Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 42: Chương 42: Đấu giá hội




“Lại là cô nữa à”

Hạo Thiên đập bàn đứng dậy, ánh mắt khó chịu nhìn về phía người phụ nữ mới ngồi xuống. Người phụ nữ nghe nói như vậy thì nhìn lên, cô ta bật thốt

“Ara, là cậu à”

Đúng vậy, cô ta là Tà Uyển Như, người giữ cổng ở chỗ mà Hạo Thiên mới đi qua lúc chiều. Cô ta đã có ý định buông tha Hạo Thiên nào ngờ lại gặp nữa. Hạo Thiên khó chịu ngồi xuống, cô ta nói

“không ngờ cậu cũng ở đây à, tôi cũng ở trọ ở đây đấy”

“Mặc kệ cô, xin cô qua bàn khác ngồi dùm cho” tiểu Siêu lạnh lùng nói

“Sao 2 cậu cứ lạnh lùng thế nhở, tôi đẹp như vậy mà không mê à” Tà Uyển Như nói

“Đẹp? Đúng, cô rất đẹp, nhưng chưa đủ trình nhá” Hạo Thiên cười khinh bỉ nói. Lời nói của Hạo Thiên cũng không sai, bởi cậu quá đẹp đi, đẹp tới nỗi cả trai lẫn gái đều hút được thì chê người ta là phải rồi.

“Cậu....cậu.... Thôi, được rồi. Không cãi nữa. Cậu có muốn uống 1 ly không” Tà Uyển Như thở ra 1 hơi, rồi chuyển đề tài khác.

“..........Cô có chức vụ gì ở đây? “ Hạo Thiên suy nghĩ 1 hồi, rồi hỏi Tà Uyển Như. Trong lúc 2 người nói chuyện thì thức ăn đã đem lên và đám nhóc đang hì hục ăn uống

“Chức vụ à? Tôi làm người gác cổng tây của thủ đô Kuate này” Tà Uyển Như nói, rồi cầm ly rượu uống 1 hơi

“Tầm thường vậy! Cô có quen ai ở Thương điếm không?” Hạo Thiên cầm ly nước uống và nói

“Thương điếm à? Cậu cần mua gì ở đó? “ Tà Uyển Như nói

“Mua 1 ít đồ thôi. Mà cô có quen không? “ Hạo Thiên nói, giọng nói lại hiện lên sự khó chịu

“Có, tôi có quen 1 người ở đó. Cô ấy là người luyện thuốc ở đó. “ Tà Uyển Như lập tức nói

“tốt, sáng mai cô đợi chúng tôi dưới lầu.” Hạo Thiên cười nói

Rồi cả đám cùng nhau tiếp tục ăn tối, ăn xong. Hạo Thiên tụ tập lũ nhóc trước khách sạn và nói “Bây giờ chúng ta đi mua đồ cho Mộ Phong, Vũ Ly và tiểu Vũ. Các cậu muốn mua gì thì cứ nói ta mua luôn. Rồi đi thôi”

Cả nhóm dạo quanh thủ đô, ghé vào những cửa hàng bên đường, shop thời trang, cửa hàng bánh, giày,..... v.v. Tiêu hao kha khá thời gian, cuối cùng cũng lựa đồ xong xuôi, cả nhóm quay lại khách sạn. Đang đi trên đường, cả nhóm thấy 1 đám người đang bao vây 2 người, 1 nam và 1 nữ. Người nam nhân thì ăn mặc 1 cách sang trọng và tươm tất, cô gái trẻ thì có vẻ là 1 người hầu gái đi theo cậu trai đó.

Minh Kỳ tính xông ra nhưng Hạo Thiên lấy tay chặn lại, cậu nói

“Đợi chút đã”

Cậu trai đứng che cho người hầu gái, có vẻ đám nam nhân bao vây 2 người là vì vẻ đẹp của người hầu gái đó. Cậu trai la lên

“Các ngươi tránh ra, nếu đắc tội với ta thì các ngươi chết chắc đấy”

“oh, ta sợ ngươi quá” 1 tên nói rồi cả đám cười lớn

“Ngươi....Các ngươi.... “ cậu trai â khẩu

“Ngươi cái gì? Giao cô ta ra, chúng ta tha ngươi đi. Chúng ta đếm đến 3,không đi thì đừng trách.” 1 tên nói, rồi bắt đầu đếm, hắn giơ 3 ngón tay ra, lần lượt rút từ ngón lại cho đến khi hết. Hắn cười nham hiểm

“là ngươi không đi thì đừng trách chúng ta”

Hắn tiến lại gần cậu trai, cậu ta lùi lại phía sau. Hạo Thiên nhìn mấy tên đàn ông, tất cả chúng chỉ lv từ 60 đến 100 là hết. Còn tên nhóc thì, ôi thôi, mới lv 70. Vậy là thắng bằng niềm tin à. Hạo Thiên thở dài, cậu thả tay xuống, không chặn Minh Kỳ nữa. Minh Kỳ hiểu ý, lập tức vọt lên, phi về phía cậu trai. Chặn phía trước cậu, đám nam nhân bất ngờ trước sự xuất hiện của Minh Kỳ, 1 tên tức giận nói

“Tên nhóc nào đây, muốn chết à? “

Minh Kỳ cười lạnh, nụ cười đầy nguy hiểm, xông lên và 1 tiếng “soạt” vang lên, cả đám nhân nam, tất cả đều đầu rơi. Chúng còn chưa kịp phản ứng, tốc độ của Minh Kỳ quá nhanh so với chúng, chúng còn chẳng biết mình chết cách nào nữa mà.

Bỏ mặc chúng, Minh Kỳ quay về phía cậu trai với ánh nhìn kinh ngạc của cậu ta, Minh Kỳ đưa tay ra, và nói

“Cậu có sao không” rồi nở 1 nụ cười thân thiện

Cậu trai nắm lấy tay Minh Kỳ, Minh Kỳ kéo cậu trai đứng dậy và cậu ta nói với vẻ e ngại

“Tôi không sao, cám ơn cậu”

“Được rồi, cậu qua đây” Minh Kỳ cười, rồi kéo cậu ta đến chỗ Hạo Thiên, còn người hầu nữ vẫn không biết chuyện gì, đuổi theo 2 người

Minh Kỳ cười với Hạo Thiên, cậu nói

“Xong xuôi ạ”

“Bốp” 1 tiếng đôngk vang lên, đầu Minh Kỳ u 1 cục, Hạo Thiên nói “Chưa dọn hiện trường kìa”

“Vâng” Minh Kỳ ôm cục u, yểu xìu quay lại đám kia và dùng hỏa cầu thiêu rụi bọn chúng không còn gì nữa. Cậu trai thấy cảnh đó thì rùng mình run rẩy. Cô hầu thì xém ngất xỉu. Tất cả quá trình chúng bị thiêu rụi từ cháy da cho tới gan, ruột,....gì gì đó, tất cẻ đều thấy hết, nhóm Hạo Thiên thì quen quá rồi, nhưng còn Mộ Phong, Nhạc Vũ Ly, Bạch Vũ và 2 người Minh Kỳ dắt lại thì chưa. Nên họ run rẩy, Nhạc Vũ Ly thì xém chút nữa là té xỉu giống cô hầu kia. Hạo Thiên thấy cảnh này thì nói

“làm quen đi. Vì sau này sẽ còn thấy dài dài”

“Vâng” 3 người Mộ Phong ráng nói

Xong xuôi, Minh Kỳ quay lại. Hạo Thiên hỏi cậu trai “Cậu làm gì giờ này. Nhìn qua cách ăn mặc thì có thể thấy cậu cũng là con cỉa 1 gia tộc nào đó khá nổi tiếng”

“À thì, tôi đi chơi đêm thôi ấy mà. Cảm ơn các cậu đã cứu tôi. Các cậu mạnh thật đấy” cậu trai cười nói

“Được rồi. Chúng ta đi thôi” Hạo Thiên nói rồi quay lưng bỏ đi. Bỏ lại cậu trai và cô hàu gái. Về tới khách sạn, cả đám lăn quay ra ngủ, vì giờ đã là 11h tối rồi, họ đi chơi không biết giờ giấc gì cả. Về tới là lăn ra ngủ ngay.

Làm 1 giấc tới sáng, tất cả dậy, vệ sinh cá nhân, ăn uống và nói chuyện với nhau tronv khi chờ Tà Uyển Như. Hạo Thiên đang ngồi uống ly nước thì từ đằng xa, Tà Uyển Như chạy lại. Bộ ngực nảy lên nảy xuống làm mọi người xung quanh phải để ý. Tới được chỗ Hạo Thiên thì cô ta thở hồng hộc và ráng lấy hơi nói

“Tôi tới rồi đây. Chúng ta đi ngay bây giờ không”

“Được chúng ta đi, dẫn đường” Hạo Thiên đứng dậy nói

Tà Uyển Như dẫn đầu, phía sau là đám nhóc, bên cạnh là Hạo Thiên và tiểu Siêu. Tà Uyển Như dắt cả đám đi băng qua con đường lớn, sau vào thủ đô, dòng qua các cua hẻm và tới 1 căn nhà lớn. Cao 3 tầng và được trang trí 1 cách khang trang đẹp đẽ. Bên trên cửa vào đề bảng “Thương hội Thiên Tân“. Trước cửa có 2 người phụ nữ mặc đồ mát mẻ mở cửa cho cả đám vào.

Bước vào trong thương hội, hiện ra 1 sự thoáng mát rộng rãi, 1 cô gái tiến tớ và nói

“Chào mừng đến với Thương hội Thiên Tân, mọi người cần gì? “

“Chào, nhờ cô nói với Diệp Tâm có Uyển Như cần gặp” Tà Uyển Như cười nói

“Được, cô được ở đây 1 chút” người con gái nói, rồi quay lưng bỏ đi. Hạo Thiên nhìn xung quanh, ánh nhìn lạnh lùng mỗi khi nhìn tới đâu là âm u tới đó. Hạo Thiên hỏi

“Nhìn qua thì có vẻ như đây là 1 thương hội có tiếng tăm đấy”

“Cậu đoán đúng rồi đấy. Đây là thương hội lớn nhất thủ đô này đấy” Tà Uyển Như cười nói

“Vậy, người cô quen có quan hệ gì với cô” Minh Kỳ nói

“Cô ấy là em gái tôi, tên là Tà Diệp Tâm” Tà Uyển Như cười

“nếu là em gái chắc phải đẹp như cô nhỉ? “ Trần Thống Trung hỏi

“Đương nhiên rồi, em ấy rất đẹp đấy” Tà Uyển Như chắc chắn nói

Cả đám nói chuyện 1 hồi, cuối cùng cũng có người chạy đến, 1 cô gái, dáng người nhỏ nhắn. Mặc 1 bộ quáy ngắn màu hồng nhạt mắt thì đeo 1 chiếc kính, làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô ta chạy lại và ngay lập tức choàng tới ôm lấy Tà Uyển Như, rồi cười nói

“Lâu quá không gặp Uyển Như tỷ”

“Muội dạo này không ăn sao. Ốm quá rồi này” Tà Uyển Như cười nói

“Dạ đâu có đâu. Vẫn ăn đầy đủ mà. Mà hôm nay chị cần gì mà đến đây” cô gái này là Tà Diệp Tâm, em gái của Tà Uyển Như

“Chị dắt theo mấy người bạn, họ muốn mua 1 ít đồ” Tà Uyển Như nói rồi chỉ tay về phía nhóm Hạo Thiên đang ngồi. Tà Diệp Tâm nhìn theo và thốt lên

“Ôi, 1 dàn trai đẹp. Tuy còn nhỏ nhưng đã rất đẹp trai rồi, tin chắc sau này sẽ đẹp hơn nữa.” rồi nhìn với ánh mắt thèm thuồng

“Chị em nhà cô bị biến thái à?” Hạo Thiên khinh thường nói

“Biến thái? Nhóc này nói gì vậy, có tin chị đây đánh nhóc không” Tà Diệp Tâm la lên, chỉ tay về phía Hạo Thiên

Lâm Phi phóng lên, tay bắt lấy cổ họng Tà Diệp Tâm và giơ lên, ánh mắt cậu trừng to, nói

“Câm họng cô lại đi. Đừng nghĩ chủ nhân nhịn rồi làm tới”

Sau chuyển động của Lâm Phi, Tà Uyển Như mới kịp trở tay. Giơ tay ra đánh về phía Lâm Phi. Cậu tránh được và thả Tà Diệp Tâm rớt xuống đất. Tà Uyển Như chạy lại đỡ em mình dạy và nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt giận dữ quát

“Chỉ là 1 câu nói. Có cần làm quá vậy không?”

“Nếu em cô không láo lếu như vậy thì Lâm Phi đã không ra tay” Minh Kỳ hét lên

“Thôi được rồi. Dù sao cũng đã trừng trị rồi” Hạo Thiên lạnh lùng nói

Cả đám em lặng, Tà Uyển Như tiếp tục nói

“Sao cậu không ngăn hắn lại? “

“Tại sao tôi phải ngăn lại? “ Hạo Thiên thản nhiên trả lời

“Cậu....” Tà Uyển Như á khẩu không biết nói gì nữa.

“Ai làm ồn vậy? “ Bỗng 1 tiếng nói vang lên, 1 bóng hình xuất hiện, 1 thằng nhóc tầm 12, 13 tuổi.

“chào thiếu chủ” Tà Diệp Tâm lập tức quỳ xuống

“Cô làm ồn à” người mới tới nói

“Dạ....tôi.... “ Tà Diệp Tâm lắp bắp nói

“Tôi làm đấy! “ Minh Kỳ nhìn cậu nhóc cười nói

“Cậu là....A, ân nhân! Cuối cùng cũng gặp được vậu rồi! Cứ tưởng là không gặp được nữa chứ.” Cậu nhóc la lên vui mừng

“Cậu khỏe không? Mà chức vị cao như vậy sao hôm đó không nói ra! “ Minh Kỳ cười nói

“Tại tôi không thích phô trương thôi” Cậu ta cười “Mà, tớ tên là Lạc Dĩ An. Còn cậu tên gì? “

“Tớ là Minh Kỳ. Còn đây là Boss_ Hạo Thiên, còn kia là........ “ 1 tràng giới thiệu dài, Lạc Dĩ An chào tất cả và nói

“Thế, mọi người đến đây làm gì? Muốn mua gì à, tớ sẽ giảm 50% vì ơn cứu mạng. Nếu sau này chúng ta hợp tác nữa thì tớ sẽ giảm 30%. Các cậu thấy thế nào? “ Lạc Dĩ An cười nói

“Cảm ơn nhé” Minh Kỳ nói

Rồi Lạc Dĩ An dắt cả đám vào phòng dành cho khách vip, bỏ mặc 2 chị em Tà Uyển Như lại trong ánh mắt kinh ngạc. Trong phòng, Hạo Thiên ngồi trên ghế nói

“Tôi muốn bán mấy các này trước rồi mới mua” rồi lấy ra 3 lọ màu trắng đưa cho Lạc Dĩ An. Cậu ta tiếp lấy, mở nắp lọ ra xem. Ánh mắt cậu ta kinh ngạc hiện rõ ra và nói

“3 lọ đều là thuốc dạng viên. Nhưng đặc biệt chúng có màu đỏ. Là thuốc tăng sức mạnh sao,còn là loại cao cấp nữa chứ”

“Đúng vậy,mỗi lọ có 10 viên đấy. Giá bao nhiêu” Hạo Thiên nói

“Giá tiền quá lớn, tuy nhiên, chúng tôi có thể trả cho cậu được nhưng nếu cậu muốn có giá tiền cao hơn nữa thì ngày mai tôi sẽ đấu giá giúp cậu. Nhưng bên chúng tôi sẽ lấy 10%, thế nào?” Lạc Dĩ An nói

“10%? Quá cao, 5%! Không được thì thôi! “ Hạo Thiên trả giá

“Tốt, 5%. Vậy ngày mai cậu hãy tới vào lúc 9h. À, cậu đợi tôi 1 lát nhé” Lạc Dĩ An nói, rồi quay lưng bỏ đi

Cả nhóm ngồi trong phòng đợi, Lạc Dĩ An đi tầm 30p sau thì quay lại với đống thẻ màu vàng và có 2 tấm màu đỏ trên tay. Cậu đặt chúng xuống bàn và nói

“Đây là thẻ Vip và 2 thẻ màu đỏ là thẻ đặc biệt. Dành cho thành viên cống hiến trên 20 năm mới có. Mỗi thẻ đỏ mua đồ sẽ được giảm 30%, thẻ vàng cũng là thẻ Vip sẽ được giảm 10%.” Lạc Dĩ An nói, rồi phát cho mỗi người, riêng Hạo Thiên với tiểu Siêu là thẻ đỏ.

Hạo Thiên cầm thẻ trên tay hài lòng nói “Tốt. Xem như cậu biết gì là tốt cho mình. Hôm nay tôi muốn mua 300 cây Bích thiên thảo và 200 cây Diệp thiên thảo. Ngày mai lấy. “

“Được, tôi sẽ chuẩn bị sớm cho cậu” Lạc Dĩ An lập tức nói

“Cảm ơn” Hạo Thiên nói, rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Cả đám lập tức đi theo. Vừa mới ra khỏi thương hội thì cả nhóm đã bị Tà Uyển Như chặn lại hỏi

“Sao các cậu quen được cậu ấy vậy”

“Sao tôi phải nói cô biết nhỉ? “ Hạo Thiên lạnh lùng nói

“Cậu....dù sao tôi cũng đã giúp cậu tới đây rồi. Cũng nên trả ơn đi chứ” Tà Uyển Như nói

“Được rồi, do chúng tôi cứu cạu ấy nên quen thôi” Hạo Thiên thản nhiên nói, rồi vượt mặt Tà Uyển Như và bỏ đi. Về tới khách sạn, lên phòng, cả đám xúm lại quanh Hạo Thiên, Minh Kỳ hỏi

“sao Boss có thuốc tăng sức mạnh cấp cao vậy. Nó siêu hiếm luôn đấy, mà Boss có tận 3 lọ, mỗi lọ còn có 10 viên. Boss lấy đâu ra vậy”

Ở Thiên Vũ đại lục, luyện dược sư chế ra các loại thuốc giúp tăng sức mạnh, thuốc bổ, thuốc độc,..... Cấp độ thuốc chia là 3 bậc, bậc 1 chia làm 10 cấp, bậc 2 chia làm 15 cấp và bậc 3 chia làm 3 cấp là hạ, trung và cao cấp. Muốn có thuốc cao cấp là đếm trên đầu ngón tay.

“Tôi chế ra đấy. Lúc nhỏ luyện tập với lão sư, mỗi lần thầy vô phòng thí nghiệm thì rình mò theo và học thôi” Hạo Thiên thản nhiên nói

“Cái gì? Chỉ bằng việc rình mò thôi mà chế được cao cấp ư? “ Trần Thống Trung la lên “Boss khủng bố tinh thần quá, đầu tiên là lv, sau đó là rèn, bây giờ lại tới luyện dược. Có phải Boss muốn người ta tức chết không”

“Aaaaa, nghỉ chơi với Boss luôn.” Minh Kỳ la lớn, kéo cả đám nhóc vào 1 góc thui thủi

Ơ, có phải ta muốn đâu? Tại trong bảng luật có ghi ta phải học được mọi nghề nên ta mới ráng học thôi mà. Vậy mà nghỉ chơi ta, tại seoooo?

Hạo Thiên thở dài, tiểu Siêu kế bên nói nhỏ

“Cậu dám học lỏm thầy à, tớ sẽ méc với thầy Phong cho xem”

“Mà tớ nghĩ lúc đó thầy cũng đã biết rồi ấy chứ” Hạo Thiên suy nghĩ thoáng qua

“Chắc chắn rồi” tiểu Siêu trả lời.

“Mà, sao dạo này chẳng thấy nhiệm vụ gì cả vậy tiểu Siêu.” Hạo Thiên hỏi

“Tại không có chứ sao giờ” tiểu Siêu trả lời

“Kì vậy? Haizzz, sao cũng được. Mà, tên nhóm ta sau này sẽ là Nghịch Thiên đấy. Nghe oách không” Hạo Thiên cười nói

“Vậy sao cậu không nghịch ý “ngài” đi? “ tiểu Siêu cười nham hiểm nói

“à thì, tớ cũng muốn là người mạnh nhất nên mới làm theo luật đấy” Hạo Thiên trả lời

Rồi ngày cũng thấm thoát trôi qua hết, nhóm Hạo Thiên hiện giờ đang chuẩn bị để đi đến Thuơng hội Thiên Tân. Hạo Thiên chuẩn bị xong xuôi, cả đám lên đường, lên chiếc xe của chúng mà đi. Chiếc xe chạy qua con đường lớn của thủ đô, băng qua những con hẻm, rồi cuối cùng cũng tới nơi. Lúc này đang có rất nhiều người, hôm qua cũng đông nhưng hôm nay đông hơn bởi có buổi đấu giá và còn nhận được tin có thuốc cao cấp nên họ nhanh chóng đi sớm.

Nhóm Hạo Thiên bước vào trong hội trong sự chú ý của mọi người xung quanh. Lúc này, Lạc Dĩ An từ bên trong đi ra và nói

“ Các cậu đến rồi à. Vào đây, tớ dẫn các cậu vào phòng này. “

“Tôi lấy bí danh là Nghịch Thiên” Hạo Thiên nói

“Được, tôi đi đăng kí cho cậu” Lạc Dĩ An nói và đi. 5p sau cậu trở lại

Lạc Dĩ An dắt cả đám vào 1 căn phòng trên cao, căn phòng dành cho khách đặc biệt, mở cửa phòng bước vào, bên trọng rộng thênh thang với sự trang trí rộng rãi và thoáng mát, tạo cảm giác dễ chịu, phòng được sắp xếp sẵn 30 ghế sau và 3 ghế trước và cứ 3 ghế 1 bàn. 3 ghế trước của Hạo Thiên, tiểu Siêu và Lạc Dĩ An, phía sau là của đám nhóc. Và có vẻ phía 2 bên phòng Hạo Thiên hiện đã có người ngồi.

Cuộ đấu giá bắt đầu, người giữ cuộc đấu giá nói

“Đây là món hàng đầu tiên”

1 thanh kiếm màu đen tuyền, trông thì như kiếm gỗ nhưng thật chất nó là kiếm thật. Nó sắc, người giữ cuộc đấu giá lấy thanh kiếm và 1 cục sắt to. Cầm thanh kiếm và chém cục sắt, nhát chém ngọt sớt như thể đang cắt bánh. Người giữ đấu giá lại nói

“Nó là thanh kiếm được tìm thấy trong di tích cổ, hiện chưa rõ nguyên liệu chế tạo là gì. Nhưng nơi cất giấu có ghi tên thanh kiếm là Sát đao. Như mọi người thấy đấy, thanh kiếm sắc đến như vậy thì rất tốt cho người dùng kiếm, và nó cũng rất quý. Nên giá khỏi điểm là 10 vạn linh tệ”

Quý mà chỉ có 10 vạn linh tệ sao, mà thôi kệ, 10 vạn cũng được coi là nhiều với bọn kia rồi. Hạo Thiên cầm tấm bảng lên hô giá

“50 vạn linh tệ”

“Vị khách bí danh Nghịch Thiên ra giá 50 vạn linh tệ, còn ai ra giá cao hơn nữa không ạ”

“60 vạn linh tệ” 1 tiếng nói vang lên từ căn phòng bên cạnh

“Ô, vị khách đặc biệt ở phòng số 2 ra giá cao hơn rồi còn ai cao hơn nữa không”

“100 vạn linh tệ” Hạo Thiên lại nói

“100 vạn linh tệ rồi còn ai không”

Lúc này, tiếng xì xào bàn tán vang lên, nói về sự tiêu tiền không có điểm dừng của 2 người

“Đúng là bọn nhà giàu có khác”

“Xài tiền 1 cái là phun ra như nước”

“Haizzz, họ không biết tiếc tiền à”

........

Nhiều tiếng nói vang lên, xì xào bàn tán khắp cả phòng đấu giá. Tiếng nói lại vang lên

“110 vạn linh tệ”

“Ô, lại ra..... “

“150.vạn linh tệ” Hạo Thiên lại nói,chặn ngang câu nói của người đấu giá

“150 vạn linh tệ rồi. Còn ai không? “

“Ngươi......” tên phòng bên kia á khẩu, có vẻ hắn không có nhiều tiếng đến như vậy

“150 vạn lần thứ 1”

“150 vạn lần thứ 2”

“150 vạn lần thứ 3”

“Thành giao. Sát đao đã thuộc về vị khách bí danh Nghịch Thiên”

Hạo Thiên cười, nụ cười mãn nguyện. Cậu nói

“Lát nữa các cậu muốn mua gì ở đây cứ nói”

“Cảm ơn Boss” Cả đám cười nói

Cuộc đấu giá được tiếp tục, những món đồ tiếp theo Hạo Thiên đều không cần, nhưng bọn nhóc lại muốn nên cậu đã bỏ tiền ra mua cho chúng. Mỗi đứa một món khác nhau nên giờ tiền cậu sắp về số âm rồi. Mau kiếm được kha khá được món đồ mà cậu đem ra đấu giá.

Rốt cuộc, sau bao lâu chờ, đồ cậu cũng được đem ra đấu giá, đồ của cậu được đấu giá cuối cùng.

“Và cuối cùng, món đồ quan trọng nhất của ngày hôm nay cũng tới. Đó là thuốc tăng cường sức mạnh, nó cũng nó thể tăng lv. Và không chỉ như vậy, phảm chất của nó là bậc 3 cao cấp”

Lời người giữ cuộc đấu giá vừa thốt ra, toàn trường chấn kinh. Ai nấy đều bất ngờ, ai cũng xôn xao và muốn mình cũng có 1 viên. Người giữ cuộc đấu giá lại nói

“Không chỉ như vậy, số thuốc còn lên đến 30 viên”

Lại tiếp tục kinh ngạc, chưa nói đến thuốc, thuốc cao cấp đã hiếm rồi, mà bây giờ lại có tới 30 viên, tất cả đang bắt đầu có sự nghi ngờ. 1 người hỏi

“Sao mà tin được đây, thuốc cao cấp rất hiếm mà bây giờ lại xuất hiện tận 3p viên, lại còn thuộc loại tăng sức mạnh, có phải gạt người không”

“Cái này.....” người giữ cuộc đấu giá bắt đầu hoang man. Chính người này cũng không chắc chắn rằng thuốc Hạo Thiên đưa là thật hay giả.

Hạo Thiên ngồi trên cao, ngoắc tay Lạc Dĩ An nói

“Gọi 1 người đi thử thuốc cho tất cả xem đi”

“Được” Lạc Dĩ An trả lời, lập tức đi gọi 1 người, không lâu sau 1 người xuất hiện trên khán đài, đứng trước tất cả và nói

“Tôi sẽ thử thuốc cho tất cả thấy. Hiện tại tôi lv 175, còn đây là cầu đo lv” rồi truyền sức mạnh vào quả cầu, lập tức quả cầu hiện lên số 175, đó là lv của ông ta

Rồi ông ta tiến lại hũ thuốc, láy 1 viên và uống vào, lập tức, xung quanh ông ta xuất hiện 1 ít ánh sáng, lóe lên rồi phụt tắt đi sau 2p. Mọi người chứng kiến thì “ồ” lên rồi lại quan sát, ông ta lấy cầu đo lv và truyền sức mạnh vào đó, 1 lát sau, khi tất cả đang trobg ngóng kết quả, quả cầu sáng lên và hiện số 180. Tăng liền 5 cấp, 1 con số bất ngờ đối với những người bình thường ở đây. Ai nấy đều sửng sốt kinh ngạc. Rồi gật đầu tin tưởng. Người giữ cuộc đấu giá nói

“Mọi người tin rồi chứ. Vậy thì cuộc đấu giá bắt đầu. Chia làm 4 đợt, đợt 1, 2, 3 là 5 viên đợt cuối là 4 viên”

“Giá khởi điểm là 200 vạn linh tệ”

“250 vạn”

“300 vạn”

“310 vạn”

...........

“700 vạn”

“ô, ra giá 700 vạn rồi, còn ai nữa không”

“750 vạn”

“vị khách đặc biệt phòng số 2 ra giá 750 vạn rồi. Còn ai nữa không ạ? “

“800 vạn linh tệ” Hạo Thiên ra giá rồi lại dùng chiêu khiêu khích “ đúng là bọn nhà nghèo kiết xác”

“Ngươi...” mấy căn phòng xung quanh nghe được, vì giọng nói của Hạo Thiên là cố ý nói lớn cho bọn chúng nghe

“850 vạn” có người ra giá tiếp sau câu nói của Hạo Thiên

“900 vạn” Hạo Thiên lại tiếp tục

“950 vạn”

“.........” Hạo Thiên im ru, cười nham hiểm

“950 vạn lần 1”

“950 vạn lần 2”

“950 vạn lần 3”

“Chúc mừng vị khách đặc biệt phòng số 2 giành được 5 viên thuốc cao cấp “

“ cái gì?” Tên ở phòng số 2 tức tối

“tới lượt 5 viên tiếp theo, giá khởi điểm là 250 vạn”

Giá khởi điểm tăng, nhưng không ai e ngại số tiền lớn mà dừng lại vẫn tiếp tục tăng giá. Đợt 2 với 5 viên thuốc giá là 800 vạn. Đợt 3 với 5 viên thuốc là 980 vạn, đợt cuối với 4 viên là 850 vạn. Cuộc đấu giá kết thúc, Hạo Thiên lấy được 3580 vạn linh tệ, trả 5% tiền công tiền đấu giá là 179 vạn, cậu còn lại 3401 vạn linh tệ. Sau đó cậu và nhóm tới phòng khách nhận tiền và trả tiền cho những món đồ đã mua. Tổng số tiền cậu phải trả là 1400 vạn lịnh tệ, còn lại 2001 vạn.

Rời khỏi thương hội với số tiền vừa mới nhận được, Hạo Thiên mang một tâm trạng thoải mái, tản bộ trên đường về khách sạn, Hạo Thiên dắt đám nhóc vào 1 cửa hàng ăn và gọi món cho chúng, ngồi vào bàn đợi món ăn. Hạo Thiên nhìn ra ngoài nghĩ vẫn vơ, bỗng 1 tiếng nói vang lên ở bàn kế bên

“Tên nhóc đó, em chắc chắn sẽ trả thù chúng”

“Em không nên đụng đến chúng, không tốt đâu”

“Không lẽ chị sợ chúng à, chỉ là 1 đám nhóc con thôi mà”

“Chị nghĩ em làm việc nhiều quá nên đầu có vấn đề đúng không. Em không thấy cái tốc độ của chúng à, chúng tiến lại bắt em với 1 cái tốc độ choáng ngột đấy”

“Nhưng.... “

Tới đây, Hạo Thiên quay qa nhìn và bắt gặp thấy 2 chị em họ Tà. Hạo Thiên nhìn 1 cách lạnh lùng, cái nhìn đầy nguy hiểm.

Hừm, muốn trả thù à? Để ta xem 2 người trả thù như thế nào? Haha

Hạo Thiên nhìn đám nhóc rồi nói lớn, giọng nói cố ý

“Các cậu thấy món ăn thế nào? Ngon không?”

“Ngon lắm” cả đám cười nói

Bên chị em họ Tà, nghe thấy giọng nói quen quen lập tức quay qua xem là ai. Tà Diệp Tâm đập bàn đứng dậy la to

“Là ngươi”

-

Tác trở lại rồi đây:3

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.