Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 275: Chương 275: Căn bản là cấp S




“ Cái gì thế này? Cái gì vừa mới nhiễu xuống đầu mình vậy? Nó nhớt như vậy.... “

“ Gàoooooo... “

Tiếng gầm gừ to lớn vang lên, khắp nơi trong hang động đều sáng lên màu đỏ le lói như đôi mắt. Đôi mắt đỏ, nhọn và đầy vẻ khát vọng, lăm le nhìn chằm chằm về nhóm 10 người các cậu.

Ninh Chiến tái mặt, vội vàng hét lớn

“ Mau lùi lại, chúng thức giấc rồi “

Tất cả đồng loạt lùi xuống, duy chỉ nhóm Hạo Thiên vẫn thản nhiên mà đứng nhìn. Ninh Chiến gương mặt nghiêm túc, dây thần kinh căng thẳng tột độ, khẽ quát

“ Lam muội, mau dùng Quang hệ của muội, khiến cho hang động sáng lên một..... “

“ Grừ...... “

Tiếng yêu thú gầm gừ phẫn nộ, vang lên đinh tai nhức óc, nhóm Ninh Chiến nhăn nhó, điều chỉnh hàng ngũ, đứng vào vị trí, sẵn sàng chiến đấu. Linh Lam nhăn mặt, cố gắng điều chỉnh tâm trí mình, tập trung tinh thần, tạo thành 1 đốm sáng nhỏ nhoi. Nhưng đốm sáng nhỏ nhoi đó lại góp phần chiếu rọi cả hang động lộ dần hình dáng của đám yêu thú.

Dần dần, chúng yêu thú lộ dạng, một bầy lang to lớn, to gấp hai lần người trưởng thành, cao tận 3 mét, móng vuốt sắc nhọn bấu xuống nền đất, tạo thành những lỗ nhỏ li ti dưới đất. Nanh sắc to lớn, trắng ngà, lộ ra khi chúng nhe nanh, nhìn những nanh nhọn lại có cảm giác rùng mình sợ hãi, ớn lạnh toàn thân. Bọi lông rậm rạp che phủ toàn thân chúng màu xám xịt, hòa lẫn trong bóng tối càng khó nhận ra chúng, chỉ duy đôi mắt đỏ ngầu lăm lăm nhìn họ thì mới biết chính xác được vị trí của bầy lang này.

Ninh Chiên quay đầu sang sau lưng, ngay tức khắc, nhóm Hạo Thiên chuyển dần khuôn mặt từ bình tĩnh, lạnh lùng, không quan tâm sang nghiêm túc, lo lắng và dè dặt cao độ. Hạo Thiên khuôn mặt lo lắng bảo

“ Đây chẳng phải là Huyết Lang sao? “

Huyết Lang, hay gọi là sói đỏ, chúng sống thành bầy, không giống sói khác là ngủ vào buổi sáng săn mồi ban đêm. Huyết Lang ngủ vào mùa Thu và Đông, chúng sẽ chiếm cứ 1 hang động nào đó mà ẩn cư vào, sau đó ở mãi trong đó, và ra khỏi hang vào mùa Xuân và Hạ, Xuân Hạ hai mùa này Huyết Lang chuyên đi tìm thức ăn để dành vào hai mùa sau, cứ thế hoạt động. Huyết Lang sống tập trung thành bầy và thường có số lượng từ 100 đến 200 con, do thân hình khá lớn nên thường tập trung không nhiều, 200 là cao.

Tố Như Kha phối hợp diễn xuất, liền bảo

“ Đúng vậy! Chẳng phải nói, Huyết Lang chỉ xuất hiện khi mùa Xuân tới sao? Sao bây giờ lại ở đây? “

Lăng Giang Tuyết diễn xuất cũng không tồi, khuôn mặt lo lắng nhưng giọng lại mỉa mai, lập tức nói

“ Tố cô nương nói chuyện cũng thật không biết nghĩ rồi. Chẳng phải Huyết Lang sống thành bầy và ẩn cư trong hang vào mùa Thu và Đông sao! Hiện tại chúng ta đang trong hang, cũng tức là đang trong tổ của chúng đấy. Mà hiện tại là đầu Xuân, đương nhiên chúng sẽ thức giấc và bắt đầu ra ngoài tìm mồi rồi! Chỉ sợ nhiêu đây chỉ là phân nửa số Huyết Lang trong hang thôi, đợi lát nữa lại có thêm 1 bầy nữa tiến vào trong này, tới lúc đó chúng ta sẽ hết đường ra mất thôi! “

Lăng Giang Tuyết phối hợp với lời nói là hành động sợ hãi, bám lấy Hạo Thiên, khuôn mặt hoảng sợ không rời nửa bước. Ninh Chiến phía trước đối mặt, nhìn thấy nhóm Hạo Thiên sợ hãi như vậy, liền lấy thân mình là người lớn hơn, liền bảo

“ Hiện tại đội chúng ta tiến lên trước, nhóm của Ma tiểu huynh đệ ở phía sau yểm trợ được không? “

Hạo Thiên mặt lo lắng, khẩn trương liền đáp

“ Được, vậy phiền huynh ở phía trước nghênh địch rồi “

Ninh Chiến phía trước, tay cầm chắc vũ khí của mình. Linh Lam lúc này bật thốt

“ Không ổn, đám yêu thú này lv thấp nhất cũng là 230 cấp, cao nhất là 250 cấp. Chúng ta căn bản không đối đầu nổi! “

Vô Minh nhăn mày cực độ, liền quát

“ Chạy cũng không thoát, chi bằng cùng tiến lên quyết đấu một phen đi! “

Linh Anh lúc này hướng xuống, quát

“ Ma tiểu đệ, phiền nhóm của đệ cử một người đưa Tố tiểu thư an toàn rời khỏi nơi này. Chúng tôi sẽ canh chừng đám Huyết Lang này “

Hạo Thiên mặt lùi trong tối, chợt cười nhạt, lại bảo

“ Được, chúng tôi liền đưa Tố tiểu thư rời đi “

“ Gàooooo...... “

Đám Huyết Lang bắt đầu hành động, dồn dồn dập dập cùng đồng loạt tiến lên. Nhe nanh múa vuốt tiến về phía nhóm Ninh Chiến, nhóm cậu ta cũng không phải dạng vừa, nhất loạt cầm vũ khí chém giết loạn xạ, rối tung đội hình đội ngũ cả lên.

Nhóm Hạo Thiên phía sau vẫn từ từ thong thả, bảo

“ Tố Như Kha a, phiền cô đi về lều trước vậy “

Tố Như Kha lắc đầu kịch liệt, nói

“ Không, tôi muốn ở lại.... Đây... “

“ Bịch “

Một cú sau gáy, Tố Như Kha ngất đi. Hạo Thiên bảo

“ Tử Kiệt, con đưa cô ta về lều trước đi “

Tử Kiệt gật đầu, tay bế Tố Như Kha, lập tức chạy khỏi chỗ này.

Lúc này, phía trước chiến đấu rùm bang, khúc sau thong thả, từ từ xem trận chiến. Lăng Giang Tuyết nhẹ giọng, nói

“ Hừm, phối hợp khá tốt, chỉ là không bằng chúng ta mà thôi! “

An Lam Nguyệt tiến lên đứng bên cạnh, bảo

“ Muội sao có thể đem người thường so sánh với chúng ta được chứ! Chúng ta đều là những yêu nghiệt không ai sánh được, so sánh làm gì “

Tiểu Siêu cũng tiến lên, bảo

“ Tỷ tỷ nói đúng, nhưng mà nếu so họ với người thường thì có thể nói họ phối hợp rất tốt, rất hiểu nhau! “

“ ừm ừm “

An Lam Nguyệt gật đầu đồng ý, cả 4 người lại thong thả xem trận đấu

“ Keng “

“ Chát “

“ Gàooo “

“ Rầm “

“ Aaaa “

............

Ninh Chiến bị một vuốt vồ tới, nhằm ngay người mà bị đánh bay đi. Suốt nãy giờ số lượng Huyết Lang bị giết không nhiều, chỉ tầm 10, 20 con mà thôi, nhưng đám Ninh Chiến sức lực đã suy cạn dần.

Vì mỗi lần vừa đánh giết được 1 con, lại có con khác tiến lên công kích liên hồi, liên tục như vậy không ngừng nghỉ, chưa kịp thở lại phải nghênh đón con khác. Căn bản không thừa sức lực để mà chơi với chúng, nhóm Ninh Chiến ai cũng thở dồn dập không ngừng, mồ hôi không ngừng rơi xuống.

Ninh Chiến té nhào xuống đất, bị một vả đánh tới của yêu thú nặng hơn 2 tạ, không chết đã là may mắn lắm rồi.

Linh Lam và Linh Anh đồng loạt dùng Quang hệ, tạo nên một luồng sáng chói mắt, khiến Huyết Lang trong nhất thời không tiến lên được. Vì một thời gian dài không ra khỏi nơi u tối, khó tránh khỏi không quen với ánh sáng chói lóa như vậy, nhất thời không phản ứng kịp liền bị dọa cho sợ.

Cả nhóm Ninh Chiến bu lại, cùng nhau đỡ Ninh Chiến bị vồ cho thương tích đầy mình, văng xa mấy mét khiến toàn thân đầy bụi bẩn và vài nơi bị bầm tím, mặt mũi không chỗ nào không bầm, sưng vù lên to và đỏ tươi.

Linh Anh tiến lại, nhanh chóng hối thúc thuật trị thương, muốn cho Ninh Chiến nhanh chóng hồi phục lại, nhưng chưa xong thì đám Huyết Lang đã quen với ánh sáng mất rồi...

“ Grừ... Gàoooo..... “

Chúng lại tiến lên, tấn công dồn dập, cả bọn lại phải tập trung chiến đấu, chỉ để lại Linh Anh cố gắng vận hành mana trị thương cho Ninh Chiến. Ninh Chiến lắc đầu, giọng run rẩy, đứt quãng từng nhịp....

“ Được.... Được rồi.... Muội... Muội đừng phí sức với ta nữa.... Mau.... Mau lại giúp mọi người đi... Ta... Ta không chống... Chống đỡ được... Nữa rồi.... “

Linh Anh lắc đầu lia lịa, nước mắt ứa ra liên tục, giọng run rẩy đáp

“ Không... Không... Muội không muốn... Hức... Muội không muốn... “

“ Aaaaaa “

Lại một người nữa bị đánh bay đi, gần kề bên Ninh Chiến, Vinh Dạ thôi thóp, miệng đầy máu, mình đầy vết thương, Ninh Chiến ánh mắt bi thương phía trước chỉ hai người chống đỡ, tình hình liền có thể đoán được kết cục ra sao. Họ chỉ có thể chờ chết mà thôi! Ai nói đây là nhiệm vụ cấp A cơ chứ, căn bản đã biến thành cấp S mất rồi. Sao chúng ta lại ra nông nỗi này, căn bản không chống đỡ được nữa rồi. Mất hoàn toàn hi vọng.... Nhưng rồi...

“ Nhiệm vụ này, chúng ta tiếp nhận thay ngươi vậy! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.