Cả 4 người rời khỏi không gian hệ, chuẩn bị thay một bộ đồ khác, sửa sang trang phục. Đi đón tiếp vị khách Hắc Hổ tông kia.
Một tháng qua tăng lv không ít, ngày đi đến Ma giới đã ngày càng gần, thật khiến Hạo Thiên náo nức.
Trang phục xong xuôi, Hạo Thiên rời khỏi KTX, không khí yên ắng rất nhiều mặc dù hiện tại đã là 8h sáng, lại cảm nhận xung quanh, âm thanh tụ hội lại một chỗ phía sân của nội viện. Rất nhiều âm thanh khác nhau, tiếng chửi rủa cũng có, tiếng chê bai cũng có, tiếng khen ngợi mỉa mai cũng nhiều, đan xen lẫn lộn với nhau. Nhóm 4 người Hạo Thiên một mạch tiến thẳng về phía sân của nội viện.
...............................
Bên phía sân trước khi nhóm Hạo Thiên tới
Doãn Bằng lơ lửng trên trời, phía dưới là khoảng gần 200 học sinh nội viện và tất cả các giáo viên, tư lệnh của nội viện, các vị có cấp bậc, địa vị ở học viện này. Phía gần họ là 3 tàu chiến lớn lv 7, đứng trên tàu nhìn xuống là những thanh niên trai tráng với ánh mắt muốn giết người và đứng trên mũi tàu của 3 chiếc tàu đối mặt với Doãn Bằng là 3 vị thủ lĩnh của 3 chi nhánh nhỏ ở Hắc Hổ tông.
Doãn Bằng ánh mắt khinh ghét, quát
“Lũ đê tiện các ngươi đến đây làm gì?”
Một vị thủ lĩnh với mái tóc bạc trắng, một vẻ già nua nói
“Ta là thủ lĩnh binh đoàn số 1 của Hắc Hổ tông, Chu Viên”
Một vị khác trẻ hơn, với mái tóc màu nâu nhạt, nói
“Ta là thủ lĩnh binh đoàn số 2 Hắc Hổ tông, Chu Viêm”
Một người khác là phụ nữ, với mái tóc dài xỏa tung sau lưng, khuôn mặt trang điểm phấn hồng, tô lên vẻ đẹp của cô ta, lại thêm một chiếc áo dài ôm sát thân, chỉ dài tới ngang đùi, tạo dáng khiêu gợi, cô ta nói
“Ta là thủ lĩnh binh đoàn số 3 Hắc Hổ tông, Chu Lệ”
Doãn Bằng nhăn này, quát
“Chu Viên, tên khốn khiếp nhà ngươi. Lần trước bị đánh chưa đủ đúng không? “
Chu Viên tức giận mắng một tiếng
“Xì, tên hiệu trưởng không có mắt như ngươi mà dám nói ta. Ta lúc trước đường đường là một giáo viên nội viện ưu tú như vậy, ngươi có mắt như mù nghe lời một tên nhóc đuổi ta đi. Hiện tại để ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ”
Chu Viêm bên cạnh cười mỉa nói
“Không ngờ hiệu trưởng nội viện lại là một người mù nha. Chu Viên lão ca chúng ta ưu tú như vậy mà ngươi cũng dám đuổi, mà chúng ta cũng phải cảm ơn ngươi vì đã đuổi lão ca đi, để lão ca được đến chỗ chúng ta. “
Chu Lệ giọng nói yêu kiều, bảo
“Đúng vậy. Cũng là nhờ ngươi rồi”
Doãn Bằng khinh thường nói
“Ha, ta quăng một bịch rác đi vậy mà có người lại thích thú với bịch rác đó rồi nhặt về để ở cùng. Lâu ngày rồi chắc cũng thành rác với nhau cả thôi”
“Ha ha ha ha ha”
Chúnh học sinh cùng các lão sư cươi lớn, vô tay hoan hô Doãn Bằng, nhiều người còn nói
“ Ha ha ha, Doãn hiệu trưởng anh minh, nói thật hay nha”
“Doãn hiệu trưởng nói thật đúng, chúng ta ngửi thấy mùi rác thật nồng nặc đây này”
“Mau quét rác đi hiệu trưởng Doãn ơi. Thật thối quá đi mà”
...............
“Ngươi!”
Ba người họ Chu tức tối, tức đến đỏ cả mặt. Chu viên quát lớn
“Không nói nhiều nữa. Tên nhóc khốn khiếp đó dám giết chết đệ tử chân truyền của đại trưởng lão. Hôm nay chúng ta đến là để tiêu diệt sạch sẽ đám các ngươi sau đó sẽ giết cả tên nhóc đó và gia đình chúng để rửa hận.”
“Ha, ta lại sợ quá cơ! “
Một giọng nói vang lên, nghe như bên tai nhưng thật chắc là đang ở rất xa, nhóm Hạo Thiên từ từ đi đến, đến trước mặt đám học sinh lại nhìn lên phía chúng, nở nụ cười khinh thường. Lại nói
“Ta lại sợ các ngươi quá cơ. Giết gia đình ta? Ta sợ các ngươi chưa giết được người nào thì đã bị đè chết rồi”
Chu Viên nhìn xuống, bắt gặp Hạo Thiên liền tức giận mắng
“A, tên nhóc chó chết nhà ngươi, rốt cuộc cũng chịu vác mặt ra rồi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi chết ngay.... “
“Doãn Bằng, ta hạ chúng, có đổ vỡ gì ở đây thì ông chịu trách nhiệm. Thế nào? “
Lời Hạo Thiên nói ra, cắt ngang tiếng nói của Chu Viên, cũng thể hiện sự khinh miệt đối với hắn, xem hắn như không tồn tại. Doãn Bằng bay xuống đứng cạnh Hạo Thiên, gật đầu nói
“được....”
“Khoan đã, tên nhóc này thì có thể làm được gì?”
Lại một giọng nói vang lên, 3 vị râu tóc bạc phơ đi đến trước mặt Doãn Bằng, vẻ đầy uy nghiêm. Chúng học sinh cùng giáo viên cúi đầu, đồng thanh hô
“Kính chào 3 vị trưởng lão”
Hạo Thiên ánh mặt không chút biểu cảm nhìn, “ồ” nhẹ một tiếng. Trưởng lão sao? Lúc trước ta có cảm nhận được học viện này có cái gì đó đang ẩn mình. Giờ mới biết đó là 3 vị trưởng lão này sao? Lv chưa được 420 cấp, quá yếu!
Doãn Bằng nói
“Các vị trưởng lão cứ yên tâm, đây là đại tư lệnh trẻ tuổi nhất của học viện chúng ta, cũng là vị Phiên Thiên tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử đất nước! “
“CÁI GÌ? “
Ba vị trưởng lão, à không, tất cả chúng học sinh cùng giáo viên đều la lên. Kinh ngạc không thôi, một vị nói
“Ngươi không phải nói giỡn chứ? Đây chỉ là tên nhóc mới chỉ 12, 13 tuổi thôi”
Hạo Thiên liếc mắt sang, lại lấy số tuổi ra mà nhìn nhận một con người, sao ai cũng thế vậy? Doãn Bằng nhăn mặt nói
“3 vị đừng có như vậy. Không khéo chúng ta có chuyện trước khi tiêu diệt được đám này đó. Cứ yên tâm giao cho ngài ấy đi”
Nói rồi liền quay sang gật đầu với Hạo Thiên, bỗng...
“Đám các ngươi xem chúng ta là không khí à? “
Chu Viên la lớn, vẻ tức tối càng thêm nhiều.
Hạo Thiên ngước mặt lên, nhăn mày, ánh mắt lạnh băng, nói
“Các ngươi hôm nay đến đây giết ta thì thôi đi. Lại còn mở miệng đòi giết gia đình ta. Không chỉ chọc điên ta mà còn chạm vào 2 trong 3 điều cấm kị của ta. Bình sinh ta rất ghét kẻ nào nhìn xuống ta, lại dùng ánh mắt như ngươi mà nhìn ta. Một kẻ đứng trên tất cả như ta, ngươi không có tư cách để nhìn xuống... “
“Rầm... Rầm... Rầm...”
“Aaaaaaaaaaaa...... “
Hạo Thiên tay phải đưa lên, kéo thẳng xuống, đồng thời cả 3 chiếc tàu chiếc bị lực ép vô hình ép cho rơi thẳng xuống đất, ép cho vỡ ra và biến thành những hình thù dị dạng, méo mó tùm lum, còn nghe thấy tiếng la thất tha của nhiều người, tiếng bẹp dí xuống dất và rồi mùi máu tanh bay ra....
Tất cả đều đồng loạt mở to mắt, một tay, chỉ một cái phất tay liền ép chết hơn phân nửa số địch, lại còn khiến 3 vị thủ lĩnh phải quỳ sạp xuống đất, không ngóc đầu lên được. Lại còn phá hủy cả 3 tàu chiến lv 7 cùng một lúc nữa. Cái sức mạnh khủng bố gì đây, có còn là một con người nữa không vậy hả? Đùa nhau à? Định luật tự nhiên không áp dụng lên người tên này sao? Ông trời trêu người à?
Hạo Thiên một cái phất tay liền khiến chúng không ngóc đầu lên được, phải hứng chịu sức ép to lớn từ Hạo Thiên, toàn thân run rẩy không thôi.
Chu Viêm gắng ngượng ngẩn đầu, nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa đều vô dụng, cố gắng nói
“đùa... Đùa nhau à?... Cái... Cái sức mạnh khủng bố gì đây... Không nhúc nhích được... “
“Aaaaaaaa.... “
Lại nghe tiếng hét thảm vang lên, nhìn sang phía quân địch, đã không còn tên thuộc hạ nào nữa, thay vào đó là cả một bể máu bao la rộng lớn, xác người bẹp dí, lỏm chỏm những khối thịt trong vũng máu đang chảy lan ra xung quanh. Còn có mùi tanh, hôi thối nồng nặc bay ra xung quanh, tất cả đều không hẹn mà bịt mũi lại, còn có người ói mửa tùm lum, xỉu lên xỉu xuống.
Chu Lệ bên này vẫn đang quỳ, máu lan đến chân liền muốn giẫy giụa thoát ra nhưng không cách nào di chuyển được, chỉ đành la hét thảm thiết
“Aaaa, máu... Ta ghét máu.... Mau thả ta ra... Tên chó chết nhà ngươi, tên nhóc tha, khốn nạn, không có lương tâm. Ta mà ra được ta giết cả gia đình ngươi, mau thả ta ra. Tên chó nhà ngươi... “
“Bẹp”
Hạo Thiên ánh mắt vô tâm, nhăn mặt còn thêm nặng, trực tiếp đè bẹp cô ta. Còn trong sự khống chế của ta mà dám mạnh mồm mắng ta, đòi giết gia đình ta, sợ quá hóa điên thì chết đi để đỡ phải ồn ào.
Chu Viên và Chu Viêm lắc đầu lia lịa, sợ hãi muốn chạy nhưng không thoát được sự khống chế, chỉ biết cầu xin tha mạng
“Chúng tôi van xin cậu. Lạy cậu, tha chết cho chúng tôi. Chúng tôi biết gì tất cả đều kể cho cậu nghe cả, nghe theo cậu cả, tha cho chúng tôi đi”
Hạo Thiên nhoẻn miệng cười, nụ cười ớn lạnh, còn giảm bớt sức ép nhưng không để chúng di chuyển được, nói
“Được, vậy biết gì mau khai ra!”