Cả 5 người cùng rời đi, tiến thẳng một đường tới sân tập khu B. Vừa đi mà trong lòng vừa cảm thấy trống vắng, đã không còn được nghe thấy tiếng cười đùa trên đường, đã không còn tiếng nói vô tư, nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt ủy khuất, oan uổng của những đứa trẻ đó nữa. Hạo Thiên khuôn mặt lạnh hơn, biểu cảm vô tình che giấu đi nỗi buồn trong lòng, dù biết chính mình là người giao nhiệm vụ, nhưng không biết trước được rằng khi chúng đi rồi mình lại trở nên như vậy. Lúc trước khi nhận chúng làm thuộc hạ, cứ ngỡ tất cả chỉ là con cờ, dùng xong thì thôi, nhưng bây giờ bất giác nhận ra chúng không phải vậy, nên trong lòng mới buồn thì chúng rời đi. Thời gian 4 năm mà thôi, thấm thoát sẽ trôi qua thật mau, để rồi sẽ tới ngày gặp lại chúng!
Hạo Thiên cất bước đi đầu, một mạch tiến thẳng về sân tập khu B.....
.............. Sân tập khu B................
Một lão sư trông vẻ già nua, khuôn mặt gian xảo nói
“Vu Phong lão sư, ngươi dựa vào trí thông minh của mình mà vào được nội viện này. Nhưng ngươi nên nhớ kẻ có sức mạnh mới là người làm chủ tất cả! “
Vu Phong nhìu mày, nói
“Ý của Chu Viên lão sư là gì!?”
Chu Viên cười lớn, nói
“Chẳng phải người ta bảo ngươi rất thông minh sao? Sao bây giờ chỉ có 1 câu nói mà cũng không hiểu, là không hiểu thật hay là không muốn hiểu đây!”
Một người khác đứng kế bên tên Chu Viên này, lại cười khinh nói
“Ý của bọn ta là, ngươi quá yếu, không xứng đáng đứng cùng hàng với bọn ta.”
Chu Viên cười nói
“Ấy, Dung Chí lão sư nói quá rồi. Sao có thể nói người ta như vậy chứ”
Dung Chí lại cười lớn
“Ha ha ha, sao có thể chứ. Tôn Sang lão sư nói xem, ta nói như vậy là đúng chứ? “
Tôn Sang, lão già kế bên Dung Chí, cũng cười khinh bỉ nhìn Vu Phong, tay vuốt vuốt chòm râu bạc của lão, nói
“Dung Chí lão sư nói phải. Tên này làm sao xứng đứng cùng hàng với chúng ta cơ chứ.”
Vu Phong rất tức giận, nhưng nén lại, kìm giọng nói
“Xin 3 lão sư hãy nhường đường cho, hiện tại ta còn việc phải đi rồi”
Dung Chí giơ tay cản đường, nói
“Ngươi nghĩ ngươi đang đi đâu? Có việc sao? Được, hiện tại ta cho ngươi 2 lựa chọn, 1 là tự thân đi xin từ chức, 2 là chúng ta phế ngươi ngay tại chỗ này.”
Vu Phong liếc nhìn, nói
“Oh, có phải vì các người ghen tị với sự thông minh của ta, sợ ta có một ngày sẽ leo lên vị trí cao hơn các ngươi nên hiện tại liền giở trò bắt ép ta phải từ chức. Rốt cuộc cũng chỉ là loại người hèn nhát mà thôi! “
“Bốp”
Vu Phong bị Dung Chí một tay tát cho văng xa vài mét, nằm lăn trên đất. Dung Chí khuôn mặt căm tức, quát
“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Được lắm, ta hiện tại phế ngươi, cho ngươi suốt đời chỉ có thể nằm một chỗ mà không làm được gì, chỉ có thể là phế nhân mà thôi”
Nói rồi liền xong lên, chân giơ lên cao, định một quyền dậm thẳng xuống chân Vu Phong....
“Bốp”
Chân Dung Chí bị Minh Thi nắm lại, xoay người cầm chắc chân lão ta, quật mạnh xuống đất
“Đùng”
“Khụ khụ.... “
Cả thân hình đập thẳng xuống đất, miệng trào máu, ho lên liên hồi. Hạo Thiên khuôn mặt vô cảm bước vào, nhìn quanh, Tôn Sang và Chu Viên đơ người, vội cúi đầu nói
“Đại... Đại tư lệnh... “
Hạo Thiên lạnh giọng, nói
“để ta xem, tên nào dám phế Vu Phong”
Dung Chí bị quật cho nằm sấp dưới đất, mặt bị đập cho choáng, còn không nghe rõ là ai tới, chỉ choàng dậy mà quát
“Tên khốn nào vậy, dám đánh ta”
Minh Thi quay sang, đưa tay nắm đầu Dung Chí, kéo lôi sền sệt dưới đất. Dung Chí cảm thấy da đầu mình như bị kéo căng ra, giẫy giụa
“Mau buông tay ngươi ra. Buông ra cho ta”
Minh Thi nắm càng lúc càng chặt, đi càng lúc càng nhanh, Dung Chí tưởng như da đầu mình sắp tróc ra rồi, nhưng cảm giác đó biến mất khi Minh Thi đứng lại, đặt lão ta trước mặt Hạo Thiên, Dung Chí đưa mắt sang nhìn, hoảng sợ lùi lại, nhưng bị Minh Thi đưa tay nắm lấy đầu, lôi ngược trở về
“Aaaa... Đại... Đại tư lệnh đại nhân... Ngài làm gì ở đây vậy? “
“BỐP”
Dung Chí bị Hạo Thiên một bạt tay đánh văng xa cả trăm mét, mặt hằn cả bàn tay 5 ngón, bầm tím lên, Hạo Thiên đánh xong, lột bỏ bao tay của mình, quăng xuống đất
“Thật là dơ bẩn! “
Tôn Sang và Chu Viên run rẩy, Hạo Thiên liếc sang nhìn, cả 2 bất giác quỳ rạp xuống đất, van xin
“Cầu xin Đại tư lệnh đại nhân tha mạng... Cầu xin ngài tha mạng..... “
Hạo Thiên quay mặt đi, Minh Thi tiến tới, đá cho mỗi tên 2 đá, khiến chúng lăn xa vài chục mét. Đá xong quay lưng đi, còn chẳng thèm liếc một cái, Ninh Dịch thì tiến tới, đỡ Vu Phong dậy, Vu Phong cực lực đứng dậy, mặt đỏ lên 5 dấu ngón tay, có dấu hiệu bầm, nhưng vẫn nhìn đau, cúi đầu nói
“Chủ nhân... “
Hạo Thiên khẽ nhăn mày, Vu Phong liền nói
“đại tư lệnh... Cảm ơn ngài đã giúp! “
Hạo Thiên gật đầu, nói
“Ninh Dịch, ngươi đi nói với lão Doãn, đuổi 3 tên này cho ta! “
Ninh Dịch gật đầu liền rời đi. Hạo Thiên lại nói
“Ngươi lại đây”
Một tên bị đánh cho bất tỉnh, 2 tên thì đau đớn không đi được, nghe tin sắp bị đuổi, lo sợ, nhưng thân đau chỉ nằm một chỗ cầu xin
“Xin ngài tha cho, chúng tôi không dám nữa... “
Hạo Thiên liếc chúng, khinh thường không muốn nhìn đến chúng nữa, tiến lại chỗ Vu Phong. Vu Phong không biết Hạo Thiên kêu có việc gì, cũng ngoan ngoãn đi lại gần Hạo Thiên. Cậu đưa tay để lên mặt Vu Phong, dùng thuật trị thương, vết đỏ hằn trên mặt dần dần biến mất, rồi không thấy đâu nữa. Vu Phong lập tức cúi đầu nói
“Cảm ơn ngài đại tư lệnh”
Hạo Thiên gật đầu, nói
“Về chỗ ta nói chuyện!”
Vu Phong gật đầu, cả 5 người trở lại KTX. Sau khi vào phòng, căn phòng vốn luôn luôn có bức màn cách âm, nên Hạo Thiên không lo ngại khi ở trong phòng nói chuyện.
Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt ngồi trên ghế, Minh Thi đứng một bên, Vu Phong quỳ dưới đất, nói
“Chủ nhân, có gì cần giao phó? “
Hạo Thiên lại một mặt lạnh, nói
“Ngươi thời gian qua có lấy được tin gì không? “
Vu Phong gật đầu, liền thành thật khai báo
“Tôi đã định đến thông báo cho ngài vào sáng này, nhưng bị bọn kia chặn lại. Từ lúc chia tay thì học viện có tổ chức 2 lần họp quan trọng. Một liên quan đến quan đội và một liên quan đến học viện ta. Quân đội thì nói về việc quân địch tấn công, sẽ cử ai đi, hỏi ý kiến của học viện ta và các vị khác ở Chính Cung, sau đó mới gom ý kiến lại mà thống nhất. Lần đó đã cử Đại tướng quân đi, hiệu trưởng Doãn đã phản đối kịch liệt, yêu cầu thông báo cho ngài biết tin như những người còn lại thì không đồng ý.
Thứ 2 là về học viện ta, 1 tháng trước có 1 người đưa thư tới, nói rằng 3 tháng sau kể từ ngày gửi thư sẽ tới học viện ta và tiêu diệt tất cả, nói rằng có một người tên Đường Hạo Thiên đã đắc tội với họ, giết đệ tử của họ, nên học viện này sẽ bị diệt và giết luôn người tên Đường Hạo Thiên cùng những ai liên quan đến người này. Trên thư có đề tên là Hắc Hổ tông”
Hạo Thiên cười, một nụ cười khiến người khác run sợ, nói
“Hay cho một Hắc Hổ tông, muốn diệt học viện này, muốn giết ta, ta chờ các ngươi tới. Còn ngươi, Vu Phong, tin tức đầu tiên về quân đội, tại sao lúc đó ngươi không báo cho ta biết?”
Vu Phong nói
“lúc đó ngài không có ở học viện ạ, tôi lại thân thủ không tốt, tìm ngài như nào đây? “
Hạo Thiên câm nín, quả thật lỗi là ở cậu rồi, lập tức nói
“Được rồi, ta sai. Vậy những ai đã phản đối và yêu cầu hỏi ý kiến ta? “
Vu Phong thành thật nói
“Có 3 người, một là hiệu trưởng Doãn, 2 là Hữu Thiên tướng quân Hứa Huyền Khang, 3 là Đại tướng quân Đường Thiên Long.”
Hạo Thiên gật đầu, nói
“Tốt, sắp tới quân đội có kế hoạch gì không? “
Vu Phong suy nghĩ, nói
“có ạ, bọn họ có ý định gửi 50 vạn quân ra doanh trại của Đường tướng quân, hỗ trợ ngài ấy.”
Hạo Thiên trầm mặc hồi lâu, nói
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Cái này cho ngươi, là 10 viên tăng cấp đan. Biết cách sử dụng chứ? “
Vu Phong gật đầu, nói
“biết ạ. Nhưng mà, cái này có hơi nhiều không ạ? Tôi không đáng để ngài phải ban cho nhiều như vậy”
Hạo Thiên nói
“Ngươi cứ lấy đi, cố gắng mà mạnh lên đi.”
Vu Phong nhưng nhị mà hồi, rốt cuộc cũng lấy, cúi đầu nói
“Đa tạ chủ nhân! “
“Ngươi có thể đi rồi.”
Vu Phong gật đầu, lui ra. Vu Phong đi được một lúc thì Ninh Dịch cũng trở lại, nói
“Hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ”
Hạo Thiên cười, nói
“Tốt, hiện tại chúng ta về lại Nghịch Thiên hội! “