Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 162: Chương 162: Điên rồ!




“Bùm”

Hạo Thiên chân khẽ dậm xuống đất, đất dưới chân lúng xuống một lỗ to lan rộng trong bán kính 2km. Quân địch cách Hạo Thiên 1km bị dính lây, té nhào xuống hố.

Hạo Thiên tuy dưới chân một lỗ nhưng không bị lún xuống, bởi tiểu Siêu với Hạo Thiên đang bay a. Đang lơ lửng trên không, ánh mắt lạnh lùng mà lướt qua 30 vạn quân địch.

Lúc này, tên ngồi trên vị trí cao nhất, đưa mắt nhìn Hạo Thiên và tiểu Siêu, nói

“Ta là con trai của vua nước Lisanet, Thái tử Dinh Nhĩ Anh. Hai tên nhóc các ngươi là ai, cớ sao chặn đường bọn ta?”

Hạo Thiên hiện tại tâm trạng vô cùng không tốt, tiểu Siêu cũng chẳng kém là bao. Tiểu Siêu thay Hạo Thiên nói

“ta hỏi ngươi, hôm qua ai đã đến doanh trại và ám sát cha chúng ta? Ta đếm đến 3, không tên nào bước ra thì 30 vạn quân các ngươi, CHẾT HẾT ĐI! “

Nói đến đây, Tiểu Siêu như hét lên, triệu gọi ra pet của mình. Sư Vương với bộ lông màu nâu, trên chân thì có những vòng quanh cổ chân màu đen, trên đầu thì có một chiếc bờm màu trắng kéo dài khắp lưng, những chiếc răng nanh sắc nhọn, thuộc hệ hỏa và có một vài phần là hệ lôi. Là một siêu thần thú!

Sư Vương vừa xuất hiện, hình dáng tương đối lớn khiến cho toàn quân địch phải chùng bước. Tiếng gầm gừ khóc lồ cùng tia lửa bay ra theo hơi thở của nó, xung quanh lại bao bọc những tia sét màu tím mờ ảo như có như không. Sư Vương lơ lửng trên không trung với tiểu Siêu và Hạo Thiên, ngoan ngoãn cúi đầu, cũng không quên ra uy với kẻ thù.

Bên phía quân địch, nhiều tên nhận ra mà hoảng hồn la lên

“Đó... Đó chính là Sư Vương trong truyền thuyết, một Siêu thần thú chân chính! “

“Siêu thần thú đó. Không đùa được đâu, chúng ta mau chạy thôi”

“Mau chạy đi, thái tử cầu xin ngài mau chạy đi”

..........

“Câm miệng hết cho ta!”

Dinh Nhĩ Anh hét lên, khuôn mặt nhăn lại trên chỗ cao kia, nói nhỏ

“thực lực chúng sao lại mạnh như vậy. Đấy đích thực là Siêu thần thú, rốt cuộc lai lịch như nào”

Một tên áo đen, khăn che mặt cũng màu đen nốt, kế bên nói nhỏ

“Thuộc hạ có thể nhìn ra một tên là con của tên tướng quân kia, tên còn lại mới thả ra Sư Vương thì không biết! Dù sao cũng không thể đùa với Siêu thần thú được, chúng ta rút lui thôi”

“1”

Tiểu Siêu bên này bắt đầu đếm

“2”

“Nếu ta giao người ra thì thả tất cả đi sao? “

Hại Thiên khuôn mặt lạnh lùng ngước lên, khẽ nói

“Hắc Long, Quang Long!”

Ngay sau đó, Hắc Long và Quang Long trong hình hài nguyên thủy, khổng lồ xuất hiện. To gấp hai lần Sư Vương, gầm lên mà vỗ cánh bay ngay phía sau Hạo Thiên. Một đen một trắng, ánh mắt dữ tợn mà quét ngang 30 vạn quân. Hạo Thiên một vẻ vô tâm, vô cảm mặc kệ việc gì sắp diễn ra, nói

“Ngươi nghĩ hôm nay 30 vạn quân cùng với các ngươi trốn được khỏi tay ta sao? “

Quân địch lại một phen chấn kinh, lắp ba lắp bắp nói

“Hắc....Là Hắc Long cùng với Quang Long. Hai tên nhóc này lai lịch là gì vậy?”

“Đó là Song long trong truyền thuyết có khả năng quét sạch của một vương quốc chỉ trong một chiêu. Làm sao chúng ta chống lại được đây?”

“Mau chạy.... Mau chạy thôi”

................

Hạo Thiên cười lạnh, truyền lệnh

“Hắc Long, một nửa quân”

Hắc Long bay thẳng lên trời cao. Vỗ cánh phành phạch trên đấy, đồng thời ngay trước miệng xuất hiện một quả cầu nhỏ màu đen tuyền, bọc xung quanh là những tia sét màu đen sắc bén. Khi quả cầu to được cỡ một quả bóng bay, đám lính lại bắt đầu hoảng lên

“Đó chính là Lôi Ám cầu trong truyền thuyết. Mau chạy..... “

“ẦM”

“Đùng”

Tới từ “chạy”, một nửa số quân cánh trái bị quét sạch hoàn toàn, chỉ để lại là bình địa cát trắng bay mờ. Nửa số quân bị quét bay chỉ trong chưa đầy một phút, 30 vạn quân chỉ còn lại gần 15 vạn quân chỉ trong một chiêu.

Quân lính bắt đầu hoảng loạn lên, mặc kệ ngươi là thái tử thái triết gì, giẫm đạp lên nhau mà chạy. Gần 15 vạn con người chạy trối chết, giẫm đạp chồng chéo lên nhau. Ai cũng muốn tìm cho mình một con đường sống, không ai muốn chết như vậy cả, đến cả xương thịt cũng không còn.

Chiến trường một khoảng hỗn loạn, có người đang chạy té xuống bị giẫm chết, cũng có thể bị người ta xô trúng mà té xuống, hoặc có thể là vì chen nhau mà chạy nên bất chấp mọi điều để được sống nên kéo áo nhau, chen lấn nhau, giẫm đạp lên nhau.

“Khốn khiếp! “

Dinh Nhĩ Anh đứng dậy hét lớn, quơ lấy một cây súng gần đó, bắn liên tiếp về phía Hạo Thiên.

“Pằng”

“Pằng “

“Pằng”

“ongggg”

Hạo Thiên quơ tay trên không, 3 viên đạn dừng lại ngay trước mặt Hạo Thiên, lơ lửng tại chỗ, không cách nào tiến tới được nữa. Đôi mắt hai màu lướt nhìn lên, cánh tay cùng lúc làm động tác xoay ngược, 3 viên đạn đang nhắm tới Hạo Thiên, đột ngột quay ngược lại hướng phía Dinh Nhĩ Anh mà bay tới.

Trước con mắt Dĩnh Nhĩ Anh, hắn tưởng lần này hắn chết chắc rồi. Nhưng tên áo đen kế bên tiến lên, tạo ra một lá chắn bằng đất, che chắn cho Dinh Nhĩ Anh. Ba viên đạn bay tới, đâm xuyên qua lớp màn đất, nhắm phải vào 3 vị trí đầu tim và cổ. Tên cận vệ kế bên hoảng hồn, cắn răng hi sinh cánh tay mình mà chặn được 2 phát đạn ở cổ và tim nhưng phát thứ 3 thì không kịp.

Viên đạn bắn thẳng vào đầu, va chạm với hộp sọ rồi xuyên qua khỏi đầu, để lại một hạng động nhỏ xuyên suốt đầu hình viên đạn. Dinh Nhĩ Anh trợn mắt trắng, té ngửa ra mà chết, trên miệng còn sùi bọt mép, mắt trợn tròng trông vô cùng đáng sợ.

Hạo Thiên bên này lạnh lùng cười, tên cận vệ toàn thân màu đen hoảng hốt quay lưng chạy, nhưng ngay phía sau lưng hắn, Hạo Thiên đã chờ sẵn từ bao giờ. Nắm lấy cổ hắn, Hạo Thiên nói

“Ngươi do ai phái đến? “

“Ngươi nghĩ ta sẽ nói sao? “

“Aaaaaaaa.... “

Tiếng la vang lên, rồi tắt lịm đi với cổ bị nát bấy, tay Hạo Thiên dính đầy máu tươi đỏ. Không nói thì ngươi cũng hãy chết đi, dù sao ta cũng có cách để lấy thông tin. Bây giờ lại quay sang đám lính đang hoảng loạn, Hạo Thiên hô

“Quang Long, giết! “

Quang Long vỗ cánh phành phạch trên trời cao, trước miệng bắt đầu hình thành miệng quả cầu màu trắng buốt, xung quanh là những tia sét màu tím tỏa ra. Chiêu thức đã xong, Quang Long không nương tình mà phóng ra.......

“Bùm”

Trước con mắt kinh ngạc của đám nhóc, Quang Long, Hắc Long, Doãn Bằng, Đường Minh Nhật thì An Lam Nguyệt xuất hiện, dùng tay không mà đánh bay đi chiêu thức đó ra xa, một tiếng nổ rền vang vang lên. Cánh tay An Lam Nguyệt bỏng rát, còn tạo nên những vết thương đỏ tấy, cánh tay run run nhỏ máu.

Đừng tưởng An Lam Nguyệt cấp 600 mấy mà không sao khi đỡ đòn đó. Bởi hiện tại Hắc Long và Quang Long cũng đã chạm ngưỡng cửa 605 rồi, khi Hạo Thiên tăng cấp, cũng là khi song long tăng cấp, thêm vào đó ngày ngày được ăn đan dược, thảo dược quý thì đương nhiên tăng cấp rất mau. Mà nói, yêu thú có thể lực và lực lượng mạnh hơn các chủng loài khác rất nhiều, dù An Lam Nguyệt có là 630 cấp đi chăng nữa, thù so với yêu thú thuộc cấp siêu thần thú mà lại lv 603 thì cũng có chút khó khăn khi đối đầu. Không những thế lúc nãy còn trực diện đỡ đòn, bị bỏng tay xây xát nhỏ máu là nhẹ rồi đấy.

Đường Minh Nhật bế Thiên Tuyết, tay đưa lên che đôi mắt của con bé lại. Còn ông thì ngơ ngác nhìn, số lượng quân lính nơi này theo báo cáo lần trước cũng phải hơn 25 vạn. Mà bây giờ đây, một bên là bình địa cát trắng bay mờ, chính giữa hai tên đang chết thảm thương, một bên quân lính giẫm đạp lên nhau mà chạy, xác chết cũng rất là nhiều. Rốt cuộc đứa cháu này của ta, đã mạnh tới mức nào rồi, lại còn....Song long? Sư Vương? Siêu thần thú? Cái gì vậy nè???

Hạo Thiên liếc mắt nhìn, Quang Long tưởng mình làm sai cái gì, bùm một cái biến nhỏ lại, phóng vào người của Hắc Long mà trốn. Hắc Long thấy Hạo Thiên, cũng hoảng lên mà biến nhỏ lại. Cả 2 ôm lấy nhau run cầm cập, tiểu Siêu nói

“Các ngươi quay trở lại không gian hệ đi”

“Vâng”

Nghe câu nói này như một đặc ân được sống, song long biến mất ngay tại chỗ. Tiểu Siêu cũng thu hồi lại Sư Vương của mình, tiến tới chỗ Hạo Thiên. An Lam Nguyệt đáp xuống ngay cạnh Hạo Thiên, Hạo Thiên với khuôn mặt lạnh lùng nhìn An Lam Nguyệt,.....

“Bốp”

“Mau tỉnh táo lại đi, giết người cũng phải giết cho đáng. Đệ bị làm sao vậy, họ chỉ là những người lính, người dân bị bắt đi chiến trường mà thôi. Cũng chỉ là bị bắt ép mà thôi, chứ ai muốn đang yên đang lành mà đi chiến tranh đâu chứ. Tỉnh táo lại, đừng hóa rồ lúc này, khi đến đại lục của chúng ta, đệ sẽ có rất nhiều cơ hội để hóa điên, nhưng không phải lúc này. Bây giờ thì, tha cho họ đi, chẳng phải đệ muốn tìm ra kẻ ám sát cha và mẹ đệ sao, tha cho họ thì đệ mới đạt được mục đích chứ. Nào, bình tĩnh lại! “

An Lam Nguyệt như thể muốn hét lên, khi đánh người đệ đệ mà cô yêu quý, cô cũng rất xót, rất đau lòng chứ. Nhưng biết làm sao được, không ngăn lại thì Hạo Thiên sẽ hóa điên mất, cậu sẽ giết tất cả mất thôi.

Đám nhóc thấy Hạo Thiên bị đánh, da mặt cũng thấy rát thay, dù sao đó giờ Phong lão sư đánh cũng không giương hết sức như Nguyệt tỷ, cú này hẳn phải đau lắm đây.

Hạo Thiên bị đánh, khuôn mặt thoáng dịu đi. Tiểu Siêu kế bên xoa mặt cho Hạo Thiên, đồng thời làm dịu cơn đau rát.

“Haizzz, xin lỗi tỷ và cảm ơn tỷ! “

Hạo Thiên hơi thở ra, đưa tay chữa thương cho An Lam Nguyệt. Vết thương từ từ biến mất, không còn gì nữa cả, như thể chưa từng tồn tại. Hạo Thiên quay sang thi thể tên áo đen, thu hắn vào không gian hệ để tiện lấy thông tin. Rồi Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt bay thẳng lên trời, An Lam Nguyệt tụ một ngọn lửa đen trên tay mình, ném xuống chiến trường nơi này, đốt cháy những binh đao vũ khí, những xác chết bị giẫm đạp nơi đây. Đốt sạch mọi thứ, không chừa thứ gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.