Lên xe, cả đám bắt đầu hướng đến thủ đô Grasfa, 1 trong những thủ đô lớn nhất nước Gone. Cả nhóm lên xe và ra khỏi thủ đô Lasga, băng qua những cánh đồng, qua những con đường mòn, những hàng cây xanh ven đường. Xe chạy hết nửa ngày trời, cuối cùng cũng thấy cánh cổng vào thủ đô, ven 2 bên cổng có nhiều cánh đồng và phía xa xa lại thấy những ngôi nhà, những thôn xóm của người nông dân.
Trước cánh cổng thủ đô đang có hàng dài người đang xếp hàng, nhóm cậu cũng phải xếp hàng theo. Sau thời gian đợi xếp hàng, cuối cùng cũng tới lượt nhóm cậu. Tất cả xuống xe, Hạo Thiên thu chiếc xe vào hệ không gian của mình. Bây giờ, trước mặt cậu là 3 tên lính, 3 tên với 3 màu tóc khác nhau, màu vàng, đen và và nâu. Tên tóc nâu đứng đầu nói
“Mấy nhóc vào thủ đô làm gì, vào với thân phận gì, mạo hiểm giả, thường dân hay buôn bán hàng hóa? “ hắn tuôn 1 tràn câu hỏi vào Hạo Thiên
“đến với thân phận mạo hiểm giả” Hạo Thiên trả lời
“Tất cả sao” tên tóc nâu lại nói
“Đúng vậy”
“Vậy đi theo tôi” Tên tóc vàng đứng kế bên nói
Rồi dắt cả đám đi theo vào 1 căn phòng, trong phòng có 1 người đàn ông đang ngồi trên bàn và 1 quả cầu pha lê kế bên, kế bên nữa là 1 cái hộp màu đen có 1 cái khe hình chữ nhật nhỏ. Tên tóc vàng đứng nghiêm chào và nói “có 1 đám nhóc đến với thân phận mạo hiểm giả ạ, mời ngài kiểm tra”
Tên đàn ông đang ngồi nghe nói vậy thì ngước mặt lên nhìn nhóm Hạo Thiên và nói “được rồi, ngươi ra ngoài đi”
“Vâng” tên tóc vàng nghiêm chào bà đi ra khỏi phòng
“Chào, ta tên là Dịch Mặc, là người gác cổng Tây của thủ đô Grasfa” tên đang ngồi nói
“Chào, tôi là Đường Hạo Thiên, là đại thiếu gia của Đường gia” Hạo Thiên nghe hắn nói về thân phận của mình thì Hạo Thiên cũng kể ra không giấu giếm
“Oh, vậy, Đại thiếu gia nay đến đây làm gì? “ Dịch Mặc nói
“Ta đến đây chơi, sẵn tiện kiếm 1 chi nhánh của hội Thiên Diệp luôn” Hạo Thiên cười
“Vậy, cậu nói cậu đến đây với thân phận mạo hiểm giả, cậu đã là mạo hiểm giả rồi à” Dịch Mặc lại nói
“Đúng vậy, và ngươi đừng có loằng nhằng nữa, mau làm nhanh thủ tục đi” Hạo Thiên cảm thấy khó chịu khi Dịch Mặc cứ cố ý đưa ra câu hỏi mà không nhanh chóng làm cho xong thủ tục
“Được, vậy đưa thẻ đây” Dịch Mặc nói. Để ta xem tên tiểu tử hống hách nhà ngươi hạng bao nhiêu, nhóc con mà bày đặt.
“Đây” Hạo Thiên gom tất cả thẻ lại và đưa cho Dịch Mặc xem. Dịch Mặc cầm lấy và cánh tay bắt đầu run run, nhìn từng thẻ một. Không ngờ lũ nhóc này bá đạo như vậy, hạng SSS sao, khoan lỡ chúng làm giả thì sao, chắc chắn là như vậy rồi, chứ sao 1 đứa nhóc mới 9, 10 tuổi mà đã có thể hạng SSS chứ. Chăc chắn là giả rồi.
Dịch Mặc bắt đầu bỏ từng thẻ vào chiếc hộp màu đen trên bàn, thông tin hiển hiện lên và hắn xuýt thì bật ngửa khỏi ghế. Tất cả thông tin đều 100% là thật, tất cả là thật, không sai gì cả.
1 người khi đã làm mạo hiểm giả rồi thì thông tin về người đó như tên, tuổi,....sẽ được gửi về vua, thông tin đó sẽ được lưu giữ lại và nếu có gì thay đổi sẽ làm lại cái khác.
“T... Trả lại này” trả lại thẻ cho Hạo Thiên mà tay Dịch Mặc cứ run run, nói lắp ba lắp bắp.
“Vâng, vậy chúng tôi vào được rồi chứ” Hạo Thiên nở 1 nụ cười ngây thơ
“Đi đi” Dịch Mặc hối thúc
Cả nhóm rời đi, đi được 1 quang đường thì Trần Thống Trung nói “ Lưu Vân, Lưu Dạ, đây là thủ đô nhà cậu mà, sao không ra tay mà lại để cho Boss ra tay chứ”
“Vì tớ muốn Boss có nhiều tiếng tăm hơn” Lưu Vân nói
“Cậu nói cũng có lý” Trần Thống Trung suy ngẫm
“Không được, ở nơi ở của các cậu thì các cậu phải xử lý, tôi không xử lý nữa đâu” Hạo Thiên thẳn thắng từ chối
“Ơ, nhưng tại sao chứ ạ” cả đám nói
“Vì tôi muốn các cậu phải thể hiện uy quyền của mình ra” Hạo Thiên nói
Nghe câu nói của Hạo Thiên, bọn nhóc suy nghĩ 1 chút rồi đồng thanh nói “Vâng”
Haizzz, cuối cùng cũng thoát, tại sao lũ nhóc này cái gì cũng là mình nhỉ.
Lưu Vân:“ chúng ta đi bộ tới nhà tớ nhé”
Hàn Minh Kỳ:“ tại sao”
Lưu Dạ:“vì tớ muốn cho các cậu xem nhiều cái hay ở thủ đô này”
“Được” Hạo Thiên cười nói
Thế là cả đám cùng đi bộ, đi trên đường có nhiều hàng quán, ghé vào nhiều cửa hàng ăn uống, mua sắm nhiều thứ trước khi đến Lưu gia, đang ghé vào 1 quán nước bên đường để mua, bỗng có 1 đám người từ đằng xa tiến về phía nhóm cậu. Đi đầu là 1 tên với mái tóc màu vàng cam, phía sau là 4 tên vệ sĩ đi theo. Hắn đến chỗ nhóm Họ Thiên, đi lại Băng Liên, đứng ra vẻ trước mặt cô bé và nói
“Cô bé, đi chơi với anh không”
Mộc Lâm nhìn thấy tên tóc vàng cam này thì liền nhận ra ngay, hắn tên Lưu Bách, là cháu trai của tam trưởng lão, tính tình hống hách, mê gái, kiêu ngạo và không xem ai ra gì. Lưu Dạ lập tức tiến về phía Hạo Thiên nói nhỏ cho cậu biết về tên Lưu Bách này. Hạo Thiên gật đầu, rồi nói
“Băng Liên, tùy ý ra tay đi”
“Vâng” Băng Liên lập tức trả lời
Lưu Bách còn chưa hiểu chuyện gì, hắn giở giọng hống hách nói
“Ra tay cái gì, có phải muốn đi với ta không hả”
Hắn vừa dứt lời, Băng Liên liền nắm lấy cổ tay Lưu Bách đang để trên vai cô, vặn cánh tay hắn ngược về sau và bẻ “Rắc“. Băng Liên đe dọa
“Ngươi to gan, chủ nhân còn chưa đụng vào ta mà ngươi dám đụng sao”
WTF, liên quan méo gì đến ta, sao cô lại lôi ta vào, cái gì mà ta còn chưa đụng vào cô chứ, tại sao ta phải đụng vào cô. Ai giải thích ta nghe. (main nghĩ)
Bấy giờ, 4 tên vệ sĩ kịp phản ứng, lao về phía Băng Liên, cô liền ném tên Lưu Bách sấp mặt dưới đất và né tránh đòn của 4 tên vệ sĩ. Nện cho mỗi tên 1 cú văng ra xa, nằm rên đau đớn trên mặt đất.
Lúc này, người dân xung quanh xì xào to nhỏ
“Mấy đứa nhóc to gan thật, chúng không biết đó là Lưu Bách của Lưu gia sao”
“Chúng lại dám đánh cậu ấy nằm lăn trên đất như vậy, chúng chết chắc rồi”
“Không biết chúng từ đâu tới mà dám hiên ngang đánh người của Lưu gia như vậy”
...............
Nhiều lời bàn tán vang lên, nào là chúng chết chắc rồi, chúng bị ngu à, sao chúng dám đánh người Lưu gia,...v. v và mây mây
Lúc này, Lưu Vân và Lưu Dạ bước ra, cả 2 lần lượt nói
“Tất cả im lặng”
“Ta là Đại thiếu gia của Lưu gia, tên Lưu Dạ”
“Còn ta là nhị thiếu gia, tên Lưu Vân”
“Tên Lưu Bách đó đáng bị đánh, hắn và cận vệ của hắn dám động vào người của ta thì đáng bị như vậy, mặc may còn chưa bị giết là hên rồi”
Khi người xung quanh nghe Lưu Dạ và Lưu Vân nói mình là Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia của Lưu gia thì ngay lập tức xin nghi, vì cái gì có thể chắc rằng 2 tên nhóc này là đại thiếu gia và nhị thiếu gia chứ. Làm cái gì để chứng minh đây. 1 người đàn ông hỏi
“2 tên nhóc này, các ngươi nói các ngươi là đại thiếu gia và nhị thiếu gia của Lưu gia, vậy thì các ngươi lấy gì để chứng minh đây? “
“Ta lấy.... “ Lúc Lưu Vân định nói gì đó thì Lưu Bách ngay lập tức bò dậy, lết lại phía 2 người và mấy tên cận vệ cũng vậy, bọn chúng van xin
“Xin Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia tha tội, sau này ta không dám nữa, không dám nữa. Xin 2 người tha tội chết“.
Lúc bấy giờ, người dân xung quanh nghe thấy Lưu Bách nói như vậy thì ngay lập tức, tin ngay. Vì Lưu Bách là người của Lưu gia, mà Lưu Bách lại nói 2 tên nhóc kia là Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia thì đương nhiên là đúng rồi, nên người dân cũng tin 2 người này là người của Lưu gia.
“Được rồi, chúng tôi tin rồi, cậu không cần phải nói nữa” người đàn ông lúc nãy lên tiếng
“Cảm ơn” Lưu Vân và Lưu Dạ trả lời.
Quay lại với Lưu Bách, hắn vẫn tiếp tục cầu xin tha thứ. Lưu Vân giận dữ nói
“Ngươi mau lết lại xin lỗi Băng Liên ngay”
Tên Lưu Bách nghe vậy thì cũng nhanh chóng lết lại, quỳ lạy vang xin tha thứ
“Xin cô, xin cô tha cho tôi, tôi có mắt như mù mới không biết được thân phận cao quý của cô, xin cô tha cho tôi, làn sau tôi không dám nữa”
“Được rồi, tránh xa ta ra đi tên biến thái” Băng Liên lui lại và nói
Sau đó, bỏ mặc nhóm Lưu Bách, nhóm Hạo Thiên lại tiếp tục hướng về phía Lưu gia mà đi. Lần này đi, Lưu Vân và Lưu Dạ dẫn đầu, bởi có ai biết Lưu gia ở hướng nào ngoài 2 người này đâu. Đi được 1 đoạn, rẽ cua 3 lần và đi thẳng chừng 20 phút thì gặp 1 khuôn viên lớn, phía ngoài là sân vườn, 1 cánh cổng lớn, phía trong là 1 căn nhà, hay gọi lâu đài cũng được, mà nó không bự như nhà của Hạo Thiên, có 4 tầng, cánh cổng màu đen đang được đống kín và phía ngoài là 2 tên lính gác. Lưu Vân và Lưu Dạ cùng cả nhóm tiến lại, 2 tên lính gác nhận ra 2 người ngay và cuối đầu chào
“Chào Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, cung nghênh 2 người trở về”
“Được rồi, mở cổng giúp con nhé” Lưu Vân và Lưu Dạ lịch sự lễ phép nói với khuôn mặt mỉm cười
Cả 2 cũng mỉm cười lại và mở cổng. Cả đám cùng tiến vào sau khi đã chào tạm biệt 2 người lính gác. Bước vào khuôn viên, đi vào phía trong của Lưu gia, hiện ra 1 cáu sân rộng lớn, 2 hàng cây trải dài và có nhiều người đang chạy bộ xung quanh sân dưới sự la hét... à nhầm, chỉ dẫn của lão sư. Người lão sư đó thấy 1 đám người lạ mặt thì chạy lại
“Các ngươi là a... A, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, cung nghênh 2 trở về” tên lão sư gì đó định hét lên hỏi cả bọn là ai thì thấy Lưu Vân và Lưu Dạ nên lập tức khom người cúi chào
“Không cần như vậy” Lưu Vân mỉm cười, rồi đưa tay đỡ “ dù sao ngài cũng là 1 lão sư ở đây, không nên như vậy”
“Không được, dù sao 2 cậu cũng là thiếu gia trong nhà, tôi chỉ là 1 thành viên nhỏ trong gia tộc nên cần phải như vậy” tên lão sư lại nói
“Không cần đâu” Lưu Dạ nói
“Vâng” tên lão sư trả lời khi thấy khuôn mặt khó chịu của Lưu Dạ và ngay lập tức thẳng người lên
“Mà, đây là bạn các cậu à” tên lão sư nói
“Vâng, giới thiệu với ông, đây là lão đại chúng tôi, Đường Hạo Thiên, lão nhị Đường Siêu.......... Cuối cùng đây là Kỳ Trung.” Lưu Vân chỉ tay về từng người và nói tên ra
Tới Lưu Dạ “ giới thiệu với mọi người đây là 1 trong những lão sư chỉ dạy ở đây, tên là Lưu Cảnh”
“Chào các cháu/ngài” cả 2 bên cùng nói và mỉm cười
“Vậy các cháu có muốn tham gia thử 1 ngày vào bài huấn luyện ở đây không” Lưu Cảnh đề nghị
“Được thôi” Hạo Thiên trả lời “tôi cũng muốn biết ở Lưu gia bài tập huấn nó như thế nào”
“Tên nhóc hỗn xược, thiếu gia chưa nói mà ngươi dám nói trước à, ngươi nên biết ơn vì được làm bạn với thiếu gia nhà ta đi, nếu không ngươi chẳng là gì đâu” Lưu Cảnh quát
“Chát”
1 tiếng chát vang lên, Lưu Cảnh té lăn trên đất, trên mặt thì xuất hiện 1 vệt bàn tay nhỏ 5 ngón nhưng in sâu vào, hắn nằm trên đất, tay vịn trên mặt, oan ức nói
“Tại sao cậu lại đánh tôi? Tên nhóc con này hỗn xược dám chen ngang cậu mà”
“Câm miệng, hên cho ngươi là ta nhẹ tay đấy, không là ngươi méo quai hàm rồi. Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói Boss của chúng ta như vậy hả, đối với chúng ta, ngươi bay giờ ngay cả 1 con kiến cũng không bằng”
Lưu Dạ giận dữ hét ( main dạy dỗ đàn em tốt thật)
“Nhưng, nhưng nếu không có cậu thì hắn ta đã chẳng là gì rồi” Lưu Cảnh cãu lại
“Ngươi bị triệu chứng não ít xoắn à, não ngắn đến đáng thương, ngươi không nghe ta gọi cậu ấy bằng lão đại à, nếu ta đã gọi là lão đại rồi thì chắc chắn rằng cậu ấy phải có gì đó làm bọn ta kính nể, ngưỡng mộ nên mới gọi như vậy. Bây giờ ngươi ở đây lên giọng với nói này nói nọ với lão đại bọn ta, ngươi chưa bị giết là hên rồi đấy” Lưu Vân giận dữ
“Được rồi đấy Lưu Dạ, Lưu Vân. Có vậy thôi làm gì ghê vậy” Hạo Thiên thản nhiên nói. Đúng là bọn nhóc này cũng có lúc nhờ được đấy chứ.
“Nhưng....” Hạo Thiên chen ngang “thôi, ta bảo được rồi”
“Vâng” Lưu Vân và Lưu Dạ đồng thanh nói
Bọn trẻ đang được bắt chạy lúc này thấy lão sư mình bị đánh như vậy thì chạy lại, quỳ xuống
“Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia bớt giận, xin tha tội cho thầy chúng tôi, xin 2 người bớt giận”
“Được rồi, khiêng ông ta vào phòng xức thuốc rồi nghỉ ngơi đi” Lưu Vân nói
“Vâng” cả đám trẻ đồng thanh trả lời rồi cùng nhau họp sức cõng ông thầy vào phòng nghỉ
Lúc này lại có 1 người chạy đến, 1 người đàn ông với mái tóc màu xanh đen đậm, thân hình cân đối và cao ráo, đôi mắt màu tím. Tầm 33, 34 tuổi. Chạy về phía nhóm Hạo Thiên với tốc độ nhanh, nhưng có vẻ đối với Hạo Thiên và tiểu Siêu thì nó không gọi là nhanh được. Tầm 2p sau thì xuất hiện trước mặt cả đám. Ông ta nói
“Sao nữa đây, các con lại gây chuyện gì nữa đây”
“Chào cha, chúng con về rồi đây” Lưu Vân và Lưu Dạ mỉm cười. Người đàn ông xuất hiện là cha của Lưu Vân và Lưu Dạ, ông là Lưu Hộ Kỳ, tộc trưởng Lưu gia.
“Chào các con, mà khoan, trả lời câu hỏi của ta, các con đã làm gì rồi. Lúc nãy ta nghe tiếng chát rõ lớn đấy” Lưu Hộ Kỳ nói
“À, tại tên Lưu Cảnh đấy nói những lời xúc phạm lão đại nên con trừng trị hắn thôi ấy mà” Lưu Dạ nói
“Vậy, ai là lão đại của các con” Lưu Hộ Kỳ nhìn ra phía sau cả 2
“Là cậu ấy ạ, Boss của chúng con, Đường Hạo Thiên” cả 2 đồng thanh nói
“Oh, trông cháu quen thật, chúng ta đã từng gặp nhau chưa” Lưu Hộ Kỳ nhìn Hạo Thiên và nói
“Chúng ta đã gặp nhau 6 năm trước ạ, trong buổi lễ trưởng thành ấy” Hạo Thiên cười nói
“A, cháu là đứa nhóc có tố chất SSS, là con trai của đại tướng Đường Thiên Long” chợt, Lưu Hộ Kỳ nhớ ra và mỉm cười nói
“Vâng, đúng rồi đấy ạ” Hạo Thiên mỉm cười
“Mừng cháu đến nhà chơi” Lưu Hộ Kỳ nói
“Vâng” Hạo Thiên mỉm cười.
“Được rồi, Lưu Vân, Lưu Dạ, các con chuẩn bị phòng cho bạn nhé” Lưu Hộ Kỳ nói
“không cần ạ, chúng con dựng trại ngoài này ạ” Lưu Vân nói
“Sao lại không vào phòng” Lưu Hộ Kỳ thắc mắc
“Chúng con muốn ngủ chung ạ, vì ngủ chung vui lắm” Lưu Dạ mỉm cười
“Nhưng...”Lưu Hộ Kỳ đi định nói gì đó nhưng Lưu Dạ và Lưu Vân đẩy đi và nói “được rồi mà, chúng con sẽ tự lo được, cha đi làm việc đi mà”
Rồi, Lưu Hộ Kỳ cũng bỏ đi, cả nhóm bắt đầu dựng 1 cái lều lớn ngoài khuôn viên. Xong xuôi thì để đó và dắt cả bọn đi xung quanh chơi, tới 1 nơi có cánh cổng màu đỏ, phía trên để bảng sân tập. Cả đám tiến lại, vừa mới đặt tay lên cửa định mở vào thì phía trong vọng ra tiếng la
“aaaaaaaaa...... “