Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 88: Chương 88: Gặp lại người quen




Gõ cửa, mở cửa bước vào trong, cả 3 bắt gặp trong phòng hiện tại có 6 người, 5 tộc trưởng và hội trưởng Tố Vũ Ma. Tố Như Kha lôi cha cô ta qua một góc, nói nhỏ gì đó, đương nhiên Hạo Thiên nghe được. Nói về việc giữ bí mật thân phận cho cậu, Hạo Thiên hài lòng khi Tố Vũ Ma nhìn cậu cười gật đầu. Ông ta tiến về phía Hạo Thiên, nói

“Đại nhân, ngài tới rồi. Để tôi giới thiệu cho ngài biết, đây là 5 người của 5 đại gia tộc. Từ Trái qua phải là Đường Minh Nhật, Hàn Chi Phúc - Hàn gia tộc trưởng, Mộc Lâm Thi - Mộc gia tộc trưởng, Trần Vu Bình - Trần gia tộc trưởng, Lưu Hộ Kỳ - Lưu gia tộc”

Hở, có cả cậu nữa ư? Lần này không phải cha mà là cậu, chết thật rồi!

Hạo Thiên giả điên không biết... À nhầm, đang đóng kịch mà, cậu mỉm cười nhìn tất cả sau lớp mặt nạ nói

“Chào, tôi là Ma, đây là Tà còn kia là Thanh”

Cậu chỉ từng người một và nói, lúc đầu 5 người ở đây hơi bất ngờ trước sự xuất hiện, vóc dáng và tên của cả 3,nhưng sau nhanh chóng hoàn lại và mỉm cười chào hỏi nhau.

Sau khi các tộc trưởng nhận được hàng của mình và ra về, chỉ còn lại mỗi Đường Minh Nhật và nhóm Hạo Thiên mà thôi. Đường Minh Nhật lấy hàng trả tiền rồi ngồi xuống ghế mà không đi, Hạo Thiên cũng không thèm quan tâm làm gì, cậu nhận hàng của mình là 5 quả Vỹ Thiên Thảo. Rồi nhận tiền, Tố Vũ Ma nói

“Tổng cộng số tiền bán thuốc trị thương của ngài là 355 vạn linh tệ, bên chúng tôi lấy 5% là ngài còn lại 337 vạn 250 linh tệ. Tổng giá tiền tất cả vật liệu khi trước ngài đặt mua đã xong, cộng với 5 quả Vỹ Thiên Thảo là 105 vạn linh tệ, giảm đi 35% còn lại 68 vạn 250 linh tệ. Vậy là còn lại của ngài là 269 vạn linh tệ”

Tố Vũ Ma lấy ra 3 chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Hạo Thiên rồi tiếp

“Đây là tất cả ạ, cả tiền, vật liệu và dược liệu đều ở đây”

Hạo Thiên cười mỉm nói

“Cảm ơn hội trưởng. Vậy chúng tôi đi....”

“Khoan đã! “ Đường Minh Nhật lên tiếng ngăn lại, cậu quay sang Tố Vũ Ma, cười nói

“Phiền hội trưởng ra ngoài một chút được không?”

“Đương nhiên rồi. Vậy mọi người ở lại nói chuyện đi” Tố Vũ Ma gật đầu đồng ý, quay lưng bước ra ngoài đóng cửa lại.

Hạo Thiên lúc này đang đổ mồ hôi sau lớ mặt nạ, giật thốt mình khi nghe Đường Minh Nhật la lên, lúc nãy tưởng chừng như thoát nạn rồi chứ, không biết kêu lại làm cái gì. Gương mặt Hạo Thiên nhếch lên một nụ cười rồi nói

“Chẳng hay....Ngài đây là muốn nói gì? “

“Đừng có giả vờ nữa! Con giấu ai chứ không giấu cậu được đâu! “ Đường Minh Nhật tay bưng ly trà, bỗng lên tiếng, làm cho cả 3 hơi giật mình một chút, Hạo Thiên duy trì nụ cười nói

“Ngài nói gì vậy, tôi đây là không hiểu ý ngài!”

“Lại còn giấu sao? Đừng tưởng đeo mặt nạ, đổi màu tóc là có thể qua mắt cậu, con xem thường cậu à! Bao nhiêu năm không gặp, rốt cuộc con cũng quên cậu đi mà thôi” Đường Minh Nhật giọng nói u sầu, làm cho Hạo Thiên cũng đơ người đi.

“Haizzzz! “ Hạo Thiên thở dài, tháo mặt nạ xuống, mỉm cười tiến lại ôm Đường Minh Nhật một cái rồi nói

“Được rồi được rồi. Con chịu thua, đúng là chỉ có cậu mới tinh mắt như vậy mà thôi.”

Tiểu Siêu và Thiên Tuyết phía sau cũng tháo mặt nạ xuống, mặt mỉm cười. Đường Minh Nhật nhéo mũi Hạo Thiên một cái rồi nói

“Dù sao nhỏ tới lớn ta là người gần con nhiều nhất, sao ta lại không nhận ra được chứ! “

“Vâng vâng. Vậy, con nhờ cậu một chuyện luôn được không, phiền cậu đừng nói với ai, thậm chí cha mẹ và ông cũng vậy. Cậu đừng nói với ai con ở đây, được không? “

“Được chứ.”Đường Minh Nhật mỉm cười nói

“Này này, 2 người vừa phải thôi chứ, đừng xem 2 con là không khí có được không vậy hả? “ Thiên Tuyết bất mãn nói

“a, Thiên Tuyết. Lại đây cậu ôm cái nào!” Đường Minh Nhật giang 2 tay ôm lấy cô bé

“Được rồi, chúng con phải về rồi. Tạm biệt cậu”

“Sao nhanh thế! Không thế thêm chút nữa à? Với lại con còn chưa giải thích tất cả cho cậu đây! “ Đường Minh Nhật tỏ vẻ chán ghét nói

“Đươc rồi mà, khi nào con rảnh con sẽ gọi cậu được chứ? “ Hạo Thiên mỉm cười nói

“Được rồi, con đi đi” Đường Minh Nhật gật đầu nói

Cả 3 đeo lại mặt nạ rồi rời khỏi, thật ra, Đường Minh Nhật ngay từ nhỏ đã rất yêu thương và che chở cho Hạo Thiên, ông rất thương cậu và luôn nuông chiều cậu. Chỉ cần cậu thích, ông luôn làm, lấy và tìm cho bằng được. Nói ngắn gọn lại là, Đường Minh Nhật như người cha thứ 2 của Hạo Thiên vậy a.

Rời khỏi đó, bên ngoài đã là trưa rồi. Mất tận mấy tiếng đồng hồ. Mệt thật mà.

Bước lên xe, vừa mới đặt chân lên xe thôi. Lại nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, quay mặt sang nhìn thì.....là Lạc Dĩ An. Lên xe, bỏ mặt nạ ra và chỉnh sửa lại mái tóc, chạy tới chỗ cậu ta, Lạc Dĩ An hiện đang bị một đám học sinh vây quanh, phía sau cậu ta là 1 cô gái và 2 người đàn ông.

“Rốt cuộc các cậu muốn gì đây hả? “ Lạc Dĩ An lên tiếng

“Muốn gì à? Đương nhiên là bồi thường rồi! “ tên học sinh nói

“Vậy bồi thường cái gì đây? “ Lạc Dĩ An lại nói

“Tao thấy, con bé đằng sau cũng ngon đấy, lấy nó bồi thường đi”

“Mấy người các ngươi quá lắm rồi nhé, nghĩ mình là ai chứ, muốn làm gì thì làm à. Chẳng phải chỉ đụng trúng một cái thôi sao. Ta thấy các ngươi cũng chẳng bị gì đây là kiếm cớ gây sự sao” cô gái phía sau giở giọng la lớn

“Mày vừa nói cái gì con khốn kia? Có tin tao giết....”

“kéttttt”

Xe của Hạo Thiên dừng lại bên đường, mấy tên học sinh dừng lại, nói là học sinh chứ nhìn qua cũng gần 20 rồi. Mấy tên này dừng tay, quay sang nhìn, cửa xe mở ra. Hạo Thiên nhìn ra ngoài, hừ, thì ra là học sinh nội viện à. Không ngờ học viện cũng ô uế như vậy đấy.

Hạo Thiên bước xuống xe, mấy tên này quay qua nhìn, lớn tiếng quát

“nhóc con nơi nào tới vậy hả, có phải muốn chết không?”

“ha ha ha!” Hạo Thiên cười lạnh, nhìn chúng, nói

“Học sinh khu nội viện học viện Hoàng Long, có phải muốn rời khỏi học viện rồi không! Hửm”

Đôi mắt 2 màu lạnh nhạt lướt nhìn chúng, bỗng chốc tỏa ra luồng khí đáng sợ. Mấy tên này điên tiết lên quát

“Bắt nhóc con này lại cho tao”

“Aaaaaaa”

Một tên phóng lên định chụp lấy đầu của Hạo Thiên, nhưnh bị một cánh tay bắt lấy. Siết chặt lâu cổ tay hắn,

“Rắc... Rắc..... Aaaa”

Tiếng cánh tay bị bẻ gãy vang lên một cánh giòn tan, thật là một thanh âm dễ chịu mà. Hạo Thiên cười lạnh. Cánh tay tên học sinh bị bẻ gãy, kèm theo đó hứng chịu một luồng sát khí vô cùng đáng sợ, người bắt lấy cánh tay nói

“Dám có ý định chụp lấy Boss của chúng ta, dám đụng bàn tay dơ bẩn bày vào người Boss. Người chết chắc rồi”

“Rầm”

Sau câu nói, tên nàu bị đạp bay đi. Hạo Thiên nhìn mấy tên còn lại đang run rẩy sợ hãi, ánh mắt lạnh nhạt ra hiệu “Giết”

Mấy tên này bị lôi đi vào hẻm.

Hiện tại, cả 1 đám nhóc đang vây quanh Hạo Thiên, chúng tỏ vẻ, khuôn mặt như cùng nói pên một câu nói chung, là “Boss quá đáng, đi chơi một mình không rủ”

Đương nhiên rằng, đám nhóc vừa xuất hiện chính là đám nhóc của Hạo Thiên rồi. Còn người bắt lấy cánh tay của tên học sinh kia là Minh Kỳ, còn việc xử lý đám học sinh giao cho nhóm Lâm Phi. Hạo Thiên nói

“Thôi đi. Các ngươi phải đi học thì làm sao mà đi được cơ chứ. Mau bỏ cái thái độ đó đi”

“À này..... “ Lạc Dĩ An lên tiếng. Cả đám quay phắt lại làm cho cả bọn giật cả mình. Minh Kỳ mỉm cười lên tiếng trước,

“Ah, chẳng phải Lạc Dĩ An đây sao? Cậu làm gì ở đây? “

“tôi cảm ơn các cậu đã cứu. Các cậu ở gần đây à?” Lạc Dĩ An lên tiếng hỏi

“Cảm ơn gì chứ! Không có gì cả, dù sao cũng là bạn bẻ cả thôi” Minh Kỳ cười nói

“Nào, chúng ta tới chỗ ở của chúng tôi nói chuyện cho tiện. Không thấy ngoài này rất nắng à” Minh Kỳ nói

“Được”

Thế là lại lên xe, tiến thẳng về phía học viện.

(P/s: bạo đây ạ. Cơ mà thiếu 1 chương rồi. Do không đủ thời gian viết. Mai tác bù cho 2 chương khác nha (^ω^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.