Hạo Thiên cất bước trở lại phòng ở KTX, vừa đi được 1 đoạn. Thiên Tuyết nói
“Ca, có muốn bắt không? “
Hạo Thiên mỉm cười đáp
“đợi tới khi chúng ta vào KTX rồi, nếu còn đi theo thì bắt lên cho ca”
“Được” Thiên Tuyết mỉm cười rồi im lặng, cả 3 cứ thế im lặng cho đến khi về đến KTX, từ phòng KTX của Hạo Thiên nhìn xuống, cậu vẫn thấy được tên đó vẫn đang theo dõi bên dưới. Thiên Tuyết được lệnh, tí ta tí tửng chạy xuống dưới, 5p sau. Cô bé vừa đi vừa lôi một tên khác lên, đặt trước mặt Hạo Thiên.
Hạo Thiên lúc này đang ngồi trên ghế, chân bắt chéo, mắt nhắm lại. Tên này thấy Hạo Thiên thậm chí không run sợ gì mà lại còn tỏ vẻ thích thú, khuôn mặt hắn hiện lên sự ngưỡng mộ tôn kính đến khó hiểu. Hạo Thiên từ từ mở mắt ra, thấy vậy thì lúc đầu hơi khựng lại, sau lại nhếch lên nụ cười rồi nói
“Ngươi thích theo dõi à? “
Tên này là 1 thanh niên khoảng tầm 17 đến 20 tuổi, khuôn mặt cũng khá điển trai, kèm theo đó là chút gì đó rất dễ thương, khuôn mặt thon thả, mái tóc dài cột cao, mái tóc dài chéo ngang che gần phân nửa khuôn mặt và 1 con mắt, chỉ lộ ra con bên trái. Trên đỉnh đầu lại có thêm 1 cọng tóc cong cong dựng đứng như Hạo Thiên vậy. Tướng tá cũng cao ráo, khuôn mặt mang một vẻ nhút nhát hiền từ, tốt bụng vô cùng, tạm chấp nhận là 1 người con trai tốt bụng.
“Đẹp quá đi a” tên này bỗng mở miệng nói, rồi lại sực tỉnh ra la lên
“Tôi không có ý theo dõi đâu, chỉ là... Chỉ là....”
“Chỉ là cái gì? “ Hạo Thiên cảm thấy thú vị, nói
“Chỉ là lúc ngài ngủ, có mấy tên muốn tiếp cận chụp hình ngài nên tôi đã đánh đuổi chúng đi, tôi sợ chúng sẽ chụp lén ngài tiếp nên đi theo phía sau để đuổi chúng đi”
“Vậy à, vậy cảm ơn” Hạo Thiên nhìn sang Thiên Tuyết, cô bé hơi gật đầu rồi mới quay sang nói
“A... Vâng. Ngài... Ngài.... “
“Ta làm sao? Trên mặt ta dính gì à? “ Hạo Thiên thấy hắn nhìn mặt mình rồi lại cúi xuống, định nói gì nhưng lại không dám nói, cứ ấp a ấp úng mãi thôi.
“Dạ không ạ! “ hắn quơ tay lia lịa, lắc đầu bảo không có
“Vậy thì là gì? Mà ngươi tên gì thế? “
“Dạ.... Tôi tên Vân....Vân... “ Hắn lại ấp a ấp úng nữa rồi
“Vân? Vân cái gì? “
“Vân Mộng ạ! “ Vân Mộng nói, rồi cúi đầu xuống, trước khi cúi xuống Hạo Thiên còn thấy được trên mặt hắn có chút đỏ. Xấu hổ à.
“Vân Mộng! Tên giống con gái nhỉ.....”
Khi Hạo Thiên nói tên Vân Mộng giống con gái, cậu ta a lên một tiếng, rồi cúi đầu xuống, nhìn có vẻ buồn rầu
“....Nhưng rất hay, cái tên rất hay. Rất hợp với ngươi” Hạo Thiên nói, nét mặt cười một cách hiền dịu, Vân Mộng nghe vậy, ngước mặt lên, khuôn mặt cười vui vẻ hết mức, như thể hắn mới vừa nhận được cái gì quý giá lắm vậy.
Hạo Thiên thấy vậy, bất giác cũng cười theo. Rồi nói
“Thế, Vân Mộng, lúc nãy ngươi muốn nói ta cái gì à? “
]
“Vâng, Ngài.... Ngài có thể.... Có thể... “
“Có thể? Có thể cái gì? “
“Này, ta nói này. Sao ngươi cứ lắp ba lắp bắp mãi thế. Có tật à? “ Thiên Tuyết nghe Vân Mộng nói chuyện cứ lắp bắp mãi thì cũng có chút khó chịu, la lên
“Thiên Tuyết” Hạo Thiên liếc qua cô bé, Thiên Tuyết giật mình, “hức” một cái rồi đi sang ngồi với Gia Linh
“Ngươi nói đi”
“Vâng, Ngài có thể... Có thể... Thu... Thu nhận...nhận....nhận tôi làm.... Làm đệ tử..... Đệ tử được không?” Nói hết câu, Vân Mộng nhìn lên vẻ mặt của Hạo Thiên, giật mình cuối mặt xuống ngay
Khuôn mặt Hạo Thiên thoáng chốc nhăn lại, rồi cũng như tia chớp biến mất trên khuôn mặt cậu, nhưng cái thoáng chốc đó đã bị Vân Mộng bắt gặp được, cậu ta đang run rẩy, run một cách kịch liệt đến không ngờ được
Khuôn mặt nhăn biến mất, hiện lên đó là sự hờ hững, nực cười. Hạo Thiên nhếch lên nụ cười có sự khinh bỉ, nhưng trong đó cũng là sự hứng thú tạm thời, cậu nói
“muốn ta thu cậu làm đệ tử?”
“Vâng....Vâng ạ!” Vân Mộng đầu hơi gật, nhưng mặt vẫn không dám ngước lên nhìn Hạo Thiên
“Tại sao? “
Nghe câu tại sao, Vân Mộng lắp ba lắp bắp không biết nói gì. Ngồi mãi không biết làm sao, lại bắt đầu run lên nữa. Hạo Thiên phì cười thầm, nói
“Sao, tại sao ta phải thu nhận cậu làm đệ tử? “
“tôi... Tôi... Tôi chưa nghĩ đến đó! “
Nhận câu trả lời bất ngờ, Hạo Thiên trố mắt nhìn, chưa nghĩ tới! Ngốc đến như thế là cùng! Không hiểu tại sao ngươi lại thi vào được nội viện này luôn đấy, ta bó tay với ngươi thật. Hạo Thiên lắc đầu, ray chống cằm, nói
“Ngươi là học sinh nội viện nhỉ! Khu nào thế? “
“Khu... Khu D ạ! “
“D! Khu cuối luôn à!”
Nghe tới đây, Vân Mộng lại một phen sợ hãi, không biết cậu sẽ ra sao đây! Nhưng, cậu nở nụ cười tươi hết mức có thể khi nghe câu này
“Được, tôi nhận cậu làm đệ tử”
Nụ cười trên môi của Vân Mộng kéo hết mức có thể, cậu ta cười 1 cách vui mừng hớn hở, cười 1 cách sung sướng sảng khoái. Thiên Tuyết với Gia Linh ngồi một góc giường nghe vậy thì trố mắt nhìn Vân Mộng, rồi lại nhìn Hạo Thiên. Khi nhìn thấy vẻ mặt của Hạo Thiên thì, cả 2 chợt nhận ra gì đó, “à” một cái rồi cũng hí hửng như chờ đợi gì đó sắp tới.
Vân Mộng chợt hoàn lại, quỳ rối xuống, lạy 3 lạy rồi nói
“tôi, Vân Mộng. Con đời thứ 5 của Vân gia, xin bái Đường lão sư làm sư phụ, đời đời kiếp kiếp chỉ có mình người là sư phụ. Mãi mãi không đổi thay, xin nghe theo mọi lời nói của ngài. Nếu làm trái lời thề, xin trời đất bất dung, chết không toàn thây”
Ồhhh, thề độc luôn à. Xem vẻ nhút nhát hiền hiền vậy thôi chứ cũng nghĩa khí lắm nha. Hạo Thiên mỉm cười nói
“Tốt. Bây giờ ngươi có thể về, cũng tối lắm rồi đấy”
“Vâng, chào lão sư” Vân Mộng mang tâm trạngvui vẻ bước ra cửa, vừa đặt tay lên tay nắm cửa, cánh cửa bật mở và đập thẳng vào mặt Vân Mộng và cậu té ngửa trên đất. Bên ngoài cửa là đám nhóc bước vào với quần áo có chút dơ dáy, đồng loạt đi vào. Thấy Vân Mộng thì vây xem, ngồi chồm hổm xuống chọt chọt chỉa chỉa cậu. Đám nhóc xen lẫn nhau nói
“Chúng tôi về rồi đây”
“Chào mừng trở về”
“Ai đây Boss? Nhìn yếu đuối quá đi”
“Đệ tử mới của ta đấy! “
“ừm ừm, đệ tử mới của Boss! Đệ tử mới... Đệ tử!!? CÁI GÌ? “ đồng loạt 30 mấy cái miệng la lên, ong ong khắp phòng điếc cả tai. Cả 30 mấy đứa chạy lại bao vây quanh Hạo Thiên, rối cả lên mà la
“Boss nhận đệ tử? Có lộn không vậy? “
“Boss giỡn chơi hả Boss?”
“Tên đó yếu đến như vậy mà, sao Boss còn nhận hắn”
“Cái ngươi nghĩ xem, tại sao ta lại nhận 1 đứa yếu tới nỗi học khu D làm đệ tử” Hạo Thiên chống cằm, miệng nhếch lên nụ cười
Cả 30 mấy bộ não cùng nghĩ, rồi cùng đồng loạt “a” lên 1 cái. Nói thầm với Hạo Thiên 2 chữ “hứng thú“. Hạo Thiên cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ mà thôi
Lúc này, Vân Mộng bị cửa đập cho ngất đi cũng lò mò bò dậy, lấy tay xoa xoa trán mình,u một cục màu đỏ. Xoa xong quay qua thấy khắp phòng đầy người thì hơi giật mình một cái, nhận ra là đám nhóc hay đi theo Hạo Thiên thì lúng ta lúng túng không biết nên gọi như nào, lâng la tay mình rồi lén nhìn lên, xong lại cúi xuống mà không biết nên làm gì. Bọn nhóc thấy vậy thì mở lời trước, Minh Kỳ nói
“Xin chào, tôi là Minh Kỳ, một thuộc hạ của Boss. Mà, chắc hẳn cậu biết tên chúng tôi hết rồi chứ nhỉ?”
“À, vâng”
“Thế cậu tên gì? “
“Tôi là Vân Mộng”
“Vân Mộng. Tên giống con gái nhỉ, nhưng rất hay đấy, rất hợp với cậu. À, sau này cậu cứ gọi tôi là A Kỳ, mấy tên khác cũng vậy luôn. Còn chúng tôi sẽ gọi cậu là..... A Mộng nhé! “
Minh Kỳ mỉm cười nói, khuôn mặt mười phần vui vẻ. Vân Mộng thấy vậy cũng cười theo, nói
“Vâng. Vậy, xin phép mọi người, tôi về trước đây, không làm phiền mọi người nữa. Chào lão sư con về”
“Ừ, ngươi mau về đi!”
Vân Mộng cúi đầu, mở cửa bước ra, rồi lại cúi 1 cái nữa. Sau đó đóng cửa và đi mất. Đám nhóc đang yên đang lành, bụm miệng cười phá lên. Tiểu Siêu ngồi lên ghế kế bên Hạo Thiên, cũng bụm miệng cười. Hạo Thiên cũng nhếch lên cười. Tiểu Siêu nói
“Hứng thú à? Muốn hại con người ta cái gì nữa đây chứ? “
“Chỉ là muốn xem thử, một tên cuối khối lên đầu khối sẽ khiến cho mấy tên khác có biểu hiện ra sao thôi! Với lại, dạo gần đây có đọc qua 1 quyển sách nói về thi thuật, muốn thử nghiệm xem sao ấy mà”
Thi thuật, hay nói cách khác là chế tạo cương thi, biến người sống thành người chết, giúp tăng cường sức mạnh lên gấp bội lần. Tuy nhiên, khi biến thành như vậy, sẽ rơi vào trạng thái chết, tức là không còn cảm xúc, không kí ức, không người thân, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh người chế tạo. Thi thuật này vào khoảng hơn vạn năm trước đã bị thất truyền, hay nói đúng hơn là bị cấm sử dụng, thuật này bị nói là tà ma, sử dụng thuật này đều là người ác không gì không làm được, tán tận lương tâm, giết người không ghớm tay, truyền rằng mọi người không nên sử dụng thuật này, sẽ chết không toàn thây. Nhưng ngược lại, Hạo Thiên lại rất có hứng thú a!