là em ruột, ta sẽ đánh gãy chân muội”

Giọng nói âm lãnh làm tê lạnh lòng người, sởn cả tóc gáy, Thiên Tuyết “hức” 1 cái, mặt hoảng sợ, lo lắng gật đầu không thôi

“Em không dám nữa, không dám nữa đâu... Hức...”

Đúng lúc này, Đường Minh Nhật mở cửa bước vào. Bắt gặp cảnh này, Hạo Thiên thì đang có 1 gương mặt lạnh cực kì, Thiên Tuyết thì ngồi khóc nức nở, vội vội vàng vàng đi lại, vỗ về Thiên Tuyết, nhìn Hạo Thiên nói

“Lại có chuyện gì nữa thế? “

“Không có gì đâu ạ. Muội mà còn như vậy nữa thì trở về nhà đi, ta sẽ trả muội lại cho mẹ và cha! “

“Hức... Muội không dám nữa đâu... Không dám nữa, ca ca đừng gửi muội về... Hu hu hu hu hu”

Thiên Tuyết khóc to lên, nhưng nhìn mặt Hạo Thiên, lại đè nén xuống, không dám lớn tiếng. Đường Minh Nhật ở 1 bên vỗ về, không biết thế nào, lại nói

“Mẹ con phát hiện ra rồi! “

“Vốn ngay từ đầu mẹ đã phát hiện ra, dù con có giả trang đến thế nào đi chăng nữa! “ Hạo Thiên thờ ơ nói

“dù sao ta cũng nói mẹ con hãy giữ kín lại, sẽ không nói ai đâu! “

Đường Minh Nhật ôm Thiên Tuyết, con bé cuộn người lại trong người Đường Minh Nhật mà nức nở.

...........

Một ngày cứ thế trôi qua, Đường Munh Nhật ở lại trong guild, Hạo Thiên thì trở về biến vào trong không gian hệ khi đã sắp xếp chỗ ở cho Minh Nhật xong xuôi. Đám nhóc ở học viện, tiếp tục nhận sự dạy dỗ của Thiên Vũ Phong. Vân Mộng trong 1 tháng qua, leo lên được lớp B nội viện, thực lực, thể chất, cấp và sự nhanh nhẹn tăng 1 cách đáng kể.

Hôm nay, Hạo Thiên đưa Minh Nhật tới căn cứ. Niệm 1 cái phép, thoắt cái tới nơi. Đường Munh Nhạt còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nó sáng lên 1 cái rồi vụt tắt, thay vào đó, ông lại đứng nơi khác mà không phải là căn phòng nơi làm việc của Hạo Thiên.

Hiện ra trước mắt ông là 1 tường thành cao hùng vĩ, chắc chắn trọc trời, trải dài vô tận không thấy điểm dừng. Cổng thành cao lớn làm bằng loại hợp kim hiếm, chiều dài phải mấy 2, 3 trăm mét. Bao vây xung quanh là lớp sương mù dày đặc. Bỗng, lúc này từ phía trên tường thành có giọng nói vọng xuống

“Chủ nhân, chào mừng ngài trở lại.”

Rồi im hơi một lúc, lại vang lên

“Mở cổng”

Cánh cửa to lớn dần dần mở ra, để lộ khung cảnh bên trong. Xuất hiện 1 tòa lâu dài khủng bố lòng người, cùng với đó là 1 hàng cây dài trải rộng dọc theo tường lâu đài. Đủ thứ loại cây, cây ăn quả có, cây nông nghiệp với lâm nghiệp cũng có, nói chung là có cả 1 khu vườn riêng luôn. Đường Minh Nhật mới đứng trước cửa thôi, mà bao nhiêu cái choáng ngộp nó ào ào tát vào mặt thế này, đúng là kinh khủng mà.

Hạo Thiên mỉm cười quay sang, bắt gặp khuôn mặt ngơ ngác khó tin của Minh Nhật thì nói

“Cậu à, mới có bên ngoài thôi mà cậu choáng như này rồi, vào bên trong con sợ cậu sẽ xỉu mất”

“Con cứ chọc cậu suốt, mau vào trong. Để ta xem xem bên trong còn hùng vĩ đến như thế nào nữa.”

Đường Minh Nhật trấn định lại, cố giữ mình tỉnh táo để không phải bất ngờ với những cái bên trong nữa.

Hạo Thiên đi trước, bước vào trong, cánh cửa lớn dần dần mở ra. Khung cảnh bên trong lại hiện ra trước mắt cậu và Đường Minh Nhật. Một đại sảnh lớn, cầu thang đặt chính giữa chia làm 2 ngã rẻ. Nhiều người đang tất bật chạy tới chạy lui, gặp Hạo Thiên thì dừng lại cúi chào 1 cái rồi mới tiếp tục chạy. Tất cả mặc đồ giống nhau, là bộ quần áo có màu đen viền tím, bên ngực trái có hình rồng bay quanh một mặt trời, rồng màu tím sậm có chút xanh. Bên hông mỗi thành viên lại treo lơ lững 1 cung linh hình tròn bạc óng ánh, và sợi dây tua rua màu tím nhạt. Di chuyển lại vang lên tiếng leng keng nhỏ nhẹ êm tai trong không khí.

Sảnh lớn, trải dài với nhiều lối rẽ. Hạo Thiên lại nói

“Lên trên thôi ạ!”

“Ừ.... Ừm! “

Mang tâm trạng đầy kinh ngạc và bất ngờ, Đường Minh Nhật cùng Hạo Thiên lên trên. Đứng ở giữa 1 ngã rẽ, trải dài vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.