Sau âm vang của tên quan lại nhỏ bé bên góc phòng, mọi người nhất loạt đứng dậy, nếu không phải cha cậu kêu đứng dậy thì cậu cũng chả thèm đứng làm gì cho mệt thân. Đưa mắt liếc nhìn ha vị được mọi người kính trọng kia, với ánh mắt tò mò.
Mọi người đứng dậy, bầu không khí chìm vào im lặng tột độ. Tiếng cộp cộp của giày va chạm với sàn nhà vang lên, cũng là lúc 2 bóng dáng xuất hiện, cao ráo, kiêu ngạo, uy nghiêm, quyền quý, nhìn như kẻ ở trên không thể với tới.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn, đầu tiên là Bách Niên Thiên đế - Hoa Xuân Long, cao ngạo, ánh mắt quét ngang mọi người, mặc một bộ long bào màu vàng chói lóa, đầu đội vương miện nhỏ, ánh mắt sắc sảo, mái tóc xanh lá phất phơ, thân hình cân đối. Kế bên là Linh Chi Thiên nữ - Vương Thiên Linh, bộ váy dài màu vàng có họa tiết phượng hoàng, trang trí một cách tinh vi hết mức, mái tóc đỏ chói lọi như hoàng hôn chiều, ánh mắt lạnh lùng đi kế bên Thiên đế. Hạo Thiên “ồ” một tiếng, giống thật. Thật giống mẹ cậu, nhưng là một người lạnh lùng còn một người lại ôn nhu hiền lành, chỉ được cái khuôn mặt và mái tóc giống mẹ cậu mà thôi. Nhưng cả hai đều là họ Vương, đừng nói là người quen nha, mong là không phải đi.
Bách Niên Thiên đế và Linh Chi Thiên nữ tiến vào, ngồi vào ghế. Mọi người lúc này lại đồng thanh
“Cung nghênh Thiên đế và Thiên nữ. Thiên đế vạn tuế vạn vạn tuế, Thiên nữ thiên tuế thiên thiên tếu!”
Bách Niên Thiên đế - Hoa Xuân Long khẽ giơ tay, nói
“mời mọi người ngồi! “
Mọi người ngồi xuống ghế, Hoa Xuân Long lại tiếp tục nói
“Hôm nay ta mở hội nghị là muốn bàn về 2 chuyện, 1 là muốn chúc mừng Đường tướng quân bình an trở về và khen thưởng Đường tướng quân toàn thắng trở về, 2 là về việc trả thù của bọn chúng trong tương lai”
Hạo Thiên dưới này cười lạnh một tiếng, Đường Thiên Long ngồi phía trước cậu chợt đổ mồ hôi lạnh. Hoa Xuân Long quay sang Đường Thiên Long, nói
“Mời Đường tướng quân lên nhận thưởng cho chiến thắng của mình!”
Đường Thiên Long đứng dậy, hơi chần chờ một lát, Hạo Thiên phía sau khẽ nói
“cha đừng lo, lên nhận thưởng đi. Khi nào hội nghị kết thúc con mới hành động”
Đường Thiên Long tạm thở phào, bước lên trên. Đích thân Hoa Xuân Long đứng dậy, tiến tới vỗ vai Đường Thiên Long cười vui vẻ
“Cực khổ cho Đường tướng quân rồi”
Cùng lúc đó, người hầu đi lên, hai tay bưng một chiếc khay được trải khăn đỏ, trên khay có một huy hiệu, một bằng khen và một chiếc nhẫn trữ vật màu xanh lam. Hoa Xuân Long mỉm cười cầm lấy bằng khen, đưa cho Đường Thiên Long, nói
“Cảm ơn Đường tướng quân, nhờ có ngươi nên chúng ta mới giữ vững tiền tuyến. Lại cảm ơn trời vì ngươi bình an vô sự”
Đường Thiên Long nhận lấy bằng khen, huy hiệu được đích thân Hoa Xuân Long cài lên áo, lại nhận lấy nhẫn trữ vật. Đường Thiên Long cúi đầu nói
“Đa tạ Bách Niên Thiên đế”
Hoa Xuân Long mỉm cười, mọi người cùng nhau tung hô lên, một tràng vỗ tay dài bắt đầu nổi lên. Đường Thiên Long mỉm cười nhìn mọi người, lại về chỗ ngồi.
Đường Thiên Long vừa ngồi xuống, liền thở ra một hơi, nói
“Ta xong rồi, hay là đi ra đi? “
Hạo Thiên nói
“Sao lại nhanh như vậy, con còn chưa xong. Cha ngồi chờ một lát đi”
Đường Thiên Long biết lần này hết thoát được rồi. Đành ngồi im chờ đợi luôn vậy.
Cuộc hội nghị vẫn tiếp tục diễn ra, mọi người tranh luận về vấn đề chiến tranh sắp tới, bàn qua cãi lại một hồi, lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không ai chịu nhận sự việc có liên quan đến chiến tranh, đề nghị cử thêm người thì người này ngại cái này, người kia sợ cái kia, cứ thế không ai chịu nhận cả. Cứ thế tranh cãi rất là sôi nổi, Hạo Thiên ngồi nghe mà tức cười, cho đến khi Hoa Xuân Long tức giận mắng
“Được rồi, im cả đi. Tất cr các ngươi lúc nào cũng nhận mình là người có chức trách to lớn, mở mồm ra là sẵn lòng phục vụ đất nước, rồi thế nào đây... Khi chiến tranh tới là lại im lìm, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, vậy mà xem được à”
Tất cả chìm vào im lặng, xúi đầu sợ hãi. Vị Thiên đế này đáng sợ vậy à, Hạo Thiên cười khinh bỉ. Hoa Xuân Long tiếp
“Các ngươi không muốn cử người đi cũng được, nhưng mỗi người mỗi tháng phải bỏ ra 5 vạn linh tệ để cung cấp cho quân lính. Còn nữa, Đường tướng quân, nhờ ngươi nữa rồi!”
Đường Thiên Long đứng dậy, nói
“không sao. Dù sao chúng tôi vốn là người ngoài chiến tuyến mà”
Hoa Xuân Long lại nói
“Tốt. Ai phản đối nữa không?”
Tất cả im bặt lại, Hoa Xuân Long xua tay nói
“Hội nghị kết thúc, mọi người ra ngoài thưởng thức tiệc đi”
Hạo Thiên chờ nãy giờ cũng chỉ có câu này. Khi mọi người dần rời khỏi, Hoa Xuâ Long và Vương Thiên Linh vẫn an tọa tại chỗ, đợi khi tất cả ra ngoài hết chỉ còn lại họ, lại để ý thấy 5 người Đường Thiên Long không đi, mới hỏi
“Sao Đường tướng quân còn chưa đi? “
Đường Thiên Long cười cười nói
“Cái này... “
Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế, đi xuống phía gần Hoa Xuân Long và Vương Thiên Nhi, nói
“Để tôi nói cho nhé!”
Hoa Xuân Long vẫn bất động thanh sắc, nói
“Nhóc này là ai đây?”
Hạo Thiên cười nhạt, nói
“Tôi à? Tôi là Đường Hạo Thiên, con trai của Đường tướng quân”
Hoa Xuân Long lại nói
“Sao vậy, nhóc có chuyện gì à? “
Hạo Thiên vẫn một mực cười cười, nói
“Hôm nay có một chuyện, vẫn mong Thiên đế và Thiên nữ làm chủ cho”
“Chuyện gì? “
“Hai người không biết còn nhớ đến việc nhờ một người đào tạo 3 vạn quân lính dưới sự huấn luyện đặc biệt để điều động đi chống quân địch. Nhưng không hiểu sao bên phía quân của người đó lại không nhận được chút tin tức gì về chiến sự ngoài tiền tuyến cả, cũng không hề hay biết gì về quân địch tấn công. Chẳng phải ngài nói khi chiến tranh tới sẽ cho người đi báo với bên họ sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa có người nào đến đưa tin? “
Hoa Xuân Long bất ngờ trước từng câu từng chữ của Hạo Thiên, nói
“Ngươi làm sao biết được có quân đội đặc biệt. Còn nữa, ta không thông báo thì có liên quan gì tới ngươi? “
Hạo Thiên lại cười, quay mặt với cả hai, đi gần lại chiếc bàn gần nhất, nói
“Có phải ngài đây khinh thường họ không? Ngài nghĩ 3 tên tay sai của một tên nhóc không rõ lai lịch phái tới thì làm được gì có đúng không? Có đúng không hả?”
“Rầm”
Chiếc bàn nơi Hạo Thiên đặt tay bị cậu đập cho nát ra, khuôn mặt 10 phần lạnh lùng, mang theo ý cười thâm độc. May mà đây là phòng cách âm, nên tiếng động bên trong lớn cỡ nào đi nữa bên ngoài vẫn không nghe được, chỉ khi phá bnh chỗ này ra thì mới có thể nghe được mà thôi.Hoa Xuân Long thở ra một hơi, vẫn ngồi yên tại chỗ mà nói
“Ta quả thật có ý đó đấy, nhưng là lúc đầu thôi. Ta có lúc đã cho con ta đi điều tra sự việc rồi, nó nói với ta rằng bên đó rất tốt, 3 tên thống lĩnh cũng rát mạnh. Nên đợt này ta định sẽ cử người qua đó, mời họ ra tiền tuyến! “
Hạo Thiên chợt cười khinh bỉ, nói
“Hay cho một Thiên đế nhỏ nhoi mà dám khinh thường chúng ta. Hại cha ta bị ám sát suýt mất mạng, hại mẹ ta thương tích đầy mình. Nếu ông báo cho bên ta biết sớm một chút, thì cha ta cũng đã không bị như vậy, mẹ ta cũng không phải bị thương rồi. Có đúng không, a di, di trượng?”
Vương Thiên Nhi kinh ngạc đứng phắt dậy, lắp bắp nói
“Con làm sao biết được? “
Hạo Thiên lại cười nói
“Con đoán thôi. Mà biểu hiện của mẹ như vậy, con chắc mình đã đúng nhỉ!”
Hạo Thiên lại quay sang Hoa Xuân Long và Vương Thiên Linh, nói
“Sao nào? Chỉ vì khinh thường phút đầu mà hại cha mẹ ta như vậy, bây giờ tính làm sao đây?”
Đường Thiên Long quát
“Thiên nhi, con mau dừng lại. Không được vô lễ như vậy! Con giết họ rồi thì đất nước này sẽ ra sao?
Hạo Thiên không quay lại, nói
“Cha sợ cái gì. Một nước Gone nhỏ bé mà thôi, nếu cần con diệt cả nước này, lập ra một nước khác, còn nếu không thì con sẽ chỉ giết hai người này mà thôi”
Lời nói của Hạo Thiên làm tất cả rùng mình, Hoa Xuân Long lại nói
“Được rồi ta nhận lỗi. Vốn lúc đầu vẫn là do lỗi của ta mà ra, vậy giờ con muốn thế nào đây? “
Hạo Thiên cười lạnh, nói
“Tôi muốn thế nào à?..... Muốn cái mạng của ông đấy! “
Tức thì, Hạo Thiên thoắt cái biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa. Lại đột ngột xuất hiện trước mặt Hoa Xuân Long, tay bóp cổ ông ta, giơ cao.
Hoa Xuân Long mắt trợn lớn, đường đường là một Thiên đế, vậy mà còn không tránh khỏi tay của một đứa trẻ, làm sao có thể?
Vương Thiên Linh kế bên quát
“Mau buông tay ra cho ta!”
Hạo Thiên cười lạnh “Dựa vào ngươi? “
“Á... “
Vương Thiên Linh bị Hạo Thiên một cước đá bay, văng xa vài mét. Đường Thiên Long không nhịn được nữa, mắng
“Mau dừng tay cho cha. Dù sao mọi chuyện cũng qua, con cũng tới kịp lúc cứu ta rồi, Thiên đế cũng đã nhận lỗi. Mau buông tay đi”
“Hỗn xược, bỏ tay ra cho ta! “