Đôi mắt dần mở ra, thích nghi với môi trường nước, lại bất ngờ mở to đôi mắt ra, trầm trồ với những gì trước mắt đây. Cả 3 dùng truyền âm thuật, An Lam Nguyệt bật thốt
“Thật đẹp! “
Hạo Thiên và tiểu Siêu đầu.
Trước mắt họ là một con con đường rộng dài nằm dưới nước, phía xa xa cách họ khoảng 1km là một vùng nước xanh lấp lánh, dường như phía xa xa kia đang có vật gì phát ra ánh sáng. Trong vùng nước lấp lánh ánh xanh xen lẫn tia sáng kia, những đàn cá nhỏ, cá lớn lăn tăn bơi lội, đùa vui trong làn nước. Lại có những đám rêu xanh uốn lượn trong nước, những đàn cá bơi theo đàn đan xen lẫn nhau. Thỉnh thoảng do vô tình lại tạo nên những hình thù đáng yêu như hình trái tim, hay một chiếc lá nhỏ. Cả 3 bị cảnh tượng kia hút hồn suýt quên đi chuyện cần làm, Hạo Thiên liền dùng truyền âm thuật nói với 2 người kia thông qua tâm trí
“Quay lại hiện tại, chúng ta mau đi”
Tiểu Siêu gật đầu, nhưng An Lam Nguyệt dường như có chút luyến tiếc không nỡ tiến tới phá vỡ cảnh tượng kia, miễn cưỡng bơi theo. Nhưng An Lam Nguyệt đã lầm, khi cả 3 bơi tới, những đàn cá không hề bị làm cho hoảng mà bơi tán loạn, ngược lại còn rất bình tĩnh mà né cả 3 người, dường như chúng có linh tính cho riêng mình. An Lam Nguyệt bất ngờ, nhưng mỉm cười vui vẻ, vừa bơi vừa nhìn xung quanh.
Khi bơi ra khỏi vùng có hang động, không gian xung quanh dần rộng hơn, tập trung thần trí mà cảm nhận, đây là một cái hồ với diện tích tương đối rộng, bán kính cũng phải tận 5km. Lại nghĩ, bơi nãy giờ cũng khá lâu rồi, đi cả quãng đường gần 2km, thời gian bơi quá chậm, tận 20p. Hạo Thiên lại nói
“Tiểu Siêu, đệ nói ở đường bên kia có 1 hang động lớn, trong hang có 1 cái hồ... Có khi nào là cái này không? “
Tiểu Siêu suy nghĩ, nhìn về phía nơi đang phát ra ánh sáng kia, lại nhìn lên trên, đáp
“Đệ cũng không chắc nữa, nơi này quá bí ẩn. Ai biết được sẽ còn nhiều hồ khác, chúng ta ngoi lên xem thử? “
“Được”
Cả 3 đồng lòng, đập chân ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Đưa mắt nhìn xung quanh, đây là một hang động lớn, có nhiều cột đá chống đỡ, gần hồ có một bộ xương rồng rất lớn, phải tương đương với tiểu Quang và tiểu Hắc luôn ấy chứ.
“Tõn.... Tõn... Tõn... “
Trèo lên bờ, cả 3 đã ướt như chuột lột rồi, nhưng không thèm để ý làm gì. Hạo Thiên tiến tới gần bộ hài cốt, đúng như những gì tiểu Siêu nói, chết cũng khá lâu rồi, ít nhất cũng được 300 năm. Do là long nên xương cốt chưa bị mục rửa hết, với lại các thứ trên người long đều hết sức quý quá, đến xương của nó cũng đáng giá mấy ngàn vạn linh tệ là ít. Lần này trúng cả đảo vàng rồi, không, phải nói là kì trân dị bảo mới đúng, là cả một núi lớn kì trân dị bảo. Núi này lại không phải nhỏ, cả mấy ngàn km, ta có phải đang mơ không vậy?
Tiểu Siêu lúc này trực tiếp nói
“Chính là chỗ này, cửa hang còn lại là chỗ này đấy ca. Đoạn đường đi cũng không ngắn hơn bên kia là bao đâu”
Hạo Thiên gật đầu cười lạnh, đưa tay thu toàn bộ bộ hài cốt vào không gian hệ cất đi. Lại nói
“Chúng ta tiến lại chỗ hồ xem thử phía dưới có cái gì! “
Cả 2 gật đầu, tiến lại gần. Nhẹ nhàng từ từ đưa người bay lên cao, tới chính giữa hồ thì dừng lại, nhìn xuống xem. Ánh sáng phát ra phía trên nhìn rất yếu, nhưng lúc mà họ ở trong hồ nước thì rất mạnh, sáng cả 1 vùng. Hạo Thiên quay sang hỏi
“Hai người có thấy gì không? “
An Lam Nguyệt nói
“Tỷ thấy cái gì đó hình tròn, cũng không chắc nữa, nó mờ ảo lắm. Méo mó không rõ ràng, xung quanh còn có vài bụi cỏ màu đỏ nữa”
Hạo Thiên liền hỏi
“Tỷ có chắc không? Lúc nãy phía dưới chúng ta chỉ thấy có màu trắng xanh thôi mà? “
Tiểu Siêu cũng gật đầu, An Lam Nguyệt nói
“Nó bị ánh sáng của vật hình tròn kia lấn át mất rồi, làm sao mà thấy được chứ. Mà, hai đứa tin tỷ chút đi, dù sao tỷ cũng mạnh hơn hai đứa đấy! “
Hạo Thiên và tiểu Siêu cười, tiểu Siêu nói
“Được được, đều tin tỷ. Chúng ta xuống đấy xem thử! “
Vừa nói liền lập tức lấy hơi, phóng thẳng xuống hồ nước. Bơi với tốc độ nhanh, cả 3 tiến gần tới nơi phát ra ánh sáng trắng. Càng gần ánh sáng càng mạnh, chói cả mắt, đưa tay che hờ đôi mắt lại, nheo mắt muốn nhìn xem đó là vật gì, rồi chợt mở to mắt ra mà nhìn, cả 3 như muốn tiến lên, chụp lấy và cất ngay đi.
An Lam Nguyệt dùng truyền âm thuật, nói
“Hai đứa cho ta biết hôm nay là ngày gì? Sao chúng ta lại có thể được như này cơ chứ? “
Tiểu Siêu đáp
“Hôm nay là ngày bình thường như bao ngày, nhưng có lẽ đối với chúng ta mà nói ngày này là ngày may mắn nhất cuộc đời”
Hạo Thiên run rẩy, mắt mở lớn hơn nữa, tiến gần hơn với vật đang phát ra ánh sáng. Lắp bắp
“Đây... Đây là... Đây là hạch tâm.... Lại còn là hạch tâm của long, rất lớn nữa. Xung quanh lại còn có Huyết Hồn rêu, loại cây cực kỳ khó tìm, ở phòng thí nghiệm của lão sư chỉ có 3 nhánh nhỏ... Mà ở đây tận 5 bụi, mỗi bụi ít nhất cũng phải 10 đến 20 nhánh.... Lại là nhánh lớn... “
An Lam Nguyệt khuôn mặt trấn tĩnh, nói
“Cả 2 bình tĩnh, hãy bình tĩnh a. Chúng ta hãy từ từ thôi, đừng nôn nóng quá, nó rồi sẽ là của chúng ta thôi “
Hạo Thiên gật đầu, nhìn viên hạch tâm của rồng, viên hạch với đường kính hơn30 cm. Viên hạch lớn nhất từ trước đến nay. Thường thì viên hạch sẽ lớn dần khi yêu thú tăng cấp, cấp càng cao hạch càng lớn. Yêu thú mạnh nhất ở đây thì viên hạch cũng chỉ có đường kính khoảng 20 cm, mà này hơn 30 cm a. Nếu như vậy thì con rồng này chắc chắc phải vượt cấp 500 rồi, chí ít cũng đã chạm ngưỡng 700 cấp, đại lục này vậy mà lại có yêu thú cường đại như vậy. Lại nói, chúng ta rơi vào núi dị bảo gì đây a, sao có thể khủng như vậy được chứ. Xung quanh viên hạch này lại còn có Huyết Hồn rêu, loại dược cực kì cực kì khó tìm.... Bình tĩnh... Hạo Thiên ngươi hãy bình tĩnh.... Trước nay ngươi làm việc gì cũng đều bĩnh tĩnh cả, nay chỉ có 2 thứ trước mấy đây mà khiến ngươi mất bình tĩnh hay sao. Nào, bình tĩnh lại.
Hạo Thiên thở ra một hơi, nhưng vẫn chú ý giữ lại cho mình không khí để thở. Mắt nhắm lại rồi mở ra, ánh mắt thay đổi một cách chóng mặt, từ cuống cuồn, hoảng loạn, thoắt cái lại hiện lên sự bình tĩnh, không hề dao động vật trước mắt đây. Hạo Thiên nói
“Lấy nó”
Cả 2 gật đầu, Hạo Thiên đưa tay thu nó vào không gian hệ, lựa nơi nào kín đáo giấu thật kĩ. Lại ra hiệu bảo “cẩn thận cắt Huyết Hồn rêu”, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu gật đầu, cẩn thận đưa tay cắt lấy từng nhánh một, để lại phần rể với ý định nó sẽ mọc ra tiếp. Xong xuôi thì cất đi, lại nhìn xung quanh, không gian tối đi một cách bất ngờ. Không còn ánh sáng rực rỡ ban nãy nữa, cả 3 cảm nhận được sự rối loạn của những sinh vật sống trong hồ. Dường như mất đi ánh sáng khiến chúng hoảng loạn, mất phương hướng, An Lam Nguyệt đau lòng, nói
“Hai đứa mau nghĩ cách! “
Hạo Thiên và tiểu Siêu cuống lên, suy nghĩ cách tìm ánh sáng. Hạo Thiên chợt mở lớn mắt, đưa tay tạo nên một màn chắn như chiếc hộp, tương dối dày, rút triệt để nước ra ngoài cho đến khi bên trong không còn nước nữa. Tập trung năng lượng, tạo nên một ngọn lửa cháy bập bùng bên trong chiếc hộp. Cậu chiết tách mana, tạo nên một ngọn lửa chảy vĩnh cữu bên trong chiếc hộp này, nhưng nếu lấy nó ra ngoài nó sẽ tắt.
Ngọn lửa vừa ra, cả vùng hồ lại rực sáng lên. Sự rối loạn của những chú cá đã không còn, lại từng nhóm, từng con tụ hội lại với nhau, về với đàn của mình. Ánh sáng đã tạo lại phương hướng cho những chú cá nhỏ nơi này, An Lam Nguyệt nhì thấy cảnh quan đã quay lại bình thường mà hài lòng gật đầu, cười nói
“Chúng ta lên chứ? “
Gật đầu, cả 3 bơi thẳng lên trên. Lại một lần nữa toàn thân ướt sủng nước, vướt ngược mái tóc lên, Hạo Thiên nhìn quanh. Quay lại với việc chính, lão tiền bối ra bằng đường nào vậy, còn có, con rồng này chui vào đây bằng cái đường nào? Nó và lão tiền bối có liên quan tới nhau hay không, hay chỉ vô tình mà con rồng này tới đây chú ẩn trong thời gian lão tiền bối ở bên kia? Nói gì thì nói, cái hang này cũng thật rộng, đi xung quanh nhìn thử xem có đường ra hay không. Cậu nói
“Chia ra đi, chúng ta đi tìm xem có đường nào khác hay không?! Đi hết đường quay lại chỗ này”
Gật đầu, cả 3 phóng đi, mất hút mỗi người một hướng...