Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 127: Chương 127: Dược Tuấn Lão!?!




“Ông ơi, ông phải xử tên nhóc này cho cháu! “

Hứa La Vỹ hùng hùng hổ hổ xuất hiện, la ó lên làm cho sự tập trung của mọi người lại càng nhiều hơn

“Cháu câm miệng lại cho ta!”

Hứa Huyền Khang lớn giọng quát

“Nhưng..... “

Hứa La Vỹ không hiểu, không hiểu tại sao Hứa Huyền Khang lại mắng mình. Rõ ràng ông mời chúng tới là để giáo huấn chúng cơ mà, tại ao không giáo huấn chúng cho ta!

“Im đi! Mọi người, xin lỗi vì sự ồn ào này, không có chuyện gì đâu, mọi người hãy tiếp tục đi! “

Hứa Huyền Khang đứng dậy, hướng tất cả mà nói

Mọi người cũng không có nhiều chuyện làm gì, tiếp tục nói chuyện với nhau. Hứa Huyền Khang ngồi xuống, nhìn Hạo Thiên mà nói

“Xin lỗi cậu, cháu tôi đã thất lễ rồi! “

“Không sao! Mà hôm nay mời tôi đến đây không phải chỉ để nói cái này không thôi nhỉ, khi không mở tiệc chắc phải có vấn đề gì?”

Hạo Thiên trực tiếp hỏi thẳng

“à, hôm nay chúng tôi mở tiệc chiêm ngưỡng những đan được do chính tay đồ đệ tôi luyện ra”

“Vị thiên tài trăm năm có một kia sao? “

Hạo Thiên nói, ngón tay chỉ về một hướng. Một chàng trai 23 tuổi, dáng người cao ráo, cân đối. Mái tóc bạch kim dài buộc gọn, đôi môi đang mỉm cười dịu dàng và khuôn mặt vô cùng điển trai. Nhưng vẫn kém Hạo Thiên 2 phần, mái tóc bạch kim đó, sao lại giống Minh Thi với Ninh Dịch như vậy!

Hứa Huyền Khang nhìn về hướng Hạo Thiên chỉ, bất ngờ nói

“Oh, không ngờ cậu biết đồ đệ của tôi đấy. Đúng là tên nhóc đó, nó tên là Dược Tuấn Lão, luyện dược sư bậc 2 cấp 1”

“Chỉ là đoán đại thôi! “

“Ông!”

Hứa La Vỹ nãy giờ vẫn chưa đi, ngồi cạnh Hứa Huyền Khang, kế bên khều nhẹ ông ta mà gọi

“Có chuyện gì? “

“Sao ông không..... “

“Cháu thôi đi. Lỗi là ở cháu, gây sự với người ta trước, bây giờ còn muốn giáo huấn người ta, có phải vô lý không? Đừng có ỷ thế gia đình mà bắt ép người khác thế này thế nọ, lại tỏ ra kiêu ngạo khinh thường người khác. Cháu đừng nghĩ cháu mới 21 tuổi đã là thiếu tướng thì ngông cuồng không coi người khác ra gì, cháu nhìn Hạo Thiên mà xem, người ta mới 11, 12 tuổi đã là đại tư lệnh rồi. Thiên phú hơn xa cháu nhiều mà người ta có kiêu ngạo đâu cơ chứ. Mau về phòng tự kiểm cho ta! “

Hứa Huyền Khang xổ ra một tràng, khiến cho Hứa La Vỹ không lên tiếng phản bác được. Bởi tất cả những gì ông nói đều đúng hết, không trật cái nào cả. Hứa La Vỹ xụ mặt, đứng dậy đi về phòng. Mọi người thì bị thu hút bởi trận ồn ào do Hứa Huyền Khang gây ra. Lão ra chửi xong, ngồi xuống hầm hừ.

“Mọi người, không có chuyện gì đâu. Chỉ là do La Vỹ tiểu thư có chút chuyện, bây giờ không còn chuyện gì nữa rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi thưởng thức đi.”

Đồ đệ của Hứa Huyền Khang, Dược Tuấn Lão tiến lên hướng mọi người nói, nhưng có vài người vẫn không khỏi thắc mắc nãy giờ có chuyện gì mà cứ ồn ào mãi, một người đứng ra hỏi

“Rốt cuộc suốt từ nãy giờ có chuyện gì thế, chúng ta khi nào có thể bắt đầu xem đan dược đây?”

“Nãy giờ chỉ là chút chuyện gia đình, còn về đan dược thì bắt đầu ngay bây giờ! “

Dược Tuấn Lão mỉm cười hiền hòa, tay vỗ một cái rồi nói, lại tiếp tục

“Phiền mọi người đứng ra hai bên giúp”

Nói rồi, mọi người liền tản ra hai bên, Dược Tuấn Lão hai tay vỗ bốp bốp 3 cái. Từ dưới sàn nhà trồi lên những khối trụ cao khoảng 1m, có khối hợp thủy tinh bao quanh 1 đan dược nằm phía bên trong. Có tổng cộng 20 khối trụ, xếp thành 2 hàng và xen kẻ nhau. Mỗi khối có 1 viên, trên hộp thủy tinh lại để những tên đan dược khác nhau. Đa dạng, có tổng cộng 20 viên đan dược được trưng bày và có cùng một đẳng cấp là bậc 2 cấp 1. Mọi người bắt đầu đi xem.

Hứa Huyền Khang ngồi cùng bàn với Hạo Thiên, hướng phía cậu mà nói

“Chuyện từ nãy giờ, mong cậu thứ lỗi. Bây giờ chúng ta đi xem đan được đi”

“Được! “

Hạo Thiên mỉm cười nói, nụ cười nhạt chứa sự khinh thường nhưng chỉ là thoáng qua. Đang đứng dậy, Thiên Tuyết nắm lấy tay Hạo Thiên nói

“Thiên ca, muội không muốn đi. Muội ngồi đây với mọi người được không? “

“Được, vậy có ai muốn theo ta đi xem không? “

Hạo Thiên hướng đám nhóc nói

“Muội! Cho muội đi với! “

Băng Liên hướng phía Hạo Thiên nói

“Còn tiểu Siêu thì sao?”

Hạo Thiên hỏi

“Tớ sẽ ở đây với Tuyết!”

Tiểu Siêu trả lời, lại ngồi cạnh Thiên Tuyết, ân cần hỏi thăm, hỏi Thiên Tuyết muốn ăn gì không, có muốn ra ngoài chơi không.... vân vân và mây mây.

“Vậy được, Ta đi thôi Băng Liên”

Hạo Thiên đưa tay trái ra, Băng Liên e ngại ngùng, khuôn mặt hơi đỏ, nắm lấy tay của Hạo Thiên nhẹ nhàng mà đứng dậy. Cả 2 sánh bước bên nhau, theo sau Hứa Huyền Khang. Ông ta dắt cả 2 đi xem đan dược, lượn từ nơi này đến nơi nọ. Toàn là những đan dược Hạo Thiên từng luyện qua và tất cả chỉ đáng để làm kẹo cho 2 chú rồng của cậu ăn chơi mà thôi. Vậy mà mọi người ở đây ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, trầm trồ thưởng thức.

Đang đi, Dược Tuấn Lão từ đâu chạy lại, hướng Hứa Huyền Khang cúi đầu nói

“Lão sư, ngài thấy con xử lý thế đã tốt chưa? “

“Tốt, tốt lắm! Giới thiệu với con, đây là tuyệt thế thiên tài của Đường gia Đại thiếu gia Đường Hạo Thiên, bên cạnh là..... “

Nói tới đây ông ta mới chợt nhớ là chưa biết họ tên của Băng Liên, rồi lại chợt nhớ cuộc trò chuyện vừa rồi, nói riếp

“Bên cạnh là Băng Liên tiểu thư! “

“Xin chào, tôi là Dược Tuấn Lão. Đại đệ tử của Hứa Thiên tướng quân.”

Dược Tuấn Lão nhẹ mỉm cười nói

“Chào!”

Hạo Thiên lạnh lùng đáp, lại tiếp

“Sẵn dịp hôm nay lần đầu gặp mặt, tôi có chút quà mọn mong Hứa tướng quân nhận cho! “

“Oh, sao ta lại có thể từ chối được chứ!”

Hứa Huyền Khang bật cười nói. Hạo Thiên lấy ra một chiếc hộp làm bằng gỗ vô cùng quý hiếm, có mùi hương tỏa ra thơm ngát, bật mở hộp ra có 3 chiếc lọ màu trắng với 3 màu nắp khác nhau, từ phải sang trái: màu vàng, xanh lá và xanh biển. Hạo Thiên khẽ mỉm cười nói

“Lần lượt từ trái sang phải màu vàng là Tăng Cấp đan 10 viên bậc 2 cấp 5 giúp người lv dưới 120 tăng ít nhất 5 cấp, màu xanh lá là Thể Lực đan 10 viên bậc 2 cấp 4, và xanh biển là Tẩy Tủy đan 10 viên bậc 2 cấp 3. Chút quà mọn mong Hứa tướng quân đừng chê cười! “

“ực” Hứa Huyền Khang khẽ nuốt nước bọt, Dược Tuấn Lão đổ mồ hôi hộp,vài người xung quanh nghe được thì kinh ngạc không thôi. Mỗi một viên, mỗi một cái tên đều vô cùng đắc giá. Một viên thôi đã có giá lên đến gần trăm vạn linh tệ rồi. Vậy mà lại có đến 30 chục viên, lần này Hữu Thiên phủ giàu to rồi! Đã thế tất cả còn trên bậc 2, có lị pại lên đến bậc 2 cấp 5. Còn có cả Tăng Cấp đan mỗi viên tăng ít nhất 5 cấp, quá khinh người rồi, nói như thế thì chúng ta không phải đau khổ tu luyện ngày đêm mà đi mua thuốc uống cho nhanh rồi, đây là sự thật sao trời ơi!!!

Hứa Huyền Khang cười, cười 1 cách vui sướng, nhưng không dám la to, khẽ nói

“Quà này quá lớn rồi, hay ta chỉ nhận 1 lọ thôi, còn lại cậu giữ đi! “

Ha, bày đặt giả nhân giả nghĩa, làm mặt ta đây không ham của. Hạo Thiên cười nhạt nói

“Không sao không sao! Chỉ là vài viên thuốc thôi, Hứa tướng quân cứ nhận đi! “

Một vài cọng cỏ lấy được trong phòng của lão sư, luyện chế một hồi là ra cái này thôi mà, sao các người cứ phải làm quá lên. Hạo Thiên khẽ cười lại khẽ nói nhỏ

“ xem như là chút quà chúc mừng Dược huynh lên luyện dược sư bậc 2 cấp 1 đi. Sau này chúng ta sẽ còn nhờ vả nhau nhiều! “

Tên nhóc này, còn nhỏ tuổi nhưng mà lại ám hiểm như vậy rồi, lại còn la 1 tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, lv của nó ta không cách nào nhìn ra được, không nên xem thường, nên kết giao tốt với nó mới được. Hứa Huyền Khang cười vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng cất vào trữ vật giới. Nói

“Hảo, sau này chúng ta sẽ còn vui vẻ giao hảo với nhau! “

“Lão sư. Ngài nói vậy là có ý gì?”

Dược Tuấn Lão tò mò hỏi. Lúc Hạo Thiên nói về giao dịch, nói rất nhỏ chỉ đủ cho Hứa Huyền Khang và Băng Liên nghe được, còn khi Hứa Huyền Khang nói, lại đủ cho cả 4 người cùng nghe. Nên mới khiến cho Dược Tuấn Lão tò mò.

“Không có gì đâu....”

“Chủ nhân, có chuyện rồi!”

Hứa Huyền Khang nói đến đây, bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của 2 người Minh Thi và Ninh Dịch. Cả 2 xuất hiện dưới ánh đèn sáng trưng chiếu rọi xuống mái tóc, làm rực rỡ thêm mái tóc bạch kim, trông nó sáng hơn bao giờ hết và thu hút ánh nhìn của mọi người, kể cả Dược Tuấn Lão. Dược Tuấn Lão nhìn thấy cả hai, thất thần hồi lâu. Không biết đang nghĩ gì nữa, mà cứ im lặng đứng đó.

Minh Thi và Ninh Dịch thì không thèm để ý xung quanh, Minh Thi hướng Hạo Thiên cúi đầu nói khẽ, âm thanh cực nhỉ chủ đủ để cho Hạo Thiên, Băng Liên ngay kề bên nghe được mà thôi

“Chủ nhân, buổi tiệc hôm nay có sự tham gia của 5 đại gia tộc. Đám nhóc lúc nãy ngồi chơi thì đúng lúc cả 5 gia chủ của 5 gia tộc đi ngang qua và bị phát hiện rồi ạ. Nhưng chúng nhanh chóng ẩn thân đi và không để bị thấy mặt. Năm gia chủ không tin mình đoán sai và cử người đi tìm chúng rồi ạ!”

“Vậy bây giờ tiểu Siêu và Thiên Tuyết đâu, các ngươi trốn qua đây không để ai theo đuôi đấy chứ?”

Hạo Thiên nhẹ giọng nói

“Không ạ! Lão nhị cùng mọi người trốn ra ngoài hết rồi ạ.....”

“Minh Thi.... Ninh Dịch...... “

Minh Thi đang nói, bị Dược Tuấn Lão lên tiếng cắt ngang, Hạo Thiên đôi mắt khẽ liếc. Còn 2 người Minh Thi và Ninh Dịch thì giật mình nhìn sang, đôi mắt đầy hoảng hốt.

“2 đệ còn sống ư... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.